Quyền Thần

Chương 871: Tình như mây khói



Hàn Mạc nghe đến đó trong lòng nhảy dựng lên, nhìn thi thể của Bạch Dạ Lang, dường như nghĩ đến một cái gì đó, vẻ mặt có chút biến sắc.

Diễm Tuyết Cơ nhìn phía Hàn Mạc, nhẹ giọng nói:

- Đồ khốn... ngươi lại nghĩ chuyện bậy bạ gì vậy?

- Không có.

Hàn Mạc cười nói:

- Nàng nói đi, ta nghe nàng nói.

Diễm Tuyết Cơ chậm rãi nói:

- Bạch đại ca nhìn thấy Hoàng hậu đến, vốn nghĩ vì chuyện của Hoàng tử đến để quở mắng mình, nhưng có điều sư huynh đã đoán sai. Hoàng hậu đến Đông cung, không phải đến để bảo vệ thái tử, mà ngược lại đến răn dạy thái tử một trận lôi đình, sau đó lấy sự tôn nghiêm của Hoàmg hậu để xin lỗi Bạch đại ca, lúc đó Bạch đại ca mới hiểu, Hoàng hậu là một bậc mẫu nghi đại nghĩa.

- Có chỗ dựa này, chắc Lý Hiển không dám hống hách nữa?

Hàn Mạc hỏi.

Diễm Tuyết Cơ nói:

- Quả thật như thế. Từ đó về sau, Lý Hiển đã kiềm chế đi rất nhiều, đã biết kính nể Bạch đại ca.

Dừng lại một lúc, nhẹ nhàng nói:

- Những năm đó, Lý Hiển theo Bạch đại ca, cảm tình của hai người đã có chút cải thiện, hơn thế nữa có những lần Bạch đại ca còn hóa trang cho Lý Hiển để xuất cung, cho hắn tham quan cuộc sống của dân chúng bên ngoài, việc này bị Hoàng hậu phát hiện, nhưng Hoàng hậu cũng không trách cứ. Bạch đại ca nhiều năm sống trong cung, mỗi tháng Hoàng hậu đều đến thăm thái tử, cho nên cũng có nói với nhau vài câu...!

Hàn Mạc biết về sau có rất nhiều bi kịch xảy ra, có lẽ cũng từ mấu chốt này.

- Khánh quốc quốc sự vững vàng, văn có Thừa tướng, võ có Thương Chung Ly, hai người họ một lòng trung thành đối với Hoàng đế, cho nên Khánh đế vô cùng yên tâm, ngày nào cũng đàn ca múa hát qua ngày.

Diễm Tuyết Cơ cười lạnh:

- Hậu cung có trên ba nghìn cung nữ, hắn thấy còn không đủ, hắn trắng trợn bắt hằng năm các quận phải tìm mỹ nữ để cống phẩm, không được lơ là. Mỗi năm quan phủ các quận cống vào mỹ nữ Hoàng cung, số lượng không đếm xuể. Khánh đế mê rượu háo sắc, cả thiên hạ đều biết, trong cung có vô số mỹ nữ, cho nên hắn không hề mảy may nhớ đến Hoàng hậu, nghe nói có khi đến hai ba tháng hắn mới đến cung Hoàng hậu một lần...!

Nói đến đây, nàng trợn trừng mắt nhìn về phía Hàn Mạc, nói:

- Ngươi sau này nếu cũng giống hệt như hắn, mê muội tửu sắc, ta nhất định sẽ không cho ngươi sống một cách yên ổn...!

Hàn Mạc khẽ mỉm cười, trái lại chỉ nắm chặt tay Diễm Tuyết Cơ không nói thêm gì nữa.

- Hoàng hậu là người rất khiêm tốn, rất cẩn trọng khi xử lý việc hậu cung, hậu cung lúc đó rất yên lành.

Diễm Tuyết Cơ khẽ thở dài:

- Khi rảnh rỗi, Hoàng hậu thường xuyên ở Đông cung cùng thái tử, cứ như vậy, thời gian mà Bạch đại ca và Hoàng hậu ở cùng nhau ngày càng nhiều lên. Bạch đại ca chẳng những võ nghệ cao cường, hơn nữa còn tinh thông âm luật, đánh đàn thổi sáo đều xuất quỷ nhập thần. Hoàng hậu cũng rất am hiểu âm luật, chỉ có điều tài nghệ thì còn kém xa Bạch đại ca...!

- Cho nên Bạch sư huynh lại trở thành thầy dạy âm luật cho Hoàng hậu?

Hàn Mạc thở dài.

Diễm Tuyết Cơ nói:

- Khi đó Lý Hiển đã là chàng thanh niên mười sáu tuổi, căn bản võ nghệ đã rất vững chắc, về sau còn có thể nâng cao, cần phải chăm chỉ khổ luyện cộng thêm năng khiếu trời phú, vì thế Bạch đại ca chỉ tốn rất ít thời gian, cho nên lại càng có nhiều thời gian rảnh rỗi. Chẳng qua là ngay từ đầu, Hoàng hậu có chút e dè, nhưng do thường xuyên nghe Bạch đại ca gảy đàn thổi sáo, nhưng không hề nói sẽ để Bạch đại ca dạy mình âm luật... nhưng chỉ e sau này, Khánh đế cho là làm điều xằng bậy, thì Hoàng hậu sẽ rất khó có thể gặp được Thánh thượng, Hoàng hậu tìm đến Khánh đế, khuyên nhủ chăm nom chuyện triều chính, liền bị hắn giáng thêm tội trách cứ, hơn nữa đối với Hoàng hậu nảy sinh sự chán ghét.

- Chẳng trách Khánh quốc ngày càng suy yếu, có một vị hoàng đế như vậy, cho dù có vài thần tử đắc lực, trung thành, cũng khó có thể xoay chuyển nổi tình thế.

Hàn Mạc cười lên một tiếng.

- Hoàng hậu thoái chí nản lòng, chỉ có thể gửi gắm tình cảm của mình vào âm luật.

Diễm Tuyết Cơ thở dài nói:

- Từ lúc đó, Hoàng hậu thường xuyên theo Bạch đại ca học đánh đàn, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, tình cảm của hai người đã nảy sinh sau một thời gian ở cùng nhau, khi đó Hoàng hậu hơn Bạch đại ca hai ba tuổi, hai người bọn họ mỗi tháng đều có cả ba năm ngày cùng nhau thảo luận âm luật, tình cảm sinh sôi...!

Hàn Mạc hít sâu một hơi, đúng như hắn nghĩ, Bạch Dạ Lang thực sự có phát sinh tình cảm đối với Hoàng hậu.

- Ngươi đừng có mà nghĩ linh tinh.

Diễm Tuyết Cơ liếc mắt nhìn Hàn Mạc một cái, ánh mắt một lần nữa nhìn về phía Bạch Dạ Lang, nhẹ giọng nói:

- Bạch đại ca là người coi trọng lễ giáo, sư huynh và Hoàng hậu tuy có hâm mộ nhau, nhưng hai người họ tuân thủ nghiêm ngặt lễ giáo, tuyệt đối không dám làm càn, đến nắm tay cũng chưa từng có...!

Hàn Mạc lắc đầu nói:

- Ta mặc dù kính nể bọn họ, nhưng cũng không tán thưởng bọn họ làm như vậy.

- Ngươi là cái thá gì, đồ ngang ngạnh, không có điểm nào giống với Bạch đại ca cả.

Diễm Tuyết Cơ tựa vào lồng ngực của Hàn Mạc, nói:

- Hai người bọn họ ba năm ở cùng, đánh đàn chơi cờ, đối với Bạch đại ca mà nói, đó là quãng thời gian đẹp nhất của sư huynh. Nhưng ông trời đối với hai người bọn họ thật không công bằng, điều hạnh phúc như vậy, cũng không được cho hai người họ.

- Là đương kim Hoàng hậu?

Hàn Mạc lần theo dòng thời gian đoán ra, ba năm trôi qua, Bạch Dạ Lang đã ở trong cung chín năm, cũng là lúc Lỗ phi vào cung.

- Không sai, năm đó, trong đám người được tuyển vào cung thì con gái của một thương nhân là nổi bật nhất, lập tức được Khánh đế sủng ái.

Diễm Tuyết Cơ vẻ mặt thản nhiên nói:

- Hơn nữa từ lúc đó, Khánh đế như bị ma quỷ cám dỗ, chỉ sủng ái một mình ả, sau khi vào cung nửa năm, ả được sắc phong là phi tử, đó là điều cực kì hiếm thấy.

Trong đầu Hàn Mạc lập tức hiện ra dung mạo của Khánh hậu, lúc trang điểm, thì cao quý xinh đẹp, nhưng ở trên giường, thì rất điệu nghệ. Người đàn bà lả lơi, gợi tình, như một báu vật, lại có thủ đoạn dụ dỗ, tâm địa xảo quyệt, Khánh đế làm sao có thể chịu đựng được.

- Lỗ phi có dã tâm lớn, không cần nói ngươi cũng có thể biết được.

Diễm Tuyết Cơ chậm rãi nói:

- Sau khi được phong làm Lỗ phi, mục tiêu tiếp theo, chắc chắn là muốn làm Hoàng hậu, cho nên một mặt ả thu nạp thêm vây cánh trong cung, mặt khác, theo dõi từng nhất cử nhất động của Hoàng hậu. Lúc đó Hoàng hậu chỉ muốn sống yên bình, có thể ở cạnh Bạch sư huynh, thì Hoàng hậu đã cảm thấy rất hạnh phúc rồi, người không nghĩ đến, Lỗ phi kia sớm đã nhắm mũi tên vào người.

- Hơn nữa Lỗ phi là con của thương gia, không thiếu tiền bạc, ả dùng tiền để mua chuộc nhiều tâm phúc trong cung, đâu đâu cũng đều là tai mắt của Lỗ phi, mọi nhất cử nhất nhất động của các tần phi, đều nằm trong tay của ả. Lỗ phi cũng đã biết sự mật thiết của Hoàng hậu và Bạch đại ca chốn Đông cung, do đó liền tìm cơ hội, dụ Khánh đế đến Đông cung, để Khánh đế trông thấy cảnh Bạch đại ca và Hoàng hậu ngồi đánh đàn cùng nhau...!

- Khánh đế cực kì tức giận, không nói một tiếng nào liền bỏ đi, sau đó, Lỗ phi liền mê hoặc Khánh đế, tìm những cung nữ hầu hạ bên cạnh Hoàng hậu đến, đám người này đến chính là để vu cáo hãm hại Hoàng hậu, trước mặt Khánh đế nói Hoàng hậu và Bạch đại ca...!

Nói đến đậy, Diễm Tuyết Cơ lắc đầu, trầm ngâm đứng dậy.

Hàn Mạc biết, đám cung nữ và thái giám này, nhất định sớm đã bị Lỗ phi mua chuộc, cho nên mới dám đến để vu oan cho Hoàng hậu.

- Khánh đế biết được việc này, lúc đó liền muốn chặt đầu Bạch đại ca, nhưng Bạch đại ca dù sao cũng là đệ tử của Thương Chung Ly, Khánh đế cho rằng thái tử bây giờ không cần Bạch đại ca chỉ dạy, liền phế chức Thái tử phó, từ giờ về sau không được vào Đông cung...!

Diễm Tuyết Cơ bình tĩnh nói:

- Về việc Khánh đế sẽ giải quyết Hoàng hậu như thế nào, thì không ai có thể biết được, nhưng có điều Bạch đại ca mới rời cung ba tháng, Hoàng hậu đã bị điên...!

Hàn Mạc tỏ ra buồn bã.

Hoàng hậu bị điên, bất kể có phải là do Khánh hậu ra tay hay không, nhất định có liên can đến ả.

- Bạch đại ca sau khi rời khỏi cung, cũng trở nên trầm cảm ít nói.

Diễm Tuyết Cơ cười nói:

- Lúc mà sư huynh biết tin Hoàng hậu bị giam cầm đến phát điên, đau lòng muốn chết, có vài lần muốn lẻn vào trong cung thăm hỏi, nhưng đại ca tuyệt đối là người biết giữ bổn phận, không thể đi vào, liền bỏ lỡ cơ hội gặp mặt Hoàng hậu

Hàn Mạc ôm chặt Diễm Tuyết Cơ, nhẹ giọng nói:

- Hoàng hậu bị điên, có khả năng nào là do quá thương nhớ Bạch sư huynh không? Hoàng hậu và Bạch đại ca đã có ba năm sống gần nhau, đột nhiên xảy ra sự việc như vậy, mối quan hệ của hai người liền bị tạt một gáo nước bẩn, cũng từ đó không thể gặp mặt, có lẽ nhất thời đau khổ, rồi nghĩ quẩn, làm tổn thương não, cũng chưa biết được.

Diễm Tuyết Cơ ngẫm nghĩ một chút, gật đầu nói:

- Ngươi nói như vậy, cũng có lý. Hoàng hậu tính tình ôn hòa, cùng Bạch đại ca tuy rằng rất ái mộ nhau, nhưng hoàn toàn trong sạch, bị Khánh đế vu cho tội gian tình với Bạch đại ca, Hoàng hậu dù có trăm miệng cũng không rửa sạch, do đó trong lòng rất đau thương. Hoàng hậu lại không gặp được Bạch đại ca, không có người tâm sự., không, ngươi nói cũng rất hợp lý, chỉ e rằng Hoàng hậu nghĩ quẩn, cho nên mới bị điên...nhưng đầu sỏ của tội ác này, ả mới thực sự là một kẻ tàn nhẫn, vị Khánh đế mu muội ngu xuẩn, không phân thị phi, bị ả mê hoặc!

- Sau đó như thế nào?

Hàn Mạc hỏi:

- Bạch sư huynh, tại sao lại bị điên?

- Có lẽ là một trận hỏa hoạn lớn.

Diễm Tuyết cơ đau khổ nói:

- Vào tối hôm đó, Khánh cung bỗng như một ngọn lửa ngút trời. Bạch đại ca có cảm giác Khánh cung chuyện không may xảy ra, dựa vào bản lĩnh của sư huynh, thâm nhập cung là chuyện không khó. Sư huynh đi theo ánh lửa rồi đến cung Ngọc Hàn, nhìn thấy cung Ngọc Hàn bị cháy dữ dội, không để ý đến tính mạng, sư huynh liền nhảy vào trong cung Ngọc Hàn, nhưng trong đó đã có vô số xác chết đã bị thiêu rụi, sư huynh không tìm thấy Hoàng hậu, nhưng đã thấy Lý Hiển đang bị thương rất nặng, nếu như không phải là do sư huynh đến kịp thời, thì Lý Hiện sớm đã bị chết cháy trong đó.

- Nói đến đây, Lý Hiển có thể sống sót được, là do Bạch sư huynh cứu?

Hàn Mạc kinh ngạc nói.

Diễm Tuyết Cơ gật đầu nói:

- Lúc đó, Lý Hiển đã bị lửa thiêu hủy đi khuôn mặt, hơn nữa y phục trên người cũng bị cháy sạch, nhưng Bạch đại ca vừa nhìn đã nhận ra ngay, tính mạng của Lý Hiển hiện rất nguy cấp, không có cách nào khác, sư huynh chỉ còn cách cõng hắn, xuất cung, đến Đại Thông Thiên Tự, tìm đến bạn thân của sư huynh là Huyền Cơ đại sư!

- Huyền Cơ đại sư? Đại Thông Thiên Tự?

Hàn Mạc lại càng kinh ngạc hơn.

Diễm Tuyết Cơ hạ giọng nói:

- Hiện giờ Khánh quốc không còn Đại Thông Thiên Tự, nhưng sáu năm trước, Đại Thông Thiên Tự chính là nơi tế thiên của Hoàng thất Khánh đế, là bảo vật của Khánh đế, còn Huyền Cơ đại sư khi đó được phong là Hộ quốc Pháp sư của Khánh quốc! Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn

Hàn Mạc nhíu mày lại.

Kỳ thật Hàn Mạc sớm đã nghe qua cái tên Đại Thông Thiên Tự, khi đó ở Đông Hải, lúc tuổi còn nhỏ, ngẫu nhiên nghe Hàn Chính Khôn nói, thánh địa Phật pháp lớn nhất của thiên hạ chính là Khánh quốc Đại Thông Thiên Tự.

Chỉ có điều hắn đi Khánh quốc một chuyến, thì mọi việc sẽ sáng tỏ, việc tế trời đất của Khánh quốc hiện giờ, chính là do Tề Thiên Quan, Tề Thiên Quan Quan chủ Thuần Đạo Sĩ chính là vị Hộ pháp Đại sư của Khánh quốc.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv