Lại qua bốn năm ngày kế tiếp, Hàn Mạc ngồi chờ tin tức của Hàn Huyền Xương, nhưng lại giống như đá chìm xuống đáy biển. Không những ngay cả gặp mặt Hàn Huyền Xương một lần cũng khó khăn, mà ngay cả phản ứng của Đại Tông chủ bên kia cũng là không có nửa điểm tin tức.
Hàn Huyền Xương ngày bận trăm công ngàn việc, nên Hàn Mạc cũng không dám quấy rầy, nhưng cứ nghĩ tới thời gian cứ ngày một trôi qua, mà chuyện mua bán trên biển lại không có chút tiến triển nào. Nên trong lòng hắn cứ cảm thấy buồn bực nói không nên lời.
Liễu Như Mộng cũng là một người hiểu biết, mặc dù công việc hầu hạ làm không được tốt, nhưng nàng lại rất chăm chỉ. Tựa hồ nhìn ra được tâm tình của Hàn Mạc không được tốt, nên nàng cũng không quấy rầy quá mức, về sau Hàn Mạc cũng có chút không đành lòng, cho nên viết hai thiên truyện cổ Liêu Trai nói về những việc kỳ văn quái sự đưa cho Liễu Như Mộng. Cuộc sống ở cùng nàng tuy không tính là thân mật khăng khít, nhưng cũng rất hài hòa.
Đến hoàng hôn của ngày thứ bảy, Hàn bá rốt cục cũng đi tới truyền tin, chỉ nói rằng Đại Tông chủ đang ở bên Đông phủ tìm hắn nói chuyện, bảo hắn nhanh qua đó.
o0o
Hàn Mạc dĩ nhiên là biết Đại Tông chủ tìm hắn là vì chuyện gì, nên trong lòng hắn có chút hưng phấn. Xem ra phụ thân đã nói với Đại Tông chủ về chuyện mua bán trên biển, mà Đại Tông chủ cũng lần đầu tiên vì chuyện của Hàn Mạc mà triệu tập hội nghị trưởng lão hiếm thấy này.
Hàn Mạc biết hôm nay ngoài Đại Tông chủ ra, trong Tộc còn có bảy vị trưởng lão. Đó đều là những lão già đã thành tinh, cũng là những người đề ra quy tắc và là Tài Quyết Giả (người xem xét và quyết định) của Hàn gia. Trừ phi là đại sự liên quan đến tiền đồ hoặc an nguy của Hàn gia, trong tình huống bình thường, loại Tộc hội này rất ít được triệu tập.
Đại Tông chủ là đại biểu cho trực hệ Hàn gia, mà bảy vị trưởng lão lại là đại biểu cho các chi thứ Hàn gia giống như cành lá trên một cây vậy. Tám vị trưởng lão tập trung ở một chỗ, cũng là đại biểu cho lớn nhỏ hơn hai vạn người của cả Hàn gia ở Đông Hải quận. Đối với Đông Hải quận có gần bốn mươi vạn nhân khẩu mà nói, hơn hai vạn người của Hàn gia tuyệt đối là lực lượng chủ đạo trong đó.
Nhưng mà sau cơn hưng phấn, trên đường đi tới gian thư phòng âm lãnh kia của Đại Tông chủ, Hàn Mạc liền tỉnh táo lại. Hắn bỗng cảm thấy một cỗ áp lực đang đè nặng trên đầu mình.
Hắn thề rằng nhất định phải hoàn thành chuyện này. Vì tương lai của Hàn gia, vì đám hải tặc, hơn nữa cũng là vì mình mà hắn. Nhưng nếu như không qua được cửa ải Tộc hội này, như vậy thì tất cả những ý nghĩ của mình đều sẽ đổ sông đổ biển cả.
Đi tới thư phòng của Đại Tông chủ, Hàn Mạc đã nhìn thấy trong thư phòng rộng lớn có một ngọn đèn sáng, đứng ở trước cửa là một lão nô bộc. Nhìn thấy Hàn Mạc đến, lão vội vàng ra đón, cung kính nói:
- Ngũ thiếu gia, Đại Tông chủ cùng mấy vị trưởng lão đang chờ người.
Hàn Mạc gật đầu, cất bước tiến vào, xuyên qua hành lang đầy các giá sách, đi tới trước thư phòng rộng rãi nhưng âm u của Đại Tông chủ, cung kính nói:
- Tiểu Ngũ cầu kiến Đại Tông chủ cùng các vị trưởng lão!
Bên trong thư phòng rất yên tĩnh, chỉ nghe Đại Tông chủ ho khan một tiếng, rồi mới trầm giọng nói:
- Vào đi!
Hàn Mạc cẩn thận đẩy cửa ra, mùi đàn hương mấy chục năm không thay đổi trong thư phòng Đại Tông chủ liền xộc vào mũi, trong thư phòng đốt hai ngọn đèn, nhưng vẫn vô cùng tối tăm. Đại Tông chủ ngồi ở chính giữa, mà hai bên phía dưới thì được xếp đặt bảy tám cái ghế thái sư, một đám lão đầu với nét mặt nghiêm nghị đang ngồi ở trên ghế. Không khí thoạt nhìn rất ngưng trọng, làm cho người ta có cảm giác không thoải mái.
Hàn Mạc xoay người đóng cửa lại, tiến lên một bước quỳ xuống:
- Tiểu Ngũ bái kiến Đại Tông chủ!
Sau đó hướng bốn phía chắp tay:
- Ra mắt các vị trưởng lão!
Hàn gia rất chú trọng tôn ti trật tự, tôn kính trưởng bối, cho nên Hàn Mạc mặc dù là đệ tử trực hệ vẫn phải thỉnh an các vị trưởng lão. Mà đám trưởng lão tự nhiên cũng không chậm trễ, tất cả cũng chắp tay hoàn lễ.
- Đứng lên đi!
Đại Tông chủ nét mặt nghiêm nghị.
Hàn Mạc đứng dậy, trong lòng có chút áp lực. Tám lão đầu trong phòng này tổng cộng hơn bốn trăm tuổi, còn mình kiếp trước kiếp này là người của hai thế giới, cũng bất quá cũng chỉ hơn bốn mươi năm kiến thức mà thôi. Lấy bốn mươi mà ứng phó với bốn trăm, cho dù thường ngày hắn bình tĩnh tỉnh táo, lúc này cũng không khỏi có chút khẩn trương.(A Bư: Tính các kiểu giề thía?)
- Hôm nay cho gọi ngươi tới đây, chắc ngươi cũng biết là vì chuyện gì rồi chứ?
Thanh âm của Đại Tông chủ trầm thấp mà thong thả, lộ ra một cỗ khí thế không giận mà uy:
- Bảy vị trưởng lão không ngại cực khổ, tụ tập ở đây, cũng chính là vì xem xét chuyện đại sự mà ngươi muốn làm. Ngươi cũng đã trưởng thành rồi, là đệ tử Hàn gia, nếu đã có chuyện muốn làm thì tiền bối như chúng ta tự nhiên sẽ không ngăn cản, chúng ta sẽ cho ngươi cơ hội để giải thích chuyện này. Các vị trưởng bối đang ngồi ở đây đều có kiến thức rộng rãi, am hiểu sâu sắc thế thái nhân tình, cho nên muốn làm chuyện gì vẫn phải nhờ tới các vị thương nghị quyết định!
Hàn Mạc cung kính nói:
- Tiểu Ngũ hiểu được!
Đại Tông chủ gật đầu, nói:
- Cụ thể chuyện này, ta đã nói rõ với các vị trưởng lão. Chuyện này của ngươi, một là phải khai thông đường biển, hai là phải từ trong công khố chi ra hai vạn lượng bạc, có đúng vậy không?
Hàn Mạc mặc dù cúi đầu rất cung kính, nhưng mà ánh mắt thì khẽ nhìn xung quanh. Nhìn thấy lúc Đại Tông chủ nói "Chi ra hai vạn lượng bạc", nét mặt của các vị trưởng lão cũng trở nên mất tự nhiên, thì trong lòng nhất thời căng thẳng, hắn trả lời:
- Dạ!
Đại Tông chủ ho khan một tiếng, quét mắt nhìn các trưởng lão một cái, mới nhàn nhạt hỏi:
- Các vị có ý kiến gì không?
Các trưởng lão đầu tiên là trầm mặc, không khí bên trong thư phòng ngột ngạt làm cho người ta cảm thấy khó thở.
Dưới hai ngọn đèn dầu, các trưởng lão tỏ rõ nét mặt hoặc bình tĩnh hoặc cứng ngắc, biểu tình có chút quỷ dị.
- Ngũ thiếu gia!
Một lúc lâu sau, một vị trưởng lão ngồi đầu tiên bên trái ho khan hai tiếng mới hỏi:
- Người cũng đã biết cái quy củ thế gia thì không được làm thương nhân chứ?
Vị trưởng lão này được phân công quản lý nhiều gia nhân nhất, trong các vị trưởng lão uy tín cũng lớn nhất, chỉ đứng sau Đại Tông chủ. Cho nên do hắn hỏi đầu tiên cũng là điều bình thường.
Hàn Mạc biết, vị trưởng lão này tên là Hàn Thiên Tứ, là một người cổ hủ bảo thủ, xưa nay luôn coi quy củ giáo điều là trọng yếu của con người, là một người cực kỳ khó đối phó.
- Biết!
Hàn Mạc bình tĩnh trả lời.
- Nếu đã biết, Ngũ thiếu gia thân là thế gia đệ tử, thân phận tôn quý, vì sao phải làm trái với quy củ mà đi buôn bán? Chuyện này nếu như truyền ra ngoài, e rằng thể diện Hàn gia có phần không tốt.
Hàn Thiên Tứ chậm rãi nói, thanh âm vô cùng trầm thấp.
Hàn Mạc cười nhạt, nói:
- Mục đích khi Tiểu Ngũ muốn khai thông đường biển, là vì không muốn lãng phí sự thuận lợi của địa thế Đông Hải quận ta. Một khi đường biển được khai thông, chẳng những có thể ước thúc hải tặc tốt hơn, hơn nữa sẽ mang đến lợi ích thật lớn cho gia tộc, đây là ước nguyện ban đầu của Tiểu Ngũ. Về phần thế gia không làm thương nhân, Tiểu Ngũ biết rõ quy củ đó đông thời cũng biết nếu như lan truyền ra ngoài, đối với danh tiếng Hàn gia ta quả thật có chút tổn hại. Cho nên Tiểu Ngũ đã suy nghĩ chu đáo, mời một người ngoài có thể tin được đứng ra mở cửa hàng mua bán, tất cả công việc làm ăn qua lại đều là lấy danh nghĩa cửa hàng mua bán để kinh doanh, không có nửa điểm liên quan đến Hàn gia ta!"
- Cho dù là lấy danh nghĩa cửa hàng mua bán để kinh doanh, nhưng mà Ngũ thiếu gia dù sao cũng là người đứng đằng sau, điều này... Điều này vẫn có liên quan với Hàn gia ta rồi!
Hàn Thiên Tứ nghiêm mặt nói.
Hàn Mạc trong lòng thầm mắng cái lão gia hỏa này tư tưởng cố chấp, ngoan cố không chịu thay đổi, nhưng nét mặt hắn vẫn tỏ ra cung kính nói:
- Trưởng lão nói rất phải. Bất quá Tiểu Ngũ cũng hiểu, các đại thế gia mặc dù bên ngoài không có làm chuyện buôn bán, nhưng mà trong bóng tối sợ rằng đều có động tác ngầm. Nếu hậu nhân Hàn gia ta thông suốt mà cũng làm như vậy, sau này chưa chắc đã bị người ta đả kích!
Thật ra thì đạo lý này trong lòng mọi người đều biết rõ ràng, Hàn Mạc vốn cũng không muốn nói trắng ra. Nhưng mấy lão già cổ hủ này nếu như ngoan cố không chịu thay đổi, hắn cũng chỉ có thể thẳng thắn nói ra. Ở đây đều là người của Hàn gia, mặc dù tính cách không giống nhau, nhưng mà lòng trung thành đối với Hàn gia là không thể nghi ngờ, cho nên hắn cũng không sợ mà nói ra như thế.
Đại Tông chủ ho khan một tiếng, nói:
- Tiểu Ngũ, không được nói bậy!
Hàn Mạc vội nói:
- Dạ! Tiểu Ngũ lỡ lời. Mong Đại Tông chủ cùng các vị trưởng lão chớ trách!
Mặc dù Hàn Mạc nói năng cẩu thả, nhưng mà ở đây ai cũng hiểu, quy củ vẫn là quy củ. Mặc dù nói thế gia không làm thương nhân, nhưng trên thực tế có gia tộc nào mà không âm thầm buôn bán, cho dù là Hàn gia ở Đông Hải quận cũng âm thầm thao túng việc buôn bán.
- Ngũ thiếu gia, nếu lấy danh nghĩa của cửa hàng để kinh doanh, cũng không có gì đáng trách.
Một trưởng lão khác nói:
- Bất quá chuyện buôn bán trên biển này đừng nói là Hàn gia ta, cho dù là cả Yến quốc, thậm chí là bốn nước cả Trung Nguyên cũng cáca từng thử qua, sự nguy hiểm trong đó khó có thể đoán trước được. Hải tặc mặc dù có quan hệ cùng tổ tiên Hàn gia chúng ta, nhưng cũng đã qua trăm năm rồi, dù sao cũng không phải là một lòng, hơn nữa tính cách bản tính cướp bóc của chúng rất khó thuần phục. Ai có thể bảo đảm bọn họ sẽ thật lòng làm việc cho Hàn gia? Ngoài ra Nam Dương Quốc kia, chúng ta cũng chưa từng tiếp xúc qua, tính tình của bọn họ như thế nào, chúng ta không biết được, đối với phong thổ nhân tình ở nơi đó cũng là một con số không. Nếu cứ tùy tiện mà mang theo rất nhiều tài vật đi tới như vậy, thì khó mà đảm bảo được bọn họ không sinh ra lòng thèm muốn, nguy hiểm trong đó thật sự là quá lớn. Ngũ thiếu gia nên nghĩ lại đi!
Hắn vừa nói xong, các vị trưởng lão liền rối rít phụ họa theo, trái lại Đại Tông chủ lại híp nửa con mắt, thờ ơ lạnh nhạt chẳng nói chẳng rằng.
Hàn Mạc trong lòng cười lạnh:
- Ta là một người tuổi còn trẻ có quyết đoán muốn thử một lần, nhưng đám cổ hủ các ngươi lại ra sức khước từ.
Nét mặt vẫn như cũ, hắn cười nói:
- Tiểu Ngũ cho rằng, trong thiên hạ này không quản là bất cứ chuyện gì, tất cả đều có lần đầu tiên, phải có thử nghiệm. Tổ tiên Hàn gia ta, Thiên Nhai Công, chẳng lẽ sẽ biết trước rằng dựa vào mấy chiếc thuyền xuống Đông Hải là có thể thành một phen bá nghiệp sao? Nhưng mà Thiên Nhai Công anh hùng chí lớn, không quản khó khăn hiểm trở trước mắt, kiên quyết giết quan xuống biển, thuận theo thiên địa mà làm. Nếu như người không thử một lần, ta nghĩ Hàn gia chúng ta cũng chưa chắc đã có sự phồn thịnh như ngày hôm nay. Lúc này, Tiểu Ngũ cho rằng chuyện buôn bán trên biển là có thể thử một lần. Còn nói đến lòng người, tính cách của hải tặc hung hãn, ngoại bang khó dò, đây đều là sự thật. Nhưng mà trong tính cách của con người, chỉ cần có lợi ích thì sẽ có rất ít người từ chối. Sự sinh tồn của hải tặc ngày hôm nay cũng trở thành một vấn đề lớn, nếu chúng ta cho bọn họ một con đường sống, bọn họ cảm kích còn không kịp, chẳng lẽ có bởi vì một vài cái lợi trước mắt mà chặt đứt sinh kế ngày sau? Nam Dương ngoại bang, bất quá chỉ là một số nước nhỏ mà thôi, Trung Nguyên ta có văn hóa bác đại tinh thâm, sản vật phong phú, chủng loại đa dạng, bọn họ cầu còn không được. Chúng ta đã đưa tới trước cửa, chẳng lẽ bọn họ sẽ vì mấy vạn lượng bạc hàng hóa ít ỏi mà cắt đứt quan hệ với văn hóa Trung Nguyên chúng ta, vì cái lợi cực nhỏ mà đoạn tuyệt giao dịch mai sau sao? Tiểu Ngũ cho rằng sẽ không có chuyện đó, chỉ cần có lợi ích, tất cả mọi người sẽ nhìn về lâu dài, cũng sẽ hy vọng càng nhiều lợi ích càng tốt. Cho nên Tiểu Ngũ nguyện ý đánh cuộc đồng thời cũng tin tưởng rằng lần đánh cuộc này rất đáng giá!
Hắn nói rất chậm rãi, nụ cười chân thành, thanh âm cũng rất cung kính không tỏ vẻ sợ hãi chút nào, hơn nữa lý lẽ rất hùng hồn đanh thép. Các trưởng lão đối với tên tiểu bối Hàn gia này cũng sinh ra mấy phần khâm phục, mà khóe mắt Đại Tông chủ lại xẹt qua nụ cười mà người khác khó có thể phát hiện.
- Ngũ thiếu gia có suy nghĩ như thế nào về việc mua sắm hàng hóa để buôn bán?
Có người hỏi:
- Đó không phải là số lượng nhỏ, hơn nữa nếu thật sự muốn khai thông buôn bán trên biển, cũng không phải chỉ có hàng hóa của Đông Hải quận là được. Đông Hải quận ta nằm ở ven biển, đặc sản chẳng qua cũng chỉ là hải vật, Nam Dương Quốc cũng ở ven biển, đương nhiên sẽ không thể thiếu những thứ đó. Cho nên chúng ta nếu thật sự muốn nhận được sự giao dịch của Nam Dương Quốc, nhất định phải mang đến cho bọn họ những hàng hóa chưa thấy bao giờ, vậy thì phải tính đến hàng hóa của Khánh Quốc, Ngụy Quốc, thậm chí là cả Nam Phong Quốc, Ngũ thiếu gia chẳng lẽ cho là người có thể thu thập được sao?
- Tìm thương nhân Khánh Quốc! Ta sẽ tìm một thương nhân Khánh Quốc có thể tín nhiệm được!
Hàn Mạc nói cách một cách ngắn gọn.
- Tìm ai?
Có người hỏi.
Hàn Mạc cười cười nói: T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.com
- Cái này Tiểu Ngũ sẽ tự an bài, các vị trưởng lão có thể yên tâm!
- Thương nhân Khánh Quốc rất gian trá, muốn tìm được một người vừa có thể tín nhiệm lại vừa có tài lực cùng thực lực cũng không phải là việc dễ.
Một vị trưởng lão vuốt râu nói:
- Mua hàng hóa của bốn nước, còn muốn thu mua hàng hóa của Nam Dương Quốc, nếu không có tài lực cùng với thực lực khổng lồ thì không thể nào làm được.
Hàn Mạc mỉm cười nói:
- Tiểu Ngũ biết, nếu như không có nắm chắc như thế, Tiểu Ngũ cũng không dám làm phiền các vị trưởng lão đến thương nghị chuyện này.
Lúc này, hắn đột nhiên cảm giác được, Quan Thiếu Hà kia thật sự giống như ông trời ban cho hắn vậy, nếu không thì đi nơi nào để tìm một đồng bọn hợp tác như vậy?
- Theo như lời đã nói lúc trước, Ngũ thiếu gia có thể đều đã có suy tính, nhưng mà có một việc, Ngũ thiếu gia lại chưa từng suy nghĩ kỹ càng.
Hàn Thiên Tứ trầm mặc một lúc lâu, rồi rốt cục nói.
Hàn Mạc nhíu mày, hắn nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của Hàn Thiên Tứ, hỏi:
- Là chuyện gì?