Hoàng đế hiển nhiên cũng bị mây mù dày đặc của lão hồ ly này khiến cho hơi hồ đồ, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh khác thường, hỏi:
- Thái Sư cảm thấy việc này nên xử lý thế nào mới tốt? Nếu Thái Sư nói lời của Phạm ái khanh không phải thượng sách, như vậy Thái Sư có thể đưa ra một thượng sách hay không?
Tiêu Thái Sư chắp tay nói:
- Thánh thượng, thật ra xử quyết tướng lãnh Ngự lâm từ Giáo úy trở lên, đã là trừng phạt thật lớn đối với Ngự lâm quân phản loạn, chỉ cần ý chỉ này truyền đạt xuống, không những có thể kinh sợ toàn quân, hơn nữa người trong thiên hạ cũng không thể nói thêm gì khác.
Hoàng đế do dự, trong đám tướng lãnh phải xử quyết lần này, tự nhiên có nhiều tướng lĩnh tâm phúc Hoàng đế bồi dưỡng tỉ mỉ, thậm chí lần này cha con Tô gia phản loạn, rất nhiều tướng lãnh làm theo mưu kế Hoàng thượng âm thầm bày ra.
Vì bồi dưỡng đám tướng lãnh tâm phúc này, Hoàng đế đã tiêu tốn rất nhiều tâm huyết, hiện giờ phải một đao chặt bỏ, đối với hắn mà nói, đó là tổn thất vô cùng lớn, hơn nữa một khi đám tướng lãnh này bị giết, mình còn có thể khống chế vững vàng hai đại doanh Ngự lâm quân hay không cũng là một điều khó đoán trước.
Nhưng tình thế trước mắt, nếu không hy sinh đám tướng lãnh kia, chỉ sợ ngay cả hai đại doanh cũng không bảo vệ được.
Do dự hồi lâu, Hoàng đế mới hơi vuốt cằm nói:
- Lời Thái Sư nói rất đúng.
Trong mắt Tiêu Thái Sư lộ ra một hào quang bất cứ kẻ nào cũng không nhận thấy được, lập tức liền nghe lão tiếp tục nói:
- Giống như lão thần vừa nói, xử quyết tướng lãnh Ngự lâm quân, đã là xử trí nghiêm khắc đối với phản quân, tất nhiên sẽ nổi lên tác dụng cảnh tỉnh đối với binh sĩ hai doanh. Ngoài ra, như lời Phạm Thượng thư nói, tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, đối với binh sĩ hai doanh, không cần đưa bọn họ đi đày, lại có thể xử phạm quân bổng của bọn họ, dùng để trừng phạt. Từ đó, binh sĩ hai doanh chắc chắn sẽ tin phục, hơn nữa lại cực kỳ cảm kích đối với lòng khoan dung nhân ái độ lượng của Thánh thượng, sau này chắc chắn sẽ càng tận trung với Thánh thượng, đền đáp triều đình!
- Được!
Hoàng đế lập tức nói:
- Thái Sư tiến cử, quả là thượng sách!
Vì kế hoạch hôm nay, chỉ có thể vứt bỏ xe bảo soái rồi, hy sinh một đám tướng lãnh, lại có thể bảo vệ được hai doanh, tuy rằng phần lớn tướng lãnh tâm phúc sẽ bị chém đầu, nhưng căn cứ hai doanh còn, dùng thời gian, có thể bối dưỡng ra một đám tướng lãnh trung thành mới.
Ngày xưa nhìn thấy gương mặt già nua của Tiêu Thái Sư, từ trong đáy lòng Hoàng đế đều sinh ra một loại phản cảm, nhưng hôm nay lại sinh ra một chút thiện cảm đối với lão già này.
Tuy rằng hắn biết, lão già này chắc chắn có mục đích, nhưng bảo vệ hai đại doanh, cũng là cam đoan rất lớn đối với lợi ích của hoàng tộc.
Hoàng đế cũng nhanh chóng suy nghĩ, mơ hồ cảm giác có phải cáo già này thể hiện thiện ý đối với hoàng tộc hay không?
Dùng sự giảo hoạt của Tiêu Thái Sư, thấy Hàn Mạc lãnh binh trở về, có thể đoán được chắc chắn Tây Bắc phát sinh biến cố, nếu cáo già này đoán được Tiêu Hoài Ngọc xảy ra biến cố, tất nhiên sẽ sinh ra nguy cơ thật lớn.
Tiêu gia không có Tiêu Hoài Ngọc, mặc dù trong triều vẫn có được không ít quan viên, nhưng không thể phủ nhận, căn cơ của bọn họ đã sụp đổ.
Dưới tình huống như vậy, nếu Tiêu gia không còn là đối thủ ngang tầm với Hàn gia, tất phải tìm đồng minh mới thậm chí là hòn núi dựa vào.
Trong lòng Hoàng đế mơ hồ cảm thấy, bởi vì Tiêu Thái Sư này thấy rõ cục thế, cho nên chuẩn bị dựa vào hoàng tộc, tới ôm đùi hoàng tộc hay không?
Đây cũng là chuyện có nhiều khả năng.
Ba thế lực lớn trong triều, Tô gia diệt, Tiêu gia suy sụp, hiện giờ có thể chống lại Hàn gia, chỉ có hoàng tộc nghỉ ngơi dưỡng sức đã lâu, Tiêu gia tới ôm đùi hoàng tộc chống lại Hàn gia, cũng là việc hợp logic.
…
Phạm Vân Ngọa nhíu mày, Hồ Tuyết Tân bên kia sao lại để Tiêu Thái Sư nói ba xạo liền bỏ qua cơ hội xóa sổ Ngự lâm quân suy yếu hoàng tộc, thân thể vừa động liền muốn bước ra khỏi hàng, bỗng nghe được bên cạnh truyền đến tướng ho khan rất nhẹ.
Đầu tiên hắn ngẩn ra, không lập tức bước ra khỏi hàng, mà nhìn về nơi phát ra tiếng ho, lại thấy không ngờ người phát ra tiếng ho nhẹ là Hàn Huyền Đạo, trong khi hắn nghi hoặc, đã thấy Hàn Huyền Đạo thản nhiên lắc đầu một chút. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Hồ Tuyết Tân hơi nhíu mày, nhưng nếu Hàn Huyền Đạo nhắc nhở, hiển nhiên có thâm ý khác, hắn hơi do dự một chút, cuối cùng không tiếp tục gây khó dễ.
Tiêu Thái Sư cũng không lui xuống, chỉ thấy hắn nhìn chung quanh, lập tức chậm rãi nói:
- Hai doanh có thể lưu lại, chẳng qua vì sự an nguy của Thánh thượng, Hỏa Sơn Doanh không thể tiếp tục làm Nội Ngự lâm doanh đóng quân trong hoàng thành.
Mày Hoàng đế vừa giãn ra lập tức hơi nhăn lại.
- Lần này náo động, hai doanh thương vong không nhỏ, tổng cộng chết hơn hai ngàn người… !
Tiêu Thái Sư thoáng nghĩ, nói chuyện cực kỳ thong thả, cũng cực kỳ trầm thấp, hắn hơi dừng một chút, cuối cùng nói:
- Lão thần thỉnh chỉ, xác nhập Hỏa Sơn Doanh với Phượng Tường Doanh, hơn nữa tên doanh vốn đã có biên chế không thể dùng lại, xây dựng lại một doanh mới.
- Xây dựng lại một doanh mới?
Thần sắc trong mắt Hoàng đế quái dị.
- Không sai, Hỏa Sơn doanh không thể tiếp tục ở trong hoàng thành, một lần nữa biên chế với Phượng Tường Doanh, sửa tên doanh.
Tiêu Thái Sư gằn từng chữ:
- Từ đó, lập tức giữ lại đám tinh bình này ra sức vì nước, cũng có thể hủy diệt đoạn lịch sử đen tối này.
Tiêu Vạn Trường lập tức phụ họa:
- Khởi bẩm Thánh thượng, thần nghĩ rằng lời Tiêu Thái Sư rất đúng. Hỏa Sơn Doanh và Phượng Tường Doanh đều là doanh phản quân, không thể dùng lại, hai doanh kết hợp và tổ chức lại, đổi tên doanh khác!
Lúc này có vài thần tử bước ra khỏi hàng phụ họa.
Hoàng đế do dự một phen, cuối cùng nói:
- Vậy Thái Sư cảm thấy nên đổi thành tên gì?
- Trung Nghĩa Doanh!
Tiêu Thái Sư nói không chút do dự.
Mọi người đều nghĩ trong lòng, lời cáo giá thốt ra, chỉ sợ trước khi vào cung đã sớm nghĩ sẵn rồi.
- Trung Nghĩa Doanh?
Hoàng đế thì thào đọc lại một lần.
Không đợi Hoàng đế suy nghĩ nhiều, Tiêu Thái Sư đã tiếp tục nói:
- Sau khi hai doanh kết hợp và tổ chức lại, Trung nghĩa Doanh bố trí một Chỉ huy sứ là được, hiện giờ lão thần tiến cử một người, có thể đảm nhiệm!
Dường như Hoàng đế ý thức được điều gì, hai tay không khỏi nắm chặt lại, trầm giọng nói:
- Thái Sư muốn tiến cử ai?
Cho tới nay, người được lựa chọn làm Chỉ huy sứ Ngự lâm quân, đều do tự Hoàng đế chỉ định, quan viên triều đình không được nhúng tay, nhưng hôm nay Tiêu Thái Sư liên tục góp lời, không ngững muốn kết hợp tổ chức hai hai doanh làm Trung Nghĩa Doanh, hơn nữa còn muốn đích thân tiến cử Chỉ huy sứ, đây cũng cực kỳ khác thường.
Nếu là ngày thường, Hoàng đế sẽ một câu đẩy trở về, không có khả năng khiến quan viên nội các nhúng tay vào chuyện Ngự lâm quân.
Nhưng tình thế hôm nay khác nhau rất lớn, hai doanh này có thể bảo vệ hay không còn là vấn đề, nếu không có Tiêu Thái Sư bảo vệ, chúng quan viên đồng loạt dâng tấu xóa bỏ, đối mặt với áp lực quan viên toàn triều, chỉ sợ thật sự không dễ bảo vệ.
Cũng bởi vì như thế, Hoàng đế nhịn lửa giận trong lòng xuống.
Tiêu Thái Sư khom người, gằn từng chữ:
- Lão thần tiến cử Hộ quân tham lĩnh Bộ binh Hỏa Sơn Doanh Hàn Thương làm Chỉ huy sứ Trung Nghĩa Doanh!
…
Cho dù Tiêu Thái Sư tiến cử một tên tiểu binh chưa biết tới đảm nhiệm Chỉ huy sứ, cũng sẽ không khiến người giật mình bằng hai chữ "Hàn Thương", không chỉ các vị trọng thần ở đây, ngay cả Hoàng đế xưa nay trầm ổn, cũng biến sắc.
Hàn Huyền Đạo vốn vẻ mặt bình tĩnh, lúc này lại lộ ra vẻ kinh ngạc hiếm thấy, lập tức nhíu mày, liếc Tiêu Thái Sư thoáng suy nghĩ một chút.
Tiêu Hoài Kim và Tiêu Vạn Trường liếc nhau, trên mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc, không dám tin, gần như nghĩ tới Tiêu Thái Sư già hồ đồ rồi.
Đây là chuyện tuyệt đối không thể tin nổi.
Tô gia diệt vong, trong triều chỉ còn Hạ Hàn phái và Tiêu phái, trong mắt rất nhiều người, triều cục tiếp theo là hai phái này tranh đấu với nhau.
Nhưng Tiêu Thái Sư lại khiến người ta khó tin mà tiến cử đệ tử Hàn gia làm Chỉ huy sứ.
Đây chẳng phải khiến địch thủ của mình càng lớn mạnh hơn.
Quần thần trong điện Càn Tâm, trong nhất thời đều trợn mắt há mồm, nói không ra lời, thời gian trong điện vẫn duy trì yên tĩnh như chết chóc.
…
- Thái Sư, lời ngài nói, trẫm nghe không rõ!
Một lúc lâu sau, Hoàng đế mới dùng một giọng nói cực kỳ lạnh lùng nói:
- Ngài tiến cử người nào?
Dù là lòng dạ Hoàng đế thâm sâu, trong nhất thời cũng khó hiểu được tâm tư của Tiêu Thái Sư, thậm chí hắn cảm giác, có phải lão già kia nhất thời hồ đồ, mới nói xằng nói bậy như vậy hay không.
Tiêu Thái Sư ho khan một hồi, lau khóe miệng, chậm rãi nói:
- Lão thần tiến cử Hàn Thương làm Chỉ huy sứ Trung Nghĩa Doanh. Lần này hai doanh làm loạn, chỉ có Hàn Thương và vài tướng lãnh không tham dự lần phản loạn này, lập tức bị phản quân nhốt vào ngục, đủ thấy bọn họ trung thành với Thánh thượng. Ngoài ra, Hàn Thương văn võ song toàn, võ đủ chấn ba quân, văn cũng là anh kiệt tài trí hơn người. Hơn nữa Hàn Thương ở Hỏa Sơn Doanh nhiều năm, mang binh nghiêm khắc lại cẩn thận, hơn nữa vô cùng quen thuộc với Ngự lâm quân, lương đống như thế, có thể đạm nhiệm chức Chỉ huy sứ Trung Nghĩa Doanh!
Mọi người nghe Tiêu Thái Sư nói một phen, lúc này mới xác định, không phải ông lão này nhất thời tâm huyết dâng trào nói sai rồi, chỉ sợ là sớm có ý như vậy.
Hoàng đế chỉ cảm thấy lửa giận công tâm, hơi thở hỗn loạn, quay cuồng một trận, hắn tự nhịn xuống, cười lạnh nói:
- Hàn Thương… thật sự có thể đảm nhiệm sao?
Lúc này hắn mới hiểu được, trong vô tình, mình đã bị lão cáo già này xếp đặt độc ác.
Cáo già này trong lúc hời hợt liền bố trí cạm bẫy, dẫn mình nhảy vào.
Hàn Huyền Đạo gần đây cực kỳ khiêm tốn rốt cục chậm rãi đi ra, khom người nói:
- Thánh thượng, cổ ngữ có câu, làm việc bên ngoài không tránh thù, làm việc bên trong không tránh thân. Tuy Hàn Thương là con thần, nhưng thần dám cam đoan, sự trung thành của hắn với Thánh thượng, trời đất chứng giám.
Hắn dừng một chút, cũng không nhìn thấy sắc mặt Hoàng đế khó coi tới cực điểm, tiếp tục nói:
- Phần lớn tướng lãnh phản quân tham dự lần phản loạn này, phải nghiêm trị, nghĩ lại, thần thấy lời Thái Sư nói rất đúng, hiện giờ người có thể đảm nhiệm chức vụ này trong quân, Hàn Thương cũng là một lựa chọn rất tốt!
Lửa giận trong lòng Hoàng đế bùng cháy, thầm nghĩ:
- Hàn Huyền Đạo ngươi là kẻ tâm tư bất chính, con ngươi có thể trung thành với trẫm, thật là vớ vẩn!
Mà lúc này Tiêu Thái Sư lại khen:
- Một câu làm việc bên trong không tránh thân này của Hàn Thượng thư là nói dối. Lão thần nghĩ rằng, lời này của Hàn Thượng thư, chính là phát ra thật lòng. Cha tiến con, phân ưu cho vua, tất thành một đoạn giai thoại!
Hắn cùng Hàn Huyền Đạo kẻ xướng người họa, Hoàng đế cảm thấy một kình khí hướng thẳng đến trán, cảm thấy đầu đau nhức một hồi, trong mắt lộ ra một tia thống khổ.
Nhưng ý chí Hoàng đế trải qua rèn luyện cũng cực kỳ cứng cỏi, cố nén đau xót trong lòng, trên mặt cố gắng duy trì bình tĩnh, đợi cho cơn đau đầu hơi dịu đi một chút, mới nâng tay nói:
- Trẫm… thân thể không khỏe, việc này, ba ngày sau… triều nghị, các ngươi… trước hãy lui ra!
Nói xong, hắn dựa ngồi lên ghế, mỏi mệt không chịu nổi, không hề nói gì.
- Thánh thượng bảo trọng long thể!
Đầu tiên chúng thần ngơ ngác nhìn nhau, lập tức cùng quỳ xuống, cung kính thi lễ, đứng dậy, lưng lui tới cửa, sau đó nối đuôi nhau mà ra.
Đợi đám thần tử rời khỏi, Hoàng đế mới mỏ to mắt, gian nan ngồi dậy, sắc mặt xanh mét, trong đôi mắt lại tràn đầy phẫn nộ, hắn nắm mạnh chén ngóc trên bàn, tức giận mắng một tiếng:
- Một đám loạn thần tặc tử!
Cầm chén ngọc trong tay ném thật mạnh ra ngoài.
Một tiếng "xoảng" vang lên.
Chén ngọc bị đập nát, mà trà nóng bên trong, tràn lan trên mặt đá cẩm thạch.