Lão Thừa tướng kinh hãi, liền hiện vẻ bất an, nói:
- Hiển nhi, có phải cháu đã biết một chút gì không? Cháu có điều gì giấu ông ngoại phải không?
Mặc Thập Nhị Lang lắc đầu nói:
- Không phải Hiển nhi giấu ông ngoại, đây chỉ là Hiển nhi đoán mà thôi. Ông ngoại và cháu đều biết, Thương Chung Ly không phải là người hồ đồ, nếu lão vẫn có thể chỉ huy Khánh quân thì sẽ không xảy ra chuyện hoang đường như vậy được
Dừng lại một lát, cười lạnh lùng nói:
- Thiên hạ của Khánh quốc khó mà trụ nổi lâu nữa, không sớm thì muộn cũng về tay người khác thôi.
Lão Thừa tướng cũng không suy nghĩ đến lời nói phạm huý của Mặc Thập Nhị Lang, trong mắt hiện rõ sự phức tạp, lúc sau mới thở dài nói:
- Cháu muốn nói, Thánh tướng… xảy ra chuyện rồi sao?
- Cháu không biết.
Mặc Thập Nhị Lang lắc đầu:
- Nhưng Khánh quân như sinh mệnh của Thương Chung Ly, nếu Thương Chung Ly còn có thể cử động dù chỉ một ngón tay, thì Khánh quân vẫn nằm trong sự kiểm soát của lão.
Rồi lại cười lạnh lùng nói:
- Như hiện nay Khánh quân lui quân không phù hợp với tính cách của hắn, vậy chỉ có thể nói lão không còn chỉ huy Khánh quân nữa. Hoặc là bị trọng thương, hoặc là bị trọng bệnh, hoặc là…đã chết.
Hắn dường như cũng không có cảm tình gì với Thương Chung Ly, nói đến sự sống chết của Thương Chung Ly, cũng vô cùng lạnh lùng.
Thân hình già nua của Lão Thừa tướng rung lên, cũng giống như tất cả người dân của Khánh quốc, Thương Chung Ly là chiến thần của Khánh quốc, không ai được phép nhắc tới từ "chết" với lão.
Nhưng Mặc Thập Nhị Lang mô tả vài câu lại khiến Lão Thừa tướng cảm thấy có vài khả năng.
Lão Thừa tướng thở dài, cuối cùng nói:
- Hiển nhi, lần này, cháu... không nên để Đại sư ra tay. Cháu phải biết, kể từ đó đã làm bạo lộ sự tồn tại của Đại sư, Hậu đảng sẽ càng thêm cẩn thận, các cháu sẽ gặp không ít phiền toái đâu.
- Vân Thương Lan không thể chết được.
Mặc Thập Nhị Lang bình tĩnh nói.
Lão Thừa tướng cười khắc khổ nói:
- Lẽ nào cháu thấy Vân Thương Lan còn có thể dùng được sao? Lẽ nào cháu cho rằng Vân Thương Lan có thể vì cháu mà điều một binh một tốt được sao?
Lão khẽ ho hai tiếng, rồi chậm rãi nói:
- Khắp ngõ ngách đều là cáo thị, trong kinh đều truyền nhau, Vân Thương Lan là đại tặc mưu nghịch, ai cũng muốn giết hắn để lấy tiền thưởng. Hơn nữa Cảnh Bị doanh bây giờ nằm trong tay của Hậu đảng, cho dù Vân Thương Lan có về được Cảnh Bị doanh, cứ cho người của Hậu đảng không giết hắn, hắn là một tên phản nghịch, ai còn dám nghe hắn hiệu lệnh? Hắn không phải là Thánh tướng, Thánh tướng không có binh phù, cũng có thể điều động toàn bộ quân đội của Khánh quốc. Cho dù hiện nay Vân Thương Lan có lệnh phù của Đại tướng quân trong tay, e rằng cũng không ai dám nghe theo hiệu lệnh của hắn.
Mặc Thập Nhị Lang thản nhiên cười nói:
- Cháu không tin toàn bộ quân nhân của Khánh quốc không có ai có khí phách. Lẽ nào mọi người đều trơ mắt lên nhìn con tiện nhân kia hại nước sao? Lẽ nào ngoài Thương Chung Ly, lại không còn ai dám đứng ra nữa.
- Không phải không dám.
Lão Thừa tướng bình tĩnh nói:
- Ả mê hoặc Thánh thượng, những điều mà từ chỗ ả truyền ra, đều là ý chỉ của Thánh thượng. Các binh mã lẽ nào dám kháng chỉ. Binh bộ sáng sớm nay đã đem tin Vân Thương Lan mưu phản truyền tới các binh mã, các châu quận e rằng trong vài ngày tới đều biết hết thôi. Tới lúc đó đừng nói Vân Thương Lan có thể điểu động quân đội, chỉ e rằng ngay cả mạng hắn còn khó giữ nữa.
Lão nhìn chằm chằm vào Mặc Thập Nhị Lang, chậm rãi nói:
- Cháu muốn dùng hắn để triệu tập quân đội, điều này đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi. Bây giờ hắn trở thành một đống khô cứng, khó mà xử lý được.
Mạc Thập Nhị Lang trầm ngâm hồi lâu, mới đứng lên, chậm rãi nói:
- Cháu tin hắn còn có thể dùng được
Lão Thừa tướng thở dài, rồi nói:
- Ngày mai ta bố trí cho các ngươi rời khỏi thành!
- Rời khỏi thành?
Mạc Thập Nhị Lang lập tức hỏi:
- Vì sao phải rời khỏi thành?
- Không rời khỏi thành, các ngươi ở lại trong kinh thành làm cái gì?
Lão Thừa tướng nhíu mày:
- Nếu không xảy ra việc như tối hôm qua, Vân Thương Lan vẫn còn nắm giữ Cảnh Bị doanh, nhưng vì có biến cố đêm qua, Cảnh Bị doanh của Vân Thương Lan đã bị Hậu đảng nắm giữ. Nói cách khác, kinh thành hiện giờ, đã hoàn toàn bị Hậu đảng nắm giữ toàn quyền. Mọi nơi trong kinh thành đều có tay chân của bọn họ, các ngươi lưu lại kinh thành một ngày là gặp nguy hiểm ngày đó
Mặc Thập Nhị Lang nắm chặt tay lại.
- Hiển nhi, ông ngoại biết trong lòng cháu tràn đầy oán hận, nhưng… bây giờ cháu đấu cùng ả, không nghi ngờ gìchắc chắn như thiêu thân vào đống lửa, tự mình giết mình.
Lão Thừa tướng lắc đầu thở dài:
- Hậu đảng mạnh mẽ như ngày hôm nay, bên cạnh ả ắt có rất nhiều cao thủ, cháu vốn không phải là đối thủ của ả.
Lại cảm thán nói:
- Nếu ả biết cháu vẫn còn sống, ả sẽ không từ một thủ đoạn này trử khử cháu, lúc này, cháu phải rời khỏi đây.
Lão Thừa tướng đứng dậy, chậm rãi đi tới trước mặt Mặc Thập Nhị Lang, khẽ vỗ vào vai Mặc Thập Nhị Lang, nhẹ nhàng nói:
- Muốn thành đại cục, cũng phải co phải dãn. Địch mạnh ta yếu, chỉ có thể đợi thời cơ, từ từ hoàn thành đại cục được.
Mặc Thập Nhị Lang hai nắm đấm nắm chặt, gân xanh lộ rõ lên, không cam lòng nói:
- Đợi? Đợi đến khi nào chứ? Cháu đã đợi năm năm rồi!
- Vậy đợi thêm năm năm, mười năm, mười lăm năm !
LãoThừa tướng lạnh lùng nói:
- Chỉ cần cháu vẫn còn sống, thì vẫn còn cơ hội. Nếu cháu chết, tất cả đều vô nghĩa. Cháu bây giờ không có binh quyền trong tay, lại không có thế lực, muốn đấu với mụ ta, khác nào tự tìm cái chết.
Mặc Thập Nhị Lang chậm rãi ngồi xuống, nhắm mắt lại, trầm ngâm hồi lâu, mới nói:
- Khánh quốc khắp nơi đều có tay chân của Hậu đảng, cho dù rời khỏi nơi này, còn có chỗ nào đi nữa.
Dừng lại một lát, cười lạnh lùng nói tiếp:
- Hiện giờ cháu trốn trong phủ Quốc cữu Lỗ Thượng Đức, hắn cũng không nghi ngờ gì cháu, cháu hoàn toàn có thể tiếp tục đợi.
- Như thế quá mạo hiểm.
Lão Thừa tướng lắc đầu nói:
-.Thân ở lang huyệt, sớm muộn cũng xảy ra chuyện. Hơn nữa lòng dạ của ả rất thâm sâu, lão phu thậm chí nghi ngờ ả đã đề phòng cháy rồi, chỉ là tạm thời chưa động thủ với cháu. Cháu đột nhiên xuất hiện, rất đúng lúc, Lỗ Thượng Đức có thể cho rằng cháu là người có thể lợi dụng được, nhưng khi ả đàn bà kia đã nghi ngờ, sẽ không ngại mà diệt trừ một kẻ nghi ngờ, hơn nữa, từ đêm qua đến hôm nay, cháu vì cứu Vân Thương Lan đã rời Quốc cữu phủ đã rất lâu rồi, điều đó khiến bọn chúng rất dễ nghi ngờ, cho nên cháu không nên mạo hiểm quay về đó nữa.
- Vậy cháu nên đi về đâu?
Mặc Thập Nhị Lang thản nhiên nói.
- Yến quốc!
Lão Thừa tướng chậm rãi nói:
- Mấy năm nay, cháu sống ở Yến quốc rất bình yên, vì sao không tiếp tục sống cuộc sống bình yên đó.
Lão Thừa tướng khẽ thở dài:
- Cháu à, ông biết mấy năm nay, cháu bí mật hoặc tập hợp thế lực, nhưng như thế vẫn chưa đủ, thực lực của cháu trong mắt mụ ta, không đáng là bao cả. Thực lực của mụ ta hiện nay, mạnh hơn cháu tưởng nhiều.
Dừng một chút , thản nhiên cười:
- Nhẫn nại chờ đợi đi, nếu ông trời có mắt, cháu sẽ đợi đ ư ợc đ ến lúc có th ời c ơ mà thôi, n ếu nh ư kh ông đ ợi được thời cơ… thì h ãy sống cuộc sống bình yên.
Mặc Thập Nhị Lang bỗng tiến lên, ôm chầm lấy Lão Thừa tướng, nghẹn ngào nói:
- Ngoại công, ông yên tâm, mối thù này, chắc phải báo thù, con tiện nhân đó cháu phải lấy được đầu ả.
Mắt Lão Thừa tướng ửng đỏ, nói:
- Ngoại công sẽ đợi đến ngày hôm đó. Nếu ngày đó mà tới cho dù ông chỉ còn cái thân già sương khô, cũng tận lực trợ giúp cháu.
… Nguồn: http://thegioitruyen.com
…
Toàn bộ Thượng Kinh thành mấy ngày hôm nay không khi nào yên ổn.
Không chỉ nói đến những tờ ý chỉ, chỉ cần nói đến những cáo trạng được dán khắp nơi và những người của Bộ hình khắp nơi truy tìm lục soát đã khiến cho những người dân trong thành vốn chưa khi nào trải qua những lúc căng thẳng như vậy cảm thấy sợ hãi.
Tiền tuyến chiến sự còn giằng co, Thượng Kinh thành cũng không vì chiến sự ở tiền phương ác liệt mà bối rối, nhưng hôm nay khắp các ngõ ngách đều có những quan viên và họ bắt những kẻ phạm tội, khiến bầu không khí ở Thượng Kinh thành thêm căng thẳng.
Những tửu lầu, quán trà, nhà trọ, cửa hàng đều bị quan sai ra vào lục soát, khiến mọi người hoảng sợ.
Mọi người tụ lại bàn luận tiêu điểm, chính là Vân Thương Lan người mà trước đây từng nắm trong tay Cảnh Bị doanh.
Vân Thương Lan văn võ song toàn, rất phong tài, đã từng là đối tượng để các quan viên gả con gái cho, hắn nắm trong tay Cảnh Bị doanh, lại là tâm phúc của Thượng Chung Ly, đã từng là nhân vật hiển hách một thời của Khánh quốc.
Nhưng chỉ trong một đêm, đứa con cưng của Khánh quốc trong chốc lát lại biến thành kẻ tội đồ mưu phản.
Trong lúc mọi người bàn luận, không khỏi có những tiếng thở dài, chỉ cảm thấy thế sự khó lường, sự thay đổi bất ngờ trên quan trường triều đường, thật khó mà tưởng tượng nổi.
Một ngày căng thẳng ở Thượng Kinh thành đã qua.
Những dân chúng bình thường rất khó mà biết được, trong ngày hôm nay không biết vô số những đạo mệnh lệnh được truyền từ trong Hoàng cung nguy nga tráng lệ tới các doanh trại quân đội, trong mạng lưới của Hậu đảng Khánh quốc, ngày hôm nay như một chiếc máy rất có hệ thống tinh vi, truyền tới các kiểu tin tức và các loại mệnh lệnh.
Có một số ít văn nhân biết được một chút sự tình, trong mắt hiện lên chút sầu lo, những sự bất thường trong kinh, khiến bọn họ cảm thấy đây mới chỉ là bắt đầu thôi, một khi cục diện bắt đầu căng thẳng lên, e rằng sẽ không có lúc nào mà nghỉ ngơi nổi, hơn nữa từ những dấu vết mơ hồ của một số người thì sẽ có một trận chiến ác liệt sắp diễn ra.
Màn đên bao phủ toà thành nguy nga hùng vĩ, trong màn đêm, Hoàng cung ở Thượng Kinh thành như một viên minh châu sáng rọi khắp nơi, thật hào hoa tuyệt mỹ.
Những người ở ngoài cung thì ngưỡng mộ những quý tộc ngụ cư ở trong cung, nhưng bọn họ không thể tưởng tượng nổi, trong cái hào nhoáng rực rỡ đó chứa đựng những tấm màn đen tối, cũng chính là những mặt xấu xa nhất mà con người có.
U Tuyền cung nằm ở phía tây nam Hoàng cung, trong vô vàn cung điện trong Hoàng cung, chỉ là một toà cung bình thường như bao toà khác, ba năm trước sau khi chủ nhân của U Tuyền cung là Nhã phi bị bắt vào lãnh cung, thì toàn cung điện này trở lên rất lạnh lùng.
Mới rạng sáng Nhị hoàng tử đã rời khỏi Vạn Hoa cung, trong lòng rất hưng phấn, chờ đợi.
Hắn chưa bao giờ có sự hưng phấn tột độ với một người con gái nào khác, cả ngày hồn bay phách lạc ngồi trong cung, trong đầu luôn hiện lên hình ảnh xinh đẹp kiều diễm của Khánh hậu, khi nghĩ tới người con gái xinh đẹp kiều diễm kia chính là Mẫu hậu của mình, một sự vụng trộm bất chấp luân thường đạo lý khiến hắn cảm thấy vô cùng hưng phấn và kích động.
Cả ngày hắn đều trong tâm trạng dâng trào, nghĩ tới nhất tần nhất tiếu nhất cử nhất động của diễm phụ, quả khiến hắn điên đảo, vài lần muốn tìm vài cung nữ để giải toả sự bức bách trong người mình ra, nhưng khi nghĩ tới đêm nay được phục vụ mỹ phu nhân, đó là một điều hiến có nên cố dặn mình kiềm chế, giữ sức để làm việc lớn đêm nay.
Khánh hậu vì vị trí của Thái tử mà lôi kéo hắn, hắn cũng đã từng nghi ngờ, nhưng sự ngông cuồng kiêu ngạo của hắn khiến hắn nghĩ rằng vị trí Thái tử Khánh quốc ngoài hắn ra không ai xứng đáng.
Đại hoàng tử thân là Thái tử nhưng đã bỏ mạng trong trận hoả hoạn đó, Tam hoàng tử thì yếu đuối không có năng lực, con trai của Khánh hậu là Tứ Hoàng Tử chỉ mới bốn tuổi, nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có bản thân mình mới là sự lựa chọn hoàn hảo nhất.
Hơn nữa trong quá trình lôi kéo của Hậu đảng cũng tỏ ra thành ý, khiến hắn càng cảm thấy Khánh hậu đang muốn dựa vào bản thân mình, cho nên hai bên cuối cùng hợp thành với nhau.
Hắn đã từng có chút tà niệm với vị Khánh hậu này, nhưng lúc đó Hoàng đế lúc nào cùng kè kè bên Khánh hậu, cho dù gan hắn có to đến đâu, cũng không dám vượt qua Lôi Trì. Nhưng hôm nay ở trong Vạn Hoa cung, đã thấy vẻ phong tình vạn chủng của Khánh hậu, bỗng dục vọng của hắn nổi lên, chỉ cảm thấy những phụ nữ trên thiên hạ này không anh sánh bằng Khánh hậu cả, nếu chiếm giữ được người đẹp này, đời này quả sống không hoang phí chút nào.
Hắn có một cách tán tỉnh đàn bà rất độc, biết muốn chiếm lấy trái tim của phụ nữ, ắt phải tấn công tới tấp, cho nên hắn quyết tâm, đêm nay hắn phải làm cho người phụ nữ này thật thoả mãn, có được sự hỗ trợ của Khánh hậu, mình ắt sẽ được đăng vị, tới lúc đó đăng cơ trở thành Hoàng đế, ắt phải đưa mỹ phụ này vào ở trong hậu cung của mình.
Về phần cưới mẹ kế làm vợ mình có vẻ vô luân đạo, nhưng đối với Nhị hoàng tử nổi tiếng ngông cuồng không để ý cái gì gọi là cấm kỵ, thì cái này không ăn nhằm gì với hắn.
Chỉ cần đưa Khánh hậu về hậu cung, sẽ quang minh chính đại mà vui đùa, nếu có người dám dèm pha một câu, sẽ giết không tha.