Hàn Mạc ôm thân hình mềm mại của Diễm Tuyết Cơ trong tay cười khổ:
- Tuyết Cơ, chuyện này… tất cả chuyện này là như thế nào? Ta… Ta bị các ngươi làm hồ đồ cả rồi. Tại sao Bạch Dạ Lang lại trở nên như vậy, y …!
Diễm Tuyết Cơ buồn bã nói:
- Huynh ấy sắp chết rồi!
- Sao?
Hàn Mạc kinh hoàng nói:
- Sao lại như thế? Võ công huynh ấy giỏi như vậy, ai có bản lĩnh đả thương huynh ấy?
- Cao thủ của Khánh cung!
Diễm Tuyết Cơ thở dài nói:
- Sáu năm trước, chuyện đầu tiên huynh ấy phải làm sau khi tỉnh lại là vào cung hành thích…!
Hàn Mạc đỡ lấy hai vai của Diễm Tuyết Cơ, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng, kinh ngạc nói:
- Nhập cung hành thích? Hành thích ai? Chuyện này… chuyện này rốt cuộc là thế nào?
Trong tức thời, trong đầu Hàn Mạc có vô số câu hỏi.
Bạch Dạ Lang là đại đệ tử của Thương Chung Ly, theo lời của Bạch Dạ Lang, có thể thấy y rất tôn kính Thương Chung Ly, còn vô cùng trung thành với hoàng tộc, luôn đứng về phía bảo vệ hoàng thất, theo lý mà nói, Bạch Dạ Lang chắc chắn phải rất trung thành với hoàng thất mới đúng, sao có thể vào cung hành thích?
Diễm Tuyết Cơ thấy được sự khó hiểu trên khuôn mặt tuấn tú của Hàn Mạc, nàng thở dài nói:
- Chuyện này kể ra rất dài…!
Thấy cơ thể Diễm Tuyết Cơ run bần bật, chỉ mặc một bộ y phục đen, Hàn Mạc cảm thấy chạnh lòng, tự cởi áo khoác của mình khoác lên người Diễm Tuyết Cơ.
Lúc đầu Diễm Tuyết Cơ ngẩn ra, sau lại cười nhẹ nói:
- Tiểu vô lại cũng biết quan tâm người khác.
Hàn Mạc cười ha ha, nắm chặt đôi bàn tay của Diễm Tuyết Cơ, đặt gần miệng mình rồi thổi hơi vào, hắn nói:
- Nàng là vợ của ta, ta tất nhiên phải quan tâm rồi…, lúc nãy Bạch Dạ Lang có nói một câu, lúc trước hắn không phải là hắn, câu nói này… ta thật sự không hiểu, thực ra là chuyện thế nào?
Diễm Tuyết Cơ khẽ thở dài nói:
- Sáu năm trước, Bạch đại ca vẫn đang bị điên…cho đến một lần đi đến nước Phong, tại đó giao đấu với Bổ Túc Cam một trận, mới đột nhiên tỉnh lại!
Hàn Mạc há hốc mồm, không nói được lời nào.
Diễm Tuyết Cơ thở dài nói:
- Có phải nghe rất lạ lùng?
Hàn Mạc gượng cười nói:
- Gần đây ta thường xuyên gặp phải những chuyện không thể tưởng tượng ra được…Sáu năm trước y bị điên sao? Là vì…luyện công bị tẩu hỏa nhập ma sao?
Diễm Tuyết Cơ lắc đầu, rồi đột nhiên đưa tay vuốt mặt Hàn Mạc, nhẹ nhàng nói:
- Hàn Mạc, nếu địa vị của ta và ngươi khác biệt, ta là tiểu thư nhà giàu, còn ngươi chỉ là một tiểu tử nghèo, ngươi còn dám thương ta không? Hoặc ngươi là một công tử giàu có còn ta chỉ là một cô nương bình thường, ngươi có đồng ý thương ta thật lòng không?
Hàn Mạc không biết vì sao nàng đột nhiên hỏi như vậy, nhưng vẫn dứt khoát gật đầu nói:
- Trong mắt ta, chuyện tình cảm của hai người, không gì có thể ngăn cản được!
Diễm Tuyết Cơ cười quyến rũ, rồi thở dài nói:
- Vậy ta hỏi ngươi, nếu ta là người đã có chồng, theo lý mà nói ngươi không được thương ta, vậy ngươi còn dám hay không?
Nàng vừa nói xong câu này, Hàn Mạc liền biến sắc.
Diễm Tuyết Cơ từng dâng cho hắn tấm thân ngọc ngà còn trinh. Trong lòng hắn cũng đã nhận định Diễm Tuyết Cơ là người của phụ nữ hắn, giờ lại nghe Diễm Tuyết Cơ nói thế này, bảo sao hắn không sợ cho được.
Diễm Tuyết Cơ cười quyến rũ, nhìn hắn một cái rồi nói:
- Ngươi sợ rồi chứ gì, nếu ta đã có chồng thì không vô liêm sĩ cùng ngươi … chung sống.
Vẻ mặt lo lắng của Hàn Mạc bình thản trở lại, cười nói:
- Sao lại nói năng hồ đồ như vậy.
- Ta không phải nói năng hồ đồ.
Diễm Tuyết Cơ khẽ thở dài, nói:
- Ta chỉ muốn xem thái độ của ngươi…xem ra, Bạch đại ca quả là người đàn ông hiếm có.
- Tuyết Cơ, lời của nàng, ta nghe không hiểu!
Hàn Mạc cau mày nói:
- Không phải nàng muốn nói với ta, Bạch… Bạch sư huynh đã thương một người phụ nữ có chồng?
Diễm Tuyết Cơ gượng cười nói:
- Ta lúc nào cũng nghĩ Bạch đại ca là ngươi đàn ông giữ gìn lễ nghĩa nhất trên đời, nhưng đến lúc huynh ấy yêu thì lại đem cái đống lễ nghĩa đó vất khỏi chín tầng mây… ài, ta cũng không biết nên nói thế nào.
Hàn Mạc nghe thấy nàng nói, liền hiểu rằng dường như nàng đang thừa nhận Bạch Dạ Lang đã thương một người phụ nữ có chồng.
Đúng lúc này, Diễm Tuyết Cơ đột nhiên vùng ra khỏi vòng tay của hắn, nhau mày lại, cặp mắt xinh đẹp nhìn về hướng bắc, trong khi Hàn Mạc cảm thấy nghi ngờ, thì Diễm Tuyết Cơ đã nhẹ giọng nói:
- Có tiếng động! Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Sắc mặt Hàn Mạc bỗng căng thẳng hẳn ra, hắn nghiêng tai nghe ngóng, nhưng trừ tiếng gió ra, hắn không nghe thấy gì cả.
Diễm Tuyết Cơ nhẹ giọng nói:
- Ta đi xem đã xảy ra chuyện gì… dường như có tiếng người đang chém giết…!
Rồi nàng bỏ đi, nhưng Hàn Mạc đã nắm chặt tay nàng từ lâu, hắn nói:
- Ta đi cùng nàng!
Diễm Tuyết Cơ thản nhiên cười, còn Hàn Mạc thì nắm chặt tay nàng, cả hai cùng đi về hướng bắc.
Sau khi Hàn Mạc tập luyện "khí kinh", người nhẹ như chim, động tác nhanh nhẹn, còn bước đi thì nhanh hơn người thường rất nhiều, nhưng khi đi bên cạnh Diễm Tuyết Cơ, lại cảm thấy Diễm Tuyết Cơ có bãn lĩnh hơn hắn rất nhiều, hắn cố gắng hết sức, còn Diễm Tuyết Cơ thì nhẹ nhàng khoan thai, có lẽ chỉ dùng năm sáu phần công lực.
Hàn Mạc trong lòng khiếp sợ, hắn biết Diễm Tuyết Cơ có võ công cao cường, nhưng hắn thật không ngờ mạnh đến thế này, trong lòng hắn nghĩ, Diễm Tuyết Cơ năm mười bảy tuổi đã giết chết đại phu nhân rồi rời phủ ra đi, cho dù được Thương Chung Ly truyền dạy võ công, cũng không thể lợi hại đến thế này, chỉ e sau khi rời phủ đã gặp chuyện gì.
Cánh rừng này vô cùng rậm rạp, giờ lại đang là mùa đông, lá cây đã rụng hết, những cây cổ thụ cao lớn đứng san sát nhau giữa trời, còn mặt đất thì phủ đầy tuyết trắng, có điều hai người đều có khinh công cao, tuy không thể không để lại dấu chân trên tuyết, nhưng lúc chạy qua, tiếng bước chân vô cùng nhỏ, còn Diễm Tuyết Cơ gần như không tạo ra tiếng động.
Đi được một lúc, cuối cùng Hàn Mạc cũng nghe thấy phía trước quả có tiếng người đang đánh nhau, lúc này hắn thật khâm phục thính giác của Diễm Tuyết Cơ. Hắn có luyện "khí kinh" nên khả năng nghe tốt vô cùng, thế nhưng lúc nãy hắn hoàn toàn không nghe thấy gì, còn Diễm Tuyết Cơ đã phát hiện từ sớm.
Lại đi gần về phía trước một chút, trong bóng tối, quả nhiên trông thấy trong rừng, có một đám người đang đánh nhau, nhưng chỉ thấy rất nhiều bóng người chạy qua chạy lại, nhìn không rõ đang xãy ra chuyện gì.
Cách đó một đoạn, Diễm Tuyết Cơ kéo Hàn Mạc nấp sau một gốc cây, Diễm Tuyết Cơ ép sát gốc cây còn Hàn Mạc đứng sát, đối diện với nàng, chỉ nghe thấy Diễm Tuyết Cơ khẽ nói:
- Chỉ đứng ngoài nhìn, chúng ta không tiện ra tay!
Hàn Mạc gật đầu, rồi mải nhìn khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ của nàng, không kiềm chế được hai tay ôm lấy eo nàng, áp sát cơ thể nàng, cảm thấy bộ y phục bó sát của Diễm Tuyết Cơ làm phần cơ thể phía dưới của nàng thêm nóng bỏng, cặp ngực sữa đầy đặn kia đang áp sát vào người hắn, làm hắn thoải mái đến nỗi không nói lên lời, cặp mắt mê hoặc của Diễm Tuyết Cơ nhìn hắn một cái rồi nhẹ giọng nói:
- Ngươi vẫn không sửa được tính phóng túng đó sao, trong lúc này lại còn ăn hiếp người ta.
Hàn Mạc uất ức nói:
- Tuyết Cơ, nhưng là do nàng kéo ta vào đây đó chứ.
- Ta chỉ kéo ngươi chứ có cho ngươi ôm ta đâu?
Diễm Tuyết Cơ bĩu môi nói.
Hàn Mạc hạ giọng nói:
- Tỷ tỷ không thích vậy ta buông ra là được chứ gì…!
Hắn làm điệu bộ sắp buông tay ra, thì Diễm Tuyết Cơ đã đưa tay giữ lấy vai hắn nhẹ giọng nói:
- Ôm thì cung đã ôm rồi, còn bỏ ra làm gì chứ?
Lúc này Hàn Mạc cũng không thèm quản ai đang đấu với ai, vì mỗi lần ở bên cạnh Diễm Tuyết Cơ, đều khiếp tim hắn loạn nhịp, thế là hắn áp sát vào tai Diễm Tuyết Cơ nhẹ giọng nói:
- Vậy nàng có thích ta ôm không?
- Đừng có lẻo mép.
Khuôn mặt của Diễm Tuyết Cơ đỏ ửng nói:
- Ngươi đừng động đậy là được!
Hàn Mạc cười ha hả, hơi ngó đầu ra khỏi cây cổ thụ để nhìn, chỉ thấy đám đông càng đánh càng quyết liệt, chốc choốc lại nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết, hắn cau mày, hạ giọng nói:
- Tỷ tỷ, ta nhìn không rõ tình hình bên đó, tỷ nhìn xem đó là những người nào?
Diễm Tuyết Cơ nghiêng đầu ra khỏi cây cổ thụ, một lát sau, mới hạ giọng nói:
- Ỷ đông hiếp yếu, một bên có bốn người, một bên có hơn hai mươi người…!
Hàn Mạc kinh sợ nói:
- Cặp mắt của nàng lợi hại vậy sao?
Diễm Tuyết Cơ nhẹ nhàng cười, nói:
- Ngươi từng học "khí kinh" của Bạch đại ca, chỉ cần chăm chỉ, sau năm ba năm nhất định cũng sẽ lợi hại như vậy.
Sau đó trên mặt bỗng hiện lên vẻ sợ hãi, gắt lên nói:
- Ngươi…ngươi tránh ra!
Hàn Mạc ngẩn ra, ngạc nhiên nói:
- Tránh ra? Đi đâu?
Diễm Tuyết Cơ cắn môi đỏ mọng nói:
- Ngươi… ngươi đang đâm vào ta!
Hàn Mạc sửng sốt, sau đó dường như hiểu được chuyện gì, hắn nhìn xuống dưới, trong tức thời có chút ngại ngùng, nói:
- Cái này… không trách ta được, chỉ có thể … trách nàng!
Hắn ôm Diễm Tuyết Cơ quá sát, cơ thể mềm mại của Diễm Tuyết Cơ lại cộng thêm mùi hương xông thẳng vào mũi, làm hắn không kiềm chế nổi, mà làm phần dưới vừa dựng đứng, vừa cứng như đá, đâm thẳng vào phần bụng mềm mại của Diễm Tuyết Cơ.
Diễm Tuyết Cơ từng có chuyện chăn gối với hắn, nên những thứ này không qua khỏi mắt nàng, chỉ vì bị đâm vào bụng, cơ thể cảm thấy có chút nóng bừng, thậm chí cả người mềm ra, chỉ còn cách lên tiếng nhắc nhở.
Đúng lúc này, lại thấy đám người đó đang đánh về hướng này, Diễm Tuyết Cơ liền ôm lại Hàn Mạc, động người một phát, một tay bám lấy thân cây, dùng lực đẩy mạnh, cả hai đã bay vút lên cây, chỉ trong chớp mắt Diễm Tuyết Cơ và Hàn Mạc đã leo lên đến ngọn cây, đứng đạp trên cành cây, nếu người bên dưới không nhìn lên trên, quả thật khó mà phát hiện được có người trên cây.
- Cẩn thận những cây tên của bọn chúng!
Rồi nghe có người nhẹ giọng nói:
- Trong tên có độc!
Hàn Mạc vừa nghe thấy tiếng nói này, liền cau mày, âm thanh này vô cùng quen thuộc.
Một đám sát thủ mặc đồ xanh, đội nón tre, đang bao vây bốn người kia, bọn sát thủ đa số đều cầm những thanh đao lớn, còn số ít lại cầm một thứ vũ khí kỳ lạ, Hàn Mạc đứng trên ngọn cây ngó xuống, trong tức thời khó mà nhìn rõ.
Bốn người phía trước vừa tiến vừa lùi, bỗng nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết, trong số bốn người, có một người ngã vật ra, ba người còn lại đứng trong thế thủ, rồi nghe có một người giọng ồm ồm nói:
- Cây tên trong tay bọn chúng rất lợi hại, chúng ta rút thôi!
Hàn Mạc nhíu mày, bổng nghe Diễm Tuyết Cơ đứng bên cạnh nói:
- Kẻ đội nón tre, hình như là…người của Tử Y Vệ!