Mặt trời đã mọc lên từ lâu, cả ngọn núi đều đắm trong nắng sớm. Tòa Hắc tháp nhìn như thanh bảo kiếm kia cũng nhờ thế mà ánh lên vẻ thần thánh. Có điều không mấy người trong thiên hạ biết được tòa tháp nhìn thì thần thánh này lại chính là tổng ti nha môn Hắc Ky của Ngụy Quốc.
Thường thì các thành viên hắc ám đều thích hành động lúc ban đêm, như vậy bọn họ mới có thể phát huy ưu thế của bản thân.
Nhưng hiện giờ Tây Hoa Thính của Yến Quốc đánh với Hắc Kỳ của Ngụy Quốc, đôi bên đều là thành viên hắc ám, nói theo một góc độ nào đó thì, thân phận của bọn họ sẽ làm cho tính cảnh giác về đêm cao hơn ban ngày rất nhiều.
Cũng chính vì như thế, mấy người cuối cùng quyết định sẽ bất ngờ tập kích vào ban ngày. Nguồn: http://thegioitruyen.com
Ba người Xích Thử theo hướng bên trong bảo tháp đi lên, nhưng mục đích của bọn họ hoàn toàn không phải là để giết những người trên tầng bốn mà hoàn toàn ngược lại. Mục đích của ba người này chính là dẫn dụ người Hắc Kỳ xuống dưới, ngăn cản bọn họ, tạo cơ hội cho Hàn Mạc và Chu Tiểu Ngôn đánh lén Đỗ Vô Phong.
Trên đỉnh Thiên Nhai, Đỗ Vô Phong bị Tiêu Hoài Ngọc đánh trọng thương. Hàn Mạc dù không biết thương tích của Đỗ Vô Phong nặng nhẹ thế nào nhưng chắc chắn sức khỏe y hiện không đạt được trạng thái tốt nhất.
Cũng chính vì như thế, Hàn Mạc mới có vài phần tự tin đoạt giải dược trong tay Đỗ Vô Phong.
Chuyện Đỗ Vô Phong bị thương, tạm thời hắn không nói cho Chu Tiểu Ngôn biết. Thứ nhất là tránh làm tình hình phức tạp hơn. Quan trọng nhất là Hàn Mạc cảm giác rằng một khi hắn nói tin này cho Chu Tiểu Ngôn biết, rất có khả năng gã sẽ vô thức lơ là đi nhiều. Đối mặt với Đỗ Vô Phong, một cao thủ hạng nhất, bọn hắn không được phép lơ là một chút nào. Cho dù y có bị thương thì bọn hắn cũng phải dốc toàn lực tấn công.
Mọi người hẹn thời cơ ra tay xong, Chu Tiểu Ngôn liền dẫn Hàn Mạc theo một mật đạo ra khỏi bảo tháp. Khi Hàn Mạc hít được không khí trong lành, hai người đã ở dưới chân bảo tháp. Vị trí đứng hiện tại của hai người bọn họ chính là ở phía chính đông của Hắc tháp.
Chu Tiểu Ngôn ngẩng đầu nhìn phía trên Hắc tháp, lấy từ trong người ra một đôi găng tay hết sức đặc biệt, dường như được chế bằng một loại da rất dày. Ở bên tay mặt của găng tay có gắn đầy đinh sắt.
-Đây là da cá sấu!
Chu Tiểu Ngôn thấp giọng giải thích.
Hàn Mạc cũng lấy từ trên người ra một đôi thiết câu chỉ đeo vào tay. Bất kể là găng tay cá sấu hay thiết câu chỉ đều là những vật dùng để leo trèo.
Thiết câu chỉ của Hàn Mạc luôn được mang theo người mỗi lần hắn hành động. Nhưng Chu Tiểu Ngôn lần này mang theo găng tay cá sấu, rõ ràng là gã đã sớm chuẩn bị để leo lên Hắc tháp.
Chắc chắn đã chuẩn bị xong xuôi, Chu Tiểu Ngôn và Hàn Mạc liếc nhau, không nói gì nữa.
Gã dẫn đầu đi lên, y như con thằn lằn dán người vào vách tường Hắc tháp, nhanh nhẹn trèo lên phía trên. Hàn Mạc bám sát theo sau. Hai người trèo được một chút, dưới ánh mặt trời chiếu rọi nhìn chẳng khác nào hai con thằn lằn đang leo lên vách tường.
Việc leo lên như thế này, ngoài chuyện phải có công cụ thích hợp, người leo còn phải có thể lực và sức mạnh cực kỳ phi thường. Trọng lượng cơ thể gần như do đôi tay chống đỡ, chỉ cần sức mạnh và thể lực không chống nổi, hậu quả thật không thể tưởng nổi.
Ứu thế lớn nhất của Hàn Mạc chính là sức mạnh của hắn. "Thanh bình chú" do Tiêu Hoài Ngọc truyền thụ giúp hắn hít thở bình thường trong quá trình leo trèo, giảm bớt lượng sức lực tiêu hao mất.
Về mặt sức mạnh và thể lực, Chu Tiểu Ngôn cũng rất mạnh. Hàn Mạc có "Trường sinh kinh" và "Thanh bình chú" làm pháp bảo tu luyện, nên leo trèo rất thoải mái. Chu Tiểu Ngôn dù không tập luyện công phu đó, nhưng cũng không quá vất vả.
Mắt thấy sắp tới tầng thứ tứ của tòa tháp, động tác của hai người dần chậm lại, chờ động tĩnh phía bên trong tháp.
Chỉ khi nào ba người Xích Thử thu hút được sự chú ý của lực lượng bên trong tháp thì hai người Hàn Mạc mới có thể bất ngờ tập kích được.
Hai người áp sát vách đá trên tháp, tạm thời án binh bất động. Rất nhanh sau, hai người liền nghe thấy tiếng động bên trong tháp truyền ra, lại nghe có người trầm giọng quát:
-Có thích khách!
Chu Tiểu Ngôn và Hàn Mạc đều hiểu rõ ba người Xích Thử đã bắt đầu hành động bên trong tháp.
Hai người không chút do dự, nhanh chóng leo lên phía trên tháp, chẳng bao lâu đã thấy cánh cửa sổ bên ngoài tầng thứ tư. Hai người một phải một trái đến hai bên sườn cửa sổ. Vẻ mặt Chu Tiểu Ngôn hết sức lạnh lùng, gã cẩn thận ghé mắt quan sát bên trong.
Chỉ thấy bên trong cửa sổ hết sức im lặng. Chu Tiểu Ngôn nhìn thấy một người xoay lưng về phía cửa sổ, khoanh chân ngồi im trên một tấm đệm cói chẳng khác nào một pho tượng đá.
Nhìn bóng người kia, sâu trong đôi mắt Chu Tiểu Ngôn ánh lên vẻ oán hận. Gương mặt gã lại càng lạnh lẽo hơn.
Gã nhìn Hàn Mạc ở phía đối diện, thoáng gật đầu. Cả thân người gã chợt nhanh như linh hầu, nháy mắt đã chui vào trong cửa sổ. Vào giờ phút này, Chu Tiểu Ngôn dường như đã dốc toàn bộ sức lực của bản thân, tốc độ của gã hết sức mau lẹ, thậm chí khiến người còn không thể nhìn rõ gã, chỉ biết có một bóng người nhanh như chớp lao đến phía người đang ngồi khoanh chân phía trong kia.
Người đang khoanh chân ngồi dường như cũng nhận ra có người đánh lén. Y vừa định hành động, Chu Tiểu Ngôn đã áp sát người y, con dao găm trong tay phải gã đã đâm vào người nọ không chút do dự.
Chu Tiểu Ngôn thậm chí còn nghe được rõ ràng tiếng dao găm lạnh lẽo đâm thủng da thịt, cọ vào xương người kia.
…
Hàn Mạc vốn đã chuẩn bị ra tay tiếp ngay sau đó, tay hắn thậm chí còn sẵn sàng phát động cơ quan trong tay áo. Hắn chỉ chờ Chu Tiểu Ngôn tạo ra cơ hội là sẽ ra tay bắn chết Đỗ Vô Phong ngay.
Trước khi đi, hắn thậm chí còn bôi độc dược lên ám tiễn. Mục đích của hắn ngoài chuyện bắn trúng Đỗ Vô Phong, còn phải làm cho y trúng kịch độc, từ đó mới có thể uy hiếp y giao giải dược ra.
Trong khoảnh khắc Chu Tiểu Ngôn ra tay, mỗi một tế bào trên người Hàn Mạc đều căng lên. Hắn đã châunr bị tung ra một đòn sấm sét, chuẩn bị cho một trận đại chiến.
Nhưng tình hình hiện tại lại làm hắn giật mình.
Chu Tiểu Ngôn không ngờ đánh một đòn đã trúng ngay.
Tuy Hàn Mạc biết Đỗ Vô Phong đã bị thương, nhưng hắn vẫn không dám khinh địch. Theo hắn thấy, Đỗ Vô Phong có thể được xếp vào hàng thập phương danh tướng, hiển nhiên phải có điểm hơn người, cho dù y có bị thương, cũng không dễ gì đối phó được với y.
Chu Tiểu Ngôn chỉ đánh một đòn đã trúng ngay, quả thật là chuyện ngoài dự đoán của hắn.
Không nói gì đến Hàn Mạc, ngay cả bản thân Chu Tiểu Ngôn cũng không ngờ lại thuận lợi như vậy. Con dao găm của gã đâm sâu vào sau lưng người này xong, gã khẳng định chắc chắn nhát dao này đã đâm vào tim người này.
Tim bị đâm qua, chắc chắn người bị đâm phải chết.
Khoảnh khắc con dao găm đâm vào cơ thể người này, thâm tâm Chu Tiểu Ngôn có một cảm giác kỳ lạ, tựa như ngọn núi lớn vẫn luôn đè nặng lên người gã chợt biến mất. Có điều, gã chưa kịp cảm thấy nhẹ nhõm, một ngọn núi lớn khác đã lại đè nặng lên người gã.
Vẻ mặt của gã hết sức cổ quái, đôi mắt ánh lên vẻ phức tạp. Người bị đâm giờ đã mềm oặt người, ngã nhào xuống, nằm co giật trên mặt đất, nhất thời còn chưa chết ngay.
Hàn Mạc dán người trên vách tường bên ngoài tháp, định đi vào trong, nhanh chóng tìm giải dược, nhưng không hiểu vì sao, trong lòng hắn lại dâng lên cảm giác cực kỳ bất an.
Mọi chuyện quá thuận lợi, sẽ làm người ta cảm thấy kỳ lạ.
Hắn vẫn không thể tin được, vị vua hắc ám kia, người vốn được xưng tụng là Tây Địa Thương Lang, Đỗ Vô Phong lại bị người giết chết dễ dàng như vậy.
Cũng chính bởi vì cảm giác bất an này, mà hắn chưa hành động ngay. Hàn Mạc vẫn dán người lên vách tường bên ngoài tòa tháp, toàn thân vẫn căng lên, cảnh giác, thần kinh lại hết sức cẩn thận canh chừng từng động tĩnh bên trong.
Rất nhanh, thính giác nhạy bén của hắn mơ hồ nghe được tiếng bước chân.
…
Chu Tiểu Ngôn dùng chút lực, rút con dao từ trong người người kia ra. Vẻ mặt phức tạp của gã đã biến mất, gã lấy lại vẻ lạnh lùng lúc trước.
Gã không thèm liếc mắt nhìn người nọ một cái, chậm rãi đứng dậy.
Phía sau gã vang lên một giọng nói khàn khàn, vừa trầm thấp vừa u ám, tựa như âm thanh do loài rắn đuôi chuông phát ra:
-Hóa ra ngươi thực muốn giết chết ta như vậy, ra tay không chút do dự!
Chu Tiểu Ngôn xoay người lại, nhìn phía cửa cầu thang.
Tầng bốn tòa tháp được nối với tầng năm bởi một thang gác bằng gỗ. Vào giờ phút này, ở ngay chỗ cầu thang đó, có một gã trung niên toàn thân bận hắc y. Mái tóc dài của y rối tung, sắc mặt thoáng nhợt nhạt, nhưng tay trái của y lại cầm một cây trường cung rất chắc chắn. Sau lưng y là một hộp tên, trong hộp tên có ba mũi tên.
Chu Tiểu Ngôn nhướng mày, nhìn chằm chằm vào người áo đen, sâu trong đôi mắt gã ánh lên vẻ oán hận sâu sắc.
Một lúc lâu sau, Chu Tiểu Ngôn mới bình tĩnh nói:
-Sư phụ của ta, hai năm không gặp mặt, người vẫn khỏe chứ?
Người trung niên toàn thân mặc hắc y, tay cầm cung tên này dĩ nhiên chính là vua hắc ám, Đỗ Vô Phong.
Người mà Chu Tiểu Ngôn đánh một đòn đã giết chết được, chỉ là một thế thân.
-Có thể tránh thoát đám cơ quan cạm bẫy rất mạnh đó, lặng yên không một tiếng động tới nơi này, cả thiên hạ này chắc cũng chỉ có mình ngươi làm được.
Đỗ Vô Phong thản nhiên nói:
-Sự thù hận ngươi giành cho ta không ngờ lại sâu nặng đến như vậy? Trong lòng ngươi không ngờ lại muốn giết chết ta đến thế?
Giọng nói của Chu Tiểu Ngôn lạnh như băng:
-Người hẳn phải hiểu rõ, kể từ ngày đó, không phải là người chết thì ta sẽ phải mất mạng. Chỉ cần ta còn một hơi thở, nhất định sẽ không từ bỏ ý định giết chết người.
Đỗ Vô Phong khẽ gật đầu, nói:
-Ta cũng luôn chờ ngươi trở về. Kể từ ngày ấy, ta đã không có ở tầng thứ tư của tòa tháp này nữa, mà tìm một người thay thế ta. Ta hiểu rất rõ, chỉ cần ngươi tìm được thời cơ thích hợp, sớm hay muộn ngươi cũng sẽ đến đây. Còn ta vẫn luôn chờ đợi ngày này.
Y nhìn Chu Tiểu Ngôn, bình tĩnh nói:
-Ta hỏi ngươi, vừa rồi ngươi coi y là ta, khoảnh khắc con dao găm của ngươi đâm vào người y, ngươi có tâm trạng như thế nào? Ngươi có cảm thấy vui sướng hay không? Có cảm thấy bình thản hay không? Hay có lẽ ta nên nói, sau khi giết được sư phụ của chính mình rồi, ngươi có cảm thấy thoải mái không, hay lại càng khó chịu hơn?
-Nói bậy!
Chu Tiểu Ngôn lạnh lùng nói:
-Giết ngươi là chuyện ta thích nhất, vì sao ta lại phải thấy đau khổ? Đỗ Vô Phong, ân oán giữa ta và ngươi hôm nay hãy kết thúc đi. Hoặc là ta chết trong tay ngươi, hoặc là ngươi chết trong tay ta!
Ngoài cửa sổ, Hàn Mạc đang hết sức khiếp sợ.
Đỗ Vô Phong không chết không làm hắn khiếp sợ. Một nhân vật như vậy vốn đã không thể dễ dàng chết được. Nhưng hắn lại hết sức kinh sợ mối quan hệ giữa Chu Tiểu Ngôn và Đỗ Vô Phong.
Giữa hai người này mà nói, thật không ngờ Đỗ Vô Phong lại là sư phụ của Chu Tiểu Ngôn, còn Chu Tiểu Ngôn lại chính là đệ tử của Tây Địa Thương Lang Đỗ Vô Phong.