Theo Yến lịch, hiện thời đã là mười năm một tháng dưới thời Yến Quốc Bình Quang, đã sắp đến cuối năm. Có điều, đối với các tướng sĩ Tây Bắc mà nói, càng tới gần cuối năm, càng là giai đoạn gian nan.
Có ai lại không nhớ nhà?
Đúng như Hàn Mạc tính toán, ngày này chính ngọ, vị đệ nhất tổng binh đã từ biên ải đến. Nhưng hắn cũng không tiếp kiến, chỉ cho người an bài khoản đãi, rồi chờ ngũ đại tổng binh đến đông đủ mới bắt đầu cử hành hội nghị.
Hàn Mạc ra lệnh triệu kiến, có trước có sau, sắp xếp sao cho ngũ đại tổng binh chỉ trong vòng một hai ngày là có thể đồng thời xuất hiện. Chính vì vậy, ngày hôm sau, đúng lúc hoàng hôn, Tần Lạc tiến vào bẩm báo, các quan tổng binh đều đã đến, bất cứ lúc nào cũng có thể triệu kiến.
Hàn Mạc biết bản thân sắp phải đối mặt với thời khắc trọng yếu trong cuộc đời mình. Hắn không chắc liệu có thể nhờ vào lệnh bài trong tay mình, thực hiện kế sách do Tiêu Linh Chỉ đề suất hay không.
Điều tướng không điều binh là phương pháp tốt nhất loại trừ binh quyền của các tổng binh, làm giảm các mối hoạ ngầm.
Mệnh lệnh đưa ra như vậy, rất có thể ngũ đại tổng binh sẽ không tuân theo. Bọn họ liệu có thật sự sẽ phát mệnh lệnh ngay trước mặt hắn, lệnh điều động các quan tướng hay không? Nếu mấy vị tổng binh này không tuân lệnh, thì sẽ phải làm như thế nào? Hiển nhiên Hàn Mạc không thể giết chết toàn bộ bọn họ được.
Nhưng Tiêu Linh Chỉ nói rất đúng, nếu thực sự muốn tiến lên một bước để nắm lấy quân Tây Bắc, nhất định Hàn Mạc phải làm suy yếu binh quyền của ngũ đại tổng binh, nếu không nhất định sẽ là nuôi ong tay áo mà thôi.
Bản thân hắn còn chưa có được uy danh của Tiêu Hoài Ngọc, không có khả năng chiến được sự kính sợ của ngũ đại tổng binh. Nếu ngũ đại tổng binh cùng liên kết làm khó dễ hắn, thì chỉ với những gì Hàn Mạc có ở quân Tây Bắc vẫn chưa đủ làm đối thủ của bọn họ.
Nhưng Hàn Mạc hiểu vô cùng rõ, một khi hắn không thể nắm quân Tây Bắc trong tay, như vậy sẽ còn rất nhiều phiền toái xuất hiện.
Hàn gia hiện tại rất mạnh trên triều chính, thứ nhất là bởi nền móng của Hàn tộc vốn rất bền chặt. Nguyên nhân quan trọng thứ hai chính là bởi Hàn Mạc tạm thời đang nắm binh phù Tây Bắc, trên danh nghĩa là người chỉ huy cao nhất của quân Tây Bắc.
Nếu chỉ cần hắn có chút sơ xuất nào đó mà không nắm được binh quyền trong tay, như vậy Hoàng tộc nhất định sẽ sử dụng đủ các thủ đoạn sắc bén moi móc mối quan hệ giữa hắn và quân Tây Bắc. Hàn tộc nhất định sẽ rơi vào mối nguy hiểm cực kỳ nghiêm trọng.
Hàn Mạc hết sức tin tưởng rằng, một khi hắn không nắm được binh quyền quân Tây Bắc, thì Tiêu gia vốn đang trưng ra bộ mặt tươi cười với Hàn gia kia nhất định sẽ nhe nanh múa vuốt. Hoàng tộc cũng nhất định sẽ tung ra lắm thủ đoạn dấy lên phong ba, đả kích Hàn gia thật mạnh. Các quan viên đang bám vào Hàn gia, một khi thấy Hàn gia thất thế, chắc chắn sẽ né hết cả ra, coi như không có chút quan hệ nào với Hàn gia.
Rất nhiều người nếu chỉ nhìn ngoài mặt thì Hàn gia hiện đang nở mày nở mặt, Hàn Huyền Linh trấn thủ Trấn Phủ quân Đông Hải. Hàn Thương điều khiển Trung Nghĩa doanh. Hàn Mạc tay nắm binh phù quản lý quân Tây Bắc, hơn nữa còn kiêm chức Chỉ huy sứ Báo Đột doanh. Mấy người này đều hết sức hùng mạnh, là cột chống đỡ cho Hàn gia.
Nhưng Hàn Mạc hiểu rất rõ, Hàn Thương hiện tại không thể nắm giữ Trung Nghĩa doanh. Bản thân hắn ở Tây Bắc cũng phải hết sức cẩn thận, chẳng khác nào đang đi trên miếng băng mỏng. Binh lực ổn định thực sự của Hàn gia cũng chỉ có Trấn Phủ quân ở Đông Hải từ trăm năm qua mà thôi.
Nếu Hàn Mạc và Hàn Thương không nắm được binh quyền trong tay, chỉ riêng Trấn Phủ quân ở Đông Hải sẽ không thể chống đỡ được sức tấn công của Hoàng tộc.
…
Đến lúc hoàng hôn, Hàn Mạc vẫn ngồi trong đại trướng, ngũ đại tổng binh đã ở bên ngoài chờ triệu kiến.
Ngồi yên trong đại trướng, Hàn Mạc trầm tư hồi lâu. Đúng như Tiêu Linh Chỉ nói, hiện giờ Khánh Quốc đang nội loạn, phải đối mặt với hai đại cường địch Bắc Hồ và Nguỵ Quốc. Bọn họ không thể trở tay đối phó với Yến Quốc cho kịp được, hiển nhiên không dại gì trêu chọc Yến Quốc giai đoạn này.
Thời cơ như vậy chính là cơ hội cho hắn thực thi kế sách bản thân, cho dù có sinh ra tiêu cực tác động xấu nhất định thì hắn cũng có đủ thời gian để thích ứng kịp.
Hàn Mạc nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay phải đeo găng tay kim loại màu đen khác thường. Dưới lớp găng tay này che giấu hai ngón tay vàng còn lại của hắn.
Một ngón tay vàng đã giúp hắn tìm được đường sống trong chỗ chết ở bát quái vây. Giờ hắn còn lại hai ngón tay vàng. Nếu có thể, hắn hy vọng một ngón có thể phát huy tác dụng trong ngày hôm nay.
Ngũ đại tổng binh đang chờ bên ngoài doanh, thần sắc mỗi người đều hết sức nghiêm túc.
Bọn họ hiểu nhiên không biết được Tiêu Hoài Ngọc đã chết trên đỉnh Thiên Nhai, hơn nữa, cũng giống như tất cả các tướng sĩ Tây Bắc, bọn họ đều chưa từng nghĩ đến Tiêu Hoài Ngọc và chữ "Tử vong" có thể liên hệ gì với nhau cả.
Hàn Mạc lãnh binh quay về kinh, Ngũ Thiên Thiệu bị chém chết. Chuyện này ngũ đại tổng binh hiển nhiên đều đã biết. Đối với chuyện này, mỗi người đều có suy tính riêng trong lòng, nhưng tình hình biến đổi quỷ dị như vậy, bọn họ gần như đều cho rằng Tiêu Hoài Ngọc chính là người đứng sau khống chế cục diện. Hiện giờ Nguỵ Khánh đại chiến, bọn họ đương nhiên cho rằng Tiêu Hoài Ngọc sẽ không đứng yên mà nhìn. Liệu có phải y đã ngầm có kế hoạch nào đó hay không?
Khi đại tướng quân truyền lệnh triệu kiến các quan, ngũ đại tổng binh cũng có chút kinh ngạc. Có lẽ sâu trong lòng mỗi người đều có một vài đánh giá riêng, nhưng không người nào dám cãi lệnh triệu kiến.
Trong mắt bọn họ, Hàn Mạc có thể tạm thời nắm giữ binh quyền, chẳng qua là do Tiêu Hoài Ngọc giao cho mà thôi. Bọn họ có thể không để Hàn Mạc vào mắt, nhưng cũng không dám cãi lệnh Tiêu Hoài Ngọc.
Trong doanh đại trướng, rốt cục cũng có người truyền lệnh triệu kiến ra. Ngũ đại tổng binh nhìn nhìn nhau, lúc này mới nhất loạt đi vào.
Đúng lúc này, một gã quan viên từ phía sau vội vã đi đến. Gã hết sức giận dữ, cũng không thèm liếc mắt nhìn ngũ đại tổng binh, cứ phăm phăm đi thẳng vào doanh đại trướng.
Ngũ đại tổng binh coi quan phục của viên quan kia, tất thảy đều nhíu mày. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Viên quan đột nhiên xuất hiện này chính là khâm sai đại thần Khương Tư Nguyên. Gần đây, gã ở đại doanh Tây Bắc hết sức cẩn thận, sáng sớm đã phải tỉnh dậy. Thậm chí gã còn học thuộc lòng điều lệ của các tướng quân, ngoài chuyện sợ bị Hàn Mạc tóm lấy nhược điểm, lại càng muốn một khi Hàn Mạc phạm vào quân pháp, gã có thể ra tay làm khó dễ hắn.
Khi trời vào đông, binh sĩ toàn quân đều tập trung huấn luyện. Nhưng còn chuyện khai hoang trồng trọt, phải chờ đến đầu xuân, có quân điền chuyên dùng để trồng trọt.
Nhiệm vụ gần đây nhất của Khương Tư Nguyên chính là ngày ngày giám sát huấn luyện binh sĩ. Mỗi lần Hàn Mạc tới, đều có thái độ rất hoà hoãn, khiến Khương Tư Nguyên thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng tin tức gã bất ngờ nhận được ngày hôm nay, rằng ngũ đại tổng binh quân Tây Bắc đã tập trung ở đại doanh Tây Bắc của Lâm Dương quan, chưa kể hai gã tổng binh hôm qua đã tới nơi này, toàn những chuyện gã hoàn toàn không biết chút gì, khiến gã nổi trận lôi đình.
Không thể nghi ngờ, chuyện này hiển nhiên là do Hàn Mạc làm sau lưng gã. Hắn xuất chiêu không chút động tĩnh gì, khiến lòng tự trọng của Khương đại nhân bị tổn thương rất lớn.
Nghe nói ngũ đại tổng binh đã tập trung chờ bên ngoài doanh đại soái, Khương đại nhân vốn đang ở trong doanh lập tức lên khoái mã xông đến. Gã nổi giận đùng đùng, đòi gặp Hàn Mạc chất vấn một phen.
Ngũ đại tổng binh chỉ kịp thấy Khương Tư Nguyên vọt tới trước trướng. Mấy tên hộ vệ tiến lên ngăn cản, Khương Tư Nguyên la lối om sòm, xuyên qua đám hộ vệ, xông thẳng vào trướng.
Tổng binh Thượng Cốc quan Chu Tử Rừng là mãnh hán tráng kiện, thấy bộ dáng la lối om sòm của Khương Tư Nguyên, liền khẽ nhếch miệng cười lạnh, vẻ khinh thường. Y dừng chân, bĩu môi với tổng binh Tuyên Vũ quan Đỗ Uy bên cạnh, thấp giọng nói:
-Lão Đỗ, ngươi nhìn cái thứ đức hạnh kia chính là quan trong triều vốn hay nói chuyện nghị định quốc sự hay sao?
Hai người này là lão binh trong quân Tây Bắc. Thời gian hai người ở trong quân Tây Bắc đều đã hơn hai mươi năm, từ khi còn là thiếu niên cho đến giờ đã là mãnh tướng trung niên, cũng đều là tổng binh quân Tây Bắc.
Hai mươi năm trước, hai người này từ khi mới nhập ngũ đã cùng kề vai chiến đấu qua rất nhiều năm tháng, vào sinh ra tử. Tuy rằng sau này phân tán, mỗi người là một tổng binh trấn giữ một cửa ải, nhưng tình huynh đệ sống chết năm đó đến nay vẫn chưa tiêu tan. Rất nhiều người trong quân Tây Bắc đều biết rằng, Chu Tử Rừng và Đỗ Uy là bằng hữu sống chết có nhau.
Thân hình Đỗ Uy so với Chu Tử Rừng thấp gầy hơn một chút, nhưng lại có uy thế của quân nhân kiên cường, quả cảm, làn da thô ráp. Bên ngực trái gã có một vết đao rất rõ, lan lên tận cổ, thoạt nhìn hơi dữ tợn. Gã thản nhiên cười, nói:
-Đó là Ngự sử đại phu, cứ nhìn bộ quan phục ngăn nắp kia là biết.
Chúng tướng thấy Khương Tư Nguyên vọt vào đại trướng, cũng đều dừng chân lại, không bước vào ngay. Tức thì tất cả mọi người đều nghe được tiếng hét phẫn nộ của Khương Tư Nguyên từ trong đại trướng, dường như gã đang trách cứ gì đó.
Chúng tướng đều thầm cười lạnh. Đại trướng trước mặt này chính là doanh trướng của đại soái quân Tây Bắc. Trong mắt mọi người, đó là nơi tối cao. Tiêu Hoài Ngọc ở biên quan hơn mười năm, đừng nói có người dám ở bên trong doanh trướng rít gào, ngay đến một tiếng thanh lớn một chút còn chẳng có mấy kẻ dám tạo ra nữa là.
Giờ một quan văn như Khương Tư Nguyên lại dám làm càn bên trong doanh trướng đại soái, chẳng khác nào đã khinh nhờn quyền uy của đại soái, xúc phạm đến tướng lãnh ở quân Tây Bắc này. Ngũ đại tổng binh đều nhăn mặt.
Bọn họ biết bên trong doanh trướng đại soái, người đang tạm thời nắm giữ binh quyền chính là Hàn Mạc. Hàn Mạc mặc cho Khương Tư Nguyên rít gào trong doanh trướng khiến mấy người đều bất mãn.
Mấy người này sắc mặt còn đang khó coi, đã nghe thấy một giọng nói lạnh lùng từ trong trướng vải vang lên:
-Người đâu!
Tức thì mấy tên hộ vệ xông vào trong đại trướng.
Nháy mắt đã thấy mấy tên hộ vệ đó lôi vị Ngự sử đại phu kia ra. Khương Tư Nguyên vẫn còn quát to:
-Hàn Mạc, ngươi to gan lớn mật lắm. Ngươi làm vậy là kháng chỉ. Kháng chỉ là phải chém đầu. Ngươi tưởng quân Tây Bắc là của Hàn Mạc ngươi sao?! Đây là quân đội Đại Yến, là quân đội của Thánh Thượng. Sao ngươi dám động thủ với bản quan?
Ngũ đại tổng binh thấy mấy tên hộ vệ lạnh lùng lôi Khương Tư Nguyên đến cách đại trướng không xa. Rất nhanh có người đến ấn gã ngã xuống đất. Một tên hộ vệ lạnh lùng nói:
-Hàn Tướng quân có lệnh, ngự sử đại phu Khương Tư Nguyên xông vào doanh trướng đại soái, vi phạm quân pháp, phạt hai mươi trượng. Hơn nữa, lần trước còn mười lăm quân côn, tổng cộng là ba mươi lăm quân côn!
Khương Tư Nguyên bị mấy tên hộ vệ tráng kiện ấn xuống đất ngay trước mặt ngũ đại tổng binh. Hai gã hộ vệ lấy ra quân côn, một tả một hữu, lạnh lùng đánh vào mông Khương Tư Nguyên.
Ban đầu, Khương Tư Nguyên còn lớn giọng quát to. Mấy cây gậy vừa giáng xuống, gã đã kêu la thảm thiết. Tiếng kêu rất vang. Nhưng hết côn này tới côn khác cứ thay nhau giáng xuống, giọng hét của Khương Tư Nguyên càng lúc càng nhỏ lại. Tới lúc được hơn hai mươi quân côn, mặt mày gã đã nhợt nhạt, môi xám ngoét, gần như kêu không ra tiếng. Hai gã hộ vệ đánh tiếp mấy gậy cũng nhẹ tay đi ít nhiều, hiển nhiên Hàn Mạc lệnh không cần đánh chết.
Quân côn này không thể so với gậy bình thường. Quân côn chuyên dùng để ứng phó với các binh sĩ dũng mãnh, gan dạ đã trải qua huấn luyện khắc nghiệt. Khương Tư Nguyên là quan văn, đánh ba mươi lăm quân côn đã đủ cho gã hấp hối, chết ngất rồi.
Ngũ đại tổng binh nhìn nhau, đều thoáng giật mình.
Vị tướng quân trẻ tuổi này lá gan thật không nhỏ, dám phạt cả Khâm sai đại thần. Chuyện này khiến ngũ đại tổng binh mơ hồ cảm giác được vị tướng quân trẻ tuổi này cũng không phải là tay mơ. Chỉ nguyên tội danh "Xông vào đại doanh" thôi đã cho thấy hắn vẫn giữ được quyền uy của doanh trướng đại soái rồi. Chư tướng thoáng vui mừng, sự bất mãn với Hàn Mạc lúc trước cũng biến mất không ít.