Phong Kỵ rời trại Đại soái khá xa, ở góc trái trại của Phong Kỵ, dựa theo sự phân phó của Hàn Mạc, dựng một doanh trướng lớn, bên cạnh doanh trướng lớn còn có một vài doanh trướng khác nhỏ hơn, hỗ trợ chặt chẽ, lại nghiêm lệnh không cho bất cứ kẻ nào tới gần.
Trời không trăng, trong trại không có gió, lúc này ở trong doanh trướng lớn, Hàn Mạc đang ôm lấy Tiêu Linh Chỉ toàn thân mặc đồ đen ngồi bên giường, ngọn đèn dầu chiếu lên mặt hai người, cả hai đều là một vẻ mặt hạnh phúc.
- Chỉ Nhi, khiến nàng chịu khổ rồi.
Hàn Mạc nắm tay Tiêu Linh Chỉ, dịu dàng nói:
- Ta cam đoan với nàng, không lâu nữa, ta sẽ không khiến nàng chịu khổ như vậy nữa.
- Cùng ở một chỗ với chàng, bất kể ở đâu, Chỉ Nhi cũng không thấy khổ.
Tiêu Linh Chỉ thản nhiên cười, tuy rằng từ Kinh thành đi Tây Bắc, dọc đường đi trải qua bao khổ ải, nhưng có thể ở cùng với Hàn Mạc, trong lòng Tiêu Linh Chỉ nói không hết vui mừng.
Chỉ còn lại hơn ba tháng, nàng trân trọng từng giây từng phút ở bên cạnh Hàn Mạc.
- Hàn lang, Chỉ Nhi đi theo bên cạnh chàng như vậy, nếu bị người khác biết, có phải không tốt đối với chàng không?
Tiêu Linh Chỉ khẽ hỏi.
Hàn Mạc lắc đầu, nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay Tiêu Linh Chỉ, dịu dàng nói:
- Không có gì tốt hay không. Cho dù biết thì có sao? Ta vốn là muốn lúc nào cũng ở cùng một chỗ với nàng.
Trong mắt Tiêu Linh Chỉ hiện ra những tia sáng kỳ lạ, đầu tựa vào ngực Hàn Mạc, khẽ giọng nói:
- Hàn Lang, chàng thật tốt!
Hàn Mạc hạ giọng nói:
- Chỉ Nhi của ta mới tốt chứ. Nguyện cùng ta chịu khổ cực, thâm tình này của nàng, cả đời này ta sẽ đối với nàng thật tốt.
- Cả đời?
Tiêu Linh Chỉ trong mắt xẹt qua một tia ảm đạm, Hàn Mạc từ phía sau ôm nàng đương nhiên không nhìn thấy thần sắc như vậy, mà vẻ ảm đạm đó, chỉ trong nháy mắt liền biến mất, lộ ra vẻ thanh nhã tươi cười:
- Chỉ Nhi không cần cả đời, chỉ cần mỗi ngày đều có thể nhìn thấy Hàn lang, mỗi ngày có thể chạm vào Hàn lang cũng đã đủ rồi.
Hàn Mạc cảm động trong lòng, lại ôm chặt giai nhân vào trong lòng.
- Hàn lang, chàng tạm giữ chức thay Đại tướng quân, tướng lĩnh Tây Bắc không phản đối ư?
Tiêu Linh Chỉ đột nhiên hỏi.
Ở sâu trong lòng nàng tuy rằng rất hy vọng có thể cùng Hàn Mạc hai người chung sống, lặng lẽ vượt qua những ngày cuối cùng của mình, nhưng Hàn Mạc thân ở vị trí này, muốn im lặng, thật sự không có khả năng.
Hàn Mạc thở dài, nói:
- Trong lòng không phục đương nhiên là có. Những tướng lĩnh Tây Bắc này, người nào cũng có công, muốn hoàn toàn vâng lời một người ngoài như ta đây, bọn họ không thể nhất thời tâm phục. Chẳng qua có binh phù Đại tướng quân, hơn nữa Vương Tư Vũ Tần Lạc mấy người này ngược lại cũng hiểu đại cục, mới không còn sinh sự.
Hàn Mạc cười khổ lắc đầu nói:
- Hơn mười vạn quân Tây Bắc, đâu thể một sớm một chiều nghe theo hiệu lệnh, ngày sau chuyện phiền toái khẳng định không ít. May mắn ngày đó ta chém được Ngũ Thiên Thiệu, bằng không …Chớ nói dẫn binh qua đây, chỉ e tới Yến Kinh cũng không thể quay về.
- Lâm Dương quan bên này, Hàn lang có thể tạm thời khống chế tình hình.
Tiêu Linh Chỉ thanh âm mềm mại, nhưng thần sắc đã lộ rõ gay gắt:
- Nhưng Hàn lang hẳn biết, biên cương nước Yến, cũng không phải chỉ có một người Ngũ Thiên Thiệu.
Nàng trầm ngâm, hạ giọng nói:
- Ngoại trừ ải Lâm Dương, còn có năm ải Thượng Cốc, Truy Hà, Tuyên Vũ, Lâm Chiếu và Vân Thủy, Tổng binh năm ải này, có thể nghe theo sự điều khiển của Hàn lang sao?
- Việc này…!
Hàn Mạc nét mặt lộ rõ vẻ lo lắng.
Tiêu Linh Chỉ từ trên đùi Hàn Mạc đứng lên, ngồi bên người Hàn Mạc, hai tay dịu dàng nâng gương mặt của Hàn Mạc, thanh âm cực nhẹ, nhưng cũng cực mềm mại:
- Hàn lang, Chỉ Nhi hỏi chàng một vấn đề, nếu chàng không muốn trả lời, Chỉ Nhi cũng không trách chàng!
- Nàng có vấn để gì?
Tiêu Linh Chỉ ghé sát vào bên tai Hàn Mạc, thấp giọng hỏi:
- Đại tướng quân có thể trở về Đại doanh Tây Bắc không?
Hàn Mạc lập tức chau mày lại.
Tiêu Linh Chỉ dịu dàng cười, không đợi Hàn Mạc trả lời, đã hạ giọng nói:
- Hàn lang nói muốn thực sự ổn định quân Tây Bắc, ngoại trừ Ngũ Thiên Thiệu, đối với năm đại tổng binh khác, cũng đều có biện pháp ứng đối, nếu không năm tổng binh này rốt cuộc là tâm phúc hay đại họa của Hàn lang.
Hàn Mạc nghiêm nghị nói:
- Chỉ Nhi, kỳ thực…!
Tiêu Linh Chỉ dịu dàng cười nói:
- Hàn lang không cần giải thích, Chỉ Nhi biết chàng có một số việc không nói với Chỉ Nhi. Chỉ Nhi không làm khó chàng… Nhưng Hàn lang đã đi tới Tây Bắc, là bộ mặt quyền lực quân đội, như vậy rất nhiều việc cần phải tính trước kỹ càng.
Hàn Mạc than khẽ một tiếng, nói:
- Chỉ Nhi, nàng đã là người của ta, ta sao có thể không tin nàng.
Hạ giọng, cười khổ nói:
- Đại tướng quân… Có lẽ là không về được rồi.
Hắn không nói rõ toàn bộ, nhưng những lời này nói ra, chẳng khác nào đã nói Đại tướng quân xảy ra chuyện thật, dựa vào sự thông minh sắc sảo của Tiêu Linh Chỉ, đương nhiên không thể không biết suy nghĩ thực sự trong lời nói đó.
Tiêu Linh Chỉ thở dài xa xôi, trầm mặc hồi lâu, cuối cùng ngẩng lên, mắt đẹp mông lung, hạ giọng nói:
- Nếu là như thế, chàng càng phải thừa dịp khi Ngụy Khánh tranh chấp, nắm chặt thời gian giải quyết một ít tai họa tiềm ẩn. Bỏ qua thời cơ lần này, chỉ e rất khó tìm được cơ hội khác.
Hàn Mạc nghiêm nghị nói:
- Chỉ Nhi, nàng có cách gì không?
Tiêu Linh Chỉ lúc trước ở Tiêu phủ, vẫn thường trợ giúp Tiêu Thái sư xử lý nhiều sự vụ, cách nàng xử lý công việc, cũng vô cùng linh hoạt.
Tuy rằng hiện giờ trước mặt Hàn Mạc, giai nhân dịu dàng như nước, lộ rõ vẻ đẹp dịu dàng của người đẹp, nhưng Hàn Mạc không quên ghi nhớ, người con gái này cũng không phải người con gái bình thường, trí tuệ này những người con gái khác không thể sánh bằng.
- Chỉ Nhi nếu giúp chàng nghĩ một biện pháp, Hàn lang báo đáp Chỉ Nhi như thế nào?
Tiêu Linh Chỉ nhìn Hàn Mạc, nhẹ nhàng cười.
Hàn Mạc cầm tay Tiêu Linh Chỉ, kề sát vào tai nàng, nhẹ nhàng nói một câu.
Nhất thời khuôn mặt Tiêu Linh Chỉ lập tức ửng hồng, cắn môi, quay qua cắn nhẹ trên cổ Hàn Mạc, sau đó mới nói:
- Chàng không được giở thủ đoạn lưu manh…!
Hàn Mạc cười ha hả, lập tức nghiêm mặt nói:
- Chỉ Nhi, nàng nếu có cách gì tốt, nên chỉ cho ta!
Tiêu Linh Chỉ lúc này mới hạ giọng nói:
- Kỳ thực Chỉ Nhi cũng không biết cách nào tốt, nhưng cũng thử dùng một lần.
- Nàng nói!
- Điều tướng không điều binh!
Tiêu Linh Chỉ gằn từng chữ.
Hàn Mạc nghe vậy, đầu tiên ngẩn ra, nheo mắt trầm ngâm một lát, chậm rãi đứng dậy, ở trong lều lớn đi lại một lát, cuối cùng gật đầu nói:
- Biện pháp này của Chỉ Nhi có thể nói kế sách tốt nhất, chẳng qua…!
- Hàn lang sợ mấy vị tổng binh không phục tùng sự điều động?
Tiêu Linh Chỉ chăm chú nhing Hàn Mạc hỏi.
Hàn Mạc gật đầu.
Tiêu Linh Chỉ mỉm cười nói:
- Sáu đại tổng binh đều do Đại tướng quân bổ nhiệm, hiện giờ chàng nắm quyền Đại tướng quân, nếu bọn họ không phục tùng điều động, đó tất nhiên là có tâm tư khác.
Dừng một chút, nàng chậm rãi nói:
- Không phục tùng quân lệnh, Hàn lang đương nhiên có lý do xử lý. Hơn nữa Hàn lang có thể mượn cơ hội này, xem năm đại tổng binh còn lại, cuối cùng ai dám cãi lại quân lệnh.
- Ý của Chỉ Nhi, hẳn không chỉ là điều động Tổng binh đi chứ?
Tiêu Linh Chri khẽ gật đầu nói:
- Tướng lĩnh từ Đô Chỉ huy sứ trở lên, đều phải điều động đi dẹp loạn.
Tiêu Linh Chỉ nghiêm nghị nói:
- Tướng lĩnh mỗi ải, đều phân công tới những nơi hiểm yếu khác nhau…!
Hàn Mạc gật đầu nói:
- Kể từ đó, các tổng binh sẽ một lần nữa thích ứng với hoàn cảnh mới, mà tướng lĩnh thuộc hạ cũng sẽ là người mới, không hình thành thế lực. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://thegioitruyen.com
Trên mặt hắn lập tức lộ rõ vẻ lo lắng:
- Nhưng lúc này đổi tướng các ải, chỉ e đối với lòng quân không có lợi, vả lại…sau khi điều tướng, các tướng lĩnh đối với thuộc hạ mới của mình không quen, mọi mặt đều thích ứng lần nữa, có thể làm giảm sức chiến đấu chăng?
- Muốn đạt được, phải có trả giá.
Tiêu Linh Chỉ bình tĩnh nói:
- Sau khi điều tướng, tướng lĩnh các ải và binh sĩ tự nhiên có nhu cầu cần thời gian thích ứng, trong thời gian ngắn cũng khó tránh sẽ xuất hiện những việc không tốt. Nhưng đây đối với việc Hàn lang nắm quân Tây Bắc trong tay, ngược lại có trợ giúp cực lớn, hơn nữa tình huống trước mắt, dường như cũng chỉ có tài năng như vậy khiến các tổng binh không cách giữ binh thận trọng, không thể hình thành sự uy hiếp đối với Hàn lang, Hàn lang thì có cơ hội và thời gian từ tốn nắm quân Tây Bắc trong tay. Kỳ thực quân Tây Bắc các ải xây dựng chế độ quân lệnh đều tương thông, từ đông sang tây mười mấy vạn quân Tây Bắc, cũng vẫn dựa theo chế độ của Tiêu Đại tướng quân trấn thủ biên ải, tuy rằng thay tướng lĩnh mới, nhưng ngoại trừ gương mặt tướng sĩ mới, phương diện khác hẳn là không xuất hiện những phiền toái quá lớn. Mấy đại tổng binh này đều là Đại Tướng quân đề bạt hoặc giữ lại dùng, đều là tướng quân có tài, trong khoảng thời gian ngắn hẳn là có thể thích ứng với thuộc hạ mới, nhưng muốn hình thành lực lượng uy hiếp Hàn lang, đó cũng cần một năm rưỡi mới có thể làm nên chuyện, mà Hàn lang có được thời gian như vậy, nếu còn không thể áp đảo các tổng binh, như vậy Chỉ Nhi khuyên Hàn lang không cần mất mặt cho người khác thấy…!
Nói tới đây, nàng che miệng, khẽ cười rộ lên.
Hàn Mạc cười ha hả, lại nghe Tiêu Linh Chỉ tiếp tục nói:
- Hơn nữa hiện giờ Ngụy Khánh khai chiến, cuộc chiến này ai thắng ai thua khó đoán biết, Chỉ Nhi cảm thấy tại thời điểm này, bọn họ bất luận cách gì cũng không dám chọc giận quân Tây Bắc, đây cũng là thời gian cho các tướng lĩnh thích ứng với thuộc hạ mới.
Hàn Mạc gật đầu nói:
- Kỳ thực ta cũng hiểu được lúc này hai nước hẳn sẽ không ngốc tới mức trêu chọc chúng ta.
Hắn dừng một chút, trong mắt lóe sáng, hạ giọng nói:
- Tuy nhiên lần này điều tướng, không thể trực tiếp truyền đạt mệnh lệnh, nếu không một khi có người lòng dạ khác, ngược lại sẽ gặp chuyện xấu.
- Cho nên Hàn lang ắt phải tìm một lý do, khiến Ngũ đại tổng binh đi tới ải Lâm Dương.
Tiêu Linh Chỉ bình tĩnh nói:
- Hàn Lang giáp mặt bọn họ viết ra lệnh điều động, trước đưa cho tướng lĩnh của thuộc hạ bọn họ phân tán rời đi, đợi cho điều động thuộc hạ của bọn họ đi, Hàn lang có thể phái người đưa bọn họ trực tiếp hướng tới quan ải mới tiếp quản phòng ngự.
Hàn Mạc cười nói:
- Việc này không khó xử lý. Lệnh Đại tướng quân ở trong tay ta, phái người truyền đạt mệnh lệnh, khiến bọn họ lập tức tới ải Lâm Dương cử hành hội nghị cao cấp.
Khóe miệng hắn nở nụ cười nhạt, tổng binh này cũng không biết Tiêu Hoài Ngọc đã chết, lệnh triệu tập của Đại tướng quân đến, chắc chắn bọn họ không dám không đến.
Hắn nhìn về phía Tiêu Linh Chỉ, chỉ thấy tiểu mỹ nhân cười một chút, dưới ngọn đèn, người so với hoa kiều diễm, không kìm nổi liền tới gần tiếp cận eo thon nhỏ của Tiêu Linh Chỉ, thấp giọng nói:
- Chỉ Nhi cho nghĩ ta kế sách như thế cho ta, Hàn lang nói sẽ giữ lời, báo đáp nàng thật tốt!
Tiêu Linh Chỉ mặt phấn bùng cháy, buông xuống thấp, cắn môi, mà một tay Hàn Mạc đã giống như rắn luồn vào cổ áo nàng, nắm lấy một bên nhũ tuyết đầy đặn.
Tiêu Linh Chỉ thân thể mềm mại run rẩy, mắt đẹp ẩn tình, run giọng nói,
- Hàn lang, đây…chỗ này là doanh trại, nếu là…Nếu bị người khác biết…!
Cảm giác được hai ngón tay Hàn Mạc nhẹ nhàng kẹp nụ hoa đỏ tươi trên núi tuyết, thân thể mềm mại không kìm lòng nổi nhẹ nhàng vặn vẹo đứng lên.
- Yên tâm, nơi này không ai tới gần đây, đều là thuộc hạ Phong Kỵ của ta thủ ở chỗ này.
Hàn Mạc hôn cổ trắng thon dài như thiên nga của Tiêu Linh Chỉ, hạ giọng nói:
- Đàn ông nói là nói, nói báo đáp thì phải báo đáp, không thể thì xấu lắm.