Quyền Thần

Chương 790: Lòng soán vị



Đám trùm sò thế gia bị giam lỏng ở trong cùng một viện, chẳng qua mỗi người có phòng riêng, mỗi phòng đều được trông coi nghiêm mật, thậm chí trên nóc nhà cũng có cung thủ, các nơi trong viện càng không cần phải nói, chỉ cần trùm sò thế gia hơi dị động, các cung thủ phân bố trong các góc viện nhất định sẽ bắn tên không chút do dự, muốn đi từ trong viện phòng vệ sâm nghiêm này ra ngoài, quả thực khó hơn lên trời.

Bị nhốt đã nhiều ngày, Hàn Huyền Đạo vẫn rất bình tĩnh.

Trong phòng vô cùng đơn giản, ngoại trừ một chiếc giường chỉ có một chiếc bàn và một ghế dựa, không còn vật gì khác.

Hàn Huyền Đạo ngồi im trong phòng, thậm chí cầm một quyển sách, bình tĩnh mười phần mà đọc, dường như đang ở trong thư phòng của mình, mà không phải bị người nhốt lại.

Lúc cửa phòng bị đẩy ra, Hàn Huyền Đạo vẫn ngồi ổn định như cũ, không chút sợ hãi, chỉ có điều hơi quay đầu, nhìn thoáng qua người tiến vào từ ngoài cửa, thần sắc bình tĩnh nói:

- Quan Nhai huynh cuối cùng cũng đến đây!

Đẩy cửa mà vào dĩ nhiên là Tô Quan Nhai.

Tô Quan Nhai phong độ nho nhã, chắp tay nói:

- Huyền Đạo huynh, đã ủy khuất nhiều ngày.

Hàn Huyền Đạo chậm rãi đặt quyển sách trên tay lên bàn, sau đó khép nó lại, thản nhiên nói:

- Có ăn có uống, hầu hạ chu đáo, cũng không tính là ủy khuất.

Hắn khẽ vuốt râu, nói:

- Quan Nhai huynh, huynh là người sáng suốt, tại sao làm việc hồ đồ như này… Dừng tay đi!

Tô Quan Nhai vẻ mặt ôn hòa, cũng không tới gần Hàn Huyền Đạo, chỉ chậm rãi đi đến bên cửa sổ, mở cửa sổ ra, chắp hai tay sau lưng, đưa lưng về phía Hàn Huyền Đạo.

Đây dường như là một cơ hội.

Nhưng Hàn Huyền Đạo lại không chút dị động, hắn thật sự rất rõ ràng, Tô Quan Nhai dám đi vào căn phòng này, tự nhiên có mười phần nắm chắc không sợ mình khống chế, hơn nữa Hàn Huyền Đạo đã biết, trên nóc nhà lúc này, ở ngoài cửa sổ, chỉ sợ đang có tên nỏ chĩa vào mình, mình hơi có dị động, tên nỏ này chắc chắn sẽ bắn tới không lưu tình chút nào.

Tô Quan Nhai trầm mặc một lát, cuối cùng nói:

- Huyền Đạo huynh, theo ý kiến của huynh, Đương kim Hoàng đế là người như thế nào?

Hàn Huyền Đạo bình tĩnh nói:

- Một thế hệ minh chủ!

- Huyền Đạo huynh, Quan Nhai muốn nói chuyện thật lòng với huynh, huynh cần gì phải nói lời ai cũng không tin này?

Tô Quan Nhai thở dài, xoay người lại, vẫn đứng chắp hai tay sau lưng:

- Đương kim Hoàng thượng, tâm tư hiểm ác, đúng là người cực kỳ âm hiểm, điểm này, huynh không thể phủ nhận!

Hàn Huyền Đạo nhìn Tô Quan Nhai, cũng không nói gì.

Tô Quan Nhai nhìn Hàn Huyền Đạo, bình tĩnh nói:

- Ta không thể không khởi binh.

Hàn Huyền Đạo chậm rãi nói:

- Ngươi nói cho ta biết, Tô Vũ Đình khởi binh tạo phản, có liên quan tới Thái tử hay không? Thái tử đi tới biên quan Tây Bắc, có ẩn tình khác hay không?

Tô Quan Nhai khẽ thở dài:

- Huyền Đạo huynh xưa nay mắt sáng như đuốc, ta sớm biết, nguyên do trong này, chỉ sợ Huyền Đạo huynh đã rõ ràng.

Hàn Huyền Đạo nhíu mày, nói:

- Chẳng lẽ Thái tử tới Tây Bắc, thật sự muốn cướp binh quyền Tây Bắc sao?

Hắn lạnh lùng nhìn Tô Quan Nhai, nói:

- Lệnh lang khởi binh ở kinh thành, tự nhiên là phối hợp Thái tử làm việc, một khi Thái tử đắc thủ ở Tây Bắc, lệnh lang ở kinh thành phối hợp, trong ứng ngoại hợp liền có thể đưa các đại thế gia chúng ta vào chỗ chết, mà Tô tộc vì lệnh lang có công lại có thể tiếp tục tồn tại sao?

Tô Quan Nhai thở dài:

- Khuyển tử nhất thời hồ đồ, đi chung một đường với Thái tử, chờ khi ta biết được chuyện đã không thể vãn hồi.

Hàn Huyền Đạo lạnh lùng cười nói:

- Một khi đã như vậy, Quan Nhai huynh cần gì nhiều lời? Các đại thế gia chúng ta đều ở trong tay Quan Nhai huynh, Quan Nhai huynh ra lệnh một tiếng, quan viên thế gia đầu rơi xuống đất, đại kế của Thái tử và lệnh lang liền có thể hoàn thành.

Tô Quan Nhai lắc đầu thở dài: Nguồn: http://thegioitruyen.com

- Huyền Đạo huynh hiểu lầm.

Hắn chân thành mà nhìn Hàn Huyền Đạo, chậm rãi nói:

- Không thể vãn hồi theo như lời Quan Nhai, cũng không phải là nói sẽ đối phó thế gia trong kinh, mà là… không thể không tập hợp lực thế gia, làm một chuyện lớn!

Hắn làm bộ bất đắc dĩ, nói:

- Mời Huyền Đạo huynh và chư vị đến nơi này, cũng không phải Quan Nhai có ác ý gì, thật sự là vì cam đoan sự an nguy cho các vị, không thể không đưa ra hạ sách này.

Hàn Huyền Đạo, không chút sợ hãi, thản nhiên nói:

- Điều này cũng muốn thỉnh giáo!



- Huyền Đạo huynh, Tô Vũ Đình khởi binh, trong tay chẳng qua có hai đại doanh Ngự lâm quân.

Ánh mắt Tô Quan Nhai lạnh lùng:

- Nhưng vị trong hoàng cung kia, trong tay cũng có trọng binh, lại đóng chặt cửa cung, cũng không có hạ chỉ bình định hạn động phản loạn của Tô Vũ Đình gì…!

Hắn cười quỷ dị, nói:

- Huyền Đạo huynh có cảm thấy ý tứ trong này hay không?

Hàn Huyền Đạo nhìn chằm chằm mắt Tô Quan Nhai:

- Ngươi có gì muốn nói, cứ nói hết, không cần phải quanh co lòng vòng như thế!

Tô Quan Nhai lập tức nói:

- Được, Huyền Đạo huynh, một khi đã như vậy, ta cũng sẽ không thừa nước đục thả câu. Từ ngày Đại Yến ta lập nước, Tào thị gia tộc không lúc nào không muốn diệt trừ thế gia đại tộc chúng ta lập được công lao hiển hách cho Đại Yến. Gần trăm năm nay, các đại thế gia phập phồng, bao nhiêu phân tranh, còn không phải vì Tạo tộc khơi mào sau lưng? Sáu quận phía đông, chín gia tộc quyền thế, vì sao lúc trước đi theo Yến Vương khởi binh lập nước? Đó còn không phải vì quan lại triều Tề khinh người quá đáng, khiến gia tộc chúng ta không đường để đi?

Hàn Huyền Đạo khẽ vuốt râu, thần sắc bình tĩnh, cũng lẳng lặng nghe.

- Nhưng các đại gia tộc chúng ta, dốc hết toàn lực, bỏ bạc, bỏ người, vất vả đánh được giang sơn rộng lớn này, Tào tộc mông ngồi trên ghế rồng còn chưa nóng, đã đem đại thế gia chúng trả giá vô số trở thành cái đinh trong thịt cái gai trong mắt.

Tô Quan Nhai thở dài:

- Tá Ma giết lừa, qua sông rút ván, lúc trước chúng ta một lòng muốn tìm một đường, khiến gia tộc chúng ta tiếp tục phồn vinh, khỏi bị tai nạn, nhưng bắt đầu từ ngày lập quốc, cũng chính là bắt đầu tai nạn mới của các đại gia tộc chúng ta. Trăm năm nay, Tào tộc gây xích mích, các đại gia tộc chúng ta tranh đấu nhau, bao nhiêu người hao tổn trong tranh đấu như vậy? Vốn tưởng rằng tình trạng này còn có thể tiếp tục kéo dài, nhưng năm trước Diệp Ngô phản loạn, nhiễu loạn cục diện chính trị nước Yến, cũng bắt đầu từ khi đó, các đại gia tộc chúng ta giống như sao băng, từng nhà ngã xuống, hai năm trước, Đại Yên vẫn là chín đại thế gia, nhưng hiện giờ chín mất đi bốn, mấy nhà còn lại, nếu tiếp tục tranh đấu như vậy, có thể kéo dài tới bao lâu? Lúc trước chín đại thế gia khai sáng cơ nghiệp Đại Yến, phải chăng thật sự giống như sự mong muốn của Tào tộc, một đám biến mất trong triều đình Đại Yến, biến mất trong lịch sử Đại Yến?

Hàn Huyền Đạo thản nhiên cười nói:

- Nếu không có lòng tranh đấu, người khác sao có thể châm ngòi. Lại nói, bắt đầu từ ngày lập nước, các đại gia tộc chúng ta liền có lòng tranh đấu, đơn giản là bị hoàng tộc lợi dụng mà thôi.

- Nói rất đúng.

Tô Quan Nhai vỗ tay cười:

- Theo như lời Huyền Đạo huynh, đúng là như vậy.

Hắn dừng một chút, thở dài nói:

- Nhưng tranh đấu như vậy, cũng không thể tiếp tục kéo dài. Hiện giờ cục diện trên triều đình sớm không ổn định, nếu chúng ta không tỉnh đòn, tộc diệt người vong, gần ngay trước mắt!

Hàn Huyền Đạo phát ra tiếng cười quái dị, nói:

- Lời này của Quan Nhai huynh thật sâu xa. Nếu không muốn tiếp tục tranh đấu như vậy, hết lần này tới lần khác lại nhốt chúng ta… !

Tô Quan Nhai nghiêm mặt nói:

- Huyền Đạo huynh, vừa rồi ta mới nói qua, cái gọi là không thể vãn hồi, cũng không phải sẽ đối phó các thế gia, mà là… !

Ánh mắt hắn lộ ra hàn quang:

- Phải diệt trừ đầu sỏ!

- Đầu sỏ?

- Không sai.

Tô Quan Nhai lạnh lùng nói:

- Chuyện tới nước này, nếu muốn bảo toàn gia tộc, chỉ có diệt trừ kẻ gây hại. Mà cho tới này, kẻ gây hại đối với thế gia chúng ta, đúng là những người trong hoàng cung đó.

Hàn Huyền Đạo cười lạnh nói:

- Nói đến thế, Quan Nhai huynh thật muốn tạo phản rồi!

- Hôn quân hỏng nước, không thể không trừ.

Tô Quan Nhai nghiêm mặt nói, vẻ mặt chính khí nghiêm nghị:

- Quan Nhai biết Huyền Đạo huynh cũng là người đại trí tuệ, cho nên hôm nay tới đây, mà muốn cùng chung đại sự với Huyền Đạo huynh. Quan Nhai tự biết tài không bằng Huyền Đạo huynh, lần này nguyện ý nghe Huyền Đạo huynh sai phái, diệt trừ hôn quân, lập triều cương khác!

Hàn Huyền Đạo trầm ổn, lúc này cũng hơi giật mình, mày nhăn lại, thân thể hơi chấn động một chút.

Thấy Hàn Huyền Đạo có phản ứng, Tô Quan Nhai tiến lên một bước, chắp tay nói:

- Huyền Đạo huynh, lời Quan Nhai nói, nhưng câu tâm huyết, sau khi diệt trừ hôn quân, nếu Huyền Đạo huynh có ý, Tô gia ta nguyện ý giúp Huyền Đạo huynh thay thế…!

- Câm mồm!

Hàn Huyền Đạo cười lạnh nói:

- Tô Quan Nhai, lời đại nghịch bất đạo như thế, không cần làm bẩn lỗ tai Hàn Huyền Đạo ta!

Tô Quan Nhai thần sắc bình tĩnh, thản nhiên cười nói:

- Đại Yến này, vốn không phải một mình Tào gia hắn đánh hạ, các đại thế gia chúng ta đều có công lớn, Đại Yến cũng không phải của một mình Tào gia hắn, các đại thế gia chúng ta đều có một phần. Nếu Tào gia vô năng, vì sao không lập vua khác? Mà Huyền Đạo huynh văn thao võ lược, chính là nhân tài đứng đầu Đại yến ta, vị trí trên điện Kim Loan này, cũng chỉ có Huyền Đạo huynh có tư cách ngồi lên.

Hàn Huyền Đạo trầm giọng nói:

- Hàn Huyền Đạo cũng không phải người bất trung bất nghĩa như thế. Tô Quan Nhai, ngươi có năng lực, hãy tự mình hành thích vua soán vị. Ngươi cũng có thể đi thảo luận với các quan viên trong nội các, chỉ sợ Tiêu Thái sự cảm thấy rất hứng thú đối với chuyện này!

Tô Quan Nhai cười to nói:

- Huyền Đạo huynh nghĩ ngôi vị Hoàng đế này kẻ nào cũng có thể ngồi sao? Nếu không phải khâm phục tài cán của Huyền Đạo huynh, Quan Nhai cũng sẽ không đặc biệt đến thảo luận với Huyền Đạo huynh.

Thần sắc hắn lập tức trở nên lạnh lùng, nhìn chằm chằm Hàn Huyền Đạo, chậm rãi nói:

- Nếu muốn làm đại sự, liền phải diệt trừ tận rễ. Hoàng tộc tự nhiên phải diệt trừ sạch sẽ, chẳng lẽ thế gia khác có thể lưu sao? Nếu mấy nhà khác không trừ, chỉ diệt trừ hoàng tộc, chỉ sợ ngôi vị Hoàng đế này vẫn rất bỏng tay. Một khi đã như vậy, tất nhiên muốn mượn cơ hội này, diệt trừ hoàn toàn các tộc khác, lúc này mới tránh cho Đại Yến ta hao tổn vì tranh chấp bên trong.

Hàn Huyền Đạo thở dài:

- Tô Quan Nhai, ngươi quả nhiên là người tàn nhẫn!

- Đắn đo không phải quân tử, không độc không phải trượng phu!

Tô Quan Nhai vuốt râu nói:

- Muốn thành đại sự, không câu nệ tiểu tiết!

Ánh mắt Hàn Huyền Đạo lạnh lùng, nói:

- Ngươi dã tâm bừng bừng, nhưng ngươi cũng nên biết, dùng binh lực trong tay ngươi, muốn giết vua soán vị, đúng là chuyện chê cười.

- Tô Quan Nhai ta tự biết mình, cho nên vừa rồi ta đã nói qua, Tô gia ta nguyện ý liên minh Hàn gia, trợ huynh đăng vị.

Tô Quan Nhai chậm rãi nói:

- Hai nhà chúng ta liên minh, đại sự có thể thành!

Hàn Huyền Đạo lắc đầu cười:

- Các hạ quá mức coi trọng rồi, Hàn gia chúng ta cũng không có bản lĩnh lớn như vậy.

Tô Quan Nhai lập tức nói:

- Huyền Đạo huynh khiêm tốn. Không nói thực lực Hàn gia huynh ở Đông Hải, chỉ nói hiện này, Hàn gia huynh đã là đại quân lâm thành, thanh thế lớn a!

Hàn Huyền Đạo nhíu mày nói:

- Ngươi nói cái gì?

Tô Quan Nhai bình tĩnh nói:

- Có lẽ Huyền Đạo huynh không biết, Hàn Mạc đã dẫn đại quân binh tới dưới thành, quân đội mạnh mẽ!

Trong mắt Hàn Huyền Đạo lộ ra tinh quang, nhìn Tô Quan Nhai, giờ phút này, hắn rốt cục hiểu vì sao hôm nay Tô Quan Nhai lại tiến đến nói nhiều như vậy.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv