Nhóm canh cửa Nam Khang của thành Yến Kinh do Lâm Chí Thiện Hộ quân Tham lĩnh của đội Bộ binh Hỏa Sơn Doanh thống lĩnh, tuy y đã biết quân Tây Bắc sắp đến dưới thành, nhưng quân Tây Bắc lại tập kết ở Tây Bình môn, cho mãi đến bây giờ, hắn ở trên Nam Khang môn nhìn không thấy một cái bóng của quân Tây Bắc.
Giống như mọi người khác, ở trong đêm tối giá lạnh như thế này, tất cả mọi người đều thư giãn, quân giữ thành lạnh còn chịu không nổi, đừng nói gì là quân Tây Bắc vào lúc này công thành.
Hơn nữa phương hướng công thành chủ yếu của quân Tây Bắc là Tây Bình môn, Nam Khang môn đến bây giờ vẫn chưa cảm nhận được bất kỳ áp lực nào.
Lâm Chí Thiện đã già rồi.
Tuổi của y đã quá năm mươi, hai vành dưới mắt đã hơi dày, có lẽ nguyên nhân do mấy ngày qua luôn lo lắng, lại thêm đêm trước phải canh thành, chưa được nghĩ ngơi tốt .
Thân là lão tướng, y là một quân nhân mẫu mực, tuyệt đối tuân mệnh bề trên, đối với thủ hạ lại vừa nghiêm minh vừa ân cần.
Là Hộ quân Tham lĩnh của Hỏa Sơn Doanh, một thuộc cấp bộ tướng tin cậy của Thái tử, Lâm Chí Thiện luôn trung thành với Thái tử, nhị Thái tử cũng cực kỳ tín nhiệm, coi trọng y.
Lần binh biến này, Thái tử không giao nhiệm vụ gì nhiều cho y, chỉ là để y phối hợp hành động với Đường Minh Ngô, y tuy cảm thấy trong việc này có cái gì đó kỳ quái, nhưng với tư cách là quân nhân mẫu mực, Thái tử không nói nhiều, y cũng không dám hỏi nhiều, chỉ nghiêm khắc tuân theo dặn dò của Thái tử mà hành sự, phối hợp cùng Đươngf Minh Ngô, vào ngày phát động binh biến, y ở đây trấn thủ Nam Khang môn.
Từ đầu đến cuối, y không đi tìm hiểu tin tức, từ lúc Hỏa Sơn Doanh tiếp nhận phòng thủ khống chế Đông thành trở đi, thì hắn đã hiểu rõ, kế hoạch mà Thái tử tính toán là một đại sự kinh thiên động địa.
Lâm Chí Thiện đã trải qua rất nhiều sự tình, trong lòng lúc này chỉ có một câu: " Thành thì làm vua, bại thì làm giặc"
...
Tuy thấy rằng quân Tây Bắc không thể phát động tấn công trong đêm giá rét như vậy, càng không thể coi Nam Khang là điểm quan trọng để tấn công, nhưng Lâm Chí Thiện vẫn trong đêm khuya mặc giáp đi lên thành.
Ngư Lâm quân bất kể là vũ khí trang bị hay là giáp trụ đều là đỉnh nhất Yến quốc này, bên trong có một lớp bông ấm áp, bên ngoài khoác áo giáp hai tầng, thật ra có thể chống chọi với giá rét.
Chẳng qua gió lạnh thổi vù vù, trên mặt của các binh sĩ thủ thành hầu như đều bị gió rét cắt thành từng miếng nứt nẻ.
Lâm Chí Thiện dưới sự hộ tống của hai bộ tướng đi quanh một vòng ở tường thành, trong chốc lát, hai con ngươi của lão già này hiện ra những tia kỳ quái, dừng bước chân lại, quay đầu, tia mắt nhìn về phía ngoài thành.
Trong đêm đen tối trời, hầu như không có một động tĩnh quái dị nào.
Nhưng lão tướng từng trải qua vô số binh đao này lại có một cảnh giác rất mạnh, một cảm giác rất kỳ lạ xen vào trong lòng y. Y nhắm mắt lại, nghiêng tai nghe ngóng, gió từng trận thổi đến, nhưng y lại nghe từ trong gió có những âm thanh khác lạ.
Lâm Chí Thiện tay cầm chặt vào chuôi đao đang dắt trên lưng, chậm rãi đi đến bên chân thành, một vẻ mặt trầm trọng ngưng lại nhìn về phía ngoài thành.
Thuộc hạ sau lưng y thấy tình hình, cũng nhìn theo, đều có cái gì đó kỳ quái, mấy toán lính phía sau cũng thuận theo ánh mắt của Lâm Chí Thiện nhìn về phía ngoài thành.
Rất nhanh, bọn chúng nhìn thấy một cảnh tượng kinh hoàng, chỉ nhìn thấy đằng xa đột nhiên sáng lên một trận lửa, mà những đốm lửa đó di chuyển với tốc độ rất nhanh, hướng về phía thành mình mà tới.
- Địch tập kích!
Một gã tướng lĩnh lại thở ra một luồng khí lạnh.
Lâm Chí Thiện nhíu mày, hoàn toàn không thể hiện ra vẻ mặt kinh hãi, mà trái lại còn bình tĩnh hơn, phất tay lên, các tướng lĩnh bên cạnh lập tức dặn dò các binh sĩ cạnh mình thổi kèn tín hiệu, những tiếng kèn báo động cảnh giác.
Những binh sĩ trên Nam Khang môn lập tức bị tiếng kèn tín hiệu này thổi cho tỉnh cả ngủ, chớp mắt đều thức giấc, hơn nữa còn hành động ngay, cung tên trong tay đã lên cương, các binh sĩ ở tháp nỗ cũng chuẩn bị xong tư thế nghênh địch.
Ánh lửa tiến đến gần, các tướng sĩ trên thành cũng đã nhìn rõ, những kẻ kéo đến chỉ là mấy chục tên kỵ binh mà thôi, thế trận không có nhiều lắm.
Nhìn mấy chục tên kỵ binh tiếp cận chân thành, các cung binh đã ở trên giương cung về phía những kẻ sắp đến.
Lâm Chí Thiện lại không hạ lệnh bắn tên, chỉ là một tay cầm lấy chuôi đao, một tay khoác lên tường thành, ánh mắt sắc bén, nhìn chằm vào tên tướng lĩnh mang áo giáp bạc ở giữa đám kỵ binh đó.
Đám kỵ binh đó cuối cùng cũng dừng lại, trong chốc lát không có tiếng động gì, sau một hồi, các binh sĩ giữ thành mới nghe thấy một giọng nói trong sáng từ dưới thành truyền lên:
- Trên thành chắc là Lâm lão tướng quân?
Lâm Chí Thiện chỉ là Hộ quân Tham lĩnh, chưa có phong tước vị tướng quân, đối phương xưng hô "Lâm lão tướng quân", tất nhiên là xưng hô tôn trọng.
Lâm Chí Thiện nói một cách trầm tĩnh:
- Chính là bản tướng, ngươi là ai?
Đã thấy tên tướng lĩnh giáp bạc ở giữa đám quân thúc ngựa tiến lên mấy bước, liền nghe hắn cao giọng nói:
- Vãn bối Hàn Mạc, tham kiến Lâm tướng quân!
Lời này vừa dứt ra, trên thành đã kinh hoàng, không ít người đều thất kinh.
Hàn Mạc suất lĩnh quân Tây Bắc sắp đến dưới thành, quân coi thành hầu như đều biết, lúc này đêm hôm khuya khoắt, Hàn Mạc lĩnh mấy chục kỵ binh đến dưới chân thành, tất nhiên khiến cho mọi người không ngừng thất kinh.
Lâm Chí Thiện hiển nhiên cũng có chút giật mình, nhưng trong chốc lát đã lấy lại bình tĩnh, trầm giọng nói:
- Hàn Mạc, ngươi lĩnh quân đến chân thành, ý đồ tạo phản, làm sao mà xứng đáng với ân sủng của Thánh thượng? Nếu ngươi còn có lòng trung thành, bãi binh chịu tội, ta nhất định sẽ bẩm lên Thánh thượng khẩn cầu cho ngươi, trẻ tuổi nhất thời kích động, nếu không khoan thứ, thì cũng không thể bỏ qua!
Hàn Mạc lắc đầu, nhìn lên Lâm Chí Thiện ở trên thành, cao giọng nói:
-Lâm lão tướng quân, Hàn Mạc có nghe nói về cách đối nhân xử thế của người, là một lão tướng trung thành, tuy thiên hạ này còn rất nhiều thị phi khó có thể nói rõ được, nhưng lần này ai thị ai phi, ta nghĩ không khó để nhìn ra. Ta Hàn Mạc là nghịch thần bại tử hay là trung thần cần vương, không cần biện minh nhiều, trong lòng lão tướng quân đã có cán cân.
Lâm Chí Thiện nhíu mày, nhưng không nói gì.
Hàn Mạc trầm tĩnh một lát, cuối cùng lại nói:
- Hàn Mạc đêm nay tới trước, chỉ là có vài câu muốn nói với Lâm lão tướng quân.
Lâm Chí Thiện buông tay từ trên chuôi đao xuống, hai tay đều đè lên tường thành, nói:
- Ngươi nói!
- Tướng sĩ tham gia binh biến trong thành đều là do một số người khác rắp tâm mê hoặc, che hết cả mắt, bọn họ đều là dũng sĩ Đại Yến, quân Tây Bắc và Ngự Lâm quân đều là huynh đệ đồng bào của nhau, huống hồ còn là chiến lực Đại Yến.
Hàn Mạc đang nói:
- Lâm lão tướng quân hay là muốn xem dũng sĩ Đại Yến ta vì âm mưu của một số người, mà huynh đệ tương tàn? Đối diện với quân thù, chết trận ở sa trường, là anh hùng. Nhưng xương máu tương tàn, đồng bào chém giết, chảy khô huyết dũng sĩ, điều này đối với họ tàn nhẫn như thế nào? Lâm lão tướng quân, lẽ nào ngài muốn thấy họ chết trong đao binh của người mình?
Lâm Chí Thiện nắm chặt nắm tay, xiết chặt răng vào nhau, hai mắt nhắm lại, vẻ mặt bùi ngùi, sau một lát, mới mở mắt ra, trầm giọng nói:
- Hàn Mạc, ngươi đừng ăn nói lung tung, dấy binh, tội ngươi rất lớn, còn dám nói xằng bậy. Lâm Chí Thiện ta không dậu đổ bìm leo, ngươi không rút lui, nếu muốn công thành, bản tướng ở đây chờ ngươi!
Hàn Mạc lắc đầu thở dài, cao giọng nói:
- Lâm lão tướng quân, ngài đây là trung thành mù quáng
- Đừng nói nữa!
Lâm Chí Thiện trầm giọng nói:
- Hàn Mạc nếu ngươi không lui ra, đừng trách bản tướng vô tình!
Y từ trong tay một binh sĩ giật lấy cây cung giương lên, nhắm ngay Hàn Mạc. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Hàn Mạc cười khẩy một tiếng, quay đầu ngựa lại, dường như muốn rời khỏi, nhưng sau khi quay đầu, không thúc ngựa đi, mà nói gì đó với thuộc hạ.
Một tướng lĩnh bên cạnh Lâm Chí Thiện do dự một lát, cuối cùng hạ giọng nói:
- Đại nhân, lời của Hàn Mạc... không hoàn toàn không có lý...!
Vẻ mặt Lâm Chí Thiện trầm xuống, nhìn xa xăm về phía hắn ta, nói lạnh nhạt:
- Ngươi muốn nói gì?
Vẻ mặt tên tướng kia có hơi sợ hãi, nhưng cũng cắn môi nói:
- Đại nhân, ta chờ khởi binh, nhưng không có viện binh nào, bây giờ quân địch trước mặt, không có đường lùi nào, nếu cùng với quân Tây Bắc đối đầu, sớm muộn gì cũng bị công phá thành, cũng không địch lại, đến lúc đó, tất nhiên sẽ có lượng lớn huynh đệ đổ máu chiến trường, chúng ta...chúng ta bây giờ rốt cuộc chiến đấu vì cái gì?
Vẻ mặt Lâm Chí Thiện trầm lại, nhìn chằm chằm vào mắt của tướng lĩnh đó.
Thật ra lời của tên tướng lĩnh đó, cũng là những điều mà nhiều quan binh khác đều nghĩ.
Cho đến bây giờ, phần đông quan binh đều là phụng mệnh hành sự, cơ bản không biết vì sao trong kinh lại nổi binh đao, rất nhiều người không biết gì.
Họ tuy phụng mệnh hành sự, nhưng không hiểu rõ mục đích của trận này là gì?
Bọn họ ắt hẳn không hiểu rõ, nếu như kế hoạch của Thái tử thành công, họ sẽ là người có công lớn nhất, là một nước cờ quan trọng trong ván cờ, nhưng Thái tử tính sai một chiêu, cả bàn cờ đều thua.
Hỏa Sơn Doanh và Phương Tường Doanh trong nháy mắt chỉ vì Thái tử thất bại, trở thành kẻ thua, mất đi hoàn toàn tác dụng mà bọn họ vốn cần phải có.
Lâm Chí Thiện hoàn toàn không biết Thái tử đã chết, y chỉ biết việc mà y phải phụng mệnh, vẫn là mệnh lệnh của Thái tử, không rõ tình hình cả thế cuộc đã thất bại, y không thể phản bội Thái tử.
Y không biết sự kiên trì của mình có thể trợ giúp cho Thái tử hay không, nhưng y quyết không cho phép vì sự thỏa hiệp của mình mà phá hoại đại sự của Thái tử.
- Ngày đầu vào doanh trại, câu đầu tiên của mỗi tên binh sĩ nhận được chính là phụng mệnh hành sự vô điều kiện.
Lâm Chí Thiện nói chậm rãi:
- Chống lại quân lệnh, thì không xứng là một quân nhân, ngươi những lời nói này, bản tướng coi như chưa nghe, nếu còn có lời như thế này, đừng trách bản tướng vô tình!
Tên tướng kia thở dài nói:
- Mạt tướng không dám nhiều lời, nguyện cùng đại nhân tiến thoái, cùng sinh tử!
Chính lúc này, thì nghe tiếng mấy người cùng kêu lên:
- Đại nhân, bên kia có động tĩnh!
Lâm Chí Thiện quay đầu, lại nhìn thấy mấy tên binh sĩ chỉ vào trong thành, lập tức đi lên, nhìn về phía trong thành, chỉ nhìn thấy trong màn đêm tối om, xông ra rất nhiều binh tướng, tốc độ rất nhanh, cũng không hề có tiếng hét chém giết, nhưng lại giống như đợt sóng đang nhằm thẳng thành cuốn tới.
Vẻ mặt Lâm Chí Thiện biến sắc, thất thanh nói:
- Đó là... đó là quân Cửu môn…
Trên con phố dài, hàng ngàn tên quan binh Cửu môn giơ đại đao lên, lao đến như điên.
- Bảo vệ thành!
Lâm Chí Thiện nói một cách tức giận:
- Quan binh Cửu môn phản rồi, thổi kèn báo hiệu, thông báo các nơi khác!
Tiếng kèn hiệu thổi lên, mà quan binh Cửu môn dưới thành cuối cùng cũng hét lên, trong trận có vô số âm thanh hét ra:
- Công chiếm thành, tiêu diệt phản quân, các huynh đệ, giết đi!
Tốc độ phản ứng Ngự Lâm quân rất nhanh, ở phía Nam của thành, bố trí một nghìn tướng sĩ Hỏa Sơn Doanh, chỉ bố trí phòng bị dọc theo tường thành, hai cánh kéo rất dài, lúc này giữ ở trên ở dưới khắp nơi của thành, gộp lại không quá bốn trăm người mà thôi.
Cửa thành chỉ có hơn một trăm tên Ngự Lâm quân, cũng thấy quan binh Cửu môn xông lên, nghe tiếng kèn ở phía thành nổi lên, cũng không do dự, sớm đã phân tán ra, ở trước thành xếp thành một tuyến, bảo vệ thành ở phía sau, mà trên thành lại có binh sĩ nhanh chóng chạy xuống đầu thành để chi viện.
Phía đầu thành, cung binh vốn là ngắm cung tiễn ra ngoài thành, nghe thấy tiếng chém giết trong thành hô lên, lập tức quay người lại chuyển về phía trong thành, cung tiễn đã ngắm vào quan binh Cửu môn trong thành, chờ đến khi quan binh cửu môn xông vào, lập tức đồng loạt bắn lên, đám quan binh Cửu môn đang xông lên trước mặt, lập tức bị bắn tung hơn mười người.
Tiếng hô hào chém giết trong thành vang ra ngoài thành, Hàn Mạc cười lạnh lùng, lần này đúng là cưỡi ngựa quay về, đồng thời số kỵ binh bên cạnh hắn lấy kèn, thổi ra một tiếng kèn báo hiệu khác.
Lâm Chí Thiện trên đầu thành đang hạ lệnh nghênh chiến quân binh Cửu môn nghe thấy tiếng kèn hiệu ngoài thành, sắc mặt biến sắc, rất khó nhìn, y quay đầu lại, nhanh chóng chạy tới mép thành, dõi mắt nhìn theo, chỉ nghe thấy tiếng kèn báo hiệu ngoài thành, bỗng nhiên trong bóng tối sáng lên vô số ánh đuốc, lập tức nghe thấy tiếng động kinh thiên động địa vang lên, y rất nhanh đoán ra, đó là tiếng chiến mã đang phi nhanh trên mặt đất.
Hàng dài kỵ binh như các chòm sao xuất hiện ở ngoài Nam Khang, đèn đuốc dẫn đầu, như rồng rắn nhanh chóng di chuyển về phía thành.
Tuy là bị các đống tuyết ngăn khiến cho kỵ binh không thể toàn lực xông lên, nhưng khí thế đồ sộ lại khiến người khác thất kinh kia không hề có chút suy yếu đi.
Giờ phút này, Lâm Chí Thiện mới hiểu rõ, quân Tây Bắc không ngờ lại công thành vào đêm giá lạnh như thế này, hơn nữa có nội ứng dũng mãnh, mục tiêu của họ, không phải là Tây Bình môn, mà chính là Nam Khang môn.
Quân Tây Bắc ngoài thành, quân binh Cửu môn trong thành, thì giống như hai quả đấm có lực mạnh, cùng lúc phát ra nội lực tấn công.
Trong khoảng thời gian ngắn, trong ngoài Nam Khang môn, đều là tiếng chém giết!