Tô Vũ Đình quay lại trong phủ. Vừa vào đến phòng đã nhìn thấy Tô Quan Nhai đang ngồi trong phòng gã. Lão đang cầm một quyển sách, lẳng lặng lật xem. Thấy Tô Vũ Đình về, Tô Quan Nhai buông sách xuống, bình tĩnh nhìn gã, rồi lắc đầu, thở dài:
-Ngươi vốn không nên đi ra ngoài lúc này mới phải. Bốn phía xung quanh phủ hiện thời rất có thể đang có rất nhiều trạm gác ngầm. Nếu người nào có âm mưu biết thương thế của ngươi là giả, nhất định sẽ gây không ít chuyện rắc rối.
Tô Vũ Đình cởi áo choàng ra, treo trên giá áo. Gã đi tới, ngồi xuống bên bàn, không nói gì.
Tô Quan Nhai nhìn Tô Vũ Đình, thở dài, lắc đầu nói:
-Ngươi hà tất phải làm khổ mình như thế? Chẳng qua chỉ là một dân nữ bình thường, cần gì phải tốn hơi tốn sức?
Dừng một chút, lão lại nói:
-Vi phụ nhớ rõ những lời ngươi đã từng nói. Nếu ngươi thật sự thích nàng, có thể đưa nàng vào phủ làm thiếp. Vi phụ sẽ không vì thân thế của nàng mà cản trở ngươi đâu!
Tô Vũ Đình dường như không muốn nói tiếp chuyện này, liền mở miệng hỏi:
-Đêm khuya, phụ thân đến đây có phải có chuyện gì hay không?
Tô Quan Nhai thoáng trầm ngâm, rồi nghiêm nghị nhìn Tô Vũ Đình, nhẹ giọng hỏi:
-Vi phụ hỏi lại ngươi lần cuối, có phải ngươi đã hạ quyết tâm rồi không?
Tô Vũ Đình gật gật đầu.
Tô Quan Nhai chậm rãi nói:
-Nếu đã như vậy, vận mệnh của gia tộc Tô gia chúng ta sẽ giao trong tay của ngươi!
Ngọn đèn dầu chập chờn sáng. Tô Vũ Đình nhìn Tô Quan Nhai, thoáng trầm ngâm, rồi nói:
-Phụ thân, người có chuyện gì lo lắng hay sao?
Tô Quan Nhai khẽ mỉm cười, nhìn đứa con mình, cười nói:
-Ngươi nói đúng, người lớn tuổi suy nghĩ sâu xa quá, lá gan cũng nhỏ đi. Có những khi cũng cần đến những người trẻ tuổi bốc đồng, không biết sợ.
Tô Vũ Đình khẽ thở dài:
-Nhưng trông phụ thân thì dường như người vẫn còn lo lắng.
Tô Quan Nhai trầm lặng, cuối cùng hỏi:
-Phía bên này trong kinh chắc hẳn đã không có sơ hở nào lớn nữa. Nhưng còn bên Tây Bắc kia, ngươi xác định chắc chắn Thái tử điện hạ của chúng ta sẽ thành công chứ?
Tô Vũ Đình ngẫm nghĩ một chút, chậm rãi nói:
-Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên. Nếu trời muốn Đại Yến ta…Y nhất định sẽ thành công!
Tô Quan Nhai khẽ vuốt nhẹ chòm râu, nói:
-Đình nhi, ngươi là người có chí lớn. Vi phụ đem vận mệnh của cả gia tộc đặt trên tay ngươi, đánh cuộc một lần xem sao. Nhưng người phải biết, đây là một lần đặt cược. Một khi đã ra tay, không có cách nào thu hồi được nữa đâu!
Tô Vũ Đình kiên nghị, nhìn cây ngân thương trắng như tuyết dựa trên vách tường, bình tĩnh nói:
-Nếu đã xác định sẽ ra tay, con chưa từng nghĩ đến chuyện rút lui. Một khi đại sự thành, Đại Yến sẽ có thể chấm dứt cục diện các thế gia đấu đá lẫn nhau, muôn dân đồng lòng, thiên hạ nhất thống. Thái tử điện hạ lao tâm khổ tứ, vạch kế hoạch nhiều năm trời, cuối cùng cũng đã quyết tâm. Đây cũng là tâm nguyện duy nhất của y!
Tô Quan Nhai thoáng suy nghĩ. Một lúc lâu sau, lão mới nói:
-Ta cũng muốn nói thêm, đây thực sự là một cơ hội. Thay vì ngồi chờ chết, chẳng bằng quyết chí làm một lần. Nếu đại sự thành, gia tộc Tô thị chúng ta tất nhiên sẽ mạnh hơn, ngược lại thì….
Nói tới đây, lão thản nhiên cười, nói:
-Đó cũng là ý trời mà thôi!
Vừa nói đến đây, bên cửa sổ đã vang lên mấy tiếng vỗ cánh "phành phạch". Tô Vũ Đình nhanh nhẹn bước lên trước, mở cửa sổ. Một con bồ câu đưa tin đậu trên bệ cửa sổ, kêu lên "cô cô"
Tô Vũ Đình nắm lấy con bồ câu đưa tin, cẩn thận gỡ bức mật thư treo trên chân nó, mở ra. Bức mật thư dài bằng nửa ngón tay, ghi hai chữ.
-Bình minh!
Tô Vũ Đình nghiêm mặt, xoay người, nhìn Tô Quan Nhai.
Hai phụ tử bốn mắt nhìn nhau. Tô Vũ Đình gằn từng chữ nói:
-Bắt đầu rồi!
…
…
Trên đỉnh Thiên Nhai.
Vạt áo Tiêu Hoài Ngọc và Thương Chung Ly vẫn bị gió lạnh thổi bay phất phới. Ánh mắt trời tuy đã chiếu lên đỉnh núi, nhưng mây phủ bốn phía ngọn núi quanh năm vẫn chưa tan hết, vẫn che đi mọi sự xảy ra trên đỉnh núi, không cho người đời nhìn thấy.
Thương Chung Ly lại cười, nói:
-Mưu tính cuối cùng của lão phu thật ra rất đơn giản. Lão phu chỉ muốn bàn luận với Tiêu Quân làm sao để tướng sĩ Khánh Quốc ta ít đổ máu hơn mà thôi!
Tiêu Hoài Ngọc nhìn Thương Chung Ly, chậm rãi nói:
-Ý của ngươi là muốn lấy an nguy của Thái tử ra uy hiếp ta, buộc ta xuất binh giúp ngươi tấn công Nguỵ sao?
Y lắc đầu, nói:
-Thương Chung Ly, ngươi muốn để tướng sĩ Khánh Quốc ngươi ít đổ máu, nhưng lại muốn tướng sĩ Đại Yến ta đổ máu thay, chuyện này tuyệt nhiên không có khả năng.
Y nhìn Thái tử vẫn đang nhắm mắt, ngồi yên bên kia, bình tĩnh nói:
-Thái tử là người tài đức, bình tĩnh sáng suốt. Lấy máu của ngàn vạn tướng sĩ đổi lấy một người, ta nghĩ Thái tử điện hạ sẽ không đồng ý đâu!
Mí mắt Thái tử khẽ giật giật. Y không mở mắt, nhưng bên khoé miệng lại nhếch lên cười cay nghiệt.
Thương Chung Ly lắc đầu, cười ha ha, nói:
-Tiêu Quân hiểu lầm rồi. Hiện giờ Nguỵ quân tuy binh hùng tướng mạnh, nhìn thì kiêu căng ngạo mạn, nhưng bọn họ chỉ là một đám sài lang không có đầu lĩnh. Chẳng qua chỉ là một đám hỗn loạn, không uy hiếp được chúng ta.
Tiêu Hoài Ngọc nhíu mày.
Đúng lúc này, một tiếng cười vang lên, khiến người khác phải giật mình. Một âm thanh thô lỗ rền vang như sấm:
-Lão hồ ly ơi là lão hồ ly. Để xem hôm nay ngươi có khả năng giết chết bản tướng ở đây hay không đã!
Lời nói còn chưa dứt, một thân ảnh đã phóng vút lên cao, tựa như một con vượn khổng lồ. Bóng người ấy lơ lửng trên không, dưới ánh mặt trời phản chiếu, càng làm màu đen trên người hắn sáng rực rỡ. Chờ cho người này đáp xuống đất xong, Tiêu Hoài Ngọc mới nhìn rõ, người này mặc giáp trụ màu đen. Trên bộ giáp trụ của người này có những miếng giáp phiến như vẩy cá, dưới ánh nắng mặt trời càng thêm sáng chói mắt.
Thân hình người này cao lớn, gần như cao hơn Tiêu Hoài Ngọc đến nửa thân người. Tứ chi gã tráng kiện, mặt vuông chữ điền, mũi rộng miệng lớn, da đen chắc khoẻ, rất rắn chắc.
Gã như một chiến tướng bước ra từ chiến trường xa xưa.
Lỗ mãng, phóng khoáng, tràn đầy năng lượng, lại rất khí phách.
Giọng nói của gã vang như chuông đồng. Tiếng cười to, sảng khoái như tiếng đồng, tiếng la. Nếu người thường nhìn thấy chỉ riêng bề ngoài của gã thôi đã đủ khiếp sợ rồi.
Tiêu Hoài Ngọc bình tĩnh, nhưng lại thầm kinh ngạc.
Y tới đỉnh Thiên Nhai này là vì Thái tử bị bắt đến đây, vì y muốn giải cứu cho Thái tử nên y không thể không đến. Nhưng còn tên Hắc Sát Thần này vì sao lại đến đây?
Thương Chung Ly vừa thấy Hắc Sát Thần đã mừng rỡ. Lão nhanh chân bước, tiếp cận Thái tử, chỉ còn cách hắn gang tấc.
Hắc Sát Thần nhìn thấy Tiêu Hoài Ngọc, chắp tay, nói:
-Tiêu tướng quân, đã nghe đại danh của ngươi. Ta lâu nay vẫn hận không có duyên gặp ngươi, rốt cuộc hôm nay cũng được thoả ước nguyện rồi!
Tiêu Hoài Ngọc chắp tay, bình tĩnh nói:
-Tư Mã tướng quân uy danh cái thế. Hôm nay được gặp ngài, chuyến đi này cũng không tệ!
Hắc Sát Thần chính là đại tướng Tư Mã Kình Thiên chuyên sử dụng một cây búa màu vàng của Nguỵ Quốc.
Bên hông gã, quả nhiên có một cây búa màu vàng dài bằng cánh tay. Một đầu búa buộc xích vàng, nối với phần dây lưng trên eo, đầu còn lại là cán búa hết sức tinh tế.
Thứ vũ khí như vậy, chỉ nhìn thôi cũng đã thấy quá nặng nề rồi. Hơn nữa, nếu là người thường sử dụng, nó cũng quá to lớn, sẽ thành vật cản cho người dùng. Người có thể sử dụng chuỳ vàng như vậy nhất định sức mạnh phải rất đáng sợ.
Nhưng thứ vũ khí khổng lồ này đặt bên cạnh Tư Mã Kình Thiên cao lớn, uy mãnh lại cực kỳ hợp. Dường như thứ vũ khí khổng lồ này mới thích hợp với một chiến tướng như gã.
Yến Thần Tiêu Hoài Ngọc!
Thánh Tương Thương Chung Ly của Khánh Quốc!
Danh Tướng Tư Mã Kình Thiên của Nguỵ Quốc!
Ba danh tướng của ba nước cùng tập trung trên đỉnh Thiên Nhai là chuyện hết sức lạ lùng!
Cảnh tượng vốn không thể nào xảy ra lại diễn ra trên đỉnh Thiên Nhai ngày hôm nay!
Gió trên đỉnh Thiên Nhai lạnh như dao cắt. Ba đại danh tướng đứng yên bất động, tạo thành hình tam giác, tựa như ba khối lớn vẫn ở trên đỉnh núi này từ xưa đến nay. Khí thế bọn họ đều ngút trời. Chỉ tiếc rằng một cảnh tượng như vậy mà chỉ có một vị Yến Thái tử làm quần chúng.
Giờ khắc này, bất cứ ai cũng không chú ý đến vị Thái tử điện hạ này.
Mà vị Thái tử điện hạ không một ai chú ý này đang nhếch miệng cười, một nụ cười đắc ý.
Ba đại danh tướng đứng đó, trừng mắt nhìn nhau, không nói gì.
Một lúc lâu sau, Thương Chung Ly cuối cùng cũng phá vỡ sự yên lặng quỷ dị này. Lão cả cười, nói:
-Sinh thời có thể cùng hai vị gặp mặt trên đỉnh Thiên Nhai này, cuộc đời này ta sống cũng không uổng phí!
Lão chắp tay sau lưng, áo bào tro phất phơ trong gió, nhìn Tư Mã Kình Thiên:
-Tư Mã Kình Thiên, ngươi quả nhiên không khiến lão phu thất vọng!
Tư Mã Kình Thiên nhướng mày, cười rộ lên:
-Ngươi cố ý tiết lộ tin này cho ta, cố ý để ta biết Tiêu tướng quân vì tìm cách cứu Yến Thái tử mà đến đỉnh Thiên Nhai này. Một khi ta biết nơi này náo nhiệt như thế, có lý nào lại không đến đây? Nguồn: http://thegioitruyen.com
Gã liếc mắt, nhìn Tiêu Hoài Ngọc, cười ha ha, nói:
-Tiêu tướng quân, chớ nên trách ta lấy trái tim tiểu nhân đo lòng quân tử. Trước khi lên núi, ta cũng từng hoài nghi, liệu mọi chuyện này có phải do hai vị cố ý bày bố, dẫn dụ ta tới đây hay không? Nhưng Tư Mã Kình Thiên ta tuy rằng đã lâu chưa gặp mặt Tiêu tướng quân, cũng có thể coi là bạn tri kỷ. Ta biết Tiêu tướng quân là người trung nghĩa, tất nhiên sẽ không cấu kết với lão hồ ly này làm chuyện xấu xa. Chính vì thế nên ta mới muốn gặp mặt Tiêu tướng quân, giúp ngươi một tay. Tư Mã Kình Thiên ta thích nhất là giúp vui ở những nơi náo nhiệt!
Nói đến đây, gã lại cười ha ha, đầy sảng khoái.
Ba người này thoạt nhìn đều hết sức bình tĩnh, nhưng dường như bọn họ đang đấu tranh dữ dội. Hơn nữa, sâu trong đôi mắt ba vị đại danh tướng đều ẩn chứa sự đề phòng.
Tiêu Hoài Ngọc bình tĩnh, nói:
-Tư Mã tướng quân đến đây hoá ra là để trợ giúp ta sao? Không biết ngươi định giúp ta thế nào đây?
Tư Mã Kình Thiên cười to, nói:
-Thương Chung Ly bắt cóc Thái tử quý quốc, dĩ nhiên lão đã trở thành kẻ địch của Yến Quốc ngươi. Ngươi và ta cùng liên kết đánh bại lão hồ ly này, lột da lão ra. Khánh Quốc không có lão hồ ly, nhất định sẽ không còn cản trở nào có thể ngăn liên minh hai nước chúng ta cùng tiến quân thần tốc, tiến đánh Khánh Quốc. Lãnh thổ Khánh Quốc sẽ chia đều đôi bên. Ngươi thấy thế nào?
Tiêu Hoài Ngọc thản nhiên cười, nhìn Thương Chung Ly, nói:
-Lão tướng quân thấy ý kiến của Tư Mã tướng quân thế nào?
Thương Chung Ly cười ha ha, nói:
-Cũng là một kế hay!
-Nhưng lão tướng quân đã bày bố ra âm mưu này, dĩ nhiên sẽ không vì muốn để hai chúng ta liên kết giết ngươi, lại càng không muốn để chúng ta chia đều lãnh thổ Khánh Quốc chứ.
Tiêu Hoài Ngọc thản nhiên nói.
Thương Chung Ly vẫn cười như trước, nói:
-Kế sách của Tư Mã Kình Thiên là thượng sách. Có điều ta cũng có một thượng sách, có lẽ Tiêu tướng quân còn thấy hứng thú hơn nữa!