Khi đêm khuya, quân doanh quân Yến một mảnh yên lặng, sắp tới tháng sau, khí trời cũng rất nóng bức, chẳng qua các tướng sĩ trong doanh vẫn mặc áo giáp trụ, ở thời điểm này, ai cũng không dám có chút lơi lỏng.
Lúc này Hàn Mạc vẫn đọc sách dưới đèn trong trướng sới như cũ.
Tiếp xúc quân sự, cũng chỉ là chuyện hai năm này, lúc trước kia, Hàn Mạc tự nhiên cũng đọc qua không ít binh thư, phần lớn trúc trắc khó hiểu, không trải qua chiến tranh thật sự, rất khó hiểu được rất nhiều đạo lý quân sự trong sách.
Nhưng từ sau khi được Tiêu Hoài Ngọc truyền thụ binh pháp, rất nhiều đạo lý lại rất dễ hiểu, Hàn Mạc xem rất hưng trí.
Hiện giờ cuốn binh pháp kia của Tiêu Hoài Ngọc, Hàn Mạc đọc từ đầu đến cuối mấy lần, đều đọc qua cẩn thận, nhưng muốn tiêu hóa, trong khoảng thời gian ngắn không thể hoàn thành, muốn vận dụng linh hoạt, lại cần trải qua chiến tranh thực tiễn mới được.
Hàn Mạc rất đồng ý rất nhiều đạo lý trong binh pháp của Tiêu Hoài Ngọc, càng xem càng khâm phục, hắn cũng tìm rất nhiều sách sử quân sự, cẩn thận đọc, tìm kiếm đạo ý trùng khớp từ điển hình cổ đại với binh pháp Tiêu Hoài Ngọc, để tiêu hóa nhanh hơn.
Lúc này hắn đang đọc, là Chiến Lệ Sử Thư của Tư Mã Phiêu Kỵ tướng quân Hoắc Khứ Bệnh thời Hán, đêm đã khuya, những vẫn luyến tiếc buông sách như cũ.
Chợt nghe ngoài trướng vải truyền đến tiếng bước chân, lại nghe một giọng nói:
- Đại tướng quân đã nghỉ chưa?
Hàn Mạc nghe ra là giọng Hạ Hầu Đức, buông sách trong tay, nói:
- Là Hạ Hầu Tổng binh sao? Nếu có quân vụ khẩn cấp, ngài vào đi.
Lúc này Hạ Hầu Đức mới vào trong trướng, chắp tay nói:
- Đại tướng quân!
Hàn Mạc nhìn Hạ Hầu Đức, hỏi:
- Hạ Hầu Tổng binh, có quân vụ sao?
Hạ Hầu Đức ngẩng đầu, nhìn Hàn Mạc, há miệng muốn nói lại thôi, vẻ mặt hơi cổ quái, nhưng một chữ cũng không nói ra.
Hàn Mạc càng cảm thấy kỳ quái.
Đã nhiều ngày Hạ hầu Đức có vẻ trầm mặc ít nói, dường như tâm sự đầy bụng, tối nay đến đây lúc đêm khuya, hơn nữa nhìn qua cũng có vẻ rất quái dị, không kìm nổi nhíu mày hỏi:
- Hạ Hầu Tổng binh, có chuyện gì khó xử sao?
Bàn tay dưới bao cổ tay của Hạ Hầu Đức nắm lại, cuối cùng nói:
- Đại tướng quân, mạt tướng... mạt tướng có một chuyện muốn nhờ!
Hàn Mạc cười nói:
- Ngài nói đi.
- Mạt tướng mạo muội, nếu Đại tướng quân đáp ứng mà nói, xin Đại tướng quân hiện giờ theo mạt tướng tới một chỗ!
Vẻ mặt Hạ Hầu Đức nhìn qua rất ngưng trọng, giọng nói cũng rất chậm.
Hàn Mạc ngẩn ra, hỏi:
- Đi nơi nào?
Hạ Hầu Đức nói:
- Đại tướng quân, thứ cho mạt tướng vô lễ, ngài chỉ cần đi theo mạt tướng, sẽ biết đi nơi nào. Hiện giờ... mạt tướng còn không thể nói!
- Hạ Hầu Tổng binh, trong hồ lô của ngài đang bán thuốc gì vậy?
Hàn Mạc nhíu mày nói:
- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Hạ Hầu Đức kiên định nói: T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.com
- Đại tướng quân, cái gì ngài cũng không cần hỏi. Nếu ngài tin tưởng mạt tướng, hiện giờ liền đi theo mạt tướng, nếu... nếu Đại tướng quân không muốn đi, coi như mạt tướng cũng chưa nói qua.
Hắn chắp tay nói:
- Mạt tướng quấy rầy Đại tướng quân, còn xin Đại tướng quân thứ tội, giờ liền cáo lui!
Hàn Mạc thản nhiên nói:
- Ngài chờ một chút!
Hắn thu lại sách trên bàn, lúc này mới đi ra, nói:
- Dẫn đường!
Hạ Hầu Đức ngẩn ra, nói:
- Đại tướng quân... nguyện ý đi cùng mạt tướng sao?
Hàn Mạc cười nói:
- Hạ Hầu Tổng binh đến lúc đêm khuya, muốn bản tướng theo tới một chỗ, tự nhiên không phải chuyện nhỏ. Nếu bản tướng có thể giúp đỡ, tự nhiên cũng sẽ không chối bỏ.
Hạ Hầu Đức thở dài:
- Đại tướng quân quả nhiên rất can đảm, một khi đã như vậy, còn xin Đại tướng quân đổi một bộ trang phục binh sĩ bình thường, giáp trụ này của Đại tướng quân, quá mức bắt mắt.
Hàn Mạc một thân khôi giáp màu bạc, đúng là rất bắt mắt trong ban đêm.
Trong lòng hắn vô cùng nghi hoặc, thật sự không rõ Hạ Hầu Đức muốn làm cái gì.
...
Yến quân gần mười vạn đại quân, quân doanh lan tràn mấy chục dặm, Hạ Hầu Đức phụ trách cánh trái đại quân, Hàn Mạc thay một bộ trang phục bình thường, thậm chí cưỡi trên một chiến mã bình thường, theo Hạ Hầu Đức tiến về phía doanh trại cánh trái quân Yến.
Tới cánh trái, Hạ Hầu Đức thả chậm tốc độ, nói với Hàn Mạc:
- Đại tướng quân, chúng ta xuống ngựa!
Hàn Mạc một lòng muốn biết Hạ Hầu Đức đang làm cái gì, vừa mới bắt đầu thấy hắn thần bí, còn tưởng hắn muốn dẫn mình rời khỏi quân doanh tới nơi hẻo lánh, nhưng một đường đi qua, đều ở trong quân doanh, lúc này lại tới ngoài trướng đại tướng cánh trái doanh trại.
Hàn Mạc xuống ngựa, Hạ Hầu Đức chắp tay nói:
- Mời Đại tướng quân theo mạt tướng!
Hắn đi thẳng vào trong doanh trướng đại tướng.
Doanh trướng đại tướng kia bị ở trong đại quân chính là doanh trướng của Hạ Hầu Đức, lúc này trong doanh trướng không có ánh lửa, nhìn qua tối đen, hơn nữa chung quanh doanh trướng không có một tên thủ vệ, trong vòng hai trăm bước, không có một gã quân tốt.
Hàn Mạc cảm thấy chuyện tình không bình thường, đi theo bên người Hạ Hầu Đức tới bên cạnh doanh trướng, Hạ Hầu Đức dừng bước, nói với Hàn Mạc:
- Đại tướng quân, mời vào!
Hàn Mạc nhíu mày nói:
- Ngài muốn dẫn bản tướng tới nơi này sao?
- Vâng!
Hàn Mạc hỏi:
- Hạ Hầu Tổng binh, đã tới nơi này rồi, ngài muốn làm gì, có gì cứ nói, sao lại cố làm ra vẻ thần bí với bản tướng?
Hạ Hầu Đức lập tức nghiêm nghị nói:
- Đại tướng quân, mạt tướng không dám làm ra vẻ thần bí. Sau khi Đại tướng quân đi vào, hết thảy tự nhiên hiểu được.
Hàn Mạc nhìn doanh trướng tối đen kia, đầu mày nhíu lại.
Lúc này tuy rằng vô cùng quỷ dị, nhưng trái lại Hàn Mạc lại cảm thấy Hạ Hầu Đức không có lòng hại người, nếu không cũng sẽ không trực tiếp dẫn mình tới đây, khiến mình sinh ra tâm lý đề phòng.
Hắn thật sự không biết tình hình trong trướng rốt cuộc ra sao, lòng hiếu kỳ nổi lên, cuối cùng nói với Hạ Hầu Đức:
- Hạ Hầu Tổng binh, chúng ta vào thôi.
Hạ Hầu Đức lắc đầu nói:
- Đại tướng quân, mạt tướng thủ hộ ở bên ngoài, không thể đi vào.
Hàn Mạc lại cảm giác vô cùng cổ quái.
Liền thấy Hạ Hầu Đức quì một gối xuống, cung kính nói:
- Đại tướng quân không cần hoài nghi mạt tướng, mạt tướng lấy tính mạng cam đoan, hôm nay mời Đại tướng quân bí mật tới đây chính là có chuyện lớn, sau khi ngài đi vào, hết thảy sẽ hiểu được.
Hàn Mạc do dự một chút, cuối cùng nói:
- Được, bản tướng tin ngươi!
Hắn tiến lên, xốc trướng bồng, trong lòng vẫn còn phòng bị mười phần, đề phòng có mai phục, nhẹ nhàng bước vào trong trướng.
Trong trướng cũng yên tĩnh, lại tối mờ, tuy rằng thị lực Hàn Mạc mạnh hơn người thường không ít, nhưng trong trướng tối đen vẫn khó có thể thấy rõ.
Mơ hồ nghe được tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên từ phía trước mình vài bước, lại mơ hồ thấy phía trước có vài bóng dáng lóe lên, hay tay Hàn Mạc nắm lại, nín thở, chuẩn bị ứng phó tốt, bình tĩnh nói:
- Hạ Hầu Đức mang bản tướng tới đây, là các ngươi muốn gặp bản tướng sao?
Đối phương cũng không nói chuyện.
Hàn Mạc cười lạnh nói:
- Nếu dám gọi bản tướng tới, sao ngay cả nói cũng không dám nói? Rốt cuộc các ngươi là người phương nào?
Chợt nghe trong trướng yên tĩnh vang lên một tiếng thở dài yếu ớt.
Hàn Mạc cả kinh trong lòng, tuy rằng chỉ là một tiếng than nhẹ, nhưng hắn lại cảm thấy hơi quen thuộc, rốt cuộc là ai nhất thời không nghĩ ra, chợt thấy một bóng người trong đó tiến lên hai bước, lập tức trong trướng xuất hiện một chút ánh lửa, là người nọ đánh lửa.
Người nọ dùng đá đánh lửa châm ngọn đèn trên bàn, trong trướng lập tức sáng lên.
Nương theo ánh lửa, lúc này Hàn mạc rốt cục thấy rõ, trong trướng này không ngờ sớm đã có ba người.
Phía sau bàn, một người đứng quay người, tuy rằng mùa hè nóng bức, nhưng người này lại khoác áo choàng màu tím thật dài, mũ che trên đầu, áo choàng rộng kia hoàn toàn che lấp thân hình người nọ, chỉ nhìn bóng dáng trong nhất thời lại không biết là người nào.
Nhưng từ hai bên sườn người áo tim kia, phân biệt có một người trang phục màu đen đứng đó, hai người này eo nhỏ ngực nhô, tuy rằng đều che mặt, nhưng đều có một cặp mắt trong veo như nước, đúng là hai nữ tử.
Hai nữ tử này nhìn qua thân thủ hẳn không kém, không ngờ trong tay hai người đều nắm ám khí, dưới ngọn đèn dầu, ám khí trong tay lộ ra hàn quang mờ hồ, hai đôi mắt nhìn qua hơi xinh đẹp, lúc này đang chứa đầy phòng bị mà nhìn chằm chằm Hàn Mạc, có vẻ cực kỳ cẩn thận.
Hàn Mạc nhíu mày, trầm giọng nói:
- Rốt cuộc các ngươi là người phương nào?
Vừa dứt lời, cuối cùng nghe được một giọng nói dịu dàng:
- Hàn Đại tướng quân, nhiều ngày không gặp, hiện giờ ngài quả thật là uy phong!
Trong tiếng nói, người áo tím kia chậm rãi xoay người lại.
Hàn Mạc nhìn thấy gương mặt người áo tím, chấn động thất thanh nói:
- Công... công chúa điện hạ!
Người áo tím trước mặt dĩ nhiên lại là Tú Công chúa đã ẩn cư ở Tử Đằng Cốc.
Hàn Mạc cả kinh thật sự không phải nhỏ, hắn biết hiện giờ Tú Công chúa hẳn đang ở Tử Đằng Cốc, cách nơi này xa gần ngàn dặm, thật sự không thể tưởng tượng được nàng bất ngờ xuất hiện ở đây.
Gương mặt Tú Công chúa nhìn qua vẫn xinh đẹp tuyệt trần, đôi mắt quyến rũ nhìn Hàn Mạc, chỉ có điều khuôn mặt xinh đẹp lúc này lại có vẻ rất tái nhợt.
Da thịt Tú Công chúa xưa nay trắng nõn nhẵn nhụi, xưa nay đều mềm mại, hoàn toàn không giống hôm nay, đó là một loại tái nhợt bệnh trạng, cặp môi thơm từng hồng nhuận vô cùng kia, lúc này lại dường như hơi khô, màu sắc ảm đạm đi không ít.
Nhưng khí chất của nàng trước sau vẫn cao quý tao nhã như cũ, đứng nơi đó, xinh đẹp giống như hoa mẫu đơn nở rộ.
Nàng nâng hai tay lên, cởi áo choàng này ra, liền lộ ra dung nhan xinh đẹp đến cực điểm.
Tuy rằng qua tuổi ba mươi, nhưng phong tư yểu điệu, dung nhan như thu thủy, mặt tựa phù dung, dạ như tuyết, mái tóc đen nhánh, tổ hợp của dung nhan tuyệt mỹ và khí chất thành thục kia, cũng không phải nữ tử bình thường có thể so sánh.
- Bản cung nghe nói, kẻ làm đại tướng, có bản lĩnh xử sự không sợ hãi, Hàn Đại tướng quân nhìn thấy bản cung, lại có vẻ giật mình như thế, xem ra Đại tướng quân thật không xứng chức.
Trên mặt Tú Công chúa mang theo nụ cười thản nhiên, vô cùng thanh mỹ.
Hàn Mạc tiếng lên hai bước, quì một gối, cung kính nói:
- Thần tướng tham kiến Công chúa điện hạ, thần tướng không biết Công chúa điện hạ tiến đến, không thể nghênh đón, còn xin Công chúa điện hạ thứ tội!
- Ngươi còn coi bản cung là Công chúa?
Tú Công chúa thản nhiên hỏi.
Hàn Mạc nhíu mày, một câu thình lình này của Tú Công chúa, hơi quái dị, nhất thời Hàn Mạc không rõ ràng lắm rốt cuộc là có ý gì, chỉ có thể nói:
- Công chúa điện hạ, nếu thần tướng có chỗ nào thất lễ, còn xin điện hạ giáng tội!
Tú Công chúa thở dài yếu ớt:
- Hàn Mạc, bản cung hỏi ngươi, ngươi có nghĩ tới giết bản cung không!
Nàng quay đầu liếc nhìn một cô gái bên cạnh, cô gái kia lập tức tiến lên, lấy một thanh đoản đao ra, đặt trên mặt đất trước mặt Hàn Mạc.
- Ngươi muốn lấy tính mạng bản cung, thì dùng thanh đao này.
Tú Công chúa buồn bã nói:
- Bản cung chết trên tay ngươi, cũng không ủy khuất.