Tiểu Thanh và Hiểu Lam ở lại Lam Thành hai ngày, ăn hết các món ngon, dạo chơi chán chê rồi mới vui vẻ lên đường rời khỏi Lam Thành.
Tiểu Thanh hỏi Hiểu Lam biết cưỡi ngựa không thì thấy tiểu cô nãi nãi này đần mặt một lúc lâu rồi mới gật gật đầu. Tiểu Thanh đã sớm quen với việc ‘tiêu hóa chậm’ này của Hiểu Lam nên cũng chịu khó đợi câu trả lời rồi đi mua hai con ngựa tốt cùng hai bộ nam trang. Nàng tô vẽ trên mặt mình xong liền kéo Hiểu Lam vào một góc trong phòng thay đồ huơ tay múa chân một hồi trên mặt Hiểu Lam.
Đây là bí quyết hóa trang mà tiểu thư dạy nàng, có thể che dấu những nét nữ tính trên gương mặt, tuy không thể khiến nó trở nên hoàn toàn nam tính nhưng vẫn có thể trở nên trung tính rất nhiều.
Ừm… Mặc như vậy rất tiện, sẽ không bị chú ý cũng bớt đi rất nhiều phiền phức. Nàng không sợ hái hoa tặc nhưng bớt được bao nhiêu phiền phức thì hay bấy nhiêu.
Trả tiền cho lão bản cửa hàng y phục, hai người leo lên ngựa ra khỏi Lam Thành. Tiểu Thanh sờ sờ túi tiền của mình ngẫm nghĩ.
Năm nay nàng đã mười tám, làm ám vệ cho tiểu thư được bốn năm, tiền lương tích lũy cũng kha khá cộng thêm đống kim đậu trân châu gì gì đó mà tiểu thư cho nàng lúc sinh thần cùng khi gia đại hôn cũng được thưởng không ít thì nàng có thể rong chơi thêm bảy tám năm cũng không thành vấn đề.
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng Tiểu Thanh dự định chỉ đi du ngoạn thêm một hoặc hai năm thì trở về đội ám vệ Tĩnh vương phủ, mặc dù lúc trở về phải trải qua sát hạch cùng khảo nghiệm gì gì đó hơi rắc rối. Nhìn thoáng qua Hiểu Lam bên cạnh, Tiểu Thanh thở dài.
Trong thời gian đó phải tranh thủ tìm lại thân nhân cho Hiểu Lam mới được. Lúc cứu Hiểu Lam, y phục cùng trang sức trên người tiểu cô nãi nãi này nhìn thì đơn giản nhưng hoa văn lại rất đặc thù, nàng không biết nó đại biểu cho cái gì nên đã gom những thứ còn dùng được vào tay nải rồi đeo cho Hiểu Lam. Thầm nghĩ mấy thứ này chắc có liên quan đến thân phận nàng ấy nên mới cất thật kĩ tránh để người ngoài thấy lại xảy ra một trận đuổi giết.
Tiểu Thanh đặt tay lên cổ sờ sờ mảnh huyết ngọc, nhìn về phía trước. Đến lúc trả nó về cho chủ thực sự rồi. Điểm đến tiếp theo: Kim Thành Kim Quốc.