Tiểu Thanh ngủ thẳng một giấc tới trưa mới tỉnh. Vừa dậy cũng chính là lúc ăn trưa, nàng dùng bữa cùng Kim Huyền rồi chạy đi tìm Hiểu Lam.
Kim Huyền cũng không ngăn cản, căn dặn nàng bảy bảy bốn chín điều ví như đừng chạy lung tung, có thể đi loạn trong Tẩy Ngô cung, không được phép đi loạn ra bên ngoài, hắn lo lắng. Được phép ăn vặt nhưng không được ăn quá nhiều, buổi tối hắn muốn dùng bữa cùng nàng. Chơi đùa phải cẩn thận, không được để mình bị thương, hắn đau lòng… vân vân… mây mây…
Tiểu Thanh nghe xong đầu cũng sắp phình to như cái đấu, nàng chỉ biết đỡ trán. Tên này từ khi nào lại như gà mẹ thế kia? Không biết còn tưởng hắn đang chăm con đấy!
Rồi còn phân cho nàng hai cung nữ và hai tiểu thái giám đi theo. Tiểu Thanh ban đầu còn định phản bác lại nhưng thấy hắn vân vê nghiên mực trên bàn thì bao nhiêu lời muốn nói đều tự động nuốt ngược trở về.
Hừ! Coi như ngươi giỏi!
Tiểu Thanh phồng má chạy đi để lại Kim Huyền với gương mặt đắc ý ngồi sau long án.
Nàng đi rồi, hắn lại bắt đầu xử lý chính vụ, khoảng hai khắc sau có người thông báo Hoa thừa tướng cầu kiến.
Kim Huyền phất tay ý bảo mời vào.
Hoa Khánh Lâm đi vào hành lễ quân thần: “Tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế vạn vạn tuế.”
“Bình thân. Đều lui ra.” Kim Huyền miễn lễ cho Hoa Khánh Lâm xong phất tay cho cung nhân hầu hạ đi ra ngoài.
Khi trong phòng chỉ còn hai người, Hoa Khánh Lâm mới chầm chậm nói: “Lũ lụt ở Giang Châu đã xử lý ổn thỏa, đồ cứu nạn cũng đưa tới nơi. Mấy tên quan tham ô đã được áp giải về kinh giao cho hình bộ.”
“Ừm, làm không tồi.” Kim Huyền gật đầu tán thưởng.
“Định xử lý bọn họ thế nào?” Hoa Khánh Lâm ngồi xuống một cái ghế gần đó hỏi.
Kim Huyền cười cười: “Còn thế nào? Bắt bọn họ phải nôn tất cả mấy thứ đã nuốt, xử theo quốc pháp.”
“Trong quá trình ta điều tra, có xảy ra một vài chuyện ngoài ý muốn nhưng từ đó mới phát hiện ra một vài chuyện hay ho trong bóng tối.” Hoa Khánh Lâm hơi híp mắt.
“Kim Túc lại không an phận?” Là câu hỏi nhưng ngữ điệu lại chính là khẳng định.
“Ừm.”
Kim Huyền im lặng không nói, tay chống đầu, mi tâm khẽ nhíu.
Kim Túc_ Tứ vương gia Túc vương, một tên phiền phức khiến người ta chán ghét.
Kim Huyền hắn không muốn mang cái danh giết huynh hại đệ nhưng cái tên Kim Túc này cứ như một con gián lớn đánh hoài không chết, hết lần này tới lần khác khiêu khích sự nhẫn nại của hắn. Bất cứ lúc nào cũng thích dòm ngó cái ghế Kim Huyền hắn đang ngồi, để hắn ta nhảy nhót lâu như vậy là đủ rồi, lúc trước thì không sao có thể vờn với hắn(KT) coi như tiêu khiển nhưng bây giờ bên người hắn(KH) còn có nàng, Kim Huyền tất nhiên sẽ không để nàng rơi vào nguy hiểm. Đã đến lúc nhổ khối ung nhọt này đi rồi.
“Việc này lần tới chúng ta sẽ cùng Kim Vĩnh và Kim Ân bàn bạc lại kĩ hơn. Nếu hắn ta chán sống như vậy thì chúng ta thành toàn cho hắn.”
“Được.” Hoa Khánh Lâm gật đầu sau đó lại nói: “Đã có tin tức.”
“Ta vừa biết. Huynh nghĩ thế nào?”
“Ta nghĩ thế nào không quan trọng, phải chứng thực mọi chuyện xem có phải đồ thật hay không. Không thể vì bí quá mà xem cỏ dại thành mẫu đơn. Phụ mẫu ta gần đây đã đến sơn trang nghỉ ngơi nên vẫn chưa biết gì, đợi mọi chuyện rõ ràng rồi lại nói.”
“Ừm. Ta cũng không muốn tiểu miêu tiểu cẩu ngoài đường làm biểu muội mình. Vả lại người đã tìm được, phần thân phận phải giao cho huynh, dù gì cũng là người Hoa gia.”
“Đã biết.” Hoa Khánh Lâm gật đầu nhưng trong mắt vẫn đầy suy tư.