Ngụy binh thấy dùng đá ném vào có hiệu quả, lập tức đều lớn tiếng hoan hô, phía sau tấm thuẫn Ngụy binh lại có hai gã lực sĩ đi lên, hô lớn, cần tảng đá lớn ném mạnh lại đây.
Yến binh đã sinh ra lòng sợ hãi, nhưng vẫn kiên nhẫn không lùi, lúc này hai tảng đá lớn đánh lại đây, lại có ba bốn gã binh lính Yến quân bị đập chết tươi.
Năm mươi tên dũng sĩ lưu lại cản phía sau đã tổn thất hơn mười người, chẳng qua còn lại hơn ba mươi người.
Trong lòng những người này đều rõ ràng, nếu tiếp tục như vậy, không bao lâu, mọi người đều phải chết dưới đá lớn, nhưng lại không thể nghĩ ra biện pháp đối phó, Yến binh phía sau liên tục bắn tên, nhưng thuẫn lớn của Ngụy binh ngăn cản, căn bản không bắn thương được những đại lực sĩ.
Lúc này mọi người nghĩ đến Hàn Mạc, đã có mấy người nhìn về phía vách đá, lại không thấy tung tích Hàn Mạc, trong nghi hoặc, đưa mắt tìm kiếm, cuối cùng có người phát hiện Hàn Mạc đã leo lên chỗ cực cao, dán lên vách núi đá giống như con dơi, nếu không nhìn kỹ, thật khó nhìn thấy, mà lúc này vị trí của hắn, không ngờ đã tới đỉnh đầu Ngụy binh bên kia.
Đám Ngụy binh kia chỉ lo tính toán đối phó Yến binh, căn bản không chú ý Hàn Mạc đi lên lúc nào, ngay cả bây giờ Hàn Mạc ở phía trên bọn họ, bọn họ cũng hồn nhiên không phát giác, vẫn còn kêu to, lại có đại lực sĩ phía sau giơ tảng đá chen chúc tiến tới.
Đang muốn ném mạnh tảng đá lớn ra ngoài, trong tiếng hô quát của mọi người, chợt nghe một tiếng động cổ quái truyền tới, tiếng kia giống như có người gõ cái gì, trong thung lũng hẹp hòi, tất cả mọi người nghe rất rõ ràng.
- Phanh!
- Phanh!
Tiếng động đó truyền xuống từng chút một, trong nhất thời binh sĩ hai bên đều vạn phần nghi hoặc, ngơ ngác nhìn nhau, nhìn nhìn bốn phía, chợt nghe được có Ngụy binh kêu lên sợ hãi:
- Các ngươi xem, kia là gì?
Mọi người nhìn theo ngón tay hắn, không khỏi đều chấn động.
Chỉ thấy trên vách đá bên trái thung lũng, không ngờ Hàn Mạc dán ở bên trên, một tay cài trên vách núi ổn định thân hình, tay kia nắm chặt huyết đồng côn, dùng lực gõ thật mạnh vào vách đá nhô ra, tiếng động kia, đúng là truyền tới từ phía trên.
Tảng đá kia cực kỳ lớn, góc cạnh không theo quy luật, chỉ nhô ra từ trong vách núi mà thôi, giống như răng nanh ma quỷ, mà hai bên vách đá trong cốc còn nhiều loại đá nhô ra thế này.
- Không tốt, mau lui ra ngoài, tảng đá kia sẽ rơi xuống!
Rốt cuộc có người tỉnh ngộ, hiểu được ý đồ của Hàn Mạc, lớn tiếng kêu lên.
Lập tức Ngụy binh hỗn loạn.
Một khi tảng đá kia bị đập rơi xuống từ phía trên, hậu quả không tưởng tượng nổi, người phía dưới đều bị đập thành thịt nát. Ngụy bình đều hồn bay phách lạc, đại lực sĩ làm sao còn lo lắng ném đá lớn về phía Yến binh, xoay người liền đi, bọn họ giơ đá lớn trong tay, hành động chậm chạp, trong thung lũng lập tức chen chúc hỗn loạn. Đám Ngụy binh chửi bới càng loạn, nhất thời khó có thể thoát thân, đúng lúc này nghe được tiếng "cạch cạch" vang lên, có người thê lương kêu lên:
- Không tốt, tảng đá rơi xuống rồi!
Từ giữa không trung, một tảng đá lớn rơi xuống, tốc độ cực nhanh, Ngụy binh gào khóc thảm thiết. Tảng đá kia cuối cùng sẽ rơi xuống, diện tích rất lớn, lập tức có bảy tám người bị tảng đá lớn đập thành thịt nát.
Hàn Mạc cũng không có ngừng tay, lại chuyển động một chút, nắm huyết đồng côn gõ một tảng đá khác.
Ngụy binh mắt thấy đồng bạn bị đập thành thịt nát, lại rú thảm lui ra bên ngoài, liền có người hô:
- Bắn chết hắn, lấy cung bắn hắn rơi xuống!
Chỉ có điều lúc này đều lo bị tảng đá đập chết, làm sao còn lo lắng bắn người, có hai người cũng bắn lung tung hai tên, lại không hề thương tổn được Hàn Mạc.
Rất nhanh, tảng đá lớn kia lại bị Hàn Mạc đánh xuống, "ầm ầm" rơi xuống thung lũng, lại đập chết vài người.
Sau khi hai tảng đá lớn này rơi xuống, lại trở thành hai chướng ngại vật trong thung lũng.
Vị trí Hàn Mạc lúc này cách cửa cốc không xa, Ngụy binh kêu la muốn lui ra ngoài, Ngụy tướng ngoài cốc hiểu được, lập tức sai cung tiễn thủ bắn tên về Hàn Mạc. Hàn Mạc cũng nhanh chóng rút về, hắn leo lên cực cao, hơn nữa cách cửa cốc một đoạn, tuy rằng cung tiễn thủ bắn tên như châu chấu, nhưng không tên nào bắn trúng Hàn Mạc.
Các dũng sĩ quân Yến thấy được Hàn Mạc thần uy như thế, đều hoan hô lên, trong mắt bọn họ, Hàn Mạc lúc này giống như thiên thần.
Hàn Mạc xuống dưới vách núi, mọi người đều khâm phục nói:
- Đại tướng quân thần uy, chúng ta rất khâm phục!
Hàn Mạc khoát tay áo nói:
- Bọn họ... tạm thời bọn họ không dám đi lên, mọi người... cũng đừng buông lỏng... !
Nói xong câu đó, Hàn Mạc chợt thấy lồng ngực bị dồn nén, hơn nữa choáng váng đầu óc, thân thể nhũn ra ngã quỵ về phía sau, cảm thấy phía sau có người đỡ lấy mình, lại nghe được đám thủ hạ cả kinh nói:
- Đại tướng quân, ngài làm sao vậy... !
Trong mơ mơ màng màng, hắn cái gì cũng không biết.
...
... Text được lấy tại http://thegioitruyen.com
Ác Dương lĩnh.
Đây là chướng ngại lớn nhất trên đường quân Yến đi tới, Hàn Huyền Linh dẫn theo mấy vạn quân Yến, dọc đường đi thế như chẻ tre, chỉ ngắn ngủn mười ngày liền đánh tới dưới Ác Dương lĩnh.
Ác Dương lĩnh này quả nhiên là nơi dễ thủ khó công, quân Yến công kích mãnh liệt, dùng thời gian bốn ngày, cuối cùng phá được Ác Dương lĩnh, trên Ác Dương lĩnh cũng cắm cờ chữ "Yến".
Sau khi quân Yến lấy Ác Dương lĩnh, cũng không lập tức tiến quân, mà tiến hành nghỉ ngơi hồi phục ở Ác Dương lĩnh, cũng chờ hậu cần lương thảo theo kịp.
Quốc nội Yến Quốc đã điều động năm vạn quân đội, đang đi đến biên quan tiền tuyến, gia tăng binh lực, ngoài ra lại gom góp rất nhiều lương thảo quân nhu, từ Yến Kinh nhanh chóng bổ sung tới nơi này.
Sau khi lấy Ác Dương lĩnh, trên đường quân Yến thẳng tiến Ngụy Quận không có quan ải gian khó, bất cứ lúc nào cũng có thể tiến quân thần tốc, tiến thẳng Ngụy Quận.
Hàn Huyền Linh vừa sai bộ hạ thời khắc tìm hiểu tình hình chiến đấu của quân Khánh, vừa liên tục phái người tìm hiểu tin tức đội quân của Hàn Mạc.
Từ sau khi Hàn Mạc chia ra chặn đánh quân Sơn Nam, Yến quân nơi này thủy chung không có được một chút tin tức của Hàn Mạc. Lần này tấn công Ác Dương lĩnh, quân Sơn Nam không xuất hiện tiếp viện, Hàn Huyền Linh cảm thấy chín phần mười là Hàn Mạc cản Tư Mã Hạo Nguyệt.
Lấy Ác Dương lĩnh cũng qua năm ngày, toàn quân cũng đã nghỉ ngơi hồi phục, tin tức quân Khánh bên kia cũng truyền tới, trải qua khổ chiến ven đường, quân Khánh cũng đã dẹp xong miếng xương cuối cùng trên đường đi của bọn họ, hiện giờ đang tập trung binh lực ở biên giới Ngụy Quận.
Bên kia sông Ô Mộc, tin tức binh đoàn Viên Mạc cũng truyền tới, quân đoàn Tây bắc Khánh Quốc tiến hành chiến đầu liều chết với quân Ngụy ở sông Ô Mộc, hai bên đều chết thảm trọng, nước sông Ô Mộc trong suốt đã nhuộm hồng. Mà quân đội của Viên Mạc cũng đã đoạt được bờ tây sông Ô Mộc hai ngày trước, chẳng qua cũng không cho thấy bọn họ giành được thắng lợi.
Ngụy Quốc tập kết một đám binh lực ở địa phương, vẫn tạo thành một cấu trúc phòng tuyến cách bờ tây sông Ô Mộc năm mươi dặm, chuẩn bị tốt tiếp tục ngăn cản. So sánh với cuộc chiến quận Tuy Định bên này, cuộc chiến quận Sơn Bắc bên kia hiển nhiên thảm thiết hơn nhiều.
Chủ tướng quân Khánh Lâm Thành Phi đã hai lần phái người tới, yêu cầu quân Yến tiếp tục tiến thẳng phía trước, hai quân dùng thế hai cánh khởi xướng tiến công Ngụy Quận, tới lúc lấy thành Kinh Đô.
Hàn Huyền Linh rõ ràng trong lòng, sau khi tiến vào Ngụy Quận, chiến sự chắc chắn sẽ kịch liệt.
Quân Ngụy nguyên khí đại thương, nhưng không cho thấy bọn họ đã không chịu nổi một kích, lại càng không cho thấy Ngụy Quốc có thể dễ dàng bị lấy như thế.
Quốc dân Ngụy Quốc dũng mãnh, trời sinh tính cứng cỏi, không dễ dàng khuất phục, nội loạn tự nhiên là không thiếu, nhưng gặp phải kẻ thù bên ngoài xâm lấn, cũng có thể tập trung lại, cùng nghênh đón cường địch.
Chiến sự sông Ô Mộc quận Sơn Bắc bên kia là như thế, quân Ngụy chết thảm trọng, binh lực không đủ, nhưng có rất nhiều dân chúng Ngụy Quốc tự cầm vũ khí tới tiền tuyến, tập trung một chỗ với quân Ngụy hợp thành chiến tuyến phòng ngự.
Mà càng nhiều nghĩa sĩ dân gian Ngụy Quốc, lúc đất nước nguy cấp, đều tập trung đến Ngụy Quận, trợ giúp quân đội Ngụy bảo vệ đô thành của bọn họ.
Dựa theo tình báo Hàn Huyền Linh đạt được, quân chính quy của quân Ngụy tập kết không dưới mười vạn người, dân gian cũng tập kết hơn hai vạn người gia nhập lực lượng phòng thủ ngoại vi thành Kinh Đô.
Trước mắt Khánh Quốc đã tập kết binh lực tám vạn người, thêm bộ đội thuộc Viên Mạc đã vượt qua đại quân mười vạn, mặc dù sức chiến đấu yếu nhất trong ba nước, nhưng số lượng lại không ít.
Yến Quốc Hàn Mạc dẫn sáu vạn quân xuất quan, qua vài trận đại chiến, hiện giờ không tới năm vạn người.
Hai bên Yến Khánh đều lưu quân phòng thủ biên cảnh Yến Khánh, tuy rằng hai bên kết làm liên quân, nhưng điều động quân đội biên quan vẫn cực kỳ cẩn thận, chỉ có điều vì binh lực đang căng, Khánh Quốc điều động ba vạn người từ biên quân trấn nam, gia tặng binh lực quận Tuy Định tới tám vạn hiện giờ, mà quân Yến cũng điều động bổ sung một vạn người từ sáu vạn quân Tây Bắc lưu thủ, vẫn đạt tới khoảng sáu vạn người, hơn nữa năm vạn đại quân tập kết từ quốc nội đang nhanh chóng tiến tới, một khi đội quân kia tới, tổng binh lực quân Yến tiến vào Ngụy Quốc đạt tới mười một vạn người.
Muốn duy trì quân đội khổng lồ như thế, lương thảo cần tự nhiên không phải số nhỏ, cũng may Hàn Mạc lúc trước đã chiếm được hai mươi lăm vạn thạch lương thực từ Khánh Quốc, quốc nội cũng gom không ít lương thảo, thật sự có thể chống đỡ quân đội vận hành. Hơn nữa Hàn Huyền Linh công thành đoạt đất, mỗi lần lấy được một điểm, ngoại trừ trấn an dân chúng địa phương, nghiêm lệnh quân đội không được nhiễu dân sát sinh, cũng cố gắng tìm kiếm lương thảo, đều thu thập vũ khí từ kho vũ khí các nơi về.
Hắn vô cùng rõ ràng, cuộc chiến thật sự thảm thiết cũng chưa tiến đến, hết thảy đều ở Ngụy Quận.
Người Ngụy tập trung tinh nhuệ ở Ngụy Quận, cho dù hai nước Yến Khánh hai mươi vạn đại quân hai đường giáp công người Ngụy sĩ khí thấp, cũng cần trải qua cuộc chiến cực kỳ thảm thiết mới có thể đánh hạ thành Kinh Đô.
Thậm chí Hàn Huyền Linh từng tính toán, một khi thật sự đánh, người Ngụy ngoan cường chống cự, khi bọn họ có đủ lương thảo chống cự, liên quân Yến Khánh chưa chắc có thể lấy thành Kinh Đô, cho dù muốn lấy, cũng không phải ba năm tháng có thể thành công.
Cho nên trước khi thật sự muốn vào Ngụy Quận tiến hành quyết chiến, hắn phải chuẩn bị thích đáng nhất, chẳng những phải có đủ binh lực và lương thảo, còn cầm có kế hoạch tác chiến tinh vi.
Sau khi lấy Ác Dương lĩnh, Hàn Huyền Linh vừa chờ quân đội tiếp viện phía sau, vừa thương thảo kế hoạch tác chiến sau khi tiến vào Ngụy Quận với chư tướng quân Yến, Lâm Thành Phi mấy lần phái người thúc giục tiến quân, Hàn Huyền Linh cũng không lập tức đáp ứng.
Sau khi vào quan từ Đình Thủy quan, quân Yến thế như chẻ tre, công thành đoạt đất, tuy rằng vô số người Ngụy rút lui trốn tới Ngụy Quận, nhưng dù sao còn có rất nhiều dân chúng lưu lại vô lực rút khỏi. Sau khi lấy một tòa thành, quân Yến cũng phải lưu thủ một bộ phận binh lực cam đoan phía sau trật tự, trải qua ven đường, không ngờ đã phân chia năm sáu ngàn người ở các thành trì, cũng bởi như thế Hàn Huyền Linh cảm thấy binh lực không đủ, cho nên mới khẩn cấp điều động một vạn binh lực từ quân Tây Bắc.
Trên thực tế sau khi lấy Ác Dương lĩnh, bởi vì chiến sự tổn thất cùng binh lực đóng ven đường, tuy rằng điều động một vạn quân đến, hiện giờ trong tay hắn chẳng qua vẫn là năm vạn người, dùng năm vạn người tiến vào Ngụy Quận tiến hành quyết chiến, Hàn Huyền Linh cũng không dám tùy tiện mạo hiểm như vậy.
Một nguyên nhân quan trọng khác, đó là Hàn Mạc.
Hàn Mạc là chủ soái một quận, xua quận tiến vào Ngụy Quận, tự nhiên cũng cần hắn trở về, hơn nữa quan trọng là, Hàn Huyền Linh phải đạt được tin tức chính xác, hắn cần biết tình hình quân Sơn Nam hiện giờ thế nào.
Hai vạn biên quân Ngụy Phong quận Sơn Nam, Hàn Huyền Linh đánh giá ít nhất có một nửa binh lực tới đây, nói cách khác, một vạn quân Sơn Nam không cố định ở quận Sơn Nam, nếu không thể xác định tình hình hiện giờ của bọn họ, quân Yến tùy tiện tiến binh Ngụy Quận, như vậy đội quân Sơn Nam này chắc chắn là uy hiếp lớn nhất.