Dịch Không Đình phía sau Hoàng đế phất tay ra hiệu tên thái giám kia lui ra, lúc này mới thấp giọng nói:
- Thánh thượng, Đường Minh Ngô làm việc quả thật không chu toàn, không ngờ để Lục Tông Hiên chạy. Chẳng qua đông thành còn ở trong tay Tô Quan Nhai, Hàn Mạc phá thành, chưa chắc không phải một chuyện tốt, hiện giờ đại quân vào thành, Tô Quan Nhai bị bức tới đường cùng, thời điểm này, chỉ sợ Tô Quan Nhai muốn tìm người chôn cùng.
Hoàng đế lắc đầu nói:
- Kẻ làm chuyện lớn, phải lòng lang dạ sói. Hiện giờ xem ra, Tô Quan Nhai này quả thật vẫn dính đạo giả nhân giả nghĩa. Tuy rằng nhân số lính Cửu Môn không nhiều lắm, nhưng lúc này chung quy là một đội quân không ổn định, tồn tại biến cố thật lớn. Nếu hắn thật sự muốn thành đại sự, nên hạ sát thủ lúc tiếp nhận phòng thủ… !
Hắn lập tức thở dài, cảm thán nói:
- Lại nói, việc này trẫm cũng có sơ sót. Lục Anh Quý đi theo trẫm rất nhiều năm, trẫm cực kỳ tín nhiệm hắn, quyền nhậm miễn tướng lãnh Cửu Môn, xưa này trẫm đều để hắn chuyên quyền, cũng bởi như thế, gần như tướng lãnh Cửu Môn đều là tâm phúc của cha con bọn họ, nếu không phái trẫm quá mức phóng túng, hôm nay Lục Tông Hiên cũng không thể chỉ dựa vào mặt mũi, có thể khơi bào lính Cửu Môn bạo động… !
Dịch Không Đình vội nói:
- Đây là Hoàng thượng tín nhiệm thần tử, càng biểu hiện Thánh thượng minh quân, chỉ có điều cha con Lục gia ngu dốt, không thể hiểu được tâm ý Thánh thượng… !
Hoàng đế nắm tay, nhíu mày nói:
- Lão Dịch, theo ý kiến của ngươi, Hàn Mạc này có thể nhân cơ hội làm loạn hay không?
- Hẳn sẽ không!
Dịch Không Đình cẩn thận nói:
- Dưới tay Hàn Mạc, có Ngự lâm quân, cũng có quân Tây Bắc, ngoại trừ gia quân Đông Hải kia, bộ hạ tướng sĩ của hắn không phải đích hệ, hơn nữa hắn lấy cờ hiệu cần vương, tuyệt đối không dám làm xằng làm bậy.
Hoàng đế hơi gật đầu, lập tức thở dài:
- Chỉ tiếc kẻ này là con cháu quý tộc, nếu không trẫm nhất định trọng dụng hắn. Tuy nhiên trải qua lần này, thủ đoạn của kẻ này sẽ rất cao, trẫm cũng không thể mạo hiểm cho hắn quá nhiều quyền lực.
- Ý tứ của Thánh thượng là?
- Lúc trước để hắn một tay nắm giữ Tây Hoa Thính, một tay nắm giữ Báo Đột Doanh, vốn là muốn mượn lực đẩy lực, khiến Hàn gia có thực lực chống lại Tiêu gia.
Hoàng đế đứng yên như núi, vô cùng ổn định:
- Tiêu gia hiện giờ… hừ, quân quyền trong tay Hàn Mạc, cũng nên trả lại cho trẫm một ít!
Nói đến đây, Hoàng đế hơi suy nghĩ sâu xa, đang muốn trở lại trong điện, lại thấy được một gã thái giám chạy vội tới, vẻ mặt khẩn trương khác thường, quỳ gối trước điện, cao giọng bẩm:
- Khởi bẩm Thánh thượng, thành đông có biến!
- Có biến?
Sắc mặt Hoàng đế khẽ biến, quay đầu, tiến lên vài bước, trong đôi mắt lộ ra thần sắc kích động:
- Có biến cố gì?
Giờ phút này, hắn hy vọng nghe được Tô Quan Nhai bị buộc ngọc thạch câu phần, đều giết các quan viên nội các, nghĩ tới loại biến cố này, tay Hoàng đế hơi run run.
Hết thảy hắn làm lúc trước, hắn im lặng không nói, chính là vì giờ phút này.
Mượn đao giết người, hoàng gia không cần dính máu mà giải quyết quan viên thế gia này.
Thái giám kia lập tức nói:
- Vừa rồi truyền tới tin tức, phía thành đông, Tiêu Thái Sư mang theo các đại nhân nội các giết ra thành đông… !
Hoàng đế ngẩn ra, sắc mặt lập tức trắng bệch, đôi mắt kia nháy mắt đỏ thẫm, khuôn mặt vặn vẹo đáng sợ, hắn bước lên vài bước, tóm lấy thái giám kia, lớn tiếng hỏi:
- Ngươi nói cái gì? Lặp lại lần nữa!
Thái giám kia sợ tới mức mặt không chút máu, thân thể mềm nhũn, muốn nói chuyện nhưng nhìn thấy gương mặt dữ tợn của Hoàng đế, chỉ có thể phun ra mấy chữ "hắn… nô tài…", trong nhất thời kích động tới mức nói không ra lời.
- Các quan viên nội các đều được cứu ra.
Một giọng nói nhẹ như mấy khói bay tới:
- Lúc này bọn họ đã được quân Tây Bắc tiếp ứng.
Trong tiếng nói, một bóng dáng xinh đẹp lượn lờ mà đến, nhẹ nhàng như mây, đúng là Tú Công chúa.
Hoàng đế thả thái giám trong tay, thái giám giống như chó đi qua một bên, cúi đầu sát mặt đất, chổng mông lên, thân thể run rẩy.
Hoàng đế đứng thẳng, nhìn Tú Công chúa chậm rãi đi tới, lập tức hỏi:
- Bọn họ chạy thoát như thế nào? Thành đông có mấy ngàn Ngự lâm quân, quân Tây Bắc có thể nào dễ dàng giết vào? Tô Quan Nhai sao lại để quân Tây Bắc cứu đám quan viên thế gia dễ dàng như vậy?
- Tây Hoa Thính đánh bất ngờ, giết vào nơi giam lỏng, cứu quan viên nội các ra.
Tú Công chúa mặt không chút thay đổi, nhìn qua rất lạnh lùng.
Hoàng đế lập tức lạnh lùng nói:
- Tây Hoa Thính? Lúc bọn họ hành động, người Đông Hoa Thính của ngươi ở chỗ nào? Chỉ dựa vào người Tây Hoa Thính, tại sao có thể cứu đám quân viên kia ra khỏi thành đông?
Hắn chậm rãi đi tới chỗ Tú Công chúa, đôi mắt đỏ thẫm gắt gao nhìn lên khuôn mặt xinh đẹp của Tú Công chúa:
- Trẫm sai ngươi dán mắt vào Tây Hoa Thính, ngươi làm như thế nào vậy?
Tú Công chúa đối mặt với câu hỏi của Hoàng đế mặt vẫn không đổi sắc, nàng mặc áo lông cáo màu trắng, đứng trước điện, vô cùng xinh đẹp, khí chất lại cao quý tao nhã:
- Tây Hoa Thính phá vây, Đông Hoa Thính tiếp ứng trên đường, sau đó Phong Kỵ của Hàn Mạc cũng giết tới thành đông, cứu đám quan viên kia ra!
- Ngươi… !
Hoàng đế giận dữ, nâng tay lên muốn đánh vào mặt Tú Công chúa, mắt thấy muốn đánh lên mặt Tú Công chúa, cuối cùng hắn dừng tay lại, rít gào nói:
- Tại sao ngươi có thể phá hỏng việc của trẫm? Chẳng lẽ ngươi cho là trẫm thật sự sẽ không giết ngươi?
Tú Công chúa cười lạnh lùng, gương mặt xinh đẹp mang theo một chút thống khổ:
- Hoàng đế ca ca quý là thiên tử, tự nhiên có thể hạ lệnh lấy mạng ta bất cứ lúc nào. Thủ đoạn của Hoàng đế ca ca, không phải xưa nay đều rất quyết đoán sao?
- Vì sao?
Hoàng đế giận dữ hét:
- Vì sao ngươi lại phản bội trẫm? Ngươi đừng quên, ngươi cũng là một thanh viên hoàng tộc, ngươi chẳng những phản bội trẫm, hơn nữa phản bội các tổ tiên hoàng tộc chúng ta. Tào Tú, ngươi là tội nhân của hoàng tộc!
Hắn nắm chặt tay, gân xanh nổi lên trên mu bàn tya:
- Hàn Mạc… trẫm thật sự hối hận, không ngờ giao Tây Hoa Thính vào tay hắn… !
Tú Công chúa thản nhiên nói:
- Tội nhân hoàng tộc? Hoàng đế ca ca, ta chỉ không muốn huynh trở thành tội nhân của hoàng tộc, lúc này mới ra tay… !
- Đều nói bậy!
Hoàng đế căm tức Tú Công chúa:
- Trẫm nằm gai nếm mật nhiều năm như vậy, là vì cái gì? Chính là vì chấn hưng uy nghi hoàng gia, trẫm muốn làm một thánh quân, cho tới nay, trẫm đều nghĩ ngươi hiểu được trẫm khổ tâm, sẽ kiên định mà duy trì trẫm, hôm nay trẫm mới biết được, ngươi vẫn không quên được chuyện lúc trước, vẫn không quên được người kia, tới thời khắc quan trọng nhất, ngươi phản bội trẫm, hung hăng đâm một đao vào ngực trẫm… Tào Tú, ngươi không xứng làm Công chúa hoàng tộc!
- Một thánh quân?
Tú Công chúa cười rộ lên, cười thê lương, đôi mắt kia lúc này tràn ngập đau thương:
- Hoàng đế ca ca, huynh có biết, huynh đã sớm thay đổi, sớm không phải Hoàng đế ca ca tìm mọi cách che chở ta lúc trước. Từng có lúc, huynh nói muốn trở thành một thánh quân, một khi trở thành vua Đại Yến, liền muốn con dân Đại yến ta trải qua cuộc sống tốt đẹp nhất… Nhưng một đường đi tới, huynh phải chăng cảm thấy, hết thảy không tốt đẹp như thế, hết thảy… đều tàn khốc như vậy… !
Hoàng đế lạnh lùng nhìn chằm chằm Tú Công chúa, trong thời gian ngắn không nói gì, nhưng phẫn nộ trên mặt vẫn không trôi đi.
Tú Công chúa nâng cằm dưới tuyết trắng, ngẩng đầu nhìn màn trời sắp nghênh đón tia nắng ban mai, chậm rãi nói:
- Đại ca ca, Tam ca ca, còn có hắn, còn có rất nhiều người tràn đầy mong đợi ở huynh… Bọn họ đều rời đi, hiện giờ, Sương Nhi cũng rời khỏi hoàng cung, còn Thái tử, huynh trơ mắt nhìn hắn đi nhầm một bước, lại thờ ơ lạnh nhạt, chỉ coi hắn là một công cụ để lợi dụng… !
"Đại ca ca" trong miệng Tú Công chúa chính là chỉ Thái tử Kỳ Linh Vương năm đó, mà "Tam ca ca" tự nhiên là chỉ Đức Vương, hai người kia chính là huynh đệ ruột của Hoàng đế, chỉ có điều hiện giờ đã không còn ở nhân thế.
- Câm mồm!
Hoàng đế giận dữ hét:
- Không tới phiên ngươi chỉ trích trẫm. Trẫm là vua một nước, trẫm làm hết thảy, đều vì giang sơn này… !
- Giang sơn… !
Trên gương mặt Tú Công chúa lộ ra mệt mỏi khó có thể che dấu:
- Một đám người bên cạnh rời đi, tiếng cười ngày xưa dần xa, như vậy có được giang sơn, có thể làm gì?
Nàng nhìn Hoàng đế, thở dài yếu ớt:
- Lá khô tàn lụi, cuộc đời tựa mộng… Hoàng đế ca ca, có bao nhiêu người từng tin tưởng huynh, giao hết thảy cho huynh, nhưng huynh… phải chăng báo đáp bọn họ cũng như vậy?
- Tào Tú, trẫm biết, bởi vì chuyện Cổ Triều Tinh, trong lòng ngươi luôn ghi hận trẫm.
Hoàng đế lạnh lùng nói:
- Không ngày nào ngươi không nhớ tới chuyện đó, cho tới nay, trẫm đều cảm thấy, nếu trên thế gian này còn có người đáng để trẫm tin cậy, đó là ngươi muội muội ruột này, nhưng trẫm đã lầm rồi, ngươi vẫn phản bội trẫm, trẫm rất thất vọng… Cả đời này, sai lẫm lớn nhất của trẫm, đó là nhìn lầm ngươi. Mấy năm nay, ngươi tất nhiên là trăm phương nghìn kế chờ đợi thời cơ, muốn báo thù cho Cổ Triều Tinh đúng không? Trẫm nói cho ngươi, trẫm chính là chân mệnh thiên tử, trên trời dưới đất, duy ngã độc tôn, ngươi muốn báo thù cho Cổ Triều Tinh, trẫm cũng tuyệt không sợ hãi ngươi!
Sắc mặt Tú Công chúa tái nhợt, đau khổ mà nhìn Hoàng đế, lập tức lắc đầu, khẽ thở dài:
- Hoàng đế ca ca, chẳng lẽ huynh cảm thấy, nhưng năm gần đây ta giả vờ giúp huynh?
Hoàng đế nắm chặt hai tay, nhắm mắt lại, lạnh lùng nói:
- Cho dù thế nào, hôm nay ngươi phản bội trẫm, khiến trẫm không thể không hoài nghi ngươi chờ đợi thời cơ hung hăng đâm trẫm một đao. Tối nay, một đao này ngươi đâm vào ngực trẫm, tim trẫm… rất đau!
Thân thể mềm mại của Tú Công chúa run run, tuy rằng huynh muội hai người đứng đối diện, nhưng khoảng cách giữa hai người, dường như lại xa xôi như vậy, xa giống như một ở Thiên Nhai, một ở Hải Giác.
- Quan viên thành đông không thể có chuyện, nếu không Đại Yến ta tất loạn.
Tú Công chúa ổn định tâm thần, bình tĩnh nói:
- Biên quân Tây Bắc, đề phòng có biến… Nếu không muốn trong kinh có người tiếp tục đổ máu, không muốn lại sinh ra dị biến, mở cửa cung hạ chỉ đi!
Nói xong câu đó, Tú Công chúa xoay người, không nói thêm lời nào, giống như một mảng mây trắng dịu dàng, nhẹ nhàng bay đi.
Hoàng đế mở to mắt, nhìn bóng dáng Tú Công chúa biến mất, đôi mắt lạnh lùng tràn ngập thần sắc phức tạp, nắm chặt tay, thậm chí móng tay đâm vào thịt mà không biết.
Dịch Không Đình cuối cùng tiến tới, cung kính nói:
- Thánh thượng, ngài… không nên để thương long thể!
Hoàng đế quay đầu lại nhìn Dịch Không Đình, trong đôi mắt lại mang theo vẻ thống khổ:
- Ngươi nói, vì sao ngay cả Tú nhi cũng phản bội trẫm? Trẫm đối với nàng tín nhiệm như vậy, vì sao nàng lại cô phụ trẫm?
Dịch Không Đình chỉ khom người, cũng không dám trả lời.
Chuyện tình huynh muội Hoàng đế, cho dù Dịch Không Đình cũng không dám xen vào.
Hoàng đế nhắm mắt lại, trầm ngâm hồi lâu, khuôn mặt nổi giận dần dần bình tĩnh trở lại, hắn mở to mắt, chậm rãi nói:
- Nếu đám nội các kia được cứu ra, trẫm cũng không thể chờ đợi nữa… !
Hắn ngẩng đầu nhìn màn trời lờ mờ sáng, lẩm bẩm nói:
- Tô Quan Nhai, nấm mốc cuối cùng này, là do ngươi khơi mào!
Hắn lập tức phân phó:
- Truyền ý chỉ của trẫm, ý chỉ thứ nhất giao cho Lang Giáp Doanh Tào Ân, để hắn dẫn Lang Giáp Doanh bao vây tiễu trừ phản quân, thánh chỉ thứ hai tuyên cáo toàn thành, Tô thị âm mưu tạo phản, lừa dối tướng sĩ Ngự lâm quân, khiến tướng sĩ phản quân lập tức buông tha chống cự, kẻ dừng cương trước bờ vực, trẫm bỏ qua chuyện cũ, chỉ tiêu diệt chủ mưu, nếu có kẻ ngoan cố chống lại, giết không tha!
Dịch Không Đình phía sau Hoàng đế phất tay ra hiệu tên thái giám kia lui ra, lúc này mới thấp giọng nói:
- Thánh thượng, Đường Minh Ngô làm việc quả thật không chu toàn, không ngờ để Lục Tông Hiên chạy. Chẳng qua đông thành còn ở trong tay Tô Quan Nhai, Hàn Mạc phá thành, chưa chắc không phải một chuyện tốt, hiện giờ đại quân vào thành, Tô Quan Nhai bị bức tới đường cùng, thời điểm này, chỉ sợ Tô Quan Nhai muốn tìm người chôn cùng.
Hoàng đế lắc đầu nói:
- Kẻ làm chuyện lớn, phải lòng lang dạ sói. Hiện giờ xem ra, Tô Quan Nhai này quả thật vẫn dính đạo giả nhân giả nghĩa. Tuy rằng nhân số lính Cửu Môn không nhiều lắm, nhưng lúc này chung quy là một đội quân không ổn định, tồn tại biến cố thật lớn. Nếu hắn thật sự muốn thành đại sự, nên hạ sát thủ lúc tiếp nhận phòng thủ… !
Hắn lập tức thở dài, cảm thán nói:
- Lại nói, việc này trẫm cũng có sơ sót. Lục Anh Quý đi theo trẫm rất nhiều năm, trẫm cực kỳ tín nhiệm hắn, quyền nhậm miễn tướng lãnh Cửu Môn, xưa này trẫm đều để hắn chuyên quyền, cũng bởi như thế, gần như tướng lãnh Cửu Môn đều là tâm phúc của cha con bọn họ, nếu không phái trẫm quá mức phóng túng, hôm nay Lục Tông Hiên cũng không thể chỉ dựa vào mặt mũi, có thể khơi bào lính Cửu Môn bạo động… !
Dịch Không Đình vội nói:
- Đây là Hoàng thượng tín nhiệm thần tử, càng biểu hiện Thánh thượng minh quân, chỉ có điều cha con Lục gia ngu dốt, không thể hiểu được tâm ý Thánh thượng… !
Hoàng đế nắm tay, nhíu mày nói:
- Lão Dịch, theo ý kiến của ngươi, Hàn Mạc này có thể nhân cơ hội làm loạn hay không?
- Hẳn sẽ không!
Dịch Không Đình cẩn thận nói:
- Dưới tay Hàn Mạc, có Ngự lâm quân, cũng có quân Tây Bắc, ngoại trừ gia quân Đông Hải kia, bộ hạ tướng sĩ của hắn không phải đích hệ, hơn nữa hắn lấy cờ hiệu cần vương, tuyệt đối không dám làm xằng làm bậy.
Hoàng đế hơi gật đầu, lập tức thở dài:
- Chỉ tiếc kẻ này là con cháu quý tộc, nếu không trẫm nhất định trọng dụng hắn. Tuy nhiên trải qua lần này, thủ đoạn của kẻ này sẽ rất cao, trẫm cũng không thể mạo hiểm cho hắn quá nhiều quyền lực.
- Ý tứ của Thánh thượng là?
- Lúc trước để hắn một tay nắm giữ Tây Hoa Thính, một tay nắm giữ Báo Đột Doanh, vốn là muốn mượn lực đẩy lực, khiến Hàn gia có thực lực chống lại Tiêu gia.
Hoàng đế đứng yên như núi, vô cùng ổn định:
- Tiêu gia hiện giờ… hừ, quân quyền trong tay Hàn Mạc, cũng nên trả lại cho trẫm một ít!
Nói đến đây, Hoàng đế hơi suy nghĩ sâu xa, đang muốn trở lại trong điện, lại thấy được một gã thái giám chạy vội tới, vẻ mặt khẩn trương khác thường, quỳ gối trước điện, cao giọng bẩm:
- Khởi bẩm Thánh thượng, thành đông có biến!
- Có biến?
Sắc mặt Hoàng đế khẽ biến, quay đầu, tiến lên vài bước, trong đôi mắt lộ ra thần sắc kích động:
- Có biến cố gì?
Giờ phút này, hắn hy vọng nghe được Tô Quan Nhai bị buộc ngọc thạch câu phần, đều giết các quan viên nội các, nghĩ tới loại biến cố này, tay Hoàng đế hơi run run.
Hết thảy hắn làm lúc trước, hắn im lặng không nói, chính là vì giờ phút này.
Mượn đao giết người, hoàng gia không cần dính máu mà giải quyết quan viên thế gia này.
Thái giám kia lập tức nói:
- Vừa rồi truyền tới tin tức, phía thành đông, Tiêu Thái Sư mang theo các đại nhân nội các giết ra thành đông… !
Hoàng đế ngẩn ra, sắc mặt lập tức trắng bệch, đôi mắt kia nháy mắt đỏ thẫm, khuôn mặt vặn vẹo đáng sợ, hắn bước lên vài bước, tóm lấy thái giám kia, lớn tiếng hỏi:
- Ngươi nói cái gì? Lặp lại lần nữa!
Thái giám kia sợ tới mức mặt không chút máu, thân thể mềm nhũn, muốn nói chuyện nhưng nhìn thấy gương mặt dữ tợn của Hoàng đế, chỉ có thể phun ra mấy chữ "hắn… nô tài…", trong nhất thời kích động tới mức nói không ra lời.
- Các quan viên nội các đều được cứu ra. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Một giọng nói nhẹ như mấy khói bay tới:
- Lúc này bọn họ đã được quân Tây Bắc tiếp ứng.