Hoa Khánh Lâm thấy người tới mặt mày nhu hòa không ít, giọng trách cứ: “Những việc này cứ để hạ nhân làm, nàng cần gì phải động thủ.”
“Thiếp không sao.” Diệp Nguyệt Nghi đặt canh lên án thư: “Chàng ăn đi, kẻo nguội.”
“Ta sợ nàng mệt mỏi.” Hoa Khánh Lâm nắm tay nàng dịu dàng nói.
Hoa Khánh Niên: “…”
Công phu trở mặt này… Thật đáng suy ngẫm.
“Chỉ là một chén canh, không có nặng nhọc gì. Với lại chàng đừng như vậy, Nhị đệ còn ở đây đấy.” Diệp Nguyệt Nghi đánh nhẹ vào tay Hoa Khánh Lâm.
Hoa Khánh Niên bỗng nhiên cảm thấy bản thân mình dư thừa tới mức không thể dung thứ nổi, cộng thêm ánh mắt ‘còn không mau cút đi’ của vị nào đó liền thức thời chắp tay: “Đệ đi trước, không làm phiền hai người nữa, đại tẩu và đại ca cứ việc tình nồng ý mật đi, nhớ sớm sinh cho đệ một tiểu chất nhi bụ bẫm đáng yêu là được rồi. Tạm biệt!!”
Lời nói vừa dứt thì người cũng chẳng thấy đâu. Mà những lời này cũng thành công khiến Diệp Nguyệt Nghi đỏ mặt một trận, Hoa Khánh Lâm gân xanh trên trán giật, kìm nén ý nghĩ muốn tẩn tiểu tử kia một trận xuống: “Nàng đừng để ý tiểu tử kia chọc ghẹo, ta sẽ dạy dỗ hắn sau.”
“Thiếp không sao, chàng luyện chữ tiếp đi, thiếp ra ngoài trước.” Diệp Nguyệt Nghi hai má hồng hồng nói xong liền phúc thân cáo lui.
Hoa Khánh Lâm cũng không cản nàng lại mà chỉ đứng nhìn bóng dáng nhỏ nhắn kia bước đi, ánh mắt sâu thẳm.
----------------------------
Hoàng cung.
Sau khi đàm phán xong, Kim Huyền giữ lời dẫn Tiểu Thanh đi tìm Hiểu Lam. Mà cái gọi là giấu người của họ Kim kia chính là cách chỗ nàng và hắn tầm bốn phòng. Tiểu Thanh đúng kiểu: ಠ_ಠ
Vừa vào phòng đã thấy bóng lưng cao ngất của Hoàng Lân, nghiêng người qua đập vào mắt chính là vẻ mặt muốn bạo phát của tiểu cô nãi nãi nào đó.
Tiểu Thanh vội vàng đi qua, kiểm tra một vòng quanh Hiểu Lam: “Hiểu Lam, không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?”
Hiểu Lam thấy Tiểu Thanh tới thì tức giận lập tức biến mất, lắc lắc đầu trả lời Tiểu Thanh.
“Không sao là tốt rồi.” Tiểu Thanh thở phào, sau lại hỏi: “Ai làm muội tức giận vậy?”
Tiểu cô nãi nãi này chẳng phải người bình thường, nếu không phải bị làm ồn quá mức hoặc động chạm vào người thì căn bản Hiểu Lam đều xem mọi vật như không khí, dù có người chết trước mặt cũng chỉ nhíu mày một cái rồi né người sang chỗ khác. Mà cũng chẳng phải do sợ, tiểu cô nãi nãi này chỉ chê bẩn thôi, bệnh sạch sẽ cũng không phải tầm thường. Rốt cuộc ai thâm hậu tới mức khiến vị tiểu đại gia này phát hỏa lớn đến vậy? (´・ω・`)?
Hiểu Lam lia ánh mắt vô cảm về phía Hoàng Lân đứng phía sau Kim Huyền, môi mím lại, hẳn là vẫn còn tức giận.
“Là hắn?” Tiểu Thanh chỉ tay về phía Hoàng Lân.
Hiểu Lam gật đầu.
Tiểu Thanh híp mắt nhìn hắn.
Kim Huyền nhếch môi, ý vị thâm trường nhìn đại hộ vệ Hoàng Lân của mình.
Không ngờ nha, Hoàng Lân bên cạnh hắn lâu vậy rồi mà giờ mới biết tên này thế mà có cả công phu đi trêu ghẹo tiểu cô nương nhà người ta, mà còn đến mức khiến người ta tức giận tới mức đi tố cáo hắn luôn cơ đấy. Chậc… Chậc… Thật không thể ngờ mà!
Hoàng Lân mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, trong lòng khẽ buồn bực. Hắn có làm gì đâu???