Trans: Mật
Dư Thính hoang mang mờ mịt nhìn chiếc bồn cầu đang bị tắc.
Trong tất cả những kiến thức cô được học, không có một điều nào dạy khi bồn cầu bị tắc phải xử lý thế nào.
Làm thế nào, phải làm thế nào?
Bồn cầu tắc rồi thì phải thông như nào?
Bây giờ gọi điện thoại cho chú Lý qua đây có kịp không?
Dư Thính giống như kiến bò trên chảo lửa, gấp đến mức chảy cả nước mắt, da đầu tê dại, thế mà nghĩ cả nửa ngày trời vẫn không tìm ra được cách giải quyết.
Bất đắc dĩ, Dư Thính lôi điện thoại ra cầu cứu Zhihu.
[Gấp! Đi vệ sinh ở nhà bạn học nam, kết quả bồn cầu bị tắc thì phải làm thế nào?]
[Đáp: Ngày 15 Hằng Nga sẽ bay về mặt trăng, đề nghị tình yêu báo danh online, bây giờ chạy trốn khỏi trái đất vẫn còn kịp.]
Mịa.
Chẳng có tác dụng mịa gì hết.
Thời gian cô ở trong nhà vệ sinh quá lâu, cuối cùng đã khiến cho Yến Từ chú ý tới.
Tiếng gõ cửa giống như là tiếng đòi mạng, đều đều vang lên—
“Thính Thính?”
Lại còn Thính Thính cơ.
Thính Thính hiện giờ không nghe thấy.
Thính Thính hiện giờ muốn chết!
“Thính Thính?”
Cô không lên tiếng, động tác gõ cửa của Yến Từ càng trở nên gấp gáp hơn.
Một lúc sau, tiếng gõ cửa dừng lại, sau đó truyền tới một giọng nói mang tính thăm dò của Yến Từ: “Tôi, xông vào nhé?”
Xông vào?
Trong lòng Dư Thính thấp thỏm, đóng nắp bồn cầu cạch một tiếng rồi căng thẳng mở hé cửa.
Yến Từ nghiêng đầu, mắt lớn trừng mắt nhỏ với cô.
Dư Thính không dám mở hết cửa, sợ rằng mùi hôi của mình sẽ “làm chết ngạt” nhóc đáng thương.
Cô cũng ngại ngùng ngẩng đầu, mãi mới lắp bắp nói: “Tôi, tôi làm tắc bồn cầu nhà cậu rồi.” Dư Thính nói xong, vành mắt đỏ lên.
Cô cùi gằm mặt xuống, dáng vẻ tủi thân khe khẽ phàn nàn, giống như con rùa nhỏ mắc lỗi.
Yến Từ ngẩn người rất lâu.
Thế nào cũng không nghĩ được là vì chuyện này.
Dáng vẻ Dư Thính vừa đáng thương vừa ấm ức khiến cho Yến Từ muốn phì cười, anh phải cố gắng mãi mới nhịn xuống được, bàn tay đẩy mạnh cánh cửa, kéo cô ra ngoài.
So với mùi trong nhà vệ sinh thì mùi trên cơ thể Dư Thính còn khó ngửi hơn.
Yến Từ tập trung nín thở, lại khe khẽ kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
Động tác lui về sau nửa bước của anh, đã mạnh mẽ làm tổn thương đến nội tâm mong manh của cô công chúa nhỏ.
Dư Thính bĩu môi, muốn khóc.
“Để tôi xử lý.” Yến Từ nói ra bốn chữ rồi đóng cửa, đi thông bồn cầu.
Tiếng nước chảy từ bên trong truyền ra, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng thông bồn cầu ọc ọc ọc.
Dư Thính ngày càng cảm thấy khó xử, túm chặt lấy quần áo, chóp mũi cũng đỏ ửng hết cả lên.
Sau đó tiếp tục cầu cứu Zhihu—
[Hằng Nga ngày 15 còn nhận người không?]
Cô muốn chạy trốn khỏi trái đất.
Rất nhanh, Yến Từ đẩy cửa bước ra.
“Xong rồi.” Anh rửa tay sạch sẽ, rồi nói với Dư Thính: “Rửa tay.”
Dư Thính không muốn rửa, muốn khóc.
Cô đứng nguyên một chỗ không di chuyển, gương mặt cúi gằm thiếu chút nữa là muốn dính liền với mặt đất.
Yến Từ không hiểu ý, chủ động kéo lấy cổ tay Dư Thính. Kết quả, vừa mới chạm vào làn da cô liền bị cô mạnh mẽ hất ra.
Yến Từ càng thêm hoang mang.
Nghĩ mãi không hiểu, tại sao đang yên đang lành cô lại ngó lơ mình.
“Thính Thính?”
Bụng Dư Thính đau, vẫn còn muốn đi nữa.
Nhưng cô lại không dám đi vào, sợ bồn cầu lại tắc, thế nhưng cô rất muốn đi vệ sinh.
“Thính Thính…” Yến Từ dùng ngón tay lạnh lạnh chạm vào khóe mắt cô.
Dư Thính không nhịn được nữa, đẩy anh ra rồi lao vào nhà vệ sinh.
Lúc này cô ngồi trên bồn cầu, vừa khóc vừa đi vệ sinh, vừa đi vệ sinh vừa khóc, cảm giác xấu hổ còn mãnh liệt hơn cả lúc nãy.
Cô hối hận rồi.
Hối hận vì đã ăn bát bún ốc đó, sớm biết thế này thì đã đến quán canh chua cay ở bên cạnh, sớm hơn nữa thì sẽ không uống cốc trà ô long đào mà đổi thành đồ uống nóng. Như vậy nhất định sẽ không bị đau bụng, lại còn là bị đau bụng ở nhà Yến Từ.
Hiện giờ bụng đau thôi thì không nói, lại còn mất mặt.
Mất mặt chết đi được!!
Dư Thính khóc xong, cũng đi vệ sinh xong rồi, cô căng thẳng nhấn nút xả nước, không tắc, điều này khiến cho tâm trạng cô dễ chịu hơn nhiều.
Cô vốc nước lên mặt, rửa qua loa rồi đẩy cửa bước ra.
Yến Từ vậy mà vẫn đang đứng chờ ở bên ngoài, trong mắt ngập tràn lo lắng.
Nghĩ đến việc có thể anh đã đứng đây chờ nửa ngày trời rồi, Dư Thính lại lần nữa đỏ con mắt, không thèm để ý tới anh, ôm bụng ngồi bất động trên ghế.
Yến Từ vội vàng rót nước ấm đưa qua rồi lật tìm trong tủ, lấy một gói men tiêu hóa ra pha cho cô uống.
Mùi của thuốc này giống như xi măng vậy, đừng nói đến uống, chỉ nhìn thôi cũng khó nuốt xuống rồi.
Vẻ mặt cô lộ rõ sự ghét bỏ, sống chết cũng không chịu mở miệng.
Yến Từ khó khăn khuyên giải: “Uống, rồi, bụng, không, đau, nữa.”
Dư Thính dở tính xấu: “Không uống, tôi nghỉ một lúc rồi sẽ đi về.”
Yến Từ cau mày, đột nhiên nhấc bổng cô lên.
Dư Thính sững sờ, đầu óc trống rỗng.
Thân hình thiếu niên ấm áp mà cường tráng, mùi bột giặt thoang thoảng từ trên áo sơ mi truyền tới. Cánh tay anh rất săn chắc, ôm trọn lấy eo của cô.
Dư Thính ngây ngẩn, ngơ ngác nhìn gò má gần trong gang tấc mà không có chút phản ứng nào.
Sau đó, Yến Từ đặt cô nằm lên giường.
Chiếc giường này rất cứng, không mềm mại, nhưng rất sạch sẽ, mùi hương giống hệt như hương thơm trên người cậu.
Yến Từ trầm mặc không nói gì, tự mình cởi giày, cởi tất cho cô, sau đó tìm một tấm chăn mỏng đắp ngang bụng cho cô, khẽ nuốt nước bọt rồi từ trong cổ họng phát ra một chữ: “Ngoan.”
Dư Thính ngoan rồi.
Đầu nằm yên trên gối không nhúc nhích.
Yến Từ rất hài lòng, lại rót một cốc nước ấm đưa tới bên miệng cô: “Uống hết.”
Dư Thính cầm lấy chiếc cốc, uống cạn.
“Nghỉ ngơi, cho tốt.” Yến Từ không yên tâm dặn dò: “Nhớ, khóa cửa.”
Yến Từ bỗng nhiên vỗ về, Dư Thính cảm giác bụng mình quả thực đã dễ chịu hơn rất nhiều.
Tiếng ve kêu bên ngoài cửa sổ, chiếc quạt nhỏ ở bên cạnh quay đều, cót ca cót két, là âm thanh của mùa hè.
Sự khó chịu trong người của Dư Thính dần dần được xoa dịu, thay vào đó là cơn buồn ngủ díp mắt.
Không được, không được ngủ.
Dư Thính vươn cổ ngó ra xem xét bên ngoài, sau khi chắc chắn Yến Từ không phát hiện liền dơ chân lên ngửi.
Hơi có mùi chua.
Mùa hè như vậy cũng là bình thường!
Dư Thính ung dung, lôi tờ giấy ướt từ trong túi ra lau chân, sau khi xác nhận là thơm tho rồi mới yên tâm nằm lại lên giường.
Cô ngáp liền mấy cái, hai mi mắt đang chống đỡ mở to cũng dần cụp xuống.
Yến Từ nhìn thấy cô không khóa cửa, khẽ cau mày, đi lên tắt quạt, sau đó đi chợ mua đồ về hầm canh.
Mùi canh ngó sen thanh ngọt từ trong bếp tỏa ra ngào ngạt.
Dư Thính dụi mắt bò xuống giường, bóng lưng thiếu niên được tia sáng và bóng râm phác họa thành dáng vẻ dịu dàng. Canh trong nồi đang sôi sùng sục, động tác của anh rất nhẹ, dường như sợ rằng sẽ đánh thức Dư Thính đang ngủ vậy.
Dư Thính nhìn thời gian.
Năm giờ.
Hình như cô đã ngủ rất lâu.
Dư Thính hắng giọng rồi ho một tiếng để thu hút sự chú ý của Yến Từ.
Quả nhiên thiếu niên quay lại nhìn, trong đôi mắt xinh đẹp có bóng hình của cô.
“Tôi muốn về nhà.” Dư Thính vẫn còn một chút lúng túng, vừa nói vừa lén quan sát biểu cảm của anh.
Yến Từ múc một bát canh bưng qua, chỉ nói bốn chữ: “Tốt cho dạ dày.”
Món canh có đầy đủ màu sắc và hương vị, bên trên còn thả vài hạt kỷ tử. Dư Thính nghĩ dù sao nhóc đáng thương cũng đã nấu rồi, không uống thì lãng phí, thế là bưng lấy bát canh, uống từng ngụm nhỏ.
Dư Thính nghiêm túc ăn cơm, còn Yến Từ chăm chú nhìn cô.
Sau đó anh cầm lòng không nổi, ngón tay hất nhẹ lọn tóc đang rũ xuống của cô ra sau.
Dư Thính không phát giác ra, ngoan ngoãn nếm canh giống như một con mèo nhỏ.
Ngược lại, Yến Từ cảm thấy hành động của mình quá đường đột, rụt tay về, bình tĩnh giấu ngón tay đã chạm vào tóc cô trong lòng bàn tay.
“Uống hết rồi.” Dư Thính chủ động giơ chiếc bát không cho anh xem, nói xong còn liếm mép một cái.
Yến Từ nhận lấy bát, lại pha một gói men vi sinh, sợ cô không uống, dành rít lên hai tiếng từ kẽ răng: “Không đắng.”
Dư Thính cầm lên ngửi ngửi, không có mùi kỳ lạ, lúc này mới yên tâm uống.
Dư Thính hài lòng thỏa mãn vỗ vỗ bụng, hỏi: “Còn cái gì muốn cho tôi ăn nữa không, nếu hết rồi thì tôi đi về đây.”
Yến Từ lắc đầu.
“Ò, vậy tôi đi đây.” Dư Thính đi ra đến cửa, đột nhiên dừng bước, nghi ngờ ngoái đầu lại: “Cậu không tiễn tôi sao?”
Đáy mắt Yến Từ chợt xẹt qua ý cười, cầm lấy chiếc ô nhỏ hình hoa trên tay cô, mở lên rồi giơ trên đỉnh đầu cô.
Thật ra, so với chiếc ô nhỏ thì Yến Từ càng giống với một bức tường cao che nắng chắn gió hơn.
Anh bước theo nhịp chân của Dư Thính, cho dù cô đi nhanh hay chậm, anh vẫn luôn ở bên cạnh cô và duy trì khoảng cách bằng nửa vai.
Dư Thính không kìm được ngẩng đầu lên.
Chàng thiếu niên vẻ mặt nghiêm túc, bên sườn mặt khắc lên hai chữ “lạnh lùng”. Phát hiện ra tầm mắt cô, ánh mắt xinh đẹp trong veo chợt rơi xuống.
Dư Thính đột nhiên không biết phải làm sao, trái tim thắt lại, vội vàng lảng tránh nhìn đi chỗ khác.
“Đợi, đợi tháng sau, tôi lại tới xem nhện lột xác.”
“Ừ.” Anh nói: “Được.”
Sự phụ họa đơn giản nhất nhưng cũng khiến cho đáy lòng cô nhảy nhót tưng bừng, ngay cả chiếc lá cây ở phía xa xa kia cũng phác họa ra sự vui sướng trong lòng cô.
Sau khi về nhà, Dư Thính cuối cùng cũng biết vì sao Yến Từ lại có vẻ mặt đó rồi.
Quá hôi.
Ai không biết còn tưởng cô được vớt ra từ cái hố bốc mùi, ngay cả từng sợi tóc cũng có mùi của bún ốc, cũng chẳng tránh Yến Từ lại muốn tránh xa cô.
Cô đi tắm rửa sạch sẽ thơm tho, phát hiện mấy phút trước Yến Từ có gửi tin nhắn cho cô.
[Yến Từ: Sau này lúc nghỉ ngơi ở nhà tôi nhớ khóa cửa.]
Dư Thính dấu chấm hỏi bay đầy đầu, lơ mơ hỏi ngược lại: [Đề phòng ai?]
[Yến Từ: Tôi.]
Chỉ một chữ vô cùng đơn giản, nhưng bao hàm 100% nghiêm túc.
Không phải là nói giỡn.
Dư Thính càng thêm mờ mịt.
Là ý gì?
Cô ở nhà của Yến Từ, khóa cửa để đề phòng Yến Từ?
Thế nhưng mà Dư Thính cũng hiểu được ý của nhóc đáng thương rồi, anh nhất định là muốn nói cô nghỉ ngơi ở bên ngoài không an toàn, rất dễ gặp phải người xấu.
Có điều…
Nhóc đáng thương sẽ không bắt nạt cô đâu!
Có lẽ ngay cả việc làm thế nào để bắt nạt người khác, anh cũng không biết.
Thuần khiết.
Đáng thương.
Cô thân là thanh mai trúc mã của anh, là người bạn tốt duy nhất của anh, nhất định phải bảo vệ anh thật tốt, nhất định không được để anh bị người khác lừa.
Dư Thính bỗng chốc nhận thấy trách nhiệm của mình thật lớn lao, không kìm được mà lại thêm thương yêu nhóc đáng thương mấy phần.