Hai người tiến lên cầu kiến, hiển nhiên là Đại hoàng tử nước Khánh Mặc Thập Nhị Lang và Vân Thương Lan.
Mặc Thập Nhị Lang dĩ nhiên vẫn còn mang theo mặt nạ quỷ dị kia, còn Vân Thương Lan lúc này cũng mang mặt nạ. Sau khi hai người đi vào trướng, Hàn Mạc đã cười mỉm mà chắp tay nói:
- Quý khách đại giá quang lân, không đón tiếp từ xa, mời ngồi.
Mặc Thập Nhị Lang không hề khách khí ngồi xuống ghế, Vân Thương Lan thì hỏi han hết sức thẳng thắn:
- Hàn tướng quân, ta muốn hỏi một câu, nước Khánh đã đáp ứng yêu cầu của các ngài rồi, hơn nữa rất nhiều vũ khí lương thảo đã đưa tới, vì sao các ngài còn chưa tiến công?
Hàn Mạc ngồi trên ghế, cười ha hả nói:
- Lời nói này của Vân đại nhân thật kì quái, các hạ hiện giờ bị người nước Khánh truy nã, bị coi là giặc phản quốc, tai sao còn vì nước Khánh mà lo lắng như vậy?
Vân Thương Lan thản nhiên nói:
- Vân mỗ chỉ là cảm thấy làm người nói phải giữ chữ tín.
Hàn Mạc vẻ mặt nghiêm nghị, nói:
- Bản tướng làm việc như thế nào cũng không đến lượt Vân đại nhân tới chỉ giáo. Huống chi bản tướng còn chưa nói là không tiến công, bản tướng đã đem hết lòng tuân thủ giao ước, đã dẫn binh ra cửa ải Lâm Dương rồi.
- Hiện nay ngài đang ở trên đất của nước Khánh ta.
Vân Thương Lan trầm giọng nói:
- Quân Khánh ta và quân Ngụy chiến đấu gian khổ, quân Yến của ngài lại ở trên đất nước Khánh án binh bất động, là đạo lý gì đây?
- Đừng dùng cái giọng điệu như vậy nói chuyện với bản tướng!
Hàn Mạc nhíu mày, nhìn Mặc Thập Nhị Lang một cái, hỏi:
- Hai vị hôm nay đến tận đây, có việc gì phải làm sao?
Mặc Thập Nhị Lang chậm rãi nói:
- Hàn tướng quân, có nhớ lời ta đã nói với ngài đêm đó không?
Hàn Mạc vuốt cằm nói: Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://thegioitruyen.com
- Lời các hạ nói đêm đó rất nhiều, lại không biết là câu nào?
- Giúp ta diệt trừ con tiện nhân kia.
Mặc Thập Nhị Lang lạnh lùng nói.
Hàn Mạc gật đầu nói:
- Lời này ta nhớ rõ, nhưng hình như ta cũng đã nói rằng, muốn ta giúp ngài, ngài phải đưa ra đủ lý do thuyết phục ta, hoặc là, ngài có ích lợi để trao đổi với ta về việc này.
Mặc Thập Nhị Lang nói:
- Nếu ngài thật sự có thể giúp ta, ta có thể cung cấp cho ngài rất nhiều ngân lượng, hơn nữa ta và Vân Thương Lan có thể cung cấp cho ngài sự giúp đỡ về quân sự.
- Bao nhiêu người ngựa?
Hàn Mạc trực tiếp hỏi:
- Bao nhiêu ngân lượng?
- Chỉ cần ngài đồng ý, lúc đầu chúng ta có đem gần hai ngàn binh lực phối hợp với ngài, một khi thâm nhập, binh lực sẽ càng ngày càng nhiều, về phần ngân lượng, tuyệt đối có thể thỏa mãn lòng ham muốn của ngài.
Mặc Thập Nhị Lang nói gằn từng tiếng một vô cùng nghiêm túc.
Hàn Mạc lập tức cười ha hả, nói:
- Ta nói huynh đệ nghe, ngài cũng biết, lòng ham muốn của ta rất lớn, muốn thỏa mãn, cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
Mặc Thập Nhị lang cười lạnh nói:
- Hàn Mạc, làm người vẫn nên thấy đủ là tốt.
Hàn mạc cười ha hả nói:
- Giọng điệu lần này của các hạ so với lần trước dường như lo lắng nhiều, xem ra quả thật đã liên hệ một số người rồi.
Dừng một chút, cuối cùng nói:
- Mặc Thập Nhị Lang, điều kiện của ngài, ta nghĩ là ta nhớ rồi, nhưng mà tạm thời ta chưa thể cho ngài một câu trả lời chắc chắn. Bản tướng hiện tại chỉ muốn làm sao đánh tan quân Ngụy, những chuyện khác, chỉ có thể bỏ qua một bên trước đã.
Đôi mắt dưới chiếc mặt nạ của Vân Thương Lan rất phức tạp, lúc này rốt cục nói:
- Hàn tướng quân định khi nào phát động công kích quân Ngụy?
Trong lòng Vân Thương Lan, đánh tan quân Ngụy đương nhiên so với đối phó Hậu đảng quan trọng hơn nhiều.
- Vân đại nhân đối với chuyện này xem ra vô cùng hứng thú.
Hàn Mạc cười nói:
- Chẳng lẽ Vân đại nhân cũng muốn ra trận giết địch?
Vân Thương Lan hơi trầm ngân, cuối cùng nói:
- Vân Thương Lan tuy rằng bị Hậu đảng vu oan, nhưng chưa bao giờ quên mình là người nước Khánh.
Dừng một chút, đứng dậy nói:
- Nếu như Hàn tướng quân cho phép, Thương Lan nguyện hiệp đồng với Hàn tướng quân, cùng nhau giết địch.
Hàn Mạc cười ha hả nói:
- Vân Thương Lan, người có biết bản tướng khâm phục nhất ở ngươi là điểm nào không?
Vân Thương Lan thản nhiên nói:
- Hóa ra trên người Thương Lan còn có chỗ đáng để Hàn tướng quân khâm phục.
- Đương nhiên.
Hàn Mạc gật đầu nói:
- Trước kia ngươi bất kể thế nào cũng là thanh niên tài năng tuấn tú hạng nhất nhì nước Khánh, chẳng qua là nước Khánh tự hủy trường thành, không đối xử tử tế với người mà thôi. Bản tướng khâm phục nhất chính là ngươi biết mềm nắn rắn buông, không quên đi bản thân mình là ai. Thời điểm như vậy, ngươi lại chịu ở dưới trướng của bản tướng, ra trận giết địch, bản tướng hết sức tán thưởng.
Vân Thương Lan thản nhiên cười nói:
- Hàn tướng quân đừng hiểu lầm, Thương Lan cũng không phải muốn đầu quân dưới trướng của ngài, chỉ là muốn cầm một cây đao, theo quân ra trận, bất luận sinh tử xin phó thác cho trời.
Mặc Thập Nhị Lang quay đầu lại, nhìn Vân Thương Lan một cái, thần sắc trong đôi mắt rất là kỳ quái, nhưng chung quy lại không nói gì.
Hàn Mạc ngẫm nghĩ một chút, mới nói:
- Vân đại nhân đã có nguyện vọng này thì Hàn Mạc sẽ giúp người.
Hắn nhìn về phía Mặc Thập Nhị Lang, còn chưa kịp hỏi, Mặc Thập Nhị Lang đã thản nhiên nói:
- Vân Thương lan đồng ý theo ngài đánh quân Ngụy, bản thái tử lại không có hứng thú như vậy.
Gã đứng dậy, nói:
- Hàn Mạc, ta chờ câu trả lời của ngài.
Liếc nhìn Vân Thương Lan một cái, cũng không nói gì nhiều, hướng thẳng cửa trướng mà đi.
Vân Thương Lan vươn tay, dường như muốn gọi Mặc Thập Nhị Lang lại, nhưng cuối cùng lại chậm rãi buông cánh tay xuống, đứng ở trong trướng, nhắm mắt lại, y mang mặt nạ, Hàn Mạc không phải là thấy rõ vẻ mặt y, nhưng Hàn Mạc lại hoàn toàn có thể lý giải tâm tình của y.
Tuy rằng hiện giờ Vân Thương Lan và Mặc Thập Nhị Lang đi cùng nhau, nhưng không hề nghi ngờ gì, tư tưởng hai người đó đã xảy ra mâu thuẫn cực kỳ nghiêm trọng.
Đối với Mặc Thập Nhị Lang mà nói, nước Khánh trong mắt gã đã không còn gì đáng để lưu luyến, hay nói cách khác, Mặc Thập Nhị Lang đối với giang sơn nước Khánh không hề có hứng thú, mục đích cuối cùng của gã, chính là muốn mượn đủ mọi lực lượng, một lần giệt trừ hết Hậu đảng nước Khánh, mục tiêu chính yếu nhất chính là Khánh hậu, vì giết chết Khánh hậu, gã có thể không kể mọi hậu quả.
Có thể nói, trái tim hận thù của Mặc Thập Nhị Lang đã khiến gã trở nên có phần điên cuồng.
Nhưng Vân Thương Lan lại không giống vậy.
Vân Thương lan tuy rằng bị Hậu đảng làm cho thành đại tặc của nước nhà, nhưng trong lòng người thanh niên này lại chưa có thời khắc nào quên nước Khánh, tuy cũng giống Mặc Thập Nhị Lang, trong lòng hai người đều muốn giệt trừ Hậu đảng, nhưng mục đích của bọn họ lại khác nhau rất lớn. Mặc Thập Nhị Lang là vì thù riêng, muốn trả thù hận của chính mình, còn Vân thương Lan lại muốn giệt trừ cái nhọt độc của nước Khánh.
...
Thế công của quân Khánh cuối cùng lại ngừng lại thêm lần nữa, quân Yến vẫn án binh bất động, quân Ngụy và quân Khánh đều tổn thất nặng nề, nhưng Thiết kỵ binh quân Ngụy thật sự rất hung hãn, cuối cùng ở thời điểm giằng co nhất, đột nhiên xuất hiện, xông vào trận địa của quân Khánh, còn kỵ binh quân Ngụy thì sau khi chỉnh đốn trận địa, đợi cho trận địa quân Khánh tán loạn, liền xông lên một lần nữa.
Trên sa trường, xác chất đầy như núi.
Sau khi quân Khánh hiệu lệnh rút quân, quân Ngụy không dám tiếp tục truy kích, dù sao sau khi nước Khánh triệu tập quân ở trấn phía nam bổ sung binh lực, thực lực được nâng cao rất nhiều, quan trong nhất là đội quân nước Yến đã tham dự vào trong trận chiến, hơn nữa ở bên ngoài bình nguyên Long Sơn, cùng với đội quân nước Khánh nam bắc đối nhau, hình thành thế hai gọng kìm, quân Ngụy nếu thật sự tùy tiện xông lên, rất có thể lâm vào giữa thế giáp công của hai quân Yến Khánh, cho nên bọn chúng chỉ có thể nhanh chóng thủ cứ điểm Nam Dương quan, chỉ cần liên quân Yến Khánh không thể đột phá được cứ điểm hạng nhất thiên hạ này, thì không thể tiến vào đất của quân Ngụy, càng không thể hình thành sự uy hiếp đối với quân Ngụy.
Có lẽ trước trận chiến này, cả ba nước đều thật sự không ngờ, trận chiến này tranh giành ở ải Nam Dương rốt cuộc đã kiên trì được gần nửa năm rồi.
Quân Yến án binh bất động, khiến người Khánh rất căm tức, rồi lại không có cách nào khác, bọn họ chỉ có thể khẩn trương triệu tập trọng giáp và hỗ thuẫn, càng sớm càng tốt giao cho người nước Yến, để người Yến làm đúng lời hẹn khởi xướng tiến công quân Ngụy.
Năm ngày kế tiếp, người nước Khánh đem toàn bộ hai trăm năm mươi ngàn cân lương thực, ba ngàn năm trăm hỗ thuẫn cuối cùng cũng giao hết, chỉ còn gần hai trăm trọng giáp là chưa bàn giao.
Trong lòng Hàn Mạc cũng hiểu rất rõ, thực lực của người nước Khánh cũng đã tiêu hao khá nhiều, không có nước Yến trợ giúp, ải Nam Dương bị quân Ngụy tử thủ, quân Khánh tuyệt đối không có khả năng công phá. Trong khi đó, quân Yến tuy là án binh bất động, nhưng không ngừng huấn luyện, hơn nữa trong đó một vài quân đoàn huấn luyện lại cực kỳ vất vả.
Yến lịch năm Bình Quang thứ 10, ngày 29 tháng 2 năm, toàn bộ quân lương mà nước Khánh hứa hẹn đều đã giao hết, Vu Hải lại một lần nữa đến thỉnh cầu xuất binh, lúc này Hàn Mạc rất thoải mái đáp ứng, lập tức liền triệu tập các tướng lĩnh, tổ chức một hội nghị quân sự rất lâu.
Sau khi hội nghị xong, Hàn Mạc lệnh cho người đi tới doanh trại quân Khánh thông báo rằng, vào lúc rạng sáng của ngày tiếp theo, hai quân đồng thời phát động công kích hướng về ải Nam Dương, hơn nữa Hàn Mạc nói rõ, trận này, nhất định phải lấy được ải Nam Dương, không thắng thì không lùi.
Hàn Mạc vô cùng rõ ràng, nếu hai quân hợp lực, đối mặt với ải Nam Dương quan không thể hạ gục, với đám tướng sĩ quân Ngụy gan lỳ đó, nếu không thể lấy được trong một lần, chắc chắn sẽ nảy sinh ảnh hưởng cực lớn đối với tướng sĩ của liên quân.
Đêm này, doanh trại của quân Khánh và quân Yến mài dao sáng loáng, còn quân Ngụy hiển nhiên cũng cảm giác được một đám mây u ám đang tiến đến bao phủ ải Nam Dương, toàn bộ doanh trại không khí căng thẳng bao trùm, phía trên bầu trời chiến trường, một bầu sát khí tỏa ra khắp nơi.
Đêm này, Hắc Kỳ nước Ngụy thậm chí đã phái một tên lén lút đốt cháy lương thảo của quân Yến, nhưng Hàn Mạc đã sớm biết Hắc Kỳ nước Ngụy tất nhiên sẽ hành động vào thời điểm này, cho nên hắn đã không chỉ sắp xếp lực lượng hùng hậu bảo vệ ở sau doanh trại quân nhu, mà còn lương thảo ở bên trong, sắp xếp đem tới mười mấy tên Tây Hoa Thính, lại cố ý để một lỗ hổng, để cho Hắc Kỳ nước Ngụy tìm được sơ hở tiến vào bên trong doanh trại lương thảo, chờ khi bọn chúng tiến vào, lỗ hổng lập tức bị đóng lại, lực lượng hùng hậu cùng với quân mai phục ở bên trong Tây Hoa Thính trong ngoài giáp công, đem ý đồ phóng hỏa đốt lương thảo của Hắc Kỳ nước Ngụy một lưới bắt hết.
Đêm này, Hàn Mạc ở ngoài đại trướng, nhìn về ải Nam Dương cắm đầy đuốc ở phía trước, vẻ mặt ngưng trọng. Hắn vô cùng rõ ràng, trận chiến này hắn không thể bại. Hiện giờ tuy rằng hắn đã dựa vào lệnh bài trong tay, có được quyền chỉ huy Đại tướng quân Tây Bắc, nhưng không có bất cứ công trạng nào của hắn, quyền thế ở đại doanh Tây Bắc thật sự là rất bất ổn. Hắn cần phải có một trận thắng, chứng minh với quân Tây Bắc rằng hắn là một người chỉ huy đủ tư cách.
Gần sáng sớm, các doanh trại tướng lĩnh quân Yến đã mặc giáp đợi lệnh, các tướng sĩ cũng đều nắm chặt đao thương.
Tiêu Hoài Ngọc trấn thủ Tây Bắc, những năm gần đây hiếm có cuộc chiến lớn, nhưng hôm nay, bọn họ sắp đụng phải một hồi quyết chiến. Bọn họ rất nhanh sẽ nghe được tiếng mũi tên nhọn xuyên thấu trong ngực, nghe tiếng đao gió chém vào xương cốt. Đại chiến chưa đến, nhưng máu các tướng sĩ đã chảy rất nhanh, thiêu đốt huyết quản.