Trên mặt Hoàng đế lộ vẻ thản nhiên, chậm rãi nói:
- Hàn Mạc suất đại quân tiến kinh, binh lực của Tô gia tuyệt đối không phải đối thủ. Nhưng Tô gia có trong tay quan viên thế gia, có thân thích của Hàn Mạc… chẳng biết hươu chết về tay ai, quả thật là vẫn chưa biết được.
Trong đối mắt Hoàng đế ánh lên vẻ tàn khốc:
- Tên Tô Quan Nhai này, nhìn thì ôn hòa, kì thực rất ác nghiệt, mà trẫm, chính là muốn mượn sự ác nghiệt của hắn để giết người!
Dịch Không Đình nói:
- Ý của thánh thượng là, khi Tô Quan Nhai bị lâm vào bước đường cùng, sẽ lôi quan viên thế gia cùng chết theo?
- Chí ít cũng không để cho bọn Tiêu Thái sư, Hàn Huyền Đạo được sống.
Hoàng đế cười lạnh nói:
- Đến khi không ngăn được, Tô Quan Nhai ắt sẽ làm cho những người đó chết cùng với hắn.
- Thánh thượng quả là diệu chiêu.
Dịch Không Đình cũng lộ vẻ tươi cười nói:
- Tô gia không cam lòng bị chết một mình, lôi kéo đám quan viên thế gia cùng chung một huyệt với hắn, mà lúc này người trong thiên hạ đều biết Tô gia chính là loạn đảng, nếu Tô gia giết đám quan viên thế gia kia, tức là không liên can gì tới Thánh thượng.
Hoàng đế thản nhiên cười nói:
- Quan viên thế gia chết, đặc biệt là nếu như huynh đệ Hàn Huyền Đạo bị giết, Hàn Mạc tất nhiên sẽ không bỏ qua cho Tô gia, Tô gia…chắc chắn cũng sẽ bị hủy diệt trong tay Hàn Mạc.
Hoàng đế nhẹ nhàng vuốt ve chòm râu, chậm rãi nói:
- Quan viên thế gia bị giết, đến lúc đó trẫm chỉ cần đổ hết tội lên đầu Tô gia, tru tộc Tô gia, như vậy dân chúng thế gia các quận, cũng sẽ không bạo động.
- Bọn Hàn Huyền Đạo chết, thế gia chắc chắn sẽ suy nhược, khi đó sẽ dễ đối phó hơn.
Dịch Không Đình cười nhẹ nói:
- Mượn tay Tô gia giết chết bọn quan viên thế gia. Mượn tay Hàn Mạc, diệt trừ Tô gia…kế sách một mũi tên trúng hai đích của thánh thượng, nô tài thật khâm phục.
Rồi lập tức nhíu mày nói:
- Thánh thượng, nhưng kể từ lúc đó, Hàn Mạc lập được công lớn, sau đó có phải là sẽ khó đối phó?
Hoàng đế lắc đầu cười nói:
- So với lão cáo già gian trá, Hàn Mạc chỉ là một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch, dễ dàng đối phó hơn nhiều. Ngươi yên tâm, tất cả mọi việc đều nằm trong tầm kiểm soát của trẫm, một khi trẫm thu hồi, binh phù quân Tây Bắc trong tay hắn, trẫm cũng có cách lấy lại. Chỉ cần trong tay trẫm có binh phù Tây Bắc, như vậy trẫm có thể khai sáng sự nghiệp đời đời!
Dịch Không Đình lập tức quỳ xuống, cung kính nói:
- Thánh thượng anh minh!
Hoàng thượng khoát tay nói:
- Lão Dịch, ngươi là người trẫm tín nhiệm nhất, không cần phải đa lễ như vậy.
Dịch Không Đình đứng dậy, khuôn mặt vẫn mang vẻ ưu sầu, hạ giọng nói:
- Thánh thượng, lần này Hàn Mạc lãnh binh trở về, như vậy điện hạ…!
Vẻ mặt Hoàng đế ảm đạm, nhắm mắt lại, im lặng hồi lâu, mới chậm rãi nói:
- Hắn không phụ trẫm, trẫm…cũng không phụ hắn!
…….
Chín cửa của thành Yến Kinh đều nằm trong tay Hỏa Sơn Doanh, tướng sĩ Ngự Lâm của các thành không biết việc binh biến sẽ kéo dài bao lâu, mấy ngày sau, trong kinh yên tĩnh, ngoài kinh thành đương nhiên cũng biết được tin tức binh biến trong kinh, trong vòng hơn mười dặm ngoài thành, yên ắng không một tiếng động, chỉ có một màu tuyết phủ trắng xóa.
Các tướng sĩ đương nhiên không biết, một đoàn kỵ binh khổng lồ, đang ngày đêm tiến về kinh thành như một cơn lốc.
Lại hai ngày qua đi, trong kinh không có động tĩnh, mấy chục vạn dân sợ hãi trú ẩn trong nhà, lắng tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, khắp hàng cùng ngõ hẻm, các nha môn, không có một bóng người, yên lặng không một tiếng động.
Ngày xưa khu Tây thành náo nhiệt nhất, khi binh biến vừa mới bắt đầu, khắp mọi nơi đều xôn xao, nhưng liền sau đó có rất nhiều quan sai Bộ hình đến, giết một vài người, trấn áp rối loạn , mấy ngày sau, ở đây cũng trở nên yên tĩnh vô cùng.
Khi chiến tranh loạn lạc, mạng người như cỏ rác, chỉ hơi có sơ xuất, liền bị rơi đầu, điều này, ai cũng rõ, cho nên tuy người không thiếu can đảm, nhưng ai cũng không muốn vì cuộc rối loạn này mà bị rơi đầu.
Tĩnh, yên lặng !
Mọi người trốn trong nhà, đã không quản ngày hay đêm, chỉ im lặng chờ đợi, tiếp tục chờ đợi, chờ đợi binh biến lần này mau chóng qua đi, mà bọn họ cũng biết, cho dù là động loạn lớn, cuối cùng có một ngày nào đó rồi cũng qua.
Trong quá trình này, điều mà mọi người phải làm, chỉ là nhẫn nại không một tiếng động, bảo vệ tính mạng của bản thân.
Ngày xưa trong thành Yến Kinh phồn hoa náo nhiệt, mấy ngày nay giống như một thành chết, yên tĩnh đáng sợ, âm thanh hiu quạnh của những trận gió lạnh của trời đất, tràn ngập trong ngoài thành Yến Kinh.
Các danh thủ chơi cờ, cuối cùng vẫn là muốn hướng tới hòa bình cho bách tính.
Tô Vũ Đình đứng ở trên đầu thành Tây Bình môn, đứng như tiêu thương, thần sắc lạnh lùng, nhìn xa xăm vùng đất mênh mông ngoài thành, một tay y khoát lên trên lỗ châu mai, còn tay kia nắm chặt ngân thương.
Hai ngày nay, y hầu như đều đứng chờ ở trên đầu thành.
Nếu quân Tây Bắc xuất hiện, đương nhiên là xuất hiện từ phía tây, đi qua Tây Bình môn.
Cho tới bây giờ, y vẫn chờ đợi Thái tử dẫn quân Tây Bắc trở về, đến bây giờ y vẫn không tin, kế hoạch chặt chẽ chu đáo như vậy, sẽ thất bại thảm hại, y càng không tin, Thái tử đã thất bại.
Trời đã xế chiều.
Gió lạnh bắt đầu thổi, đầu thành yên lặng như mặt hồ.
Đường Minh Ngô bên cạnh y, sắc mặt cũng khó coi, cho tới hôm nay, vẫn không nhận được tin tức của Thái tử. Vị chỉ huy sứ Hỏa Sơn Doanh này càng ngày càng không giữ được bình tĩnh.
Mắt phải Đường Minh Ngô giật rất mạnh, làm cho tim gã cũng đập như trống dồn.
Tham gia kế hoạch lần này, một là vì gã thực sự trung thành với Thái tử, một nguyên nhân khác, cũng là hy vọng sau khi đại sự thành công, tiền đồ của mình càng sán lạn.
Nếu kế hoạch của Thái tử thành công, Đường Minh Ngô không nghi ngờ mình sẽ là đại công thần, gã là tâm phúc của Thái tử, đến lúc đó thăng quan tiến chức, đó là việc đương nhiên.
Thân ở quan trường, có ai không muốn tiến lên phía trước, có ai không muốn lưu vào sử sách làm rạng rỡ tổ tông.
Nhưng liên tục mấy ngày, phía Tây Bắc không có một chút tin tức của Thái tử, điều này làm cho trong lòng Đường Minh Ngô dấy lên chút gợn sóng.
Tô Vũ Đình không đem tin tức Hàn Mạc dẫn quân vào kinh nói cho Đường Minh Ngô, lúc này, bất kỳ tin tức bất lợi, Tô Vũ Đình đều không tiết lộ ra ngoài, để tránh cho lòng quân xao động.
Ngón tay khoát lên lỗ châu mai, hơi gẩy gẩy, trán Tô Vũ Đình hơi chau lại.
Trong cơn gió lạnh, mang theo hơi thở của điềm xấu.
Tô Vũ Đình từ trong cơn gió lạnh, đã ngửi được sự nguy hiểm, tuy không nghe thấy bất kì âm thanh gì nhưng giữa cơn gió lạnh vi vu, tim của Tô Vũ Đình lúc này chợt đập nhanh hơn một chút.
Không lâu sau, dường như Đường Minh Ngô cũng cảm thấy điều gì, gã nhanh chóng tiến lại, hai tay khoát lên trên lỗ châu mai, ngừng thở, cẩn thận lắng nghe tiếng gió, nheo mắt, dường như phải nghe được điều gì từ trong gió.
Trong gió quả nhiên mang theo một âm thanh kì quái.
Đường Minh Ngô cẩn thận lắng nghe, rất nhanh, gã liền cảm thấy được trong tiếng gió hình như có tiếng vó ngựa, là một mãnh tướng trong Ngự Lâm Quân, sức phán đoán của gã cũng không phải là bình thường.
- Tô tướng quân, dường như… có tiến vó ngựa?
Đường Minh Ngô nhìn về phía Tô Vũ Đình.
Tô Vũ Đình thần sắc bình tĩnh, không trả lời, nhưng lẫn trong tiếng gió là tiếng vó ngựa hỗn loạn, y đương nhiên cũng nghe thấy. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://thegioitruyen.com
Đến rồi, cuối cùng phải đến rồi.
Chỉ qua một khoảnh khắc nhỏ, tiếng vó ngựa dần dần rõ hơn, tựa như tiếng sấm vang lên nơi chân trời, một trận âm thanh bắt đầu đến tai mỗi tướng sĩ đầu thành.
Ngự Lâm Quân chính là con át chủ bài, những Ngự Lâm Quân này mấy ngày liên tục giữ trên đầu thành, đã có chút mệt mỏi, nhưng lúc này vọng đến tiếng vó ngựa trầm thấp như tiếng sấm rền, liền dường như có một bàn tay xua tan mọi vẻ mệt mỏi buồn ngủ, trên đầu thành mọi người đều lấy lại tinh thần, giương mắt nhìn hướng về đường chân trời mênh mông.
Đường chân trời trắng xóa, xám trắng giao nhau, cũng không có hiện tượng gì bất thường, nhưng rất nhanh, tất cả mọi người đều nhìn thấy, từ trên đường chân trời, có một bóng dáng đang lay động, bóng dáng đoàn người đó lúc đầu rất nhỏ, nhưng từ từ khuếch tán, không lâu sau, toàn bộ đường chân trời là một khoảng đen nghịt, bóng đen khổng lồ, bùng lên như sóng biển, nhanh chóng tiến về phía này.
Một trận động đất lớn.
Nơi đường chân trời xa, vang lên tiếng kèn trầm thấp.
Đoàn kỵ binh đông nghìn nghịt, giống như thủy triều cuồn cuộn hướng về phía kinh thành, gió cuốn mây tan, tốc độ rất nhanh, tiếng vó ngựa của đoàn kỵ binh, giống như tiếng sấm trầm thấp, vang mãi không thôi, hơn nữa tiếng sấm trầm thấp kia càng ngày càng lớn, khí thế kinh người.
Hai mươi kỵ binh một hàng, lấy tốc độ ổn định, như sóng biển trào tới.
Đường Minh Ngô nhìn đại quân thiết kỵ binh đông nghìn nghịt, mày nhướng ra, trên mặt lộ vẻ vui mừng.
Không nghi ngờ gì nữa, đó là quân Tây Bắc.
Là Thái tử mang kỵ binh Tây Bắc trở về, gã rút đao ra, giơ cao lên, không giấu được sự vui mừng trong lòng, giương đao hô lớn:
- Các huynh đệ, Thái tử điện hạ trở về rồi!
Trong lúc nhất thời, các tướng sĩ đầu thành đều rút đao ra, giống như nhìn thấy người thân của mình trở về, đứng lên hoan hô.
Lúc này không ai để ý, Tô Vũ Đình giống như một bức tượng đá,đứng sừng sững bất động, nhìn đoàn thiết kỵ từ xa dần dần tiến đến, trên gương mặt tuấn tú, vẻ tái nhợt, rất nghiêm trọng.
Đoàn thiết kỵ ào ào như sóng biển, cờ bay phấp phới.
Phía trước, một lá cờ lớn giương cao, bay phần phật trước gió, phía trên quân kỳ, viết một chữ "Yến" lớn.
Đoàn kỵ binh ùn ùn như thủy triều dâng, phong trì lôi điện, người như hổ, ngựa như rồng, lưỡi mác áo giáp, khí giới lạnh như băng.
Đoàn kỵ binh này, xem ra được luấn luyện rất bài bản, tuy đều là trong lúc hành quân toàn lực, nhưng hàng ngũ rất có thứ tự, hai cánh thiết kỵ xông về phía trước, đó đều là kỵ binh Tây Bắc, hai cánh ở giữa, phía trước đội kỵ binh Ngự Lâm, ở giữa là Bát bách Phong Kỵ vây xung quanh Hàn Mạc, sau Phong Kỵ, là kỵ binh thế gia quân Hồ gia và Thành Vệ Quân của quận Lâm Dương theo phía sau.
Đệ tử Hồ gia, mỗi người ai nấy đều có võ công, sức chiến đấu của đội kỵ binh thế gia này không kém gì đội kỵ binh Tây Bắc.
Hơn ngàn kỵ binh, nhưng di chuyển rất ngay ngắn có trật tự.
…..
Tiếng hoan hô đầu thành, cùng với đoàn quân thiết kỵ càng ngày càng gần, âm thanh ngày càng nhỏ dần, bởi vì đã có không ít người nhìn thấy trong đám cờ xí tung bay rợp trời của đoàn kỵ binh, ngoài cờ thêu chữ "Yến" còn có lá cờ thêu chữ "Hàn" xuất hiện làm người ta kinh ngạc, thậm chí còn có lá cờ thêu chữ "Hồ" tung bay phấp phới.
Đường Minh Ngô giận tái mặt, kinh ngạc nhìn đoàn quân đã gần tới cửa thành.
Nếu là quân đội của Thái tử, làm sao có thể thêu cờ chữ "Hàn" và chữ "Hồ" được?
Tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn đoàn kỵ binh ầm ầm tới gần thành Yến Kinh, khoảng cách thành Yến Kinh chỉ mấy dặm, hai cánh kỵ binh đã dừng lại, đoàn kỵ binh Ngự Lâm ở giữa cũng dừng lại.
Rất nhanh, dưới cái nhìn chăm chú của các tướng sĩ Ngự Lâm ở đầu thành, tiếng vó ngựa long trời lở đất cũng lắng xuống, toàn bộ nhóm kỵ binh đều nghe được, áo giáp khí giới sắc lạnh đó, làm cho các tướng sĩ đầu thành cảm nhận được một trận hàn khí xơ xác tiêu điều.
Đội kỵ binh Ngự Lâm dưới thành chậm rãi tản ra, để ra một con đường, nhưng lại nghe thấy thiếng vó ngựa, hơn mười kỵ binh từ trong đám người vọt ra như gió, người như hổ, ngựa như rồng, người đã hùng dũng, ngựa cũng oai phong.
Một người đi trước, mình mặc ngân giáp ngân khôi, trên người khoác một chiếc áo choàng đen, tay cầm đồng côn, khuôn mặt trông có chút mỏi mệt, lại vô cùng lạnh lùng nghiêm nghị, toát lên vẻ lạnh lùng hà khắc.
Hắn xuống ngựa, nhìn dường như rất bình thường, nhưng tốc độ rất mau lẹ, vô cùng mạnh mẽ, nhìn ngựa mà biết người chỉ cần nhìn một cái thì biết ngay đó là một tuyệt thế lương câu nghìn dặm mới chọn được.
Một người một ngựa, đúng là Hàn Mạc và yêu mã Tuyệt Ảnh của hắn.
Với hơn mười kỵ binh Phong Kỵ vây quanh, Hàn Mạc cưỡi ngựa xuất trận, dừng lại dưới chân thành, ngẩng đầu lên, nhìn Tô Vũ Đình cao cao trên đầu thành, sắc mặt lạnh lùng, khoát mạnh tay, giơ Huyết Đồng Côn trong tay lên.
Ngay tức khắc, các kỵ binh cũng đều rút binh khí ra giơ cao, gào thét giống như đàn hổ rống giận dữ, long trời lở đất.
Người gào ngựa hí, khí thế vô biên, hoành tráng vô cùng, tướng sĩ Ngự Lâm Quân trên đầu thành cũng đều là binh sĩ dũng mãnh, nhìn thấy khí thế lúc này, trong lòng cảm thấy ớn lạnh.
Đợi cho âm thanh của mọi người lắng xuống, Hàn Mạc mới nhìn chằm chằm Tô Vũ Đình kình khí bao trùm khắp nơi, hét vang như sấm dậy:
- Tô Vũ Đình, ta về rồi!