Quyết Chí Tiến Lên

Chương 46



Sau khi trận đấu của bảng B kết thúc, Tiết Mạc đi ăn cơm với Trình Tiểu Ninh, Nhung Tước mời khách, tiện thể chúc mừng Cận Luân và Thái Nghệ Tĩnh lọt vào top 4. Còn bên kia Sở Linh là người mời khách, Tần Thiếu Đình bỏ tiền, một nhóm năm người tới một tiệm không chuyên về tôm hùm đất nhưng mùi vị món ăn lại cực kỳ ngon miệng.

Sau khi gọi món dưới tầng, mọi người lên lầu ngồi xuống.

Sở Linh còn đặc biệt ngồi cạnh cậu trai kia, hỏi, “Vẫn chưa biết tên cậu.”

“Tôi tên Trình Dương, ‘Trình’ trong ‘tiến trình’, ‘Dương’ trong ‘ánh dương’.” Trình Dương giới thiệu bản thân thật cẩn thận.

Sở Linh gật đầu, “Trước đây cậu ở đội tuyển nào? Sao quản lý Thôi lại đào được tới Ám Dạ?”

Sở Linh quả thực không quen với cái tên Trình Dương này, cũng không nhớ đã gặp trong trận đấu nào hay chưa.

Trình Dương có chút ngượng ngùng, “Trước đây tôi ở đội tuyển Nghĩa Chiến, mà team chỉ đánh được vào top 64, ông chủ nuôi hai năm không hồi được vốn nên muốn giải tán đội tuyển. Giám đốc đội tuyển khi ấy rất tốt bụng, sợ rằng đám trẻ con choai choai chúng tôi không còn nơi để đi, cũng không muốn quay về trường học, thế là anh ấy dốc hết sức lực liên hệ với những đội tuyển mình quen, giúp chúng tôi có nơi chốn mới. Quản lý Thôi xem video của team thì tìm tôi nói chuyện một lần, sau đó tôi tới Ám Dạ.”

“Vậy giám đốc đội tuyển trước của cậu đâu rồi?” Có thể suy nghĩ cho từng thành viên, tận lực vì các thành viên mà tìm bến đỗ cho bọn họ, quả thực là một vị giám đốc hiếm có, ít nhất cũng chứng tỏ anh ta là người có cái tâm và trách nhiệm. Thử hỏi hiện tại có bao nhiêu vị giám đốc đội tuyển làm được điều này? Sợ là đã ít lại càng thêm ít? Ai cũng chỉ lo tìm người cho mình mà thôi.

Trình Dương không rõ, “Hình như nói sẽ tìm công việc thư ký gì đó. Tôi cũng không rõ lắm, anh ta không có nhiều mối quan hệ mở, bình thường bận rộn cũng chẳng có thời gian nói chuyện. Rảnh rỗi thì sẽ quan tâm việc chúng tôi có ổn hay không, mọi người mà ổn thì sẽ không tán gẫu thêm nữa. Mà anh ấy chẳng bao giờ kể chuyện của mình cả.”

Sở Linh cũng hiểu được, thứ nhất có thể vì không ở trong giới tuyển thủ, trò chuyện cũng chẳng có tiếng nói chung, thứ hai có thể là do bận rộn công việc, áp lực lớn, thời gian nói chuyện phiếm chẳng bằng đi làm việc có ích hơn. Hơn nữa công việc bận rộn như vậy nên thái độ sống mới lãnh đạm, quả thực không nên soi mói.

Tần Thiếu Đình chen ngang, “Năng lực làm việc của giám đốc đó thế nào?”

Trình Dương, “Chắc là rất tốt nhỉ? Lúc trước dù thành tích của team không tốt nhưng những mặt khác đều đâu vào đó, đời sống tốt, huấn luyện chính quy, chưa từng có sai lầm nào. Tôi thấy tốt lắm.”

Trình Dương không làm trong lĩnh vực này nên chỉ có thể đánh giá dựa vào cảm quan cá nhân.

Tần Thiếu Đình nhìn về phía Sở Linh.

Sở Linh khẽ cười, hiểu được đại khái ý của Tần Thiếu Đình.

Tần Thiếu Đình thấy Sở Linh không có ý kiến liền nói, “Lát về gọi điện cho giám đốc của cậu, hỏi anh ta có muốn tới Chập Lân công tác hay không.”

Theo lý thuyết thì việc này chỉ cần hỏi Nhung Tước, không cần phải tham khảo ý của Sở Linh, nhưng giờ Sở Linh đã là một nửa của hắn rồi, mọi thứ của hắn Sở Linh đều có một nửa quyền hành, vì thế đương nhiên sẽ nghe cả ý kiến của Sở Linh nữa.

“Hả?” Trình Dương kinh ngạc nhìn Tần Thiếu Đình.

Tần Thiếu Đình nói, “Giám đốc nghiêm túc có trách nhiệm với đội viên như vậy rất hiếm có, Chập Lân chúng tôi cần người như vậy.”

Không ai có thể đảm bảo đội tuyển của mình là thường xanh, nhưng nếu nhân viên của Chập Lân làm việc một lòng vì Chập Lân, vì thành viên của đội tuyển, thì tin tưởng rằng dù khó khăn lớn lao đến thế nào cũng có thể vượt qua.

Nghĩ đến việc giám đốc có thể trở về giới eSports và tới Chập Lân, Trình Dương liền cảm thấy mừng thay cho anh ta, lập tức nói, “Vậy giờ tôi gọi luôn!”

Sở Linh nhanh chóng kéo tay cậu, “Ăn xong rồi gọi, đồ ăn nguội mất ngon.”

“Không sao đâu, tôi sẽ về ngay!” Nói xong liền chạy ra ngoài gọi điện.

Sở Linh hết cách.

Tần Thiếu Đình cười nói, “Nhìn ngại ngùng như vậy, chẳng ngờ cũng có lúc rất hoạt bát.”

Dịch Trăn đáp, “Bình thường cậu ấy hay đi cùng tôi và Trác Sơ, trước mặt mọi người thì nói không nhiều nhưng ở với chúng tôi thì nói nhiều hơn được mấy câu.”

Tần Thiếu Đình gật đầu, “Cậu làm đội trưởng, đoàn kết thành viên là điều nên làm.”

“Kỳ thực cũng vì duyên hợp nhãn. Hà Tiếu chèn ép cậu ấy, không cho vào thi đấu. Tư Loan thì bênh Hà Tiếu, Khúc Tu Văn trung lập thôi bỏ qua. Xem mấy trận trước, tôi và Trác Sơ đều cảm thấy cậu ấy vững vàng hơn Hà Tiếu, nếu chúng tôi không đứng về phía cậu ấy thì sợ là cậu ấy sẽ không muốn ở Ám Dạ thêm nữa.”

“Tôi có xem qua video quay lại mấy trận trước các cậu thi đấu, Hà Tiếu quá nôn nóng.” Tần Thiếu Đình nói khách quan.

Trác Sơ cười lạnh, “Hiện tại cô ta ỷ vào chống lưng, ở Ám Dạ hoành hành, thực ra Trình Dương hoàn toàn có thể thay thế được cô ta. Có lẽ cô ta cũng thừa biết, nên mới vội vàng hoảng loạn muốn giành thành tích cao. Mà càng nôn nóng thì càng dễ phạm sai lầm. Lần này Ám Dạ may mắn, không gặp team mạnh nên khiếm khuyết của cô ta mới không lộ rõ ràng.”

“Mọi người cũng không cần phải tự ti, có thể tiến vào top 16 chứng tỏ thực lực cũng không xoàng.” Tần Thiếu Đình cảm thấy bản thân vẫn nên cổ vũ người khác.

Trác Sơ lắc đầu, “Thực sự là may mắn thôi, mấy lần Hà Tiếu mắc sai lầm đều được cứu về nên nhìn qua mới nghĩ không tệ lắm.”

Sở Linh nói, “Nếu quản lý Thôi đã đưa Trình Dương tới Ám Dạ, âu cũng vì muốn bồi dưỡng cậu ấy. Vấn đề của Hà Tiếu dần dần fan sẽ nhận ra, đến khi đó hẵng đổi người mới có lợi cho con đường tương lai và hình tượng của Trình Dương. Nếu không Hà Tiếu diễn bài đáng thương thì sợ là Trình Dương sẽ bị ảnh hưởng không hay.”

Dịch Trăn nói, “Vũ thần nói đúng. Giờ tiến vào top 16 rồi, tôi sẽ cố hết sức nghĩ cách cho Trình Dương ra trận, như vậy phần thắng của chúng tôi cũng nhiều hơn.”

Sở Linh cười hỏi, “Trình Dương bao nhiêu tuổi rồi?”

Dịch Trăn trả lời, “19.”

Sở Linh mỉm cười nói, “Cuộc đời đánh chuyên nghiệp của cậu ấy còn rất dài, không cần nóng vội nhất thời. Kiên nhẫn sẽ đi được lâu.”

Trác Sơ và Dịch Trăn đều hiểu ý của Sở Linh, “Vũ thần nghĩ thật chu đáo.”

Trình Dương trở về với nụ cười trên mặt, “Đình thần, Vũ thần, giám đốc của tôi nói anh ấy đồng ý đến Chập Lân.”

Tần Thiếu Đình hài lòng, “Vậy cậu cho tôi số điện thoại của anh ta, về tôi sẽ nhắn phòng nhân sự liên hệ.”

“Vâng!”

Từng bát tôm hùm đất được đưa lên, còn có rau xào, salad kín cả một bàn. Mọi người cũng không nói chuyện nữa, đeo găng tay bắt đầu đánh chén!

Cơm nước no nê, Tần Thiếu Đình đi thanh toán, Sở Linh và Trình Dương thì trao đổi cách thức liên lạc.

Trình Dương vui đến hỏng, ôm điện thoại như ôm báu vật.

“Chúng tôi sẽ còn ở đây một thời gian dài nữa, cậu thấy nhàm chán thì cứ tới tìm tôi.” Sở Linh nói.

Bọn họ ở khá gần khách sạn của Ám Dạ, đi bộ cũng chỉ tầm mười phút.

Trình Dương gật mạnh đầu.

“Thi đấu cố lên nhé.”

“Dạ!”

Tiễn cả ba người Trình Dương về, Tần Thiếu Đình và Sở Linh cùng quay lại khách sạn.

“Phong cách của Trình Dương này khác với Dịch Trăn và Trác Sơ, nhìn không thấy có tâm cơ, thú vị thật.” Tần Thiếu Đình nói.

Sở Linh gật đầu, “Coi như hiếm có, tin rằng Ám Dạ sẽ càng ngày càng tốt lên.”

Từ khi Ám Dạ thẳng thắn thay người, thành kiến của Sở Linh với Ám Dạ cũng ngày càng ít đi. Giờ cậu đã không còn bất mãn với Ám Dạ nữa, chỉ không ưa vài người nào đó mà thôi.

Vì đã chụp ảnh từ trước nên tới trận chung kết 22 này, tuyển thủ có thể tới muộn hơn một chút, trang điểm xong xuôi để lên hình tử tế là được.

Tần Thiếu Đình và Sở Linh đang ngồi trong phòng nghỉ, nhàm chán chơi game.

Ngay tại đấu trường Võ Hiệp lại đi chơi game khác, thực sự rất thiếu chuyên nghiệp. Nhưng phòng nghỉ chỉ có hai người bọn họ, Trần Tân đã tới cuộc họp trước trận đấu, Bạch Ninh rảnh rỗi lại đi hóng hớt thị phi, thế nên dù Tần Thiếu Đình và Sở Linh không chuyên nghiệp thì cũng chỉ có hai người bọn họ biết với nhau.

Chơi xong một ván, Tần Thiếu Đình chậm rãi xoay người, “Chỉ là chung kết 22 thôi mà, sao mấy người đó còn căng thẳng hơn cả chung kết 33 vậy chứ?”

Sở Linh cười nhạt, “Dù gì cũng muốn có thành tích, chú trọng một chút cũng là điều cần làm.”

“Cũng không đến mức phải nhét Cận Luân và Thái Nghệ Tĩnh tới phòng nghỉ riêng chứ? Ai không biết còn tưởng team này đang xích mích nội bộ.” Như vậy thì rất cạn lời.

“Bọn họ cũng sẽ có phỏng vấn riêng, làm thế này tiện hơn.”

“Tôi nào có cướp ống kính của bọn họ đâu.”

Sở Linh đùa hắn, “Chắc là không tiện nói xấu anh.”

“Nói xấu tôi? Tôi có cái gì để cho mấy đứa nói? Quá đẹp trai à?”

Sở Linh nhất thời có cảm giác bản thân không nên miệng tiện nữa, giả vờ điếc cho xong.

Tần Thiếu Đình cực kỳ không hài lòng, kéo Sở Linh lại ngồi lên đùi hắn, “Nhìn kỹ tôi đi, có đẹp trai không?”

Dưới tình huống ai cũng có thể tiến vào bất cứ lúc nào, Sở Linh đỏ mặt gật bừa, vội vã định đứng lên.

Hai tay Tần Thiếu Đình kẹp chặt eo Sở Linh, không cho cậu động đậy.

Sở Linh nhẹ giọng nói, “Người ta vào bây giờ.”

“Vào thì sao đâu, chúng ta yêu đương công khai, có gì phải xấu hổ?”

“Không phải xấu hổ, chẳng qua… có thể khiêm tốn chút không?”

“Trong từ điển cuộc đời của tôi không tồn tại hai chữ ‘khiêm tốn’.”

“Bình thường tôi thấy khi anh nói về gia đình thì khiêm tốn lắm mà.”

“Đó là của cha tôi, tất cả những gì gia đình tôi có đều nhờ đời trước và ông ấy khổ cực phấn đấu, chẳng liên quan gì tới tôi cả.”

Sở Linh cảm thấy gia đình này có quan điểm giáo dục rất tốt, “Tình yêu là chuyện đôi lứa, hai người chúng ta hiểu là được rồi, người khác nghĩ gì không quan trọng.”

“Tôi có được tình yêu nhờ vào bản lĩnh, dựa vào đâu mà không được show?”

Sở Linh bỗng cảm thấy Tần Thiếu Đình nói rất có lý, cậu chẳng có đủ vốn từ để cãi lại Tần Thiếu Đình nữa.

Lúc này khi bọn họ vẫn đang ngồi thảnh thơi, trận đấu tranh huy chương đồng giữa Cận Luân, Thái Nghệ Tĩnh và Dịch Trăn, Trác Sơ đã sắp bắt đầu.

Bốn người bọn họ cũng đã đấu tập với nhau quá nhiều, có lúc không cần phải hẹn trước, chỉ nhất thời nghĩ đến nhắn hỏi một câu, hai bên cùng rảnh là lại đấu tập một chút. Vì vậy bọn họ đều hiểu rất rõ lối đánh của đối thủ.

Cuối cùng, Cận Luân và Thái Nghệ Tĩnh chiến thắng Dịch Trăn và Trác Sơ với tỉ số chung cuộc 3:2, giành được huy chương đồng.

Cả hai đều rất phấn khích, ôm nhau chúc mừng.

Mặc dù Dịch Trăn và Trác Sơ về hạng bốn nhưng cũng không hề nhụt chí, thoải mái bắt tay chúc mừng Cận Luân và Thái Nghệ Tĩnh.

Phỏng vấn xong, Thái Nghệ Tĩnh gọi điện cho Tô Dịch đầu tiên, thông báo tin mừng cho cậu, tiền thưởng giải ba đủ để cậu ta mua vài món đồ mới cho Tô Dịch rồi.

Lần này Tô Dịch không đi cùng vì bận thi cử, Thái Nghệ Tĩnh không muốn cậu lỡ dở chuyện học hành. Được cái trên mạng có live stream trực tiếp, tan học về Tô Dịch có thể xem, theo tới tận đây cũng không để làm gì. Cho dù đến tận nơi thì bọn họ cũng phải thi đấu xong mới gặp được nhau, Tô Dịch không được phép tới phòng nghỉ ở hậu trường.

Sau khi nhận huy chương đồng, trận đấu giành cúp quán quân mà mọi người chờ mong cũng tới.

Theo giọng nói cao vút đầy xúc động của MC Tiểu Sấm, Tần Thiếu Đình, Sở Linh cùng với Lê Tiêu, Trình Tiểu Ninh lần lượt lên sân khấu.

Nơi nào có Tần Thiếu Đình nơi đó là sân nhà của Chập Lân, không ai có thể so sánh, có ước mơ cũng không thể với tới. Dù Chập Lân không tổ chức mua vé fanzone thì fan của Tần Thiếu Đình vẫn dùng tiềm lực tài chính khủng của mình để bao sạch hàng VIP, mà phía sau cũng lác đác nhìn thấy bóng dáng fan của Tần Thiếu Đình, tất nhiên trong số đó còn có cả fan couple của hai người nữa.

Tiểu Sấm đi tới phía Tranh Vanh, “Xin hỏi Khí Lăng Cửu Tiêu và Quả Chanh Ngọt, hiện tại hai người cảm thấy thế nào?”

Trình Tiểu Ninh cười nói, “Hơi lo lắng.”

Fan hâm mộ liền vỗ tay cổ vũ cho cậu.

Mặt Lê Tiêu không có chút cảm xúc nào, đây là thói quen của hắn, vì vậy mọi người cũng biết không phải hắn đang không vui, dù gì cũng chẳng thể đòi hỏi quá nhiều ở một tảng băng được.

“Tôi thì không lo lắng như vậy, dù sao thì cũng hoặc nhất hoặc nhì thôi, cái nào cũng tốt cả.”

Tiểu Sấm cười nói, “Hiện tại chẳng phải lên nói mấy câu khiêu khích để nâng không khí hay sao?”

Lê Tiêu, “Khiêu khích Đình thần và Vũ thần sao? Tôi đâu có điên.”

Fan tại hiện trường cười lớn, fan Chập Lân cũng cổ vũ cho hai người Tranh Vanh.

Tiểu Sấm đi tới bên Chập Lân, “Vậy Đình thần và Vũ thần thì sao? Có căng thẳng không?”

Tần Thiếu Đình cười nói, “Không căng thẳng.”

Tiểu Sấm, “Đình thần thẳng thắn vậy sao?”

Tần Thiếu Đình, “Cũng không hẳn, chẳng qua là nếu tôi lo lắng thì Vũ thần sẽ còn sốt sắng hơn.”

Tiểu Sấm, “Vẫn là Đình thần chu đáo, Vũ thần thì sao?”

Sở Linh, “Rất tốt. Đúng như lời Cửu Tiêu nói, không nhất thì nhì thôi mà, kết quả nào cũng tốt. Lại nói, đánh xong trên đấu trường, đi xuống vẫn cùng nhau ăn cơm thoải mái, quan tâm những chuyện khác làm gì.”

Fan hoan hô thêm lần nữa vì tình hữu nghị giữa hai đội.

Tiểu Sấm, “Nghe nói hôm qua Quả Chanh Ngọt còn đi ăn cơm với Mạc Mạc phải không?”

Fan rất bất ngờ, rít gào muốn nghe tiếp.

Trình Tiểu Ninh, “Tôi và Mạc Mạc là bạn tốt. Có điều bữa tiếp theo cậu ấy mời tôi, tôi phải nghĩ thật kỹ xem đi đâu mới vét sạch ví cậu ấy, bù đắp lại tổn thương tôi có thể phải chịu hôm nay đây.”

Lúc này lại nghe thấy Tiết Mạc đứng khoanh tay ở một bên sân khấu, nói lớn, “Không được đắt quá đâu, hơn 100 là tớ chịu!”

Fan cười ầm lên, không khí tại hiện trường cũng trở nên thoải mái hơn rất nhiều.

Tiểu Sấm cười, hỏi Trình Tiểu Ninh, “Mạc Mạc bảo quá 100 là không mời nữa, làm sao bây giờ?”

Trình Tiểu Ninh, “Gọi đồ ăn cho mình tôi không quá 100 là được!”

Trình Tiểu Ninh tinh quái như vậy khiến mọi người thấy rất thú vị, vỗ tay cho tình bạn của bọn họ.

Tiểu Sấm, “Nói nhiều như vậy rồi, trận đấu vẫn phải tiếp tục thôi! Sau đây xin mời tuyển thủ hai đội vào vị trí. Trận đấu giành chức quán quân thể thức 2V2 chính thức bắt đầu!”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv