Đại tướng quân mặc giáp đen quả đúng là Tư Mã Hạo Nguyệt của Ngụy quốc.
Tư Mã Hạo Nguyệt tuy là một người rất cẩn thận, nhưng với ưu thế về binh lực đã bao vây Yến quân trên núi Man Đầu, hơn nữa cũng biết Yến quân đang thiếu lương thực, cho nên rất an tâm, đây cũng là tâm trạng của tất cả các tướng lĩnh của Ngụy quân, nghĩ rằng chỉ cần hai ngày là có thể tiêu diệt toàn bộ Yến quân ở trên núi.
Yến quân phá vòng vây, y có lẽ cũng từng nghĩ đến, nhưng ở trong lòng y, xung quanh núi Man Đầu, bất luận là hướng nào thì binh lực của y đều mạnh hơn rất nhiều so với Yến quân, hơn nữa sức chiến đấu của Ngụy quân chắc chắn là sẽ vượt xa sức chiến đấu dường như đã cạn kiệt của Yến quân, nếu như Yến quân xuống phá vây, thì cũng chẳng qua là tìm đường chết mà thôi, cho nên Tư Mã Hạo Nguyệt nghĩ Yến quân nếu như không muốn bị tiêu diệt toàn bộ, thì chỉ còn cách xuống núi đầu hàng, đó là con đường duy nhất mà Yến quân có thể lựa chọn.
Nhưng lại ngay vào buổi tối hôm nay, cái điều mà vốn không thể lựa chọn của Yến quân là xông xuống phá vây cuối cùng cũng đã lựa chọn, càng làm y ngạc nhiên hơn là, tướng sĩ Yến quân chỉ dùng một con đường duy nhất để phá vỡ vòng vây, lại càng không ngờ đến là xông thẳng đến doanh trướng của y.
Y che dấu soái doanh, với dụng ý không phải là phòng ngừa Yến quân phá vây, mà là lo sợ Yến quân có cao thủ võ đạo, sợ sẽ có kẻ xông lên truy sát, tuy rằng bên cạnh y có rất nhiều hộ vệ, nhưng vì sự an toàn, y vẫn cố tình sắp xếp, che dấu vị trí của soái doanh.
Ngụy quân có rất nhiều doanh trại liên kết với nhau, y không tin là có người có thể tìm ra được soái doanh trong vô số cái lều trại này.
Nhưng tình cảnh ngày hôm nay, Yến quân dường như biết được sự sắp xếp của y, điều này làm cho y cực kì kinh hãi.
Tư Mã Hạo Nguyệt dù sao cũng không phải là người không hiểu biết, tuy Yến quân xông xuống phá vỡ vòng vây thì quả thật là nằm ngoài dự kiến của y, thế nhưng y vẫn rất bình tĩnh, suy nghĩ về thực lực của Yến quân, tuy là đã xông xuống núi, nhưng cũng chỉ là cừu non vào miệng cọp mà thôi.
Y bình chân như vại ngồi trong soái doanh, nghe thuộc hạ liên tục bẩm báo, nghe nói Yến quân dũng mãnh gan dạ hơn nữa chủ tướng của Yến quân khí lực hơn người, nhưng vẫn ngồi vững như núi Thái Sơn.
Y cảm thấy Yến quân như từ cõi chết xông ra, giống như mèo mù gặp được cá rán, cũng không tin là Yến quân có thể biết được vị trí của soái doanh.
Nếu như bản thân y khi dẫn dắt đội quân Sơn Nam ngay đến việc đối phó với đám tàn quân yếu ớt này mà cũng không xong, thì y thực sự không còn mặt mũi nào tiếp tục thống lĩnh quân Sơn Nam.
Chỉ đến khi cây đuốc đó ném thẳng tới soái doanh, Tư Mã Hạo Nguyệt mới biết có chuyện gì đó không ổn, những tên hộ vệ bên cạnh y đã vây quanh đưa y ra khỏi trại, y không hề biết, khi y vừa rời khỏi trại, thì ánh mắt của Hàn Mạc đã chăm chăm nhìn vào người.
Liên Luật Thông có sức mạnh như một con bò mộng, Hàn Mạc e rằng sớm muộn cũng chết dưới tay gã.
Nhưng hiện giờ Hàn Mạc đã tu luyện thành công ba môn công pháp, thể chất không giống người phàm, tuy rằng trong bụng không có gì ăn, hơn nữa lại trải qua trận chiến ác liệt, thể lực cũng đã có phần giảm sút, thế nhưng vẫn còn lực để chống đỡ Liên Luật Thông.
Tư Mã Hạo Nguyệt ở ngay trước mặt, chỉ còn một bước nữa thôi hắn không cho phép mình gục ngã vào lúc này.
Liên Luật Thông nhe răng giữ tợn, sử dụng hết lực của chùy bổng để ngăn chặn Huyết Đồng Côn, với một lực ngàn cân, sức ép kinh người, Hàn Mạc cũng đã đem toàn bộ sức lực chống đỡ, thế nhưng cũng cảm giác thấy sức nặng của chùy bổng tựa một quả núi, đang cố đè mình xuống, máu ở hai bàn tay chảy ròng, hắn ngồi trên lưng Tuyệt Ảnh, bốn chân của nó dường như đang lún xuống, nghĩa khí của con chiến mã này chẳng khác nào cái ý chí cứng cỏi của chủ nhân nó, nhưng đối mặt với một áp lực rất lớn như thế này, quả thực là khó có thể chịu được lâu.
Liên Luật Thông thấy Hàn Mạc đã chống đỡ không nổi, liền cười dữ tợn.
Có thể giết chết chủ tướng của Yến quân, đây cũng chính là một việc cực kỳ hiển hách.
Nhưng rất nhanh, nụ cười trên mặt gã đã bị dập tắt, cái đám tướng sĩ Ngụy quân kia đang reo hò vì gã, âm thanh lúc này cũng đã lặng dần xuống.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy, vốn đã có thể từng bước từng bước ép cho Hàn Mạc không thể chống đỡ, thế nhưng đã có một chuyện rất kỳ lạ đã xảy ra, trên mặt hắn tràn đầy máu tươi, cố gắng chống đỡ, đôi tay vốn bị ép cho cong xuống phía dưới, thì hiện giờ đã đang dần duỗi thẳng ra, từ từ nâng chùy bổng lên.
Vẻ mặt của Liên Luật Thông cực kì kinh ngạc.
Gã thật khó có thể tin rằng, không thể tin nổi là Hàn Mạc có thể đứng lên được.
Gã không thể hiểu được hiện giờ Hàn Mạc đang nghĩ gì, đó là sự sinh tử của hơn hai nghìn tính mạng, đó là mong ước được trở về quê hương bên cạnh người thân, đó là ước vọng của một trái tim chưa hề biết mùi thất bại.
- A!
Một tiếng giống như hổ rít gào, cây chùy bổng của Liên Luật Thông bị hất tung lên, lợi dụng khoảng cách rất gần, Hàn Mạc tay trái buông ra, tay phải xuất ra một chưởng uy lực dũng mãnh, hướng thẳng về đầu của Liên Luật Thông đánh tới.
Liên Luật Thông kinh hoảng không dám chậm trễ, lập tức lùi về sau, cây chùy bổng nằm ngang quét một cái về phía Hàn Mạc.
Thân thể Hàn Mạc ngửa ra sau, chùy bổng lướt qua người hắn, lập tức Hàn Mạc xoay người lại, cả người đã nhảy ra khỏi ngựa, dưới con mắt của đông đảo mọi người, lăn tại chỗ một vòng, nhìn rất chật vật, nhưng ngay trong thời khắc đó, đã tiếp cận được Liên Luật Thông. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.com
Liên Luật Thông đã cảm thấy đại sự không ổn, hiển nhiên là vũ khí của gã sức mạnh vô cùng, khi giao đấu với kẻ thù, thì thường dựa vào cái uy lực vô song mà trời đã ban tặng để giết chết kẻ thù, rất ít người có thể ngăn cản được uy lực của cây chùy bổng.
Thể lực mạnh cố nhiên là ưu điểm của gã, mà khuyết điểm của gã cũng cực kỳ rõ ràng, đó là phản ứng không thật nhanh.
Hàn Mạc lăn một vòng ngay tại chỗ, Huyết Đồng Côn trong tay giống như rắn độc vặn vẹo hướng về phía trước, nhắm thẳng cổ họng Liên Luật Thông đâm tới. Liên Luật Thông cũng không đơn giản, một bàn tay buông Lang Nha Bổng ra, mở to như cánh quạt, bắt lấy Huyết Đồng Côn, tốc độ cũng rất nhanh.
Mắt thấy bàn tay to bắt được thân Huyết Đồng Côn, Liên Luật Thông chợt thấy hai mắt mình hoa lên, bàn tay đúng là đã nắm phải khoảng không, cũng trong nháy mắt, gã cảm thấy cổ họng của mình đau nhức, cảm giác đó trong nháy mắt đã lan tỏa khắp cơ thể, mỗi một lỗ chân lông ở trên cơ thể gã dường như muốn nổ tung, gã chực gào rú lên, nhưng thanh âm phát ra trầm thấp, yết ớt.
Hàn Mạc đâm mạnh Huyết Đồng Côn vào cổ họng Liên Luật Thông.
Khi Huyết Đồng Côn từ trong cổ họng được rút ra, yết hầu của Liên Luật Thông hiện ra một lỗ máu to tướng, máu tươi từ lỗ máu kia phun ào ào.
Lang Nha Bổng trong tay Liên Luật Thông rời khỏi tay, gã dùng hai tay ôm cổ họng, hai mắt dựng ngược, thân hình lắc lắc, lùi về sau mấy bước, cuối cùng giống như một tòa tháp sắt ầm ầm đổ xuống, thân hình cao lớn đập mạnh trên mặt đất.
Hàn Mạc sau khi rút Huyết Đồng Côn từ trong cổ họng Liên Luật Thông ra, không đợi gã ngã xuống, đã trở lại nhảy lên lưng Tuyệt Ảnh, ngay cả khi không có ai kịp phản ứng, hắn đã giục Tuyệt Ảnh, giống như một mũi tên, hướng Tư Mã Minh Nguyệt chạy như bay tới, Tuyệt Ảnh giẫm lên xác chết Liên Luật Thông, phi như tia chớp.
- Giết!
Vương Tư Vũ thấy Liên Luật Thông bị Hàn Mạc chém chết, vui sướng vô cùng, giơ cao đại đao:
- Các huynh đệ, xông lên, giết!
Liên Luật Thông ở quận Sơn Nam chính là một pho tượng chiến thần bất khả chiến bại, nhưng không ngờ chỉ một lát, đã bị Hàn Mạc giết chết, nếu nói Hàn Mạc lúc trước như sát thần chém giết mười mấy tên tướng sĩ Ngụy quân đã khiến binh sĩ Ngụy quân hồn bay phách lạc, lần này đánh bại Liên Luật Thông, quân Ngụy thật đúng là không còn một chút sĩ khí.
Liên Luật Thông có thể bị giết chết, còn có ai là không thể bị giết?
Hàn Mạc nhằm phía Tư Mã Hạo Nguyệt đi tới, trong lúc đó không ai dám ngăn cản, ngược lại có người còn né tránh, chỉ sợ tránh không kịp.
...
Liên Luật Thông ngã xuống trong nháy mắt, Tư Mã Hạo Nguyệt cũng biết đại sự không ổn, nhìn thấy Hàn Mạc lên ngựa, xông thẳng đến hướng mình, lúc này mới xác định, Hàn Mạc thật sự biết chỗ ở của chính mình, đây là kế bắt kẻ trộm cần bắt tướng trước.
- Cản hắn lại
Đã có người gào lên:
- Bảo hộ nguyên soái!
Chúng thuộc hạ đã kéo Tư Mã Hạo Nguyệt lên, kêu lớn:
- Đại tướng quân, thế địch hung mãnh, tạm lánh một lát.
Tư Mã Hạo Nguyệt tức giận nói:
- Bản tướng sợ hắn? Bản tướng mà sợ hắn sao?
Trong giọng nói đã có chút bất an, tuy rằng miệng kêu to là không sợ, nhưng trái tim thì đã bắt đầu kinh hoảng.
Tình thế nguy cấp, tuy rằng binh lực quân Ngụy hơn xa quân Yến, nhưng lúc này Hàn Mạc lại giống như mãnh hổ sổ lồng, nhằm Tư Mã Hạo Nguyệt đánh tới, không có đường ngăn cản. Đám thuộc hạ biết đại sự không ổn, đã có người dẫn hơn mười thân binh ra ngăn lại, những người khác tóm Tư Mã Hạo Nguyệt đẩy lên ngựa, cũng có tướng lĩnh chỉ vào Hàn Mạc, la lớn:
- Chém chết người này, thưởng năm trăm hai, giết, giết hắn!
- Tư Mã Hạo Nguyệt, không được chạy!
Hàn Mạc giọng lạnh như băng giá, lúc này toàn thân hắn toát lên sát khí, trong đầu chỉ có một ý niệm, bất kể thế nào cũng phải chém được ngựa của Tư Mã Hạo Nguyệt.
Vương Tư Vũ và Chu Tiểu Ngôn mang theo binh sĩ nước Yến còn lại giống như một dòng nước lũ, theo sát phía sau Hàn Mạc, xung phong liều chết.
Lúc trước châm ngòi đại hỏa, đã khiến doanh trại Ngụy quân bốc cháy ngùn ngụt, toàn doanh hỗn loạn, lửa gặp gió, thiêu đốt liên doanh, ánh lửa hừng hực rọi sáng quân doanh của Ngụy quân sáng như ban ngày.
Thân binh tuy rằng ngăn cản, nhưng làm sao có thể ngăn được sát khí hừng hực của Hàn Mạc, trong nháy mắt đã mở một con đường truy sát Tư Mã Hạo Nguyệt.
Tư Mã Hạo Nguyệt cả đời đã trải qua không ít trận tử chiến, chứng kiến không ít tình thế nguy hiểm ngàn cân treo sợi tóc, nhưng mắt thấy Hàn Mạc càng ngày càng đến gần, y kinh hãi giụa ngựa phi nhanh.
Thân là Thống soái Nam Sơn quân, dưới trướng có gần hai vạn đại quân, hơn nữa, lại đang ở ngay trong doanh trại, lúc này lại phải trốn địch chạy táng mạng, đó là điều cả đời y chưa bao giờ hình dung tới.
Y tuy rằng cũng muốn đỡ đòn cùng Hàn Mạc đánh nhau một trận, nhưng vừa nghĩ đến Liên Luật Thông bị Hàn Mạc giết chết chỉ trong khoảng nửa khắc, liền mất hết ý chí chiến đấu.
Y tuy là anh em họ của Tư Mã Kình Thiên nhưng võ đạo của hai người khác nhau quá xa.
Tư Mã Hạo Nguyệt cầm binh dĩ nhiên là thành thục, nhưng ra trận chém giết tuyệt đối không phải là mãnh tướng.
Trong doanh đại loạn, Tư Mã Hạo Nguyệt dẫn hai vạn quân Sơn Nam tinh nhuệ chạy trước, Hàn Mạc dẫn hai ngàn tàn binh đuổi theo, hai chủ tướng truy đuổi nhau giữa đám quân hai bên đang điên cuồng chém giết, tình cảnh này nếu truyền ra ngoài, chỉ sợ mọi người cảm thấy vô cùng khó tin.
Tư Mã Hạo Nguyệt cũng cưỡi Lương Câu, nhưng so Tuyệt Ảnh thì còn kém một bậc, mà Tuyệt Ảnh dường như hiểu tính người, biết chủ nhân muốn gì, bốn vó tung bay, nên khoảng cách với Tư Mã Hạo Nguyệt càng lúc càng gần. Mặc dù quân sĩ Ngụy quốc muốn ngăn cản nhưng Hàn Mạc theo sát phía sau Tư Mã Hạo Nguyệt, muốn chạy tới cản đường Hàn Mạc cũng không kịp.
- Tư Mã Hạo Nguyệt, số phận của ngươi hôm nay đã định. Ngươi không còn đường trốn đâu.
Hàn Mạc lớn tiếng quát, cả người đã bay vút lên khỏi Tuyệt Ảnh, giống như một con hùng ưng lao thẳng đến Tư Mã Minh Nguyệt, Huyết Đồng Côn trong tay đã đâm từ khoảng không xuống.