Thấy Kim Kim Huyền cúi đầu, Tiểu Thanh đã có kinh nghiệm từ hai lần trước nên rất linh hoạt nghiêng đầu né tránh. Kim Huyền hôn sượt lên má nàng, nhìn nửa mặt vui vẻ của ai kia liền không vừa lòng, xấu xa cắn một ngụm, không nặng không nhẹ, vừa vặn để lại một dấu răng.
Tiểu Thanh: (⊙x⊙)
“Dám cắn ta? Ngươi cầm tinh con cẩu à??” Tiểu Thanh nghiến răng trừng hắn, lại dùng tay áo Kim Huyền ra sức chùi mặt.
Kim Huyền cười lớn, ánh mắt cong thành hình trăng khuyết, mặc kệ Tiểu Thanh đang nổi đóa.
Nhìn hắn cười vui vẻ như vậy, Tiểu Thanh cũng lười phải so đo, nàng vùng người thoát ra: “Nè! Ngươi đem Hiểu Lam đi đâu rồi? Ta muốn gặp nàng ấy!”
“Nàng quan tâm nàng ta vậy sao?” Kim Huyền tựa người vào thành giường lười biếng hỏi.
“Trả lời vào trọng điểm!” Tiểu Thanh gườm mắt đá hắn một cước.
Kim Huyền: “Không biết.”
“Ngươi tin ta lật nóc Hoàng cung của ngươi không?” Tiểu Thanh nắm chặt nắm đấm, gần như là rít gào.
“Haha…” Kim Huyền không sợ chút nào, vẫn có tinh thần cười cợt.
“Muốn ta đưa nàng đi gặp nàng ta sao?”
Tiểu Thanh ngồi xếp bằng, hai tay vòng trước ngực: “Hỏi thừa!”
“Vậy chúng ta đàm phán đi!” Kim Huyền ngồi thẳng người, một bộ nghiêm túc.
Tiểu Thanh trưng ra vẻ mặt khó hiểu: “??”
“Nếu nàng ở lại đây, ta đưa nàng đi gặp nàng ấy.”
Tiểu Thanh lườm hắn một cái, không thèm để ý hắn nữa, bò xuống long sàng: “Khỏi cần, ta tự đi tìm.”
“Nàng nghĩ xem, nếu ta muốn giấu há có thể để nàng dễ dàng tìm ra sao?” Kim Huyền khẽ nhếch môi.
“Ngươi…” Tiểu Thanh đình chỉ mọi hoạt động quay phắt lại trừng hắn.
Kim Huyền chỉ cười không nói.
“Rốt cuộc ngươi muốn cái gì? Tại sao lại không để ta đi?” Tiểu Thanh hạ mắt, giọng trầm xuống dường như chẳng còn muốn khắc khẩu với hắn nữa.
Kim Huyền à… Ta muốn làm nữ nhân của chàng chứ không phải là một trong số những nữ nhân của chàng… Đừng giữ ta nữa, để ta đi đi! Đắm chìm quá lâu ta rất sợ một ngày nào đó ta không còn đủ dũng khí để rời khỏi chàng! Coi như ta xin chàng!
Kim Huyền ôm nàng từ sau lưng, để lưng nàng áp sát vào lồng ngực rắn chắc của hắn: “Ta chỉ muốn nàng!”
Hơi thở ấm nóng của hắn phả vào cổ nàng, lại thêm câu nói kia, Tiểu Thanh hoảng hốt gỡ tay hắn ra nhưng càng gỡ Kim Huyền lại ôm càng chặt. Nàng gục mặt xuống, giọng nói có chút nghẹn: “Không thể! Chúng ta cả đời này cũng không thể!”
“Tại sao lại không thể?” Kim Huyền ôm nàng chặt hơn như sợ chỉ cần hắn buông lỏng một chút nàng sẽ biến mất.
Hít một thật sâu, Tiểu Thanh lấy lại chút bình tĩnh, để giọng mình bình thường nhất có thể: “Ở ngôi cữu ngũ chí tôn này, ta biết ngươi rất cô độc, cũng không tự do như người ta vẫn nghĩ. Thứ ta muốn ngươi không thể cho, hà cớ gì phải giữ ta lại.”
Nhất sinh nhất thế nhất song nhân… Kim Huyền à, chàng không làm được!