Vạn Sĩ Thanh khẽ vuốt cằm, nói:
- Đại tướng quân nói không sai, hai khả năng này đều có thể tồn tại.
Hàn Mạc thản nhiên cười nói:
- Ý của Vạn Sĩ tổng binh là có người hận ta tận xương cốt sao?
Vạn Sĩ Thanh nghiêm mặt nói:
- Đại tướng quân, mạt tướng không dám hỏi Tiêu đại tướng quân giờ này đi đâu rồi, nhưng ngài ấy đã giao binh phù cho ngài, cũng đồng nghĩa với việc đã giao Tây Bắc quân cho ngài rồi. Trong thời gian dài như vậy, Tiêu đại tướng quân vẫn không có tin tức gì, khả năng sẽ không còn xuất thế nữa. Hiện nay cho dù chỉ là ẩn thế, nhưng có lẽ chúng ta khó mà gặp lại tướng quân lần nữa. Nhưng mạt tướng không thể không nói, ánh mắt của Tiêu đại tướng quân rất sắt bén, dùng người rất hợp lý, những người tướng quân dùng cho dù phẩm chất ra sao, thậm chí chỉ biết một mặt cúng có thể đào tạo thành tài được.
Đối với điều này Hàn Mạc cũng rất đồng tình, liền gật đầu.
- Hôm đó Đại tướng quân mở cuộc họp quân sự, những người tham gia cấp vụ thấp nhất cũng là Đô chỉ huy sứ, như vậy ngay cả chức Thiên tướng Thống lĩnh cũng không có.
Vạn Sĩ Thanh chậm rãi nói:
- Trong Tây Bắc quân, đảm nhậm chức Thiên tướng Thống Lĩnh cũng phải thông qua Tiêu đại tướng quân tuyển chọn, nên lần đó không cần các tướng lĩnh đó tham gia hội ý. Với trí tuệ của Tiêu đại tướng quân, ngài sẽ đề bạt một tên Nguỵ gian tế đảm nhiệm chức vụ ở Tây Bắc quân sao? Nói cách khác, nếu lúc đầu đề bạt người có chút nhầm lẫn, nhưng đám tướng lĩnh đó cũng theo Tiêu đại tướng quân năm năm rồi, thì sao Tiêu đại tướng quân không phát giác ra gian tế của Nguỵ chứ, quả thật mạt tướng khó có thể tin nổi.
- Bản tướng hiểu rồi.
Hàn Mạc gật đầu nói:
- Ý của ngài là, trong đám tướng lĩnh đó không thể tồn tại gian tế của Nguỵ được, hay nói cách khác, người bán đứng bản tướng có mưu đồ mượn đao giết người sao?
Vạn Sĩ Thanh khẽ gật đầu, nói:
- Tha tội cho mạt tướng nói thẳng, mạt tướng cho rằng khả năng đó là lớn nhất.
Hàn Mạc thản nhiên cười nói:
- Vậy Vạn Sĩ tổng binh cảm thấy, có những người nào có thù oán thâm sâu với bản tướng, mà muốn giết chết Hàn Mạc ta chứ?
Vạn Sĩ Thanh trầm ngâm một lát, rồi khẽ ho, bình tĩnh nói:
- Đại tướng quân, mạt tướng không phải nói láo sau lưng người khác, nhưng vì tiền đồ của Tây Bắc quân, vì tiền đồ của cả Đại Yến ta, có những điều cần phải nói, mạt tướng cảm thấy phải nói ra mới tốt.
- Phải như vậy chứ!
- Đại tướng quân, mạc tướng cho rằng, người có khả năng bán đứng Đại tướng quân, chính là… !
Vạn Sĩ Thanh dừng lại một lát, rồi lại nhìn Hàn Mạc, sắc mặt nghiêm nghị, nói ra đúng hai chữ:
- Khổng Phi!
Mắt Hàn Mạc khẽ nheo lại, nắm chặt hai tay.
Vạn Sĩ Thanh thở dài nói:
- Đại tướng quân, đây chỉ là lời nói của mạt tướng mà thôi, ngài đừng để trong lòng, khi chưa tìm được chứng cứ thực sự, những lời của mạt tướng, ngài cứ coi như những lời nói bừa mà thôi.
Hàn Mạc khẽ cười nói:
- Vạn Sĩ tổng binh yên tâm, chưa có chứng cứ, bản tướng cũng không đổ oan cho người khác đâu… chỉ có điều, ngài đã nghi ngờ Khổng Phi, ắt phải có lý do của nó.
Vạn Sĩ Thanh nghiêm mặt nói:
- Đại tướng quân, có lẽ ngài không biết, sáu đại tổng binh của Tây Bắc quân ở Đại Yến ta, cũng đều xuất thân từ lò luyện của Tiêu đại tướng quân, trong đó có vị Khổng Phi Khổng tổng binh này.
- Ố?
- Đại tướng quân, Khổng Phi là người của quận Hội Kê, quê hương nằm trên vùng đất của Tiêu thị.
Vạn Sĩ Thanh khẽ nói:
- Trước khi Khổng Phi tòng quân, đã từng làm một người bảo vệ tự viện của một trưởng lão phủ của Tiêu gia, sau này Tiêu đại tướng quân đã tạo dựng được những công danh hiển hách cho Tây Bắc quân, ở quê hương Tiêu đại tướng quân có rất nhiều người muốn theo người nên đã có không ít người tòng quân, muốn kiếm một chức quan nhỏ trong Tây Bắc quân.
Hàn Mạc chỉ vuốt vuốt cằm, lắng nghe.
- Nhưng Tiêu đại tướng quân rất biết dùng người tài, những người trong gia tộc Tiêu thị đến đây để nương tựa, cũng không có mấy người được giữ lại, nhưng vị Khổng Phi lại được Trưởng lão của Tiêu tộc tiến cử, nên được Tiêu đại tướng quân giữ lại.
Vạn Sĩ Thanh chậm rãi nói tiếp:
- Sau khi Khổng Phi tòng quân năm đó, liền được Đại tướng quân coi trọng, người này cũng có tài cán, lập được không ít công lao, hơn nữa tống lĩnh binh cũng rất có tài, từng bước từng bước nhảy lên vị trí hiện nay, trở thành một vị tổng binh trấn ở một phương.
Hàn Mạc thản nhiên nói:
- Vậy thì sao chứ?
- Khổng Phi tuy không phải họ Tiêu, nhưng trong lòng luôn mang sự cảm ân với Tiêu tộc. Năm đó với thân phận là một người không phải họ Tiêu, mà được Tiêu tộc trưởng lão tiến cử tới đây, nên mang trong lòng sự cảm ân đối với Tiêu tộc, sau này rất được Tiêu đại tướng quân coi trọng và đề bạt, ân huệ của Tiêu tộc dành cho y không giống những người khác.
Vạn Sĩ Thanh khẽ nói:
- Đại tướng quân, ngài… có hiểu ý của mạt tướng không vậy?
Hàn Mạc vuốt cằm, khẽ lắc đầu nói:
- Vạn Sĩ tổng binh, không giấu gì ngài, bản tướng quả thật vẫn chưa hiểu lắm!
…
- Đại tướng quân đừng trách tội mạt tướng.
Vạn Sĩ Thanh thản nhiên cười nói:
- Gia tộc của Đại tướng quân và Tiêu tộc có chút hiềm khích, tuy mạt tướng ở Tây Bắc, nhưng thi thoảng vẫn nghe được những chuyện ở triều đình, được biết hai gia tộc Hàn - Tiêu như nước với lửa vậy… !
Hàn Mạc không có chút biểu cảm nào, cũng không nói lời nào, chỉ nhìn Vạn Sĩ Thanh một cách rất điềm tĩnh.
Dường như Vạn Sĩ Thanh có chút khó xử, cũng không nói được lời nào nữa.
Hàn Mạc hơi trầm ngâm, cuối cùng thở dài nói:
- Chính của của hai gia tộc không đồng nhất, cũng có những xung đột, đây cũng không phải là chuyện gì mà không dám nói cả. Đây là chuyện mà cả thiên hạ này đều biết, cũng không phải chuyện cấm kỵ. Vạn Sĩ tổng binh, ở đây chỉ có ngài và bản tướng, ngài có điều gì thì cứ nói ra, không phải câu nệ, hơn nữa đều vì tiền đồ của Tây Bắc quân mà thôi!
Vạn Sĩ Thanh vuốt râu nói:
- Đại tướng quân nói không sai, vậy mạt tướng cũng không câu nệ gì nữa. Mạt tướng nghe được không ít những tin đồn riêng tư, tuy rất hoang đường, nhưng cũng chưa chắc không làm người khác mê hoặc.
- Những tin đồn gì thế?
- Có hai tin đồn hoang đường và nhảm nhí nhất.
Vạn Sĩ Thanh nói:
- Một tin là Tiêu Đại tướng quân đột nhiên mất tích, một số người trong lòng không đường hoàng nói Tiêu Đại tướng quân mất tích, có liên quan đến Đại tướng quân…!
Nói tới đây, nhìn khuôn mặt của Hàn Mạc, thấy sắc thái của Hàn Mạc rất bĩnh tĩnh, rồi tiếp tục nói:
- Một tin đồn khác, chính là tin được truyền từ trong kinh tới, Tiêu thái sư từ quan ở ẩn, trên đường về quê hương bị người giết chết, rất nhiều người truyền nhau rằng cái chết của Tiêu thái sư không thể không liên quan đến Hàn tộc được, hơn nữa cha con Công bộ Thượng thư Tiêu Hoài Kim cũng bị Hàn tộc hãm hại… !
Hàn Mạc thản nhiên cười, nói:
- Tin đồn chỉ là tin đồn mà thôi!
- Vâng.
Vạn Sĩ Thanh gật đầu nói:
- Nhưng Đại tướng quân từng nghĩ tới, Tiêu Đại tướng quân nắm giữ Tây Bắc quân đã hơn chục năm, trong Tây Bắc quân vẫn còn không ít dư đảng của Tiêu tộc, hơn nữa bọn họ lại mang lòng bất mãn với Đại tướng quân, trong đó có Khổng Phi. Tiêu tộc suy tàn, trong đám người như Khổng Phi, thì mối thù hận này sẽ phải tính với Đại tướng quân mới được, thậm chí trong lòng bọn họ nghĩ sự suy tàn của Tiêu tộc nguyên căn là do Đại tướng quân.
Hàn Mạc vuốt cằm, nhắm mắt lại, không nói gì.
- Đại tướng quân văn võ song toàn, dựa vào tài năng của chính bản thân mình, trong khoảng thời gian rất ngắn, đã tạo dựng được uy vọng trong Tây Bắc quân.
Vạn Sĩ Thanh nhìn Hàn Mạc nghiêm nghị nói:
- Với thân phận và bối cảnh của Khổng Phi, dưới thanh thiên bạch nhất quyết không thể hãm hại được Đại tướng quân, nhưng Tiêu tộc cóơn với y, trong lòng có thể có những ý nghĩ không lành mạnh với Đại tướng quân. Lần này Đại tướng quân dẫn quân chinh phạt Tư Mã Hạo Nguyệt, lúc triệu tập cuộc hội ý, y cũng ở đó… !
Nói tới đây, Vạn Sĩ Thanh không nói tiếp nữa, chỉ nhìn Hàn Mạc, trong lòng mang rất nhiều tâm sự.
Hàn Mạc ngả người về phái sau, tựa vào ghế, hỏi:
- Vạn Sĩ tổng binh cho rằng Khổng Phi muốn báo thù cho Tiêu tộc, cho nên tiết lộ hành tung của bản tướng cho Tư Mã Hạo Nguyệt chăng? Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Vạn Sĩ Thanh bình tĩnh nói:
- Không chỉ có một mình Khổng Phi, dư đảng của Tiêu tộc trong Tây Bắc quân cũng có không ít người tham gia vào chuyện này.
Hàn Mạc thản nhiên cười, nói:
- Vạn Sĩ tổng binh, đây cũng chỉ là suy đoán mà thôi, chưa có chứng cứ. Cũng không nên vì Tiêu gia có ân trọng với Khổng Phi mà khẳng định y muốn báo thù cho Tiêu tộc, có ý đồ mưu hại bản tướng.
- Vâng.
Vạn Sĩ Thanh nói:
- Mạt tướng cũng không có thành kiến gì với y, vốn cũng không thực sự hoài nghi y, nhưng sau khi có một chuyện xảy ra, mạt tướng cảm thấy trong đó quả rất quái lạ, cho nên mới có lòng hoài nghi với y.
- Ố?
Hàn Mạc nhíu mày nói:
- Chuyện gì thế?
Vạn Sĩ Thanh chắp tay nói:
- Đại tướng quân, ngài vừa quay về, có một chuyện, mạt tướng vẫn chưa có thời gian bẩm báo với ngài.
- Nói mau!
- Đại tướng quan bắt được Tư Mã Hạo Nguyệt, chuyện này loan khắp ba quân, không ai không ca ngợi dũng khí của Đại tướng quân.
Vạn Sĩ Thanh nói tiếp:
- Sau khi Tư Mã Hạo Nguyệt bị bắt và được giao tới đây, Hàn tổng đốc lệnh cho mạt tướng phái người áp giải canh giữ, mạt tướng đặc biệt tuyển chọn hai mươi tinh binh, canh giữ rất nghiêm ngặt.
- Vậy thì rất tốt.
Hàn Mạc nói:
- Hiện nay y thế nào rồi? ít bữa nữa bản tướng sẽ thẩm vấn cho ra nhẽ, xem có thể thu được chút gì từ miệng y không.
Vạn Sĩ Thanh thở dài, cười khắc khổ nói:
- Chỉ sợ Đại tướng quân không thể thẩm vấn y nữa rồi.
Hàn Mạc ngẩn người ra, mơ hồ cảm thấy xảy ra chuyện gì rồi, trầm giọng nói:
- Y… xảy ra chuyện gì rồi?
- Đại tướng quân, Tư Mã Hạo Nguỵêt đã chết!
Vạn Sĩ Thanh cười khổ nói:
- Người chết thì không thể thẩm vấn được nữa.
- Chết rồi sao?
Hàn Mạc nắm tay lại nói:
- Sao mà chết vậy? Ai giết y?
- Là do y tự sát mà chết!
- Tự sát sao?
Vạn Sĩ Thanh gật đầu nói:
- Đúng vậy, y dùng một thanh gỗ đâm qua yết hầu của chính mình.
- Lẽ nào bọn họ không biết, với thân phận của Tư Mã Hạo Nguyệt, cho dù bị bắt, phải nghĩ tới việc bất cứ lúc nào y cũng sẽ tự sát chứ.
Trong mắt Hàn Mạc hiện vẻ tức giận nói:
- Ngài lựa chọn hai mươi tinh binh canh giữ y, tại sao để y tự sát vậy?
Vạn Sĩ Thanh đứng dậy, cúi người nói:
- Xin Đại tướng quân xét tội!
Hàn Mạc ngẫm nghỉ một lát, rồi nói:
- Vạn Sĩ tổng binh làm việc rất chu toàn, ắt sẽ không xảy ra việc sơ suất này, trong chuyện này chẳng nhẽ có nguyên nhân khác sao?
Vạn Sĩ Thanh nói:
- Đại tướng quân, sau khi Tư Mã Hạo Nguyệt bị bắt giam, mạt tướng sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho nên nơi giam giữ y đã bố trí trọng binh ở đó, hơn nữa đều cùm hết chân tay của y lại rồi, không thể nhúc nhích, cũng nhét vải vào miệng y rồi.
- Như vậy tại sao y tự sát được chứ?
- Ba ngày trước, cũng vào buổi sáng sớm Hàn tổng đốc xuất binh trước một ngày, có người tới báo, Tư Mã Hạo Nguỵêt đã tự sát, lúc đó mạc tướng rất kinh ngạc, vội đi tới nơi đó, thì thấy Tư Mã Hạo Nguyệt lấy một chiếc đũa gỗ xuyên vào cổ của chính mình, đã chết được vài canh giờ, vốn đã bị cùm hai tay, không biết thoát ra lúc nào.
Sắc mặt Vạn Sĩ Thanh nghiêm nghị nói tiếp:
- Mạt tướng còn nhớ như in, tay chân của y được cùm bằng xích vạn hoa, không thể tự mở ra được.
- Không thể biến thành có thể sao?
Vạn Sĩ Thanh chậm rãi nói:
- Lúc đầu mạt tướng cũng cảm thấy rất kỳ lạ, Tư Mã Hạo Nguyệt làm sao mà cởi dây thừng được, lại tìm được ở đâu ra thanh gỗ để tự sát.
- Vậy sau này ngài phát hiện được gì?
- Sau này mạt tướng mới biết, ngay ban đêm hôm trước, Khổng Phi vào trong lều trại giam giữ Tư Mã Hạo Nguyệt.
Giọng của Vạn Sĩ Thanh rất điềm tĩnh, nhưng vẻ mặt lại có sự biến sắc lớn.