Tiếp chỉ, Hàn Mạc một bụng hồ nghi, ngồi trong phòng của mình, trầm tư hồi lâu. Hắn trong lòng mơ hồ cảm thấy cảm giác bất an, luôn cảm thấy sắp xảy ra sự kiện kinh thiên động địa.
Thái tử muốn đi biên quan?
Hắn muốn làm gì?
Hành tung của Thái tử vốn rất ít người hay. Tuy Hàn Mạc cũng không biết Thái tử đến cuối cùng là muốn làm gì nhưng hắn vô cùng rõ ràng, mưa đồ của Thái tử điện hạ chắc chắn có liên quan đến nhất thống thiên hạ.
Chưa bao giờ tham dự triều chính, lúc này đây phá lệ, mà lại gánh vác trọng trách đi tuần tra biên ải, đúng là ngoài dự kiến của mọi người.
Theo Hàn Mạc biết, Tô Vũ Đình và Thái tử rất gần nhau, nếu đoán không nhầm, thì Phương Tường Doanh thuộc thế lực của Thái tử, cho dù không thuộc phạm vi quản lý nhưng chí ít cũng là có quan hệ.
Thái tử xa giá đi biên ải, dựa theo lai lịch mà nói, Phương Tường Doanh Tô Vũ Đình có tư cách hơn hẳn mình.
Nhưng đã xảy ra chuyện kỳ quái, Tô Vũ Đình vài ngày trước ngã ngựa, từ đó, chức trách hộ tống Thái tử đi biên ải bỗng rơi xuống đầu mình. Hàn Mạc nheo mắt, hắn không phải kẻ ngốc, thậm chí trong nháy mắt đã đoán ra, Tô Vũ Đình lần này bị thương, có đến mười phần là cố ý.
Có lẽ Tô Vũ Đình trước đó đã biết Thái tử sẽ đi biên ải, càng biết nếu Thái tử đi biên ải, thì việc hộ tống Thái tử Phương Tường Doanh tất sẽ là lựa chọn thứ nhất.
Dù sao Hàn Mạc và Xương Đức Hầu Tào Ân cũng vừa mới từ nước Khánh trở về không lâu, nêu lúc này phái một trong hai người đi thì cả tình và lý đều có chút bất ổn.
Long Tường Doanh và Hổ Sơn Doanh là nội Ngự Lâm Quân, hộ vệ hoàng cung, tất nhiên sẽ không điều động.
Tô Vũ Đình là người phù hợp, thì đột nhiên bị thương, làm sao khiến người khác không thất kinh cho được.
Trên triều chưa hết ngạc nhiên vì chuyện Thái tử điện hạ bỗng muốn đi biên ải, thì lại nghe nói Tô Vũ Đình cao thủ võ lâm của Đại Yến bị thương vì ngã ngựa, hai việc này xảy ra một lúc tưởng như tình cờ nhưng thật ra là rất quỷ dị.
…
Nhất chủ sự Tây Hoa Thính Bùi Anh Hầu từ ngoài cửa tiến vào đúng lúc Hàn Mạc đang ngồi dựa vào ghế híp mắt suy nghĩ, thấy Bùi Anh Hầu liền lóe tia hào quang lạ nhưng thoáng qua rất nhanh, lập tức trên mặt hiện ra vẻ bình thản, nhìn Bùi Anh Hầu.
Bùi Anh Hầu cầm trong tay cặp hồ sơ, hướng Hàn Mạc thi lễ rồi mới nói:
- Đại nhân, danh sách hộ tống đại nhân đi biên ải lần này thuộc hạ đã điều phối xong, mời đại nhân xem qua. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Hàn Mạc tiếp nhận, cẩn thận nhìn một lượt, sau một lát, cẩn thận cất vào trong tay áo cười nói:
- Bùi chủ sự vất vả rồi!
Bùi Anh Hầu vội nói:
- Đại nhân đi sứ nước Khánh vừa trở về, lại xa giá biên quan, mới thật sự là vất vả.
Hàn Mạc xua tay nói:
- Tận trung báo quốc là việc tất yếu phải làm.
Dừng một chút, khẽ mỉm cười:
- Hình như bốn mươi huynh đệ trong danh sách đều là các thành viên cũ của sảnh?
Bùi Anh Hầu nghiêm nghị nói:
- Thái tử lần này đi đến biên ải, thân thể thiên kim, Thánh thượng đem nhiệm vụ hộ vệ ngầm giao cho chúng ta, đó là ân sủng lớn lao. Thuộc hạ nghĩ, vì an nguy của Thái tử và đại nhân nên triệu tập những lại viên tinh nhuệ nhất, đều là những cao thủ có kinh nghiệm, tuyệt đối không mắc sai lầm.
- Tốt
Hàn Mạc gật đầu cười nói:
- Bùi chủ sự quả nhiên là suy nghĩ chu toàn.
Rồi vuốt cằm trầm ngâm một chút, cười hỏi:
- Bùi chủ sự, lần này sự tình trọng đại, ta chắc sẽ rất bận rộn. Trong sảnh nếu có một chủ sự cùng ta đi thì tốt, người đó sẽ thống soái nhóm lại viên.
Bùi Anh Hầu gật đầu:
- Đại nhân nói phải!
- Tứ chủ sự Hồng Tụ đang dưỡng thương, sắp tới khẳng định sẽ không thể trở lại sảnh. Trong sảnh giờ chỉ còn Bùi chủ sự, Nhị chủ sự Công Thâu Toàn và Tam chủ sự Lý Cố, theo ý kiến của ngươi, ai là người thích hợp?
Hàn Mạc vẫn vuốt cằm, giọng điệu rất ôn hòa.
Bùi Anh Hầu suy nghĩ một lát, mới cẩn thận dò hỏi:
- Đại nhân… cảm thấy thuộc hạ thế nào?
Lúc nói mấy lời này, trong mắt y lộ ra vẻ hồi hộp.
Hàn Mạc trầm ngâm một lát, lắc đầu nói:
- Bùi chủ sự không được.
Bùi Anh Hầu nghe câu đó, sự hồi hộp sâu trong đáy mắt biến mất, nhưng lại hiện ra vẻ không cam tâm, nhưng Hàn Mạc đã cười lớn:
- Không phải là do Bùi chủ sự không đủ năng lực, mà cơ bản Bùi chủ sự không thể rời khỏi kinh. Bùi chủ sự quản lý một xứ, nhưng là xứ quan trọng nhất. Bất kể là huấn luyện, tiền bạc, hay là tạp vụ, đều do Bùi chủ sự xử lý. Tây Hoa Thính chúng ta đang dần phục hưng, vừa tuyển người, vừa gia tăng huấn luyện, ngân khố phân bổ không thể vắng được người quản lý dù chỉ một khắc. Bùi chủ sự nếu rời đi, Tây Hoa Thính chẳng lẽ tê liệt?
Bùi Anh Hầu nghe vậy, vẻ mặt mới bình thản trở lại, thở dài:
- Thuộc hạ vẫn muốn theo đại nhân vào sinh ra tử, nhưng…
- Bùi chủ sự không cần nói như thế, ngươi xử lý một xứ, duy trì hoạt động của Tây Hoa Thính, đã là vất vả lắm rồi. So với các huynh đệ vào sinh ra tử, công lao còn cao hơn.
Hàn Mạc bình tĩnh nói:
- Ta đảm nhiệm Thính trưởng Tây Hoa Thính gần một năm, bận rộn suốt ngày, cũng không thể quản lý sâu sát việc của sảnh. Nếu không phải là vì có Bùi chủ sự, Tây Hoa Thính cũng khó mà vận hành.
Vẻ mặt hắn nghiêm nghị hẳn lên, chân thành tha thiết:
- Tuy nói chức vụ của ta cao hơn ngươi, nhưng trong lòng Hàn Mạc vô cùng kính trọng Bùi chủ sự. Hơn nữa ta tin rằng, chỉ cần Bùi chủ sự cùng ta đồng tâm hiệp lực, Tây Hoa Thính chắc chắn có thể khôi phục hùng phong như thời Công Nhan Lão tại thế. Tây Hoa Thính ta sẽ trở thành thiên hạ đệ nhất hắc ám nha môn!
Bùi Anh Hầu mí mắt nhả lên, sâu trong đáy mắt mang theo tia ảm đạm, nhưng cũng chỉ thoáng qua giây lát, chắp tay nói:
- Thuộc hạ nguyện đi theo đại nhân, vì đại nghiệp phục hưng hoa thính nguyện đầu rơi máu chảy.
- Nguyện cùng tiến cùng thoái.
Hàn Mạc nghiêm mặt nói, lập tức ôn hòa cười:
- Công Thâu Toàn và Lý Cố, hai người này, ai thích hợp hơn?
Bùi Anh Hầu ngẫm nghĩ một chút, rốt cuộc nói:
- Nếu là ý kiến của thuộc hạ, thì Tam chủ sự Lý Cố thích hợp hơn!
- Ồ?
- Lý Cố giỏi về ám sát, thuật theo dõi của Tam chủ sự cũng thuộc vào hàng nhất nhì Tây Hoa Thính.
Bùi Anh Hầu chậm rãi nói:
- Hắn mặc dù tuổi trẻ, nhưng công lao vô số, nguyên nhân chính là vì thế. Nếu là hắn suất lĩnh cao thủ hộ tống Thái tử và đại nhân đi, các sát thủ bóng tối của địch quốc chẳng có nửa cơ hội để chạm tới đoàn xa giá.
Hàn Mạc cười ha hả:
- Lời của Bùi chủ sự nói cũng đúng với ý ta. Luận về khả năng ám sát, Lý Cố đúng là rất giỏi.
Dừng một chút, như suy nghĩ gì thêm, rồi nói như là nhân tiện:
- Một khi đã như vậy, hãy sắp xếp Lý Cố đi cùng ta. Bùi chủ sự, gọi Lý Cố đến đây, dọc đường đi chắc chắn sẽ không an lành, ta cũng cần hắn chỉ giáo vài điều.
Bùi Anh Hầu chắp tay xoay người rời khỏi, đi vài bước, dừng lại, mặt cực kỳ phức tạp.
Hàn Mạc vẫn ngồi trên ghế, đôi mắt sắc bén nheo lại nhìn chằm chằm vào Bùi Anh Hầu, thấy y dừng lại, hiện lên vẻ chờ đợi, ôn tồn hỏi:
- Bùi chủ sự, còn có chuyện gì sao?
Bùi Anh Hầu cũng không xoay người lại, y nhắm mắt, hai tay nắm chặt, nhưng trong nháy mắt, liền quay lại, chắp tay nói:
- Đại nhân, biên quan đại chiến, tuy rằng Đại Yến ta chưa tham chiến, nhưng trên chiến trường khó tránh khỏi hung hiểm, đại nhân… hãy bảo trọng!
Hàn Mạc thở dài, nói:
- Bùi chủ sự quan tâm, thân là thần tử Đại Yến, Hàn Mạc không tiếc đổ máu.
Ngừng một chút, bình tĩnh nói:
- Bùi chủ sự trong lòng Hàn Mạc là một nhân tài xuất chúng, lấy tài cán của ngươi, ở trong triều dư sức làm tới chức thị lang. Nhưng ngươi vì nước cống hiến, cam nguyện tiến vào Tây Hoa Thính, thậm chí cả đời này cũng không được nổi danh. Sau khi Công Nhan Lão qua đời, Tây Hoa Thính suy bại, cuối cùng chỉ còn lại mười ba người, ngươi vẫn như cũ thủ vững đến cùng, tất cả đều khiến cho Hàn Mạc vô cùng kính trọng.
Bùi Anh Hầu thở dài:
- Đại nhân quá khen. Công Nhan Lão sinh thời đã rất chiếu cố thuộc hạ, thuộc hạ không muốn nhìn thấy tâm huyết cả đời của người lại lụn bại. Nếu là như vậy, lão nhân gia sợ rằng chết cũng không nhắm mắt.
Hàn Mạc gật đầu, nghiêm mặt nói:
- Bùi chủ sự, Hàn Mạc chịu long ân của Thánh thượng, thống soái Tây Hoa Thính, trong lòng lúc nào cũng có một ý niệm, cho dù thế nào cũng không thể đánh mất thể diện của Công Nhan Lão. Lời này của ta, ngươi có tin không?
Bùi Anh Hầu gật đầu nói:
- Đại nhân tuổi trẻ tài cao, trí dũng song toàn, thuộc hạ tin tưởng Tây Hoa Thính có thể trở thành thiên hạ đệ nhất hắc ám nha môn!
- Nhưng cần một người tài năng như Bùi chủ sự trợ giúp!
Hàn Mạc nhìn Bùi Anh Hầu:
- Không có các ngươi trợ giúp, Hàn Mạc không thể làm nên trò trống gì.
Dừng một chút, nói tiếp:
- Nếu Bùi Anh Hầu và các anh em huynh đệ trong sảnh có gì khó khăn, cứ nói với ta, ta nhất định giải quyết ổn thỏa.
Bùi Anh Hầu do dự một chút, rốt cuộc chắp tay nói:
- Đa tạ đại nhân quan tâm!
Rồi thi lễ thật sâu, không nói thêm lời nào, lui nhanh xuống.
Nhìn Bùi Anh Hầu rời khỏi, Hàn Mạc dựa vào ghế, mắt mắt lại, khẽ thở dài.
Lý Cố rất nhanh bước vào bên trong. Hàn Mạc thấy gã bước vào cũng không nhiều lời, mở cánh cửa ngầm, đi vào mật thất. Lý Cố tự biết Hàn Mạc có chuyện bí mật, bước nhanh theo vào.
Vào đến mật thất, Hàn Mạc đã ngồi trên ghế, Lý Cố đóng cửa lại, đến trước mặt Hàn Mạc, chắp tay thi lễ. Hàn Mạc chỉ bản danh sách để trên bàn, nói:
- Xem đi, đây là số người do Bùi Anh Hầu lựa chọn đi cùng ta đến biên ải.
Lý Cố mặt bình thản, cầm lấy danh sách, nhìn lướt qua, rồi nói:
- Đây đều là các lại viên lâu năm của sảnh, ngoại trừ nhất xứ, thì đều là nòng cốt của ba xứ còn lại.
Hàn Mạc gật đầu cười nói:
- Nói như thế, Bùi Anh Hầu đối với việc này rất dụng tâm, đem hết tinh nhuệ giao cho chúng ta.
- Là nòng cốt của ba xứ.
Lý Cố mặt vẫn như nước:
- Nòng cốt của nhất xứ, không có trong danh sách!