" Từ khi ở bên em, tôi nghĩ mình không phải là bản thân nữa. Tôi không bao giờ vì ai mà cố gắng tới mức tự làm đau bản thân. Em thật sự làm tôi rất ấn tượng. Tôi không bao giờ thể một "tôi" thật trước mặt em, vì em đã làm nó biến mất. Em khiến tôi hình thành một nhân cách mới mà khiến tôi được mến mộ hơn. Em cho tôi nhiều thứ to lớn vĩ đại, nhưng những gì tôi cho lại em chỉ là những món đồ ăn vặt rẻ bèo không à. Tôi nợ em..."
***
Mấy ngày nay, em toàn tránh mặt tôi. Tôi biết là do ảnh hưởng từ vụ đó. Nhưng cũng chả làm gì được, tôi đành chỉ rầu rã nhìn em nhẫn tâm bơ mình. Một lần tôi nhìn thấy em ngồi ăn vặt với bạn ở ghế đá quen thuộc, tôi đứng lại trông. Em ăn luôn mồm luồn miệng, cười nói xa xả như xung quanh chỉ có hai đứa vậy. Thấy nụ cười "kém duyên" của em, tôi đã thoáng nở nụ cười. Chậm rãi đi vòng ra phía sau chiếc xe trường đang đậu bên cạnh chiếc ghế, tôi thở dài. Bao giờ tôi mới có thể cười nói lại với em nhỉ?
Hình như, tôi... nhớ em thì phải...
Suy nghĩ đó bắn lên trong đầu tôi khiến tôi lắc đầu nguây nguẩy. Quay lại nhìn em, tôi nhìn thấy gương mặt rầu rĩ của em đang nhìn mình. Em thất thần lắc đầu nhẹ và rời đi.
Nhìn hình bóng thất thểu của em, tôi cảm thấy tim như đau thắt lại. Lần mò tới chỗ con bạn em, tôi mở lời rất khó khăn. Tôi hỏi con bạn em rằng có biết em bị sao không, chỉ thấy cô bé đó lắc đầu, miệng bảo em chả nói gì cho nó.
Tôi nghĩ rằng đối với phái đẹp, lần đầu cái gì cũng đặc biệt. Nụ hôn đầu của em bay đi mất như vậy, em giận cũng chả trách. Tôi kiềm chế sự phiền phức, cúi xuống gặng hỏi cô bạn em rằng em thích gì. Chắc chắn là em thích ăn rồi. Hôm ở hội chợ em ăn như heo. Tôi thầm cười trong bụng. Bạn em tiết lộ cho tôi rằng em thích ăn bánh ngọt, thật ngọt. Tôi chỉ biết nuốt nước bọt cái ực. Ở đời, tôi ghét nhất đồ ngọt, cực kì ghét. Nhìn cái bản mặt khó coi của tôi, bạn em cười trừ.
- À! Đúng rồi! Nó dễ xúc động lắm nên anh tự làm cái gì cho nó thì nó mê chết đấy!
Cô bé quẳng vào mặt tôi một câu rồi chạy lẹ ra chỗ em đang đứng vẫy tay gọi. Tôi đứng thẳng thớm lên, nhìn em với em mắt khiêu chiến, em chỉ quay đi.
Về tới nhà, tôi quăng cặp sách lăn lên giường. Nghĩ lại câu nói của bạn em, tôi nhau mày điên tiết. Tái sao lại là đồ ngọt nhỉ? Nhưng thôi được. Tôi đã quyết thì sẽ làm, và tôi lăn ra khỏi giường.
Xuống tới bếp, tôi gặp mấy bà giúp việc đang lau lau mấy cái chén mẹ và khách vừa uống trà. Đuổi họ ra, tôi đóng sập cửa bếp.
Lục lọi một hồi cuối cùng cũng lấy được mấy thứ đồ làm Cupcake đơn giản mà mẹ tích từ lâu.Mặc tạp dề vào, tôi thở hắt ra phiền nhiễu rồi bắt tay làm.
SAU ĐÂY LÀ QUY TRÌNH HOTBOY CỦA CHÚNG TA BẾP NÚC:
Lần 1: Đang trộn bột, anh đưa tay lên vuốt mồ hôi, quẹt vào cốc nước, nước đổ ra sàn. Trong khi cuống quýt lau, anh đụng vào bàn làm tô bột bay xuống đất
Thành quả: Gào lên bực bội
Lần 2: Nướng cháy đen kịt
Thành quả: Ném vào sọt rác...
Lần 3: Hết kem tươi
Thành quả: Sai bà giúp việc đi mua. Bà từ chối và anh đã kêu lên đau đớn, sau đó chạy vụt ra ngoài mua về hộp kem tươi cuối cùng còn sót lại trong cửa hàng
Lần 4: Hoàn thành mĩ mãn ( Không nếm thử)
Thành quả: Bắt mấy bà giúp việc ăn thử, dọa đuổi việc ( mấy bà vừa giả bộ ngon vừa nhăn nhó khen ngon)
Hậu quả: Tưởng ngon thật, gói lại bỏ tủ lạnh
Vừa băng bó lại bàn tay trái bị bỏng do với vào lò nướng, tôi vừa cười thầm vui sướng.
Ngày mai, chắc chắn em sẽ phải thu phúc và quay lại bên tôi...