La Thành vội kêu nàng lại: “Vị tiểu thư này, chờ đã…”
Tiểu Thanh quay đầu, khó hiểu nhìn hắn. La Thành chắp tay hơi cúi người: “Không biết có thể thỉnh giáo tiểu thư vài vấn đề không?”
Giọng nói khiêm nhường, từ tốn nhưng ngữ khí lại chính là không cho phép người khác từ chối. Tiểu Thanh môi nhếch thành một độ cong cực nhỏ, nhướn mày nhìn hắn đánh giá.
Không tồi! Không tồi! Dám ép buộc cả lão nương!
La Thành mặt lạnh, ung dung đứng đó cho nàng đánh giá, cũng không vội vã lên tiếng.
Nể mặt hắn giúp mình, Tiểu Thanh thoải mái phất tay: “Mời!”
La Thành: “Không biết vật đó là tiểu thư từ đâu có được?”
“Việc này…” Tiểu Thanh ngập ngừng, còn chưa nói xong thì trên trời ‘đoàng… đoàng…’, hai chùm pháo xanh nổ liên tiếp.
Tiểu Thanh cảm thấy bất thường lập tức kéo tay Hiểu Lam muốn bỏ chạy. Đúng vậy! Là bỏ chạy, mấy cái tín hiệu này bắn lên chính là muốn thông báo cái gì đó, nàng không rõ tín hiệu này có ý gì nhưng theo linh cảm của một ám vệ, nàng thấy nó bất lợi với mình. Ba mươi sáu kế: Tẩu vi thượng sách.
La Thành thấy tín hiệu liền ra hiệu cho quân lính phía sau. Lính canh cổng Hoàng cung đều được huấn luyện nghiêm khắc, thấy tín hiệu thì lập tức hành động, bao vây Tiểu Thanh và Hiểu Lam.
Tiểu Thanh lạnh lùng nhìn vòng vây rồi nhếch môi cười lạnh với La Thành: “La đô sứ, ngài đây là ý gì? Muốn ức hiếp hai tiểu cô nương chân yếu tay mềm chúng ta sao?”
La Thành bình bình đạm đạm trả lời: “Thứ lỗi, hạ quan chỉ là phụng mệnh làm việc.”
Tiểu Thanh nghe vậy cũng không thèm đếm xỉa đến hắn nữa, nắm tay Hiểu Lam bước đi, nàng vừa đi một bước, giáo mác đã nhanh chóng chỉa vào hai người.
“Vị tiểu thư này, không cần chống cự, ta cũng không muốn tổn thương hai vị.” La Thành ở đằng sau lên tiếng.
Tổn thương nàng? Họ có bản lĩnh đó sao? Tiểu Thanh cười khẩy một cái, khều Hiểu Lam.
Hiểu Lam ngơ ngác nhìn Tiểu Thanh, Tiểu Thanh chỉ đám lính đang bao vây họ rồi vung nắm đấm một cái. Hiểu Lam tròn mắt gật gật đầu.
Tiểu Thanh hài lòng thả tay Hiểu Lam ra rồi xông về phía trước, binh lính thấy vậy cũng tiến tới cản đường.
Tiểu Thanh không rút kiếm ra mà để nguyên vỏ đánh nhau với họ. Nàng chỉ muốn thoát thân, không muốn lạm sát vô tội nên chỉ cần đánh cho họ không bò dậy nổi là được rồi.
Bên kia Hiểu Lam cũng lấy cây sáo ngọc bên hông ra lao vào yểm hộ phía sau Tiểu Thanh, cũng chỉ là đánh ngất hoặc đánh cho không dậy nổi chứ không hề ra sát chiêu.
La Thành kinh ngạc nhìn hai tiểu cô nương vừa rồi còn ôn uyển nhu thuận mà giờ đã đánh một toán binh lính nằm bẹp dưới đất. Nhưng hắn cũng nhận ra ý đồ của hai người, không giết chỉ đánh ngã.
Hắn giật bội kiếm bên hông ra, không tuốt vỏ mà như Tiểu Thanh để nguyên như vậy mà tiến vào đấu trực diện với Tiểu Thanh.
Tiểu Thanh lạnh lùng giao chiến với La Thành không chút sợ hãi. Nàng vung kiếm không nương tay, chiêu chiêu tung ra đều nhắm vào chỗ yếu hại. Hừ! Hừ! Lão nương chính là nhìn ngươi không vừa mắt chút nào!
La Thành cũng không phải kẻ ăn chay, kinh nghiệm thực chiến của hắn cũng không phải giỡn chơi, hóa giải từng chiêu thức độc ác của Tiểu Thanh.
La Thành hứng thú nhìn tiểu cô nương có thể đánh ngang tay với mình. Không tệ đấy chứ! Hắn tất nhiên biết mình đã đắc tội với người ta nên mới lãnh trọn mấy chiêu thức hiểm ác như này.
Hai người càng đánh càng hăng đến khi một âm thanh vang trầm trầm đầy uy nghiêm vang lên: “Dừng tay!”
Tiểu Thanh nghe giọng nói này xong da đầu một trận tê rần, lông tơ lông mao đều dựng ngược cả lên.
------------------
*Ôn uyển nhu thuận: dịu dàng hiền thục.