Editor: Đông Vân Triều
Bởi vì hôm qua cược thua, ta không thể không vác cái mặt trẻ-ba-tuổi-bị-bố-mẹ-cưỡng-ép-đi-mầm-non này mà rửa Tiểu xoa kiếm. Trong bốn người, Dạ Tiêu cực kỳ chấp niệm với việc ăn uống nên ta sai y đi mua điểm tâm cho mọi người, hai người Hoành Thụ ở xa, chỉ còn lại mỗi Dạ Lan ẩn nấp ở phụ cận, ta bèn gọi hắn giúp ta múc nước.
Nhưng mà gào muốn rách cổ họng vẫn không có tiếng đáp lại.
Ngủ? Hay đi rồi?
Ta không thể làm gì khác hơn là tự thân chạy ra ngoài gọi tiểu nhị, sau thời gian uống cạn chung trà, chậu đồng đầy nước ấm đã được đưa tới tận tay, nhiệt độ vừa phải. Ta nhúng ướt khăn bắt đầu cọ kiếm, rửa được một nửa, Dạ Lan đột nhiên ghé vào cửa sổ hỏi: "Chủ nhân vừa gọi ta sao?"
... Ta đã gọi ngươi được gần nửa canh giờ rồi mà??
Ta nói: "Đúng vậy, ta định nhờ ngươi lấy giúp chậu nước ấm, còn tưởng ngươi đi rồi."
Dạ Lan không biết đang suy nghĩ gì, mắt không có tiêu cự, càng không đáp lời.
Ta nhìn hắn nghệt ra thì không để ý nữa. Bùn đất trên Tiểu xoa kiếm đã mềm xuống, ta cầm khăn lau đi.
Chờ ta lau xong nửa chuôi kiếm, Dạ Lan đột nhiên nói: "Vâng." Rồi biến mất.
Ta cảm thấy người này thật kỳ quái.
Chờ ta lau xong chuôi kiếm, A Thụ cũng đưa thuốc tới, ta phân phó hắn đổi chậu nước khác, bản thân thì tung tăng đi đút thuốc cho Dạ Đàm. Chén thuốc hơi nóng, mỗi một thìa phải thổi rất lâu. Dạ Đàm ngoan ngoãn dựa vào ngực ta, sống mũi đầu mày đều cứng cỏi đẹp đẽ, mặc dù không đút cơm được nhưng cũng đút được thuốc nha, ta không khỏi đắc ý.
Uống được một nửa, Dạ Lan bỗng nhiên đạp bay cửa phòng, nâng một chậu ự nước vào, nói cộc lốc: "Nước ngài cần."
Ồ ma ê goa na ni đờ phắc???
Cung phản xạ người này... quấn quanh Trái Đất mười vòng chắc vẫn dư ha???
"À ờ... Ngươi, ngươi cứ để đấy đi. Ta vừa mới nhờ A Thụ lấy rồi, tạm thời không cần nữa..." Ta nói.
Dạ Lan cúi gằm nâng chậu, tình tiết lặp lại, hắn lại thất thần.
Chờ ta đút xong nguyên một chén thuốc, đỡ Dạ Đàm nằm xuống, Dạ Lan vẫn duy trì tư thế vạn năm không đổi, nghe động tĩnh ta đặt bát cái "cạch" mới phục hồi tinh thần: "Ngài vừa mới nói cái gì? A Thụ là ai?"
...
Ta vạn phần hoảng sợ vụng trộm núp sau Dạ Đàm: "Đầu óc có vấn đề phải không??"
Dạ Đàm mấp máy môi: "... Nghe nói lúc huấn luyện ở Dạ Hành thì có chút vấn đề, hắn từ đó đến nay rất khó nhớ được chuyện gì, phản ứng cũng chậm hơn người bình thường đôi chút."
Ta hiếu kì hỏi: "... Phản ứng chậm cỡ vậy vẫn làm ảnh vệ được hả?" Ta đột nhiên quan ngại sâu sắc với cái lò đào tạo Dạ Hành này!
Dạ Đàm nói: "Chủ nhân đừng nhìn bề ngoài hắn trì độn, thân thủ kỳ thật coi như không tệ, Dạ Tiêu cũng không phải đối thủ của hắn."
...
Ta nghĩ.
Một kẻ người ta vỗ vai thôi cũng có thể được khích lệ xuống thẳng suối vàng - ta, một kẻ bị mất hết võ công lại còn trọng thương liệt giường – Dạ Đàm, một kẻ có độ dài cung phản xạ sáng ngang với kích cỡ các cường quốc năm châu cộng chướng ngại ngôn ngữ - Dạ Lan, lại một kẻ trí tuệ ngang với trẻ em thiểu năng – Dạ Tiêu.
Ta cảm thấy bốn người chúng ta.
Có thể thành lập ra một Hội tàn tật.:((
Mà còn phải là nơi tập trung những người tàn tật đặc biệt nghiêm trọng.
Haizzz...
Ta dùng ánh mắt cảm mến dành cho bệnh nhân lâu năm nhìn Dạ Lan, thật không đành lòng sai sử hắn. Ta nhận chậu, trấn an hắn: "Nơi này tạm thời không có việc gì nữa, ngươi sang phòng sát vách ngủ một giấc đi, không cần một mực trông coi."
Dạ Lan sững sờ gật đầu, vẫn giẫm lên khung cửa sổ nhảy ra chỗ tán cây tương đối khuất, tiếp tục thực hiện chức trách một người thủ vệ.
Dạ Đàm thở dài: "Hắn hiện cũng chỉ còn mỗi mấy câu lệnh cơ bản của Dạ Hành là nhớ kỹ."
Ta nghi ngờ hỏi: "Ngươi nói rủi ro trong lúc huấn luyện, là ý gì?"
Dạ Đàm lạnh nhạt trả lời: "Thủ đoạn huấn luyện của Dạ Hành không chỉ miêu tả bằng hai chữ "tàn bạo" là đủ, tra tấn đày đọa khiến người không ra người quỷ không ra quỷ, hắn còn có thể sống sót đi ra đã xem như là một loại may mắn."
Hắn nói nhẹ như gió thổi mây bay, ta nghe thấy lòng liền sợ hãi, lại biết hắn cũng phải trải qua thật nhiều tra tấn thì rất đau lòng.
Ta giúp hắn vuốt lại tóc, hỏi: "A Đàm, sao ngươi lại chọn hắn?"
"... Cũng không phải là thuộc hạ chọn." Dạ Đàm chậm rãi nắm chặt tay ta nói, "Là Dạ Tiêu kiên quyết cầu thuộc hạ... Ngẫm lại thì có thể hiểu được, Dạ Lan không nhớ được gì, một mình hắn lưu lại Dạ Hành quả thực rất nguy hiểm."
Ta vừa nghĩ tới Dạ Tiêu thì bị chọc cười: "Chắc hẳn lúc Dạ Tiêu nhìn thấy thần tượng là ngươi sẽ nhào lên ôm chặt đùi ngươi cầu bao dưỡng nhỉ."
"... Vừa vặn ngược lại." Dạ Đàm lại nói, "Ngày đó thuộc hạ bước vào, Dạ Hành mang lên mấy người để khách chọn, trong đó có người một mực ôm cột nhà không chịu buông, kêu khóc inh ỏi "ta muốn danh hiệu ta không muốn đi, không ta ăn vạ ở đây cho các ngươi xem", làm cho quản sự phải trực tiếp động thủ, đánh tới mức cả cửa hàng gà bay chó sủa... Người này chính là Dạ Tiêu."
"HA HA HA HA Dạ Tiêu thật biết gây sự."
"Thuộc hạ thấy thân thủ của y không tệ, động tâm tiến lên thử thương lượng." Dạ Đàm nói tiếp.
Ta cười: "Y vừa nhận ra ngươi, chắc hẳn danh hào cái của nợ gì đều quên hết sạch."
Dạ Đàm không tiện cười cười, lộ ra mấy phần ngại ngùng hiếm thấy: "... Thuộc hạ nào có chỗ nào giỏi giang, là y quá khen thôi."
"A Đàm nhà ta đương nhiên là tốt nhất, phải nói là Dạ Tiêu có mắt nhìn mới đúng." Lòng ta cao hứng, ôm hắn vỗ về, "Dạ Tiêu sinh sống cả đời ở Dạ Hành mà vẫn giữ được loại tính tình này, quả nhiên là một đóa hoa nở rộ trong chốn giang hồ kỳ lạ này."
Dạ Đàm nhàn nhạt cười, giống như vừa nhớ lại một chuyện thú vị trong quá khứ: "Có khi mỗi kỳ... đều sẽ có một người hay nói cười như vậy."
Ta hiếu kỳ hỏi: "Vậy thời của ngươi trước kia cũng có?"
Dạ Đàm gật đầu: "Vâng, cũng có một người rất hay nói đùa, cũng rất thông minh."
"Là bằng hữu của ngươi sao?" Hắn rất ít khi kể về thời gian hồi còn ở Dạ Hành của mình nên ta nghe có chút mê mẩn.
Dạ Đàm suy tư nói: "Thuộc hạ có coi hắn là bằng hữu, chỉ không biết trong lòng hắn thuộc hạ có chiếm vị trí tương tự hay chăng. Nhân duyên của hắn luôn tốt, có khi đã sớm quên thuộc hạ rồi."
Ta nghe ra mấy phần cô đơn trong giọng hắn, vội nói: "Ngươi muốn gặp hắn không? Có biết bây giờ hắn đnag ở đâu không? Ta mua hắn để làm bạn với ngươi nha."
"Hắn đã sớm có chủ nhân..." Ý cười trên mặt Dạ Đàm giảm đi không ít, "Cuộc bình xét danh hiệu năm đó, hắn đạt được "Dạ Quân" sau đó được Chung Ly Nhị thiếu gia đón đi."
... Thật sự là vô xảo bất thành thư[1], phát huy triệt để đặc trưng của nhân vật phản diện: hết lần này tới lần khác xuất hiện liên tục như ruồi nhặng.
[1] Vô xảo bất thành thư: trùng hợp một cách kỳ lạ.
Một thân nội lực của Dạ Đàm – gã phế, bi kịch Tần lăng khiến Dạ Đàm thân bại danh liện, bị người người đuổi giết – gã cũng làm, ngày sau gặp lại chắc chắn là tử địch của ta, ta chỉ muốn gã cũng phải nếm trải ngàn vạn cay đắng khi bị phế tu vi.
Ta đang nghĩ ngợi trầm ngâm, Dạ Đàm lại vuốt ve Tiểu xoa kiếm, thở dài khe khẽ.
Hắn đột nhiên hỏi: "Chủ nhân, thuộc hạ không ưa thích kiếm nhưng kiếm thuật lại tốt nhất, ngài có biết vì sao không?"
Ta mờ mịt lắc đầu.
Dạ Đàm nói: "Bởi vì để đạt được "Dạ Quân", kiếm pháp phải tốt nhất."
Ta sững sờ.
"Dạ Sát sống chỉ để giết người, phần lớn luyện ám khí độc dược, tà môn ma đạo, càng âm tàn càng tốt; Dạ Ẩn thiên về ẩn nấp theo dõi, khinh công, truy tung thuật, dịch dung là món tủ. Dạ Quân vì hộ chủ mà sinh, coi trọng nhất là trung thành, yêu cầu chiêu thức ngay thẳng, như chính nhân quân tử, nhất định phải dụng kiếm." Mắt Dạ Đàm hơi khó chịu, thanh âm càng thêm mềm mại, "Thuộc hạ... không thích giết người, cũng không thích ẩn mình truy tung, chỉ cầu đời này có thể tìm được một vị minh chủ, từ đó tâm vô bàng vụ[2], tận tâm tương hộ, cho nên ngay từ đầu đã vì danh hào "Dạ Quân" mà tập võ. Trước ngày bình xét danh hiệu, hắn tới tìm thuộc hạ, nói "nếu ngươi muốn có "Dạ Quân", nhất định ngày mai phải bại bởi ta"..."
[2] Tâm vô bàng vụ: chuyên tâm, không bị phân tâm.
Dạ Sát chưa từng thua, ta biết rõ, không khỏi giật mình: "... Ngươi đương nhiên sẽ không thua hắn."
Dạ Đàm gật nhẹ đầu.
Mục tiêu của hắn đã gần trong gang tấc, đáng tiếc trời xui đất khiến, cuối cùng vẫn bỏ lỡ.
Khởi điểm của bọn họ giống nhau, cũng là tập võ, cũng có mục tiêu nhưng lại thành hai số phận khác biệt. Dạ Quân trung thành trứ danh, mỗi một đời đều cúc cung tận tụy, chưa có ngoại lệ. Nhị thiếu gia đa nghi cỡ nào, đứng trước cái danh xưng Dạ Quân này vẫn luôn nhìn rất thiên vị, một lần thiên vị là hơn mười năm, từ đó đến nay tín nhiệm không hề thuyên giảm.
Mà Dạ Sát lại gánh lấy cái tiếng tẩu hỏa nhập ma phản bội giết chóc, khắp nơi bị người bài xích.
Ta không khỏi có chút buồn bực: "Sớm biết sẽ có ngày hôm nay, sao lúc trước ngươi không nhường hắn một chút? Nếu ngươi cầm cái danh hào "Dạ Quân" thì làm sao đến mức về sau thụ nhiều oan khuất như vậy..."
"Thuộc hạ lúc ấy nghĩ rằng: thôi, nếu đã lấy được "Dạ Sát" thì chắc hẳn ông Trời cũng thấy nó hợp với ta hơn. Thuộc hạ... nói ra thì thật xấu hổ, sau thật nhiều chuyện thì nghĩ lại cũng hối hận lắm lắm." Dạ Đàm siết chặt tay ta, chăm chú nhìn ta nói, "... Tận đến khi gặp ngài."
Trong lòng ta càng thêm khổ sở, khó chịu: "Nếu ngươi không trải qua những chuyện bất hạnh này thì làm sao đến mức thành phế nhân, cứ theo gót những chủ nhân có thế lực lớn, cuộc sống của ngươi cũng sẽ tốt hơn hiện tại gấp trăm ngàn lần... Ta chẳng qua chỉ là một chủ nhân nghèo, không quyền không thế, có được cái gì đâu."
"Ngài nói sai rồi... Đủ loại quá khứ trước kia không phải bất hạnh mà là cái giá." Dạ Đàm nhẹ nhàng hôn mu bàn tay của ta, lắc đầu: "Là cái giá ta phải trả trước để nhận được món quà là gặp ngài. Tất cả nguyện vọng của ta, may mắn của ta... chính là được sống cùng ngài như bây giờ."
- ----
Đông Vân Triều: Các cô lại giục được tôi rồi:<<