Chiếc CRV của Kate dừng lại trước cột đèn đỏ duy nhất trong thị trấn. Trên ghế phụ để một cái hộp Tiffany nhỏ, bên trong có một con mồi giả Egg Sucking Buggẻ. Tuần trước, cô đã hì hụi cuộn con mồi đó để làm quà sinh nhật cho Rob. Dĩ nhiên là nó thua xa những con ồi Rob làm. Dù sao thì cô cũng đã rất vất vả làm nó. Cô tự hỏi không biết anh có cảm động vì nỗ lực của cô không nhỉ.
Cô đổi tư thế ngồi, cố tìm một tư thế thoải mái hơn. Cái quần lót dây thạch anh cô đặt mua từ cửa hàng Frederick's ở Hollywood khó chịu kinh khủng, cứa vào phần hông cô, đấy là còn chưa kể tới các chỗ khác. Nó đựoc làm bởi hàng trăm viên đá thuỷ tinh trong suốt, xâu vào nhau tạo hình một tam giác sáng loá. Cái áo lót đi kèm làm đầu ngực cô ngứa ngáy, còn cái móc ở giữa thì cứa vào bên ngực trái. Trông cô không khác gì một vũ nữ vừa trốn khỏi Rio . Cô tự hỏi không biết anh có thích thú với bộ đồ lót của cô không nữa.
Đèn chuyển màu xanh, cô vượt qua ngã tư. Cô với lấy cặp kính râm. Đã bảy giờ tối, mặt trời tháng Sáu sắp lặn. Cô chưa bao giờ đến nhà anh đột xuất như vậy. Cô đoán anh sẽ không thấy phiền chút nào đâu.
Anh có nhắc tới sinh nhật anh vài tuần trước, nhưng cô cố tình tránh chủ đề đó để có thể làm anh ngạc nhiên. Cô có những kế hoạch dành cho anh, những kế hoạch anh sẽ không thể quên ngay được.
Cả ngày nay cô chưa gặp Rob, nhưng đây cũng không phải lần đầu tiên. Gần đây anh bận rộn quá, đến nỗi phải thuê thêm hai người giúp việc cùng với mấy cậu bé để lau rửa dụng cụ cắm trại. Cô đoán chắc là anh đang ở chỗ du thuyền.
Sợi dây thạch anh mảnh siết vào vai cô. Cô luồn một ngón tay sưới cổ cái váy khoác ngoài, chỉnh lại dây. Từ hôm Rob từ Seattle về, cô nhận ra một chút thay đổi rất nhỏ ở anh. Anh tỏ thái độ muốn chiếm hữu hơn, như thể anh đang cố gắng ràng buộc cô. Anh làm cho cô một cái áo gi-lê câu cá, tặng cô vài con mồi giả đắt tiền. Cái ngày anh tặng cô quyển sách làm thế nào để trở thành một thiên tài thầu khoán là cái ngày cô không còn giữ khoảng cách với anh được nữa. Cô không thể tự nhủ rằng anh chỉ là một người đàn ông trong mơ. Cô ngước nhìn gương mặt tươi cười của anh, và cô làm một điều lâu nay vẫn kiềm chế không bao giờ làm.
Cô cố gắng kìm nén cảm xúc giữ một khoảng cách an toàn, nhưng trái tim cô không chịu tuân theo. Cô đã yêu Rob mất rồi. Chân thành, cuồng nhiệt và say đắm. Thứ tình yêu lấy đi hơi thở của bạn, và làm bạn sợ chết khiếp.
Cô rẽ vào con đường dẫn vào nhà anh, đỗ xe trước cửa gara. Cô vơ lấy cái hộp Tiffany, đóng cửa xe lại. Gót đôi giáy cao gót màu bạc gõ trên nền bê tông khi cô đi theo lối dẫn vào nhà. Sợi dây thạch anh của cái quần lót siết lại làm cô phải bước tới cửa thật nhẹ nhang. Cô bấm chuông, chủ tâm để tay bên cạnh sườn. Cô không muốn bị tóm vào mông khi Rob ra mở cửa.
Cửa mở, nhưng không phải là Rob. Một phụ nữ với mái tóc vàng cắt ngắn, mặc váy ống màu đỏ đứng ở ngưỡng cửa. Cô ta có đôi mắt màu xanh sương và làn da tuyệt vời, khuôn mặt xinh đẹp không có lấy một nốt ruồi, chút tì vết hay lỗ chân lông. Một tiếng chuông báo động vang lên trong đầu Kate.
- Chào cô.
Kate ngó ra đằng sau cô gái tóc vàng vào trong nhà.
- Rob có nhà không?
- Có. Anh ấy trong nhà. Cô ta trả lời, nhưng không nhúc nhích. Tôi có thể giúp gì cho cô?
Có một chút thù địch trong lời nói dịu dàng của cô ta.
- Không, tôi không nghĩ cô giúp được. Kate không biết người phụ nữ này là ai, nhưng cô ta hành động cứ như là chủ nhân nơi này vậy. Cô là ai?
- Tôi là Louisa.
À, ra là vợ cũ.
- Vâng, Rob có kể về cô. Thực ra là anh không kể, kể rằng Louisa rất đẹp.
Vẻ đẹp thường được thấy trong vòng tay của một người đàn ông cực kì giàu có. Anh cũng không nói cô ta sẽ đến Gospel dự sinh nhật anh hôm nay. Tiếng chuông báo động trong đầu Kate dữ dội hơn, nhưng cô mặc kệ. Rob đã ly dị với người đàn bà hoàn hảo này. Và như Kate nhớ được thì anh đã nói anh yêu cô ta nhưng không bao giờ thích cô ta.
- Tôi là Kate Hamilton.
- Ừm. Cô ta nghiêng cái đầu sang một bên, để lộ dái tai gắn mấy cara đá quý lấp lánh. - Thật hay là Rob chưa bao giờ kể về cô.
- Ái chà. Vậy là Kate không nhầm về thái độ thù địch. Cô ghét phải thừa nhận chuyện này, nhưng thực sự lời châm chọc của Louisa đã khứa vào đâu đó trong trái tim cô.
- Sao anh ấy lại phải nói về vợ cũ về tôi nhỉ?
Nhưng tại sao anh ấy lại chưa kể về cô chứ?
- Bởi vì Rob và tôi vừa mới bàn đến chuyện hoà giải. Tôi nghĩ nếu cô là một phần quan trọng trong đời anh ấy, anh ấy sẽ kể về cô.
Hay đấy, giờ thì cô cảm thấy không chỉ là tiếng chuông báo động trong đầu và một vết cứa. Nhưng cô vẫn tự trấn an rằng Louisa đang nói dối. Cô phải như vậy. Rob sẽ không làm thế với cô. Cô định đáp lại thì Rob từ bếp đi ra phòng giải lao. ảnh măcj quần bơi màu xanh, áo may ô trắng, tay bế một bé gái mặc đồ bơi màu hồng, đi dép tông. Cô bé vòng tay ôm cổ Rob. Kate nhận ra cô bé trong các tấm ảnh rải rác trong nhà Rob. Khi anh ngó qua lưng Louisa thấy Kate, anh bước chậm lại
- Kate
- Chúc mừng sinh nhật. Cô đưa cái hộp Tiffany ra, yêu anh nhiều đến mức trái tim đã rạn nứt của cô tưởng như tan vỡ dưới lớp áo lót thạch anh. Cô sẽ giữ lạc quan hoặc cố gắng tới chết.
- Cảm ơn em. Anh đặt con gái xuống. Ngồi với Rob và cô vợ cũ khó chịu của anh trong khi những viên thạch anh cứa thêm vào da thịt lại là chuyện khác.
Không. Em không biết là anh có bạn. Lẽ ra em nên gọi trước.
- Như thế sẽ tốt hơn. Louisa nói.
Rob cau mày nhìn vợ cũ.
- Em không phải gọi trước. ở lại ăn tối đi. Anh đang định làm mấy món nướng.
Nếu anh có ý định hoà giải với vợ, liệu anh có mời cô ở lại ăn tối không? Trong cô lại dấy lên chút lạc quan.
- Không, Cảm ơn. Nhưng không có nghĩa là cô quá mù quáng. Louisa vừa nói cho em biết hai người đang định tái hôn.
- Không phải thế. Anh nói và Kate cảm thấy cơn đau trong ngực cô giảm đi.
Một nếp nhăn hằn sâu giữa cặp lông mày Rob. Anh vỗ nhẹ đầu con gái.
- Đi tìm bé yêu của con đi. Cô bé ở tràng kỷ ấy. Amelia vừa đi, anh quay sang nhìn cô vợ cũ. - Quên chuyện đó đi.
Louisa nhìn anh. Thậm chí nét mặt nhìn nghiêng của cô ta cũng hoàn hảo.
- Anh nói với em là anh sẽ suy nghĩ việc đó.
- Anh đã nói và câu trả lời vẫn là không.
- Anh cần phải nghĩ kĩ hơn xem anh có muốn vứt bỏ một cơ hội để hàn gắn lại gia đình hay không.
- Louisa, vì Chúa. Anh nổi cáu. tại sao em luôn ép anh cùng một việc như vậy cho đến khi anh phải điên lên. Anh sẽ không tái hôn với em. Anh sẽ không cưới bất kì ai. Không bao giờ. một lần là quá đủ rồi.
Những lời của anh mất mấy giây mới thấm được vào đầu Kate. Trong khi họ nói chuyện, cô thấy choáng váng. Cô lùi lại một bước. Chúa ơi. Cảm giác đau nhói trong tim. Một lần nữa nó lại xuất hiện. Một bộ đồ lót khiêu khích khác. Nhưng cùng một kẻ bạc tình.
- Xin lỗi vì đã làm hỏng ngày sinh nhật của anh. Đầu óc cô choáng váng, rối bời. Cô vội quay đi trước khi làm điều gì đó khó xử như bật khóc ngay trước mặt mụ phù thuỷ điên rồ Louisa kia.
Rob bắt kịp cô ở chân cầu thang.
- Kate. Anh thề là anh không định quay lại với Louisa. Em không phải đi đâu cả.
- Có. Em phải về. cô đi tiếp. Cô cần ra xe. Cô cần phải vào xe ngay.
- Thậm chí anh cũng không biết cô ta và con bé đến cho tới khi cô ta gọi anh từ sân bay ở Sun Valley sáng nay.
Không quan trọng. Cô với lấy tay cầm cửa.
Anh tóm lấy hai vai cô, xoay cô lại đối mặt với anh.
- Mai anh sẽ gọi cho em.
Con ngươi mắt cô nhói lên, cảm giác như sắp nổ tung. Cô nhận ra các triệu chứng. cô sẽ tan ra từng mảnh, nhưng chưa. Chưa đến khi cô ở một mình.
- Không. Đừng gọi. Em không thể làm chuyện này nữa. em đã nghĩ em có thể, nhưng em không thể.
Anh cau mày.
- Không thể làm gì?
- Em không thể tự nhủ rằng chỉ mơ mộng thôi là đủ. Đó là dối trá. Giọng cô run rẩy, cô cúi mặt. không biét bao nhiêu lần em đã tự nhủ rằng anh làm em tổn thương, nhưng em đã yêu anh rồi.
Anh ngẩn người một lúc.
- Anh quan tâm đến em
Cô nói với anh rằng cô yêu anh, và anh nói anh quan tâm đến cô. Cô nghĩ như vậy vẫn còn đỡ hơn là câu cám ơn. Cô nhìn anh, cố nén không bật khóc.
- Anh quan tâm đến em ư?
- Hơn bất cứ cô gái nào khác/
Thế chưa đủ. Không phải lần này.
- Được bao lâu sẽ thế nào sau một năm. Hai năm. Năm năm. Em sẽ phải từ bỏ bao nhiêu đời dành cho anh đây? Em sẽ phải nói dối mình bao nhiêu lần nữa đây? Bao nhiêu nữa cho tới khi anh quyết định chúng ta nên hẹn hò với người khác, chúng ta chỉ là bạn, hay anh đã tìm được cô gái khác?
- Anh không biết! chừng nào còn có thể.
Cô hít một hơi thật sâu rồi chầm chậm thở ra.
- Vậy chưa đủ.
- Còn quái gì nữa?
- Một người đàn ông hứa sẽ yêu em mãi mãi.
Anh siết chặt hai cánh tay cô.
- Chúa ơi, em đang nói về một cái nhẫn cưới hả? Anh lắc đầu. Thật điên rồ.
Điên rồ. Giận dữ hoà cùng trái tim tan vỡ.
- Tránh xa tôi ra.
Anh nheo mắt lại, buông tay cô ra. Anh lùi ra xa khỏi chiếc xe. Cô giật mạnh cánh cửa, vội chui vào trong trước khi có thể oà khóc lên trước mặt anh. Cô cắm chìa khoá, nổ máy xe. Cô liếc vào gương chiếu hậu lần cuối, thoàng nhìn thấy bóng anh bước lên cầu thang trước khi tầm nhìn của cô khuất dần. Cô quay sang tập trung nhìn đường.
Có chuyện gì với cô vậy? cô đã tự nhủ là phải tránh xa Rob ra. Cô tới Gospel để cố gắng nhận ra cô đã làm gì sai, chứ không phải yêu đương, bằng cả trái tim và tâm hồn, với một người đàn ông không bao giờ có thể hứa yêu cô nhiều như cô yêu anh.
Xe cô rẽ vào cao tốc. không, giờ đây có một sự khác biệt. Sự khác biệt là cô không còn muốn chấp nhận ít hơn những gì cô đáng được hưởng. Cô yêu Rob. Yêu hơn bất kỳ người đàn ông nào khác. Nhưng ông cô đã đúng. Cô xứng đáng với tất cả mọi thứ một người đàn ông có thể trao cho cô. Trái tim anh ta. Linh hồn anh ta. lời hứa của anh ta rằng sẽ yêu cô mãi mãi.
Sáng hôm sau Rob tiễn Louisa và Amelia ra sân bay. Anh phải tốn khá nhiều tiền để thuê máy bay cho họ, nhưng anh sợ nếu không làm thế anh sẽ giết cô vợ cũ mất. và thực sự anh không muốn làm chuyện đó. Anh không muốn dành phần đời còn lại của mình trong tù, không muốn bà con họ hàng nuôi Amelia.
Nhưng cơn giận với Louisa không sánh được với những gì anh đang nghĩ về Kate. Cái quái gì đang xảy ra với cô ấy vậy? Tại sao cô ấy lại muốn làm mọi chuyện rối tung lên với việc đòi hỏi nhiều hơn từ anh, một đám cưới? anh đã nghĩ cô khác những cô gái khác, nhưng cô lại không được như thế.
Anh nên hiểu rõ hơn trước khi dính vào cô ấy. anh đã rất khó khăn học được bài học rằng tình dục không bao giờ miễn phí. Luôn luôn có cái giá của nó. Cái giá của Kate là một nhẫn cưới. anh đã từng bị đẩy vào một đám cưới tồi tệ. anh không muốn bị ép buộc lần thứ hai.
Chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra. Anh đếch cần biết cô sẽ chỉ ngồi ở cửa hàng, nướng bánh mỳ và trở thành bà cô già hay không. Anh thích Kate. Anh nói thật với cô rằng anh quan tâm tới cô. Anh thực sự quan tâm với cô, nhưng anh sẽ cố gắng quên cô đi.
Không đời nào anh để cô làm anh phát điên lên.
Anh vừa đỗ chiếc Hummer phía sau cửa hàng Sutter thì đã thấy Adam Taber đang đứng đợi. Rob mở cửa hàng, Adam theo anh vào trong.
- Chú Sutter ơi. Thằng bé nói. Hôm nay Wally nghỉ vì cậu ấy bị thuỷ đậu.
- Được rôi. Chú cũng không có nhiều việc cho cháu làm đâu. Rob ngoái lại nhìn Adam, tóm lấy cái túi trong tay thằng bé. - Cái gì thê? Anh hỏi, chỉ vào những thứ nhìn rất giống granola.
- Granola ạ.
- Cháu lấy ở đâu ra thế?
- Ở cửa hàng M&S. Cô bán hàng ở đó làm.
- Kate á? Cô gái tóc đỏ ấy hả?
- Vâng. Cô ấy cho cháu miễn phí vì cô ấy muốn cháu nói với mọi người là nó rất ngon. Rồi sau đó mọi người đến mua.
Cô ta đã ăn cắp ý tưởng granola của anh
- Adam. Anh nói. - Cháu có nhiệm vụ trông cửa hàng cho đến khi Rose đến làm. Chú sẽ quay lại trong ít phút nữa.
Anh thúc cùi tay để mở cửa trước, vội vã đeo kinh lên, tức giận đến nỗi không còn quan tâm anh đang để một thằng nhóc mười tuổi trông nom cửa hàng. Mỗi khi điên lên thì anh không còn nhớ được gì hết. À không, anh có nhớ tối hôm qua, Kate đã nói với anh là cô ta yêu anh, sau đó, chưa đấy một giây, lại nói mọi chuyện kết thúc. Cơn giận bùng lên trong anh. Anh nghiến răng ken két.
- Chào Rob. Mấy hôm nay không thấy con đâu cả. Stanley niềm nở khi Rob bước vào cửa hàng M&S.
- Chào bác Stanley . Rob hít một hơi, cố ép cho quai hàm mở ra. Anh không muốn trút giận lên người sắp trở thành bố dượng mình.
- Lát nữa mẹ con sẽ đến đây để bàn chuyện hoa cho lễ cưới. Cũng sắp đến ngày rồi, con biết mà.
- Vâng, con biết. Kate có ở đây không ạ? Anh hỏi, cố kiềm chế không văng một câu chửi thề.
Stanley ngập ngừng rồi nói
- Nó đang ở trong nhà, đóng gói granola nó làm vào sáng nay. Món đó bán đắt hàng lắm.
Đầu Rob muốn mở tung. Anh vòng qua quầy thanh toán vào gian trong.
Lưng Kate hướng về anh trong khi lấy một cái chảo ra khỏi lò nướng. Cô ta đặt nó lên quầy, ngước nhìn lên. Cô ta thậm chí còn không cố tỏ ra vẻ lấy làm tội lỗi.
- Anh làm gì ở đây vậy?
Anh đứng lại trước mặt cô ta, chống nạnh.
- Cô đánh cắp granola của tôi.
- Đừng có ngớ ngẩn như vậy.
- Cô biết tôi đang nỗ lực hoàn thiện công thức và cô đã đánh cắp nó. Không cần biết anh cũng từng dùng nó làm thủ đoạn kéo cô ta đến nhà để anh có thể lột trần cô ta.
Cô ta cầm một cái bàn xẻng, nhẩn nha quấy granola. Cô ta đang chế nhạo anh
- Nó đâu có bí mật như công thức bảy loại thảo mộc và gia vị của Colonel Sander (1) chứ.
(1) Colonel Sander là người chế ra công thức làm món gà rán KFC rất nổi tiếng.
- Cô biết tôi đang nghiên cứu nó để bán trong cửa hàng tôi.
Cô nhún vai
- Anh mơ ngủ à? Anh thua rồi.
Cái gì? Anh muốn chộp lấy cô ta, lắc, ép chặt cô ta vào lồng ngực anh đến mức khiến thân xác cô ta nhập vào với anh làm một.
Cô ta cầm một miếng lên, nhai chậm rãi
- Ưmm. Muốn thử một miếng không?
Chúa ơi, cô ta thật dũng cảm. anh yêu điều đó ở cô ta. Anh muốn đời anh quay lại như trước khi cô ta đòi anh phải có một lời cam kết vĩnh viễn.
- Em đã bỏ cái ý định điên rồ đòi cưới đi chưa đấy?
- Cưới anh ư? Rồi. Cô khoanh tay trước ngực, thản nhiên. Con trai của Harvey Middleton, Brice, đã mời tôi đi chơi rồi.
- Em không thể đi chơi với hắn được.
- Sao lại không?
Vì anh nói thế chắc không phải là một câu trả lời hay.
- Vì hắn sẽ trọc đầu.
Cô nhìn anh như thể anh mất trí. Hơn nữa chính anh cũng thấy hình như mình mất trí.
- Đi chơi với hắn đi. Tôi đếch cần biết. Anh vùng vằng bỏ đi.
Anh phi ra trước cửa hàng. Nếu Brice Middleton động vào Kate, Rob sẽ kẹp cổ hắn và nấu hắn thành bữa trưa.
Grace đang nói chuyện với Stanley , ngẩng lên nhìn. Bà mỉm cười
- Con thấy thế nào, Robert?
- So với cái gì? Anh cáu bẳn.
Kate đã làm anh phát điên lên.
Chưa đầy hai mươi tư giờ sau khi nói yêu anh, cô ta đã hẹn hò với một thằng khác ư?