Trong điện Càn Tâm, Hoàng đế lúc này trên người bao phủ một màn sương mỏng, trên mặt giống như băng tuyết Thiên Sơn, ngồi trên long ỷ, vẫn không nhúc nhích, giống như buổi tối hôm đó, từ sâu trong đôi mắt của ngài tràn đầy vẻ thống khổ khó có thể che giấu được. Hai tay Dịch Không Đình nắm lấy cổ tay ngài, kình khí như thác lũ tiến nhập vào cơ thể Hoàng đế, còn sắc mặt của Dịch Không Đình lúc này càng thêm tái nhợt, thậm chí cơ thể có hơi run run.
Thật lâu sau, sương lạnh trên người Hoàng đế dần dần tản đi, Dịch Không Đình cuối cùng cũng buông tay ra, cả người cứ như không có sức lực ngã xuống, miệng thở hổn hển, mặt không còn giọt máu. Hoàng đế khó khăn đứng dậy, tiến lên nâng đỡ Dịch Không Đình:
- Lão Dịch, ngươi sao rồi?
Dịch Không Đình lồm cồm đứng dậy, run giọng nói:
- Thánh thượng, lão nô không sao. Người... người bây giờ thấy thế nào?
- Đây là lần thứ ba phát tác rồi.
Hoàng đế vịn vào long án chậm rãi ngồi xuống:
- Mười sáu canh giờ thì phát tác một lần, trẫm giống như toàn thân đều bị băng lạnh che phủ, không thể nhúc nhích, lạnh thấu xương tủy.
Ngài chăm chú nhìn Dịch Không Đình, hỏi:
- Lão Dịch, công lực của ngươi lại hao tổn không ít phải không?
Dịch Không Đình cười khổ nói:
- Lão nô không sao, hàn khí của Thánh thượng cứ mỗi lần lại thêm lợi hại, lần này lão nô so với hai lần trước thì càng khó khăn hơn, mười phần công lực, hiện tại còn lại không đến hai phần.
Vẻ mặt lão bi thương:
- Thánh thượng, nếu như có thể vì Thánh thượng mà tiêu trừ hàn độc trong cơ thể, lão nô sẽ dùng hết công lực, được vậy cũng là vui mừng. Nhưng... nhưng lão nô bất tài, chỉ có thể tạm thời ngăn cản hàn độc cho Thánh thượng.
Cơ mặt lão co giật:
- Nhưng... nhưng mà sau mười sáu canh giờ nữa, hàn độc lại xâm nhập, với công lực còn lại của lão nô, chỉ sợ không thể vượt qua cửa ải khó khăn này thêm một lần nữa. Lão nô đã đi vào Hoa thính, tìm cao thủ độc dược, nhưng loại bệnh này của Thánh thượng, không có người nào từng thấy qua, thậm chí... cũng chưa từng nghe nói tới.
Hoàng đế vỗ nhẹ cánh tay của Dịch Không Đình, hòa nhã nói:
- Ngươi đã tận lực rồi. Trẫm nói từ trước rồi, nếu bọn họ trăm phương ngàn kế muốn lấy tính mạng của trẫm, thì tuyệt đối sẽ không để cho trẫm một cơ hội tự cứu lấy mình đâu.
- Nếu như Xương Đức Hầu và Tú công chúa có thể ở trong cung, với bản lĩnh của bọn họ, nhất định có thể ngăn cản hàn độc cho Thánh thượng thêm lần nữa.
Dịch Không Đình nói giọng bi thương:
- Chỉ có điều Hầu gia hiện nay xa tít nước Khánh, Công chúa thì đang ở Tử Đằng Cốc, cho dù bây giờ đi truyền về, trong vòng mười sáu canh giờ cũng chắc chắn là không trở về kịp.
Hoàng đế lúc này dường như không hề để ý, khoát tay, hỏi:
- Đám học sinh kia đã kinh động đến Hàn Huyền Đạo rồi phải không?
Dịch Không Đình gật đầu nói:
- Hiện giờ toàn bộ kinh thành gần như đều nghĩ đến ba người Tô Tử Văn là bị Hàn Huyền Đạo phái người giết chết. Tuy rằng trong số đó không thiếu những người hoài nghi, nhưng chỉ cần những người đọc sách đó tin rằng chuyện này là do Hàn Huyền Đạo gây nên, như vậy thì thiên hạ sẽ rất nhanh mà truyền tai nhau. Hàn Huyền Đạo là một tên giả nhân giả nghĩa, cũng chắc chắn sẽ truyền đi khắp trong ngoài, người người thêm căm phẫn. Mất đi lòng tin của thư sinh sĩ tử chẳng khác nào mất đi lòng tin của bách tính, nếu như mất hết lòng tin của bách tính thì Hàn Huyền Đạo hắn sẽ không sống lâu được đâu.
Hoàng đế khẽ thở dài:
- Ba người Tô Tử Văn xúi giục đám học sinh tức giận mắng Hàn Huyền Đạo, đột nhiên ba người đều bị hại, như vậy hung thủ mọi người nghĩ đến đầu tiên đương nhiên chính là Hàn Huyền Đạo.
Lắc đầu nói:
- Ba người này cũng được xem là đầy tài hoa, can đảm hơn người, nếu thời thế thái bình, chắc chắn sẽ là tài năng trụ cột của quốc gia... ây da, thật đáng tiếc!
Ngài nhẹ vuốt chòm râu dưới cằm, chậm rãi nói:
- Trẫm luôn luôn nghĩ về chuyện này, chờ đợi đã lâu rồi, vốn định dùng chuyện này đánh một đòn mạnh vào thói kiêu ngạo của Hàn Huyền Đạo, nhưng... thế sự khó lường, chỉ sợ đây là lần cuối cùng trẫm và Hàn Huyền Đạo giao thủ.
- Thánh thượng, những chuyện này đã không cần quản nữa rồi, hiện nay chuyện nguy cấp nhất chính là cơ thể của người.
Nước mắt già nua của Dịch Không Đình không ngừng rơi xuống.
Hoàng đế xua tay cười nói:
- Sự tình đã định, không cần phải vướng bận nhiều.
Dừng một chút, hạ giọng nói:
- Lão Dịch, bây giờ trẫm có vài việc muốn ngươi đi làm, ngươi hứa với trẫm, nhất định phải làm tốt.
- Lão nô có tan xương nát thịt cũng nhất định hoàn thành ý chỉ của Thánh thượng.
Hoàng đế lấy từ trong tay áo ra ba tờ mật hàm, đưa cho Dịch Không Đình:
- Ở đây có bốn mật hàm. Một là cho Hàn Huyền Linh, một là cho Tào Ân, một phần nữa là cho Triệu Tịch Tiều, phần còn lại là cho Tú nhi. Ba phần của Hàn Huyền Linh, Triệu Tịch Tiều, Tào Ân này, ngươi hãy phái người thân tín đưa đi, giao tận tay họ, còn về phần của Tú nhi, ngươi lập tức xuất phát, đích thân đi tới Tử Đằng Cốc giao cho Tú nhi.
- Thánh thượng!
Dịch Không Đình chấn động:
- Mật hàm cho Tú công chúa lão nô sẽ phái người đưa đi, lúc này, lão nô làm sao có thể rời khỏi người được?
Hoàng đế lắc lắc đầu, nghiêm mặt nói:
- Lão Dịch, hiện tại trẫm hạ ý chỉ cuối cùng cho ngươi, nếu ngươi không theo, đó là kháng chỉ.
Sau đó khẽ thở dài: T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.com
- Lão Dịch, bây giờ trẫm đã hiểu, lòng dạ bọn chúng ác độc, tàn khốc vô cùng. Loại hàn độc trên người trẫm đây, chắc chắn là bọn chúng khổ tâm nghiên cứu chế tạo ra. Lấy tính mạng trẫm đương nhiên là mục đích cuối cùng, nhưng hạ độc trẫm bằng loại độc dược này còn có ý đồ khác, ngươi có hiểu không?
- Ý Thánh thượng nói là... tiện thể muốn đối phó với lão nô?
Hoàng đế khẽ vuốt cằm:
- Không sai! Ngươi ở bên trẫm nhiều năm như vậy, vẫn giấu tài không lộ, không có mấy người biết được võ công ngươi cao hay thấp. Trẫm tin rằng, bọn chúng chỉ sợ là cũng không rõ rốt cuộc là võ công của ngươi có bao nhiêu đâu.
- Vậy tại sao phải tiện thể đối phó lão nô?
- Đây chính là bọn chúng hành sự cẩn thận. Tuy rằng bọn chúng không biết võ công ngươi sâu hay cạn, nhưng để vẹn toàn thì vẫn nên sắp đặt cạm bẫy này.
Khóe miệng Yến đế nổi lên nụ cười nhàn nhạt:
- Bọn chúng biết, chỉ cần hàn độc trong trẫm phát tác, ngươi thường xuyên ở bên cạnh trẫm, nếu như võ công cao cường, nhất định sẽ ra tay cứu. Nhưng mỗi lần giúp trẫm ngăn cản hàn độc rồi, đều phải tiêu hao phần lớn kình khí của ngươi, với tu vi võ đạo của ngươi cũng chỉ có thể vì trẫm ngăn được ba lượt hàn độc phát tác. Hiện giờ nội công của ngươi mười phần đã mất tám phần, đây chính là kết quả mà bọn chúng mong muốn.
Trong mắt Dịch Không Đình hiện lên vẻ thù hằn, tiếng nói lanh lảnh:
- Thánh thượng, Hàn Huyền Đạo tâm như độc hạt, lão nô liều cái mạng này, đi lấy đầu của hắn.
Yến đế lắc đầu thở dài:
- Lão Dịch à, sao ngươi còn không hiểu, hắn làm hao tổn kình khí của ngươi chính là vì phòng ngừa ngươi đến ám sát hắn. Hắn không đoán được võ công của ngươi, cũng vì như thế mới có lòng sợ đối với ngươi. Bộ dạng của ngươi hiện giờ như thế này sao có thể là địch thủ của hắn? Hàn Huyền Đạo đúng là kẻ thâm độc và gian trá nhất của triều ta, trẫm... đúng là vẫn còn thua trong tay hắn.
Trong mắt ngài hiện ra vẻ lạnh lùng:
- Lão Dịch, trẫm chỉ sợ hắn đã sắp xếp người tiếp cận chúng ta, cho dù ngươi muốn đi ra khỏi cung tìm Tú nhi, cũng chưa chắc là chuyện dễ dàng đâu.
Dịch Không Đình lạnh lùng nói:
- Thánh thượng, sự đã đến nước này, lão nô liều chết cũng phải đem mấy mật hàm này đi.
Yến đế trầm mặc một lát, cuối cùng nói:
- Tối nay trẫm triệu Hàn Huyền Đạo vào cung, tối nay ngươi hãy xuất cung.
Ngài vươn tay, cầm lấy bàn tay già nua của Dịch Không Đình, hòa nhã nói:
- Ta và ngươi trên danh nghĩa là quân thần, kỳ thực thì là bằng hữu. Mấy năm nay, trẫm cũng đã làm ngươi thiệt thòi nhiều rồi, bây giờ trẫm đem đại sự cuối cùng này giao phó cho ngươi, mong rằng trời cao thương tình, có thể trợ giúp trẫm một lần.
Dịch Không Đình quỳ trên mặt đất, khóc lóc thảm thiết, nói:
- Lão nô đi theo Thánh thượng hơn mười năm, được nhận long ân sâu của Thánh thượng, tại đây lão nô xin thề, đợi đến khi lão nô hoàn thành chuyện Thánh thương dặn dò, nhất định sẽ lấy đầu của Hàn Huyền Đạo.
Yến đế bình tĩnh cười, đột nhiên lấy từ trong lòng ra một món đồ, đó là một chiếc khóa vàng. Nhẹ nhàng vuốt ve khóa vàng, trên mặt Yến đế đầy nét dịu dàng, ngài nhìn con hạc đồng trong điện, lại nhìn tứ phía, cuối cùng nói:
- Lão Dịch, trẫm vẫn còn nhớ, lúc nha đầu còn nhỏ, lúc trẫm ở trong này phê duyệt tấu chương, nó liền trốn trong Đông điện này, làm ồn khiến trẫm phải cùng nó chơi trốn tìm. Trẫm tuy đã biết nó trốn ở chỗ nào, nhưng mỗi lần trẫm lại cố ý mất thời gian rất lâu để đi tìm, bởi vì trẫm biết, thời gian trẫm đi tìm càng dài thì nha đầu càng vui vẻ.
Dịch Không Đình tất nhiên biết "nha đầu" trong lời nói của Hoàng đế là ai. Đó là Sương công chúa đã gả sang nước Khánh xa xôi.
- Tiểu công chúa đáng yêu, lanh lợi, lúc nhỏ rất thích đi theo Thánh thượng.
Dịch Không Đình hạ giọng nói.
- Trẫm rất nhớ nó!
Hoàng đế nhẹ nhàng nói:
- Trẫm thật sự rất nhớ nó, một mình nó ở nước Khánh, không biết có sống tốt không? Buổi tối nó ngủ, rất thường gặp ác mộng, bây giờ không biết có còn như vậy nữa hay không?
Dịch Không Đình nghe giọng nói dịu dàng của Hoàng đế, nước mắt lão lại chảy không ngừng.
- Đây là lúc nó sinh ra, mẫu thân đã đeo chiếc khóa vàng này cho nó.
Hoàng đế nhẹ nhàng vuốt ve chiếc chìa khóa bằng vàng.
- Từ nhỏ đến lớn, nó vẫn luôn mang trên người, khi gả cho nước Khánh xa xôi đó, nó mới để lại cho trẫm nỗi nhớ. Bắt đầu từ ngày đó trẫm vẫn luôn mang nó bên mình, lúc đêm khuya thanh vắng có thể lấy ra ngắm một chút.
Ngài đưa chiếc chìa khóa cho Dịch Không Đình:
- Lão Dịch, nếu có cơ hội, ngươi hãy đi thăm nó, đem chiếc chìa khóa vàng này trao cho nó, nói với nó là, trẫm... nhớ nó lắm!
Dịch Không Đình run rẩy tiếp nhận chiếc chìa khóa, cẩn thận cất vào trong lồng ngực.
Hoàng đế tựa vào ghế mệt mỏi, nhắm hai mắt lại, dịu dàng nói:
- Ngươi lui xuống trước chuẩn bị đi, trẫm muốn một mình yên tĩnh một chút.
Dịch Không Đình chậm rãi đứng dậy, dừng ở gương mặt tái nhợt của Hoàng đế, cuối cùng khom mình, chậm rãi rời khỏi Càn Tâm điện.
...
...
Đêm xuân như thủy.
Trong Ngự hoa viên ý xuân dạt dào, hoa dù chưa đến lúc nở rộ, nhưng kỳ ba dị thảo ở giữa hoa viên đã lớn lên, trong không khí mùi hương thơm ngát trộn lẫn, thấm vào ruột gan, làm lòng người say đắm. Những đám cỏ hoa trong Ngự hoa viên tối nay lại có vẻ cực kỳ yên tĩnh.
Ngự hoa viên có một cái ao nhỏ, nước ao trong suốt, bên trong còn có cá chép vàng du động, ánh sáng của đèn lồng đỏ chót chiếu rọi ở phía trên, con cá chép vàng lay động ánh sáng chiếu vào làn nước trong veo.
Hoàng đế người khoác long bào đỏ thẫm, đầu đội kim quan, chắp hai tay sau lưng, đứng bên cạnh ao, ngài cố hết sức để giữ cho cơ thể mình đứng thẳng, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng không chút biểu cảm. Khi ngài nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau mơ hồ truyền đến, khóe mắt liền nhảy lên hai cái.
Tối nay Ngự hoa viên cấm đi lại, Ngự hoa viên rộng lớn không có bóng một tên cung nữ, thái giám, cũng không có một gã hộ vệ nào, trống không rộng rãi, chỉ có một vị Đế vương của nước Đại Yến tĩnh lặng bên cạnh ao, chờ đợi đối thủ đánh cờ của mình đêm nay. Trong đình cách đó không xa, đã sớm bày sẵn bàn cờ. Tiếng bước chân gần hơn, rất nhanh, Hoàng đế chợt nghe tiếng của Hàn Huyền Đạo lọt vào tai:
- Thần Hàn Huyền Đạo khấu kiến Thánh thượng, Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!
Hoàng đế không quay đầu lại, chỉ chắp tay sau lưng, thản nhiên nói:
- Vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế ư? Hàn ái khanh, câu nói này khanh có tin không?