Quyền Thần

Chương 997: Thế này mà gọi là khí phách hay sao?



Bọn họ xì xào to nhỏ hồi lâu, rất nhanh đã có hai tên thư sinh một cao một thấp tiến lên phía trước, tên cao nhìn Hàn Mạc một lúc rồi nói:

- Ngươi chính là Hàn Mạc?

Ánh mắt sắc như dao của Hàn Mạc lập tức nhìn về phía tên thư sinh, rất bình tĩnh.

Tên thấp cũng bước lên trước hai bước rồi nói:

- Nếu ngươi là Hàn Mạc, thì chúng ta có mấy câu muốn hỏi, nghe nói ngươi dẫn hơn bốn ngàn binh lính xâm nhập quận Sơn Nam để chặn quân Sơn Nam của Ngụy quốc, do liều lĩnh khinh địch nên đã bị quân Ngụy bao vây, kết quả làm vong mạng mấy ngàn binh lính, có chuyện này không?

Gã hỏi xong câu này, đã có rất nhiều cặp mắt nhìn chăm chăm vào Hàn Mạc, muốn xem hắn trả lời thế nào.

- Đọc mấy quyển sách, thì tự cho là biết hết chuyện đời, không có lửa làm sao có khói, tiền tuyến ba quân đang bán mạng, còn thư sinh trong kinh lại làm loạn, đây chính là bản lĩnh của thư sinh các ngươi sao?

Hàn Mạc chắp hai tay sau lưng, một luồng khí giận giữ lan tỏa, rồi hắn nói:

- Khí phách của thư sinh, cũng nên dùng đúng lúc, nếu bị người khác lợi dụng, chỉ tổ loạn quốc hại nhà mà thôi, các ngươi không sợ làm ô danh thánh hiền sao?

Lời hắn nói ra làm đám thư sinh tức giận vô cùng.

Liền có không ít người kêu lên:

- Hàn Mạc, ngươi đang khinh thường thư sinh trong thiên hạ sao?

- Lấy thế đè người, làm nhục thánh hiền, lúc đầu còn thấy ngươi có vẻ nho nhã, vẫn nghĩ là người hiểu lễ nghĩa, ai ngờ lại nói ra những câu thế này, Hàn gia các ngươi… quả thực ai nấy đều hống hách!

- Hàn Mạc, tính mạng của mấy ngàn binh sĩ, chỉ vì một mình ngươi mà bỏ mạng, chết nơi đất khách quê người, không ai kêu oan cho bọn họ, chúng tôi đến để giúp bọn họ kêu oan, không lẽ có tội sao? Chí khí của đám thư sinh này, đã dùng rất đúng chổ!

- Không sai, ngươi muốn về kinh để khỏa lấp lỗi lầm này, nhưng đó là chuyện không thể được, nếu không thể để khiến ngươi bị bãi quan miễn chức, hôm nay chúng ta quyết không đi!

Đám người này hết đợt này đến đợt khác chửi mắng tơi bời, mấy tên đi tuần ở hai đầu đường cũng kéo đến, nhưng thấy bọn chúng làm lớn quá, nên trong tức thời cũng không dám lại gần.

- Nho nhã? Kêu oan?

Hàn Mạc nhếch mép lên cười nói:

- Người đọc sách phải biết vận dụng tài năng vào việc lớn, lập nên chí lớn, hôm nay các người không màng đến việc học của mình, lại đến đây góp gió thành bão, thử hỏi nho nhã ở đâu? Text được lấy tại http://thegioitruyen.com

Giọng nói của hắn chất chứa sự tức giận cực độ, tuy đám thư sinh vừa đông lại vừa ồn, nhưng hai câu nói này đủ để lọt vào tai bọn chúng.

Vẻ mặt đám thư sinh lại trở nên biến sắc, có một ít người đã lộ ra vẻ suy tư.

- Chuyện này đã được điều tra rõ, tuyệt đối không thể giả được.

Tên cao lại lên giọng nói:

- Không lẽ bây giờ ngươi muốn nói cho qua chuyện sao? Hàn gia bá đạo, nhưng chúng ta không sợ đâu!

- Bá đạo?

Hàn Mạc cười ha hả nói:

- Bổn tướng ở tiền tuyến cùng các tướng sĩ vào sinh ra tử, để bảo vệ Đại Yến dù có chết cũng không tiếc, hôm nay vừa lúc phúc chỉ hồi kinh, vẫn chưa ngồi nóng đít, các ngươi đã tập trung làm loạn trước cửa phủ Lễ bộ Thượng thư, vậy các ngươi hống hách, hay Hàn gia ta bá đạo?

Dừng một chút, hắn cười lạnh nói:

- Chuyện này ta vốn cũng không muốn tranh chấp với các ngươi, Hàn gia ta rất kính trọng những người có học, vì ta biết, nếu Đại Yến muốn được quốc thái dân an, thì phải trông cậy vào đám thư sinh các ngươi sau này để làm trụ cột cho nước nhà, nên hôm nay Hàn Mạc ra đây, là muốn biểu hiện lòng kính trọng đối với các ngươi. Nhưng xem ra, sự kính trọng của ta đối với các ngươi thật quá dư thừa rồi, đọc ba quyển sách là nói đến Khổng tử, Mạnh tử, vào đến kinh là bàn quốc sự.. ha ha, quả là một đám tài cao bắc đẩu!

Hắn nói xong lại dấy lên một trận xôn xao.

Tên cao lại tiến về trước hai bước, gần Hàn Mạc hơn một chút, hai tên hộ vệ sau lưng Hàn Mạc thấy vậy, liền cầm dao tiến lên, tên cao liền phá lên cười nói:

- Nói đến cùng, vẫn là cậy thế ép người, không lẽ xem chúng ta là những kẽ sợ chết vậy sao?

Hàn Mạc sắc mặt thản nhiên, chậm rãi tiến lên, từng bước từng bước tiến sát vào tên cao, tên cao trông thấy vẻ mặt của Hàn Mạc, trong lòng vô cùng lo sợ, nhưng trong lúc này, gã không thể lùi lại được, bèn cắn răng ưỡn ngực, quát lớn:

- Muốn dùng dao chặn mồm của chúng ta? Vậy ngươi cứ việc thử, thư sinh chúng ta, là người có khí phách, thà chết không phục!

- Nói hay lắm!

Đám thư sinh phía sau tên cao lại nói lớn, để cổ vũ cho tên cao.

Trong lòng tên cao vốn rất run sợ, nói ra câu đó, chỉ để giả anh hùng, lúc này lại nghe tiếng la hét đằng sau, hắn liền ưỡn ngực ra vẻ hiên ngang nhìn Hàn Mạc.

Tuy diện mạo của Hàn Mạc rất tuấn tú, nhưng hơn hai năm nay, hắn vật lộn nơi sa trường, hơn nữa cũng trải qua nhiều lần sống chết, lại thường chém giết trên chiến trường, nên trên người luôn tỏa ra uy phong và sát khí.

Uy phong này, chỉ có người nào từng trải qua sinh tử mới có được, mà loại uy phong này càng lúc càng trở nên lớn mạnh.

Tên cao muốn tỏ vẻ anh hùng, nhưng trước uy phong của Hàn Mạc, khuôn mặt gã không giấu được vẻ sợ sệt.

Hàn Mạc từng bước, từng bước tiến đến trước mặt tên cao, còn cách hai bước chân thì dừng lại, cánh tay đang chắp sau lưng bỗng được rút ra, rồi tát một cái thật mạnh xuống.

- Bốp!

Một tiếng giòn giã.

Trong tức thời xung quanh bỗng im bặt, đám thư sinh thì há hốc mồm trợn tròn mắt, bọn chúng không thể ngờ Hàn Mạc lại ra tay đánh người.

Gần đây, đám thư sinh trở nên náo loạn, cũng không biết vì sao, quan phủ nha môn cũng không muốn chọc giận đám thư sinh này thêm nữa, nên cứ để bọn chúng trong kinh náo loạn hết lần này đến lần khác.

Tuy đã xảy ra vụ án của Tam tài tử, nhưng cho đến nay, quan phủ cũng không dám động đến đám thư sinh này, chính vì vậy, bọn chúng mới tự cao tự đại, nghĩ quan phủ không dám động đến chúng, nên cho rằng quan phủ cũng phải kiêng nể bọn họ.

Một chưởng này của Hàn Mạc, đúng là đánh ngay vào sự kiêu căng của bọn họ.

Tên thư sinh cao đã té vật xuống đất, một chưởng này của Hàn Mạc chỉ mới dùng hai phần công lực, nhưng sống mũi của tên cao đã bị gãy ngay tức khắc, máu tươi trào ra, nước mắt cũng theo đó chảy ra.

Hàn Mạc đánh hắn ta cú này cảm thấy vô cùng thoải mái, hắn rất rành các kiểu đấu đá, nên tự nhiên cũng biết nỗi đau bị đánh gãy mũi, kể cả cao thủ vỏ lâm cũng chưa chắc chịu nổi.

Trước mặt của đám thư sinh làm loạn, Hàn Mạc lại từ từ đưa tay về, bình tĩnh nói:

- Một chưởng này, không phải để bản thân ta hả giận, mà vì mấy ngàn binh sĩ đã chết mà đánh!

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, trong tức thời, không ai hiểu Hàn Mạc đang nói gì.

- Hài cốt của mấy ngàn tướng sĩ vẫn chưa nguội lạnh, các ngươi đã lợi dụng bọn họ, làm mưa làm gió ở đây, dùng danh nghĩa của họ, thể hiện cái mà các ngươi tự cho là chính nghĩa… các ngươi tự xưng chính nghĩa, tự xưng nho nhã, mà lại lợi dụng tướng sĩ đã chết để có được tiền đồ, thanh danh cho mình, đây là thứ mà các ngươi theo đuổi hay sao?

Hàn Mạc lại lạnh cười nói:

- Nếu quả là như vậy, Hàn Mạc quả không sánh bằng đám văn sĩ nho nhã các ngươi thật rồi!

Nói xong câu đó, Hàn Mạc xoay người, chậm rãi bước vào trong phủ.

Nhưng chưa vào đến cửa, tên thư sinh lùn đã gọi to:

- Hàn Mạc, ngươi… ngươi chớ có làm càn…!

Tiếng nói của người này chưa dứt, đã thấy Hàn Mạc đưa tay ra, với tốc độ nhanh nhất rút thanh đao trên người một võ sư, sau đó nhanh như chớp, Hàn Mạc đã đứng trước mặt tên lùn, thanh đao trong tay đưa lên trước mặt tên lùn, lớn tiếng quát:

- Ngươi thật không sợ chết?

Không đợi tên lùn trả lời, thanh đao trong tay Hàn Mạc đã nhanh chóng chém xuống.

Lúc này không những đám thư sinh, mà đến đám nô bộc võ sư sau lưng Hàn Mạc cũng phát hoảng.

Ánh đao xẹt qua, rồi thu lại trong nháy mắt.

Rất nhanh, áo trên người tên lùn đã rách làm đôi, nhát đao này của Hàn Mạc, đã chém áo tên lùn rách tơi tả, lộ ra bộ ngực của gã.

Mặt tên thư sinh lùn đó đỏ lên như gấc, Hàn Mạc nhìn xuống dưới, đã thấy khúc dưới của hắn ướt sũng, rồi bốc ra một mùi khó ngửi, thì ra là gã bị dọa đến nỗi tè ra quần.

Hàn Mạc lạnh lùng cười, rồi thản nhiên nói:

- Đây chính là không sợ chết của ngươi sao? Đây chính là thứ mà các ngươi gọi là khí phách sao?

Hắn đặt thanh đao xuống đất, rồi chắp hai tay sau lưng, lạnh lùng nói:

- Đợi học được tinh thần vững vàng như núi, đợi thực sự có khí phách, các ngươi hãy tìm ta đòi công đạo!

Lúc này, đám thư sinh đứng trước phủ Lễ bộ Thượng thư không một ai lên tiếng nữa.

Nhưng cũng chính lúc này, lại nghe thấy có tiếng bước chân dồn dập kéo đến, kèm theo có thiếng vó ngựa theo cùng, rồi một đám qua nha từ đầu đường chạy tới, người dẫn đầu cưỡi một con ngựa lớn, đó chính là Phủ doãn Lưu Thanh Nguyên của phủ Yến Kinh đem người đến.

Đám người ngựa đem theo đao gươm đến, Lưu Thanh Nguyên đã trầm giọng quát:

- Quả nhiên là đám người coi trời bằng vung, các ngươi đọc sách thánh hiền, không lẽ không biết quốc pháp sao, được đằng chân lân dằng đầu, bây giờ lại tu tập làm loạn trước cửa phủ Lễ bộ Thượng thư, không lẽ thật muốn tạo phản?

Lưu Thanh Nguyên đem binh lính tiến lên, rồi xoay người xuống ngựa, nhanh chóng chạy đến, hành lễ với Hàn Mạc rồi nói:

- Hàn tướng quân, hạ qua đến trễ, làm kinh động tướng quân!

Hàn Mạc chắp tay đáp lễ, rồi liếc nhìn bọn thư sinh, nói:

- Đều là tuổi trẻ bồng bột, một đám người ngu muội mà thôi, không cần thương hại đến bọn họ.

Rồi hắn lạnh lùng nói:

- Từ xưa đến nay, người có thể hiểu rõ thị phi, thiện ác, chắc chắn được triều đình xem trọng hậu đãi, nhưng nếu có kẻ tự đọc mấy quyển sách đã tự cao tự đại, xem thường quốc pháp, tập trung bè đảng làm loạn quốc gia, ta cũng chưa từng thấy bọn chúng có kết cục gì tốt!

Hắn lại nhìn đám thư sinh rồi cao giọng nói:

- Dù gì các ngươi cũng là người có học, nên phải hiểu tình thế một chút, biết phân biệt thị phi, nếu làm con cờ cho người khác tùy tiện sắp đặt, thì thật đáng tiếc!

Đám thư sinh này có một số là cậy thế mà đến, còn số khác lại dựa vào hai chữ khí phách đến đây, nhưng khi nghe được những lời nói của Hàn Mạc, tuy không dễ nghe, nhưng lại rất có đạo lí, nên không ít người đã im lặng không nói.

Cũng không ít người trẻ tuổi, chỉ cảm thấy chuyện này có chút kỳ lạ, tuy cũng không rõ kỳ lại ở chôỗ nào, nhưng cũng biết, nếu tiếp tục đấu với Hàn Mạc, chỉ e không có kết quả tốt, đám nha sai của phủ Yến Kinh, lại đem đao gươm đến thật, nên càng làm bọn chúng thêm lo sợ, chỉ e có đông hơn nữa cũng không đủ để bọn họ chém.

Trong lúc đám thư sinh đang do dự, lại có một tên phi ngựa như bay chạy giữa đám đông, xoay người xuống ngựa, rồi lập tức nói nhỏ vài câu với Hàn Mạc.

Lúc đầu Hàn Mạc nhíu mày, cũng không nói gì thêm, chỉ nhìn về Lưu Thanh Nguyên nói:

- Lưu đại nhân, chỗ này giao cho ngươi, muốn giải quyết thế nào, tùy ngươi!

Hắn không đợi Lưu Thanh Nguyên trả lời, liền xoay người lên ngựa, đánh ngựa, phi ra khỏi đám thư sinh đang la hét om sòm.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv