Cũng không biết trải qua bao lâu, tới khi Hàn Mạc tỉnh lại, chỉ cảm thấy đầu óc có chút ngất ngây, trong tay vẫn còn ôm cơ thể mềm mại thơm ngát, mở mắt ra, Tú công chúa quả nhiên vẫn đặt ở bên mình, ngủ ngon lành, trên gương mặt xinh đẹp kia sắc đỏ còn chưa phai, chỉ có gương mặt xinh đẹp đó toát lên hạnh phúc, ngủ thực sự rất bình yên.
Hàn Mạc nhìn ra ngoài cửa sổ, trời cũng đã tối, xem ra giấc ngủ vừa rồi của mình quả thực cũng không ngắn.
Hắn cẩn thận ngồi xuống, sau đó bế Tú công chúa dậy, lúc này mới bế thân thể mềm mại yếu đuối của Công chúa, nhẹ nhàng đi vào trong Sương phòng bên cạnh.
Trong phòng có một chiếc giường lớn, chăn đệm đầy đủ hết, Hàn Mạc cẩn thận đem Tú công chúa đặt ở trên giường, sau đó kéo chiếc áo ngủ bằng gấm xuống, nhẹ nhàng đắp chăn lên cho Tú công chúa, lúc này mới ngồi xổm bên giường, nhìn gương mặt đó nở nụ cười yếu ớt.
- Không cần sợ hãi…!
Hàn Mạc cất giọng nhẹ nhàng:
- Người là tiên nữ trên trời, yêu ma quỷ quái cũng không dám bắt nạt người, sau này không nên lo buồn, không cần nghĩ nhiều tới những việc đáng tiếc, hãy hy vọng một chút, hãy nghĩ tới tương lai.
Nói xong, Hàn Mạc ghé sát vào, đặt lên trán Tú công chúa một chiếc hôn, lúc này mới đứng dậy, xoay người rời khỏi Sương phòng, tiện thể khép luôn cánh cửa.
Cửa phòng vừa đóng, Tú công chúa cũng từ từ mở to đôi mắt, trong đôi mắt xinh đẹp, hào quang rực rỡ, liền sau đó nhắm mắt lại, thở dài xa xôi.
Hàn Mạc rời khỏi nhã các, hoàng hôn mênh mang, hắn hít một hơi sâu, hương trúc tràn ngập trong vườn chui vào trong mũi, khiến cảm giác chếnh choáng khi đó tan biết, đầu óc lập tức tỉnh táo lên khá nhiều.
Vốn là muốn gặp Tú công chúa hỏi thăm một chút tin tức của Sương nhi, thậm chí muốn từ nàng tìm hiểu xem nàng và Thái tử có cùng một hội không, nhưng một trận cuông say Tú công chúa gần như không cho hắn có cơ hội thử qua.
Nhưng Hàn Mạc cũng không thất vọng.
Hàn Mạc trong lòng đã tới chín phần khẳng định, Tú công chúa tuyệt đối không tham dự vào trong âm mưu bí mật của Thái tử.
Một người có lý tưởng và mục tiêu, bất kể nam hay nữ, cũng không thể trở nên cô đơn và trống trải thế này, lý tưởng đủ để cho nàng giữ hưng phấn mà vui sống.
Thế nhưng sự mệt mỏi và cô đơn của Tú công chúa, cũng là từ bên trong mà phát ra.
Cái tinh thần này xâm nhập vào tận xương tủy, nếu không phải cảm xúc đó đạt tới độ ghê gớm lắm, tuyệt đối khó có thể biểu lộ ra. Hàn Mạc tin tưởng vào khả năng phô diễn thiên phú của Tú công chúa, cũng biết điều đó qua vô số lần sóng gió cùng phụ nữ, họ bao giờ cũng có khả năng che dấu cảm xúc rất tốt.
Nhưng sự cô đơn và trống rỗng, đối với loại tình cảm này sống thực rất mệt mỏi, cũng không thể bộc lộ ra được.
Sở dĩ Hàn Mạc đặc biệt hiểu rõ, Tú công chúa chẳng những không tham gia vào mưu đồ bí mật của Thái tử, thậm chí theo góc độ khác mà nói, đối với bản thân nàng việc gánh vác trách nhiệm và công vụ cũng xuất hiện những tình cảm chán ghét.
Nàng không phải một người con gái có đầy rẫy những dã tâm giống như Khánh hậu.
Trong cảm giác của Hàn Mạc cho thấy, Tú công chúa và Khánh Hậu tuy rằng là hai người phụ nữ nổi tiếng mạnh mẽ trong thiên hạ, nhưng tận sâu trong lòng, các nàng cũng là hai người hoàn toàn khác nhau.
Khánh hậu dã tâm hừng hực, quyền lực rất lớn, để đạt được mục đích, có thể không tiếc sử dụng hết thảy những thủ đoạn và kỹ xảo.
Nhưng Tú công chúa hoàn toàn ngược lại.
Đông Hoa Thính là cánh tay phải của Tú công chúa, thần bí khó lường, từ sau khi Tây Hoa Thính Tiết Công Nhan mất đi, toàn bộ thế lực đen tối của nước Yến đều do nàng nắm giữ, nằm dưới sự chỉ đạo của nàng, Đông Hoa Thính đang âm thầm bảo vệ an nguy của quan viên nước Yến, bí mật đối đầu với thế lực đen tối của kẻ địch. Nơi tưới đẫm máu tranh đoạt giết chóc một mất một còn, lại thông qua mật thám gián tiếp, thu hoạch hàng loạt tin tức tình báo trong và ngoài nước.
Ở trong mắt kẻ thù, Tú công chúa chính là một người con gái hung ác, một nữ ác ma khát máu.
Nhưng ai có thể biết, ở tận sâu trong nội tâm của người con gái này, cũng rất mong manh. Nàng cũng không bị quyền thế hấp dẫn, thậm chí từ một khía cạnh khác mà nói, nàng chưa bao giờ muốn có quyền lực thực sự.
Ít nhất ở trong mắt Hàn Mạc, Tú công chúa cũng không phải là một người con gái chạy theo quyền lực, về điểm này, hoàn toàn khác biệt với Khánh hậu.
Hàn Huyền Xương từ trong nha môn trở về, cũng không trực tiếp quay về phủ Lễ Bộ Thượng Thư, mà trực tiếp tới phủ Hộ bộ Thượng thư, lúc ông ta tới phủ Hộ bộ Thượng thư, Hàn Huyền Đạo còn chưa về phủ. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Hàn Huyền Xương cũng không nói nhiều, đi thẳng vào thư phòng của Hàn Huyền Đạo chờ đợi.
Hoàng hôn mênh mang, trong sân yên tĩnh, không một tiếng động, người trong phủ Hộ bộ Thượng thư trên dưới đều nhìn ra thần sắc của Lão tam không được tốt, ai cũng không dám lại gần quấy rầy. Hàn Tào Thị tuy là chị dâu, nhưng cũng có thể nhận ra Hàn Huyền Xương nhất định có việc lớn muốn tìm Hàn Huyền Đạo, cũng không tiện đến làm phiền, chỉ cho người đưa trà nước tới.
Cửa thư phòng của Hàn Huyền Đạo khép chặt, nhưng thật ra trong sân vẫn có bàn ghế bằng đá.
Hàn Huyền Xương ngồi chờ một hồi, hơi có chút sốt ruột, lập tức đứng lên, chắp hai tay sau lưng, ở trong sân đi qua đi lại lộ ra tâm thần có chút không yên.
Đúng lúc Hàn Huyền Xương có phần không nhẫn nại được, Hàn Huyền Đạo cuối cùng đã trở về, đương nhiên cũng biết được Hàn Huyền Xương ở đây, đi thẳng tới thư viện, Hàn Huyền Xương nhìn thấy huynh trưởng, lập tức đi tới, chắp tay nói:
- Huynh trưởng!
Hàn Huyền Đạo biết vì sao Hàn Huyền Xương phải đến tận phủ tìm mình, khẽ gật đầu, dẫn Hàn Huyền Xương vào trong thư phòng, đóng chặt cửa, châm lên hai ngọn đèn dầu, tới lúc này hai người mới ngồi xuống.
- Huynh trưởng, tại sao huynh không ngăn cản?
Nhìn Hàn Huyền Đạo sắc mặt bình tĩnh ngồi xuống, Hàn Huyền Xương lập tức hỏi.
Hàn Huyền Đạo ngồi dựa vào ghế, trông thấy Hàn Huyền Xương có chút kích động, liền hỏi ngược lại:
- Vì sao phải ngăn cản. Thục Phi làm hoàng hậu, chính là chuyện vinh hiển cho Hàn gia ta, làm rạng rỡ tổ tông, cầu chuyện đó còn không được.
Hàn Huyền Xương đột nhiên đứng dậy, vội la lên:
- Huynh không thể không biết, lúc này nếu Thục Phi được lập làm hoàng hậu, bất kể là đối với bản thân Thục Phi hay đối với toàn bộ gia tộc Hàn thị, đều không có lợi. Thái sư đó cáo già nhìn ra mọi việc, ở trong triều châm dầu vào lửa, huynh nên nhận ra lão đây là cố ý muốn hai chúng ta, vì sao huynh không đứng ra phản đối?
Hàn Huyền Đạo vẻ mặt bình tĩnh, nói:
- Tam đệ, trước tiên ngươi ngồi xuống. Tính khí ngươi tại sao lại trở nên cấp bách như thế?
Hàn Huyền Xương thở dài:
- Đệ nào còn có lòng ngồi nữa? Trong triều đình, huynh không phát hiện ánh mắt của Tô Quan Nhai sao? Hắn trông tưởng như không quan tâm, nhưng khi Thánh thượng quyết định lập Thục Phi làm hoàng hậu, sắc mặt hắn cũng bối rối.
Hàn Huyền Đạo lạnh lùng cười, nói:
- Bọn Tô gia cái gì cũng chưa đạt được, tâm tư hắn đương nhiên không tốt, điều này cũng không có gì kỳ lạ!
- Nhưng sau đó Tô gia sẽ không im lặng.
Hàn Huyền Xương mặt mày đầy vẻ lo lắng;
- Tô Quan Nhai sau này tất sẽ nghĩ biện pháp khiến chúng ta khó xử, gã không hy vọng nhìn thấy Hàn gia ta thật sự trở nên hùng mạnh. Ta không biết Thánh thượng lập Thục Phi làm hậu, rốt cục là có dụng ý gì, nhưng ngài nhất định làm như vậy, cũng là đem chúng ta đẩy ra nơi đầu sóng ngọn gió…. !
Hàn Huyền Đạo thản nhiên nói:
- Việc lo lắng của ngươi, đơn giản là vì Hàn gia chúng ta ở triều đình phát triển quá nhanh, nền móng cũng không vững vàng, lúc này lại trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, lâm vào trong hoàn cảnh khó khăn, có phải thế không?
- Đại huynh, người đều biết được những đạo lý này, vì sao trên triều lại không nói một tiếng?
Hàn Huyền Xương ngồi xuống, thở dài:
- Nếu trải qua ba đến năm năm, Hàn gia chúng ta ở trong triều đình nền móng vững chắc, lúc đó Thánh thượng lập Thục Phi làm hậu, quả thực là chuyện hỉ quá lớn của Hàn gia ta. Nhưng giờ này phút này… Thật sự là không có ích… !
Hàn Huyền Đạo lắc đầu nói:
- Tam đệ, lời này của ngươi, ta cũng không tán thành!
Hàn Huyền Xương ngẩng đầu, nhìn Hàn Huyền Đạo ngờ vực.
- Như lời nói của ngươi, lập Hoàng hậu là việc lớn, quả thực khiến Hàn gia chúng ta trong cung ngoài cung bị người ta nhìn kỹ đều lâm vào cảnh khó khăn bị nguy hại lớn.
Hàn Huyền Đạo bình tĩnh nói:
- Nhưng Hàn gia ta có được một vị Hoàng hậu, đây chung quy là một chuyện tốt. Rất tốt, Thục Phi ở trong cung, tất nhiên gặp chút cảnh khó khăn, nhưng … con cháu của Hàn gia ta, vốn là phải có năng lực ứng phó với các hoàn cảnh khó khăn.
Dừng một chút, khẽ thở dài:
- Tam đệ, Thục Phi được ân sủng của Thánh thượng, nhất định cũng trở thành cái đinh trong mắt cái gai trong thịt của các phi tần khác. Cho dù không lo tới Hoàng hậu này, nàng cũng gặp phải những khó khăn không nhỏ. Có lẽ ngươi cảm thấy lúc này lập nàng làm hậu, sẽ khiến nàng lâm vào những hoàn cảnh khó khăn hơn, nhưng… ta không cho là như thế. Với thân phận của Hoàng hậu, ít nhất thì có quyền lực thống trị nơi hậu cung… Thân là một Hoàng hậu, so với thân phận là một phi tử nàng càng có khả năng bảo vệ chính mình…!
Hàn Huyền Xương cau mày.
Kỳ thật lời của Hàn Huyền Đạo ngược lại cũng không phải không có lý.
Mấu chốt ở chỗ đứa bé trong bụng của Thục Phi.
Có đứa nhỏ, thì nhất định sẽ khiến các phi tần khác trong cung ghen ghét, cho dù không làm Hoàng hậu, cũng có thể gặp chuyện khó khăn, chỉ có điều ở vị trí Hoàng hậu này, các phi tần trong cung đối với nàng càng thêm phần oán hận mà thôi.
Ngay như lời nói của Hàn Huyền Đạo, ngồi ở vị trí Hoàng hậu, sẽ khiến Hàn Thục ở vào những hoàn cảnh khó khăn lớn hơn, nhưng ở góc độ khác mà nói, nó cũng khiến Hàn Thục có một tấm lá chắn bảo vệ mình. Người khác đương nhiên sẽ đối phó nàng, nhưng chỉ cần nàng không màng trên dưới, lấy quyền lực của Hoàng hậu để chỉnh lý người khác, điều đó càng dễ dàng nhanh chóng và tiện lợi hơn.
- Hoàn cảnh không may giành thắng lợi, thu hoạch sẽ lớn hơn nữa, cái được cũng sẽ càng nhiều hơn.
Hàn Huyền Đạo chậm rãi nói:
- Cũng như chúng ta ở ngoài cung, tuy nói ở như vậy, sẽ làm cho càng nhiều người đối với Hàn gia chúng ta ghen ghét. Nhưng ở thời điểm này, bọn họ cũng có thể sẽ kiêng dè phần nào. Ta hiểu được, dưới tình hình này, thế lực các quan viên trong triều đình rất có thể đối với Hàn gia ta có suy nghĩ khác. Hai nhà Phạm Hồ, về sau này có thể đối với Hàn gia ta ủng hộ một chút, nhưng ngược lại cũng có thể trở thành kẻ thù của chúng ta… Bọn họ cũng không có quên, rời khỏi Hàn gia chúng ta, Hàn gia chúng ta đương nhiên sẽ có tổn thất lớn, nhưng hai nhà đó đương nhiên cũng không thể sống khá giả… hai nhà Tiêu Tô chưa bao giờ ngừng phá hoại bọn họ.
Hàn Huyền Xương trầm ngâm một lát, cuối cùng khẽ gật đầu.
- Phiền toái lớn nhất, tuy nhiên là Tô gia ngày sau có thể thay đổi sách lược, gây khó dễ cho Hàn gia chúng ta. Tô gia quản lý bộ Lại, bọn họ một khi thức sự gây khó dễ cho chúng ta, phe phái Hàn gia chúng ta khẳng định sẽ có không ít quan viên thất thế… Nếu như không có chiến tranh Ngụy Khánh, ta có lẽ còn rất lo lắng Tô gia và Tiêu gia cùng lúc đối phó với chúng ta, hôm nay lâm triều, ta cũng ắt sẽ ở trong triều ra mặt phản đối việc lập Thục Phi làm hậu, nhưng… hiện giờ hai nước Ngụy Khánh tình hình chiến đấu đang bừng bừng khí thế, Đại Yến ta tuy rằng không có tham dự vào, nhưng nhất định sẽ ảnh hưởng tới sách lược của triều đình ta. Như hiện nay mọi sự chú ý của quốc gia trên thực tế đều dồn về bên kia, hai nhà Tiêu Tô vào lúc này, cũng không thể đem nhiều lực lượng tinh nhuệ đối phó với người Hàn gia chúng ta được.
Hàn Huyền Xương ánh mắt ngời sáng:
- Có lẽ bọn họ đều đang cân nhắc, như thế nào có thể từ trong trận chiến tranh này chúng ta vẫn chưa tham dự đạt để được càng nhiều lợi ích… Mà đây chính là cái chúng ta cần nhìn đến. Chiến tranh Ngụy Khánh, là cơ hội cho Hàn gia chúng ta, chỉ cần chúng ta nắm lấy cơ hội này, trong nghịch cảnh cầu lấy thắng lợi… Chúng ta sẽ thu lại được rất nhiều!
Hàn Huyền Xương dường như nghe đã rõ ràng, lại dường như chưa rõ ràng, chau mày đăm chiêu.
Ông ta không biết có nhiều cơ hội như vậy, càng không rõ như vậy làm sao trong nghịch cảnh mà giành được thắng lợi.
Hàn Huyền Đạo nhìn vẻ mặt nghi ngờ của Hàn Huyền Xương, than khẽ một tiếng, dường như cũn không có ý giải thích, chỉ có điều nói:
- Huyền Xương, có đôi khi, không nên quá mong sự việc chắc chắn. Nếu là chiếu chỉ này ban ra, Hoàng đế giúp đỡ, hết thảy thuận lợi, có lẽ ba năm năm sau, ở trên triều Hàn gia ta có lẽ thật sự có nền móng vững chắc, nhưng ngươi có từng nghĩ tới, khi đó thế lực hoàng tộc đã vững mạnh, chỉ sợ so với chúng ta lại càng mạnh hơn? Đây vẫn chỉ là hết thảy thuận lợi. Còn nếu không thuận lợi? Ngươi đừng quên, Hoàng đế chỉ là muốn khiến Hàn gia chúng ta cùng các gia tộc khác hao tổn tâm sức, Hàn gia chúng ta làm sao có thể chống đỡ sau ba đến năm năm nữa?
Nói đến đây, Hàn Huyền Đạo thần sắc âm trầm, chậm rãi đi đến bên cửa sổ, mở cửa sổ ra, nhìn bên ngoài tối đen, bình tĩnh nói:
- Cục diện chính trị triều đình đã thay đổi, thay đổi bất ngờ, tứ đại thế gia Diệp, Ngô, Hạ, Tây Môn, ở hai năm trước, có ai từng nghĩ tới trong vòng hai năm bọn họ nhanh chóng thất thế? Đều cho là họ làm quan đến trăm năm, nói không sẽ không… tàn khốc tới cỡ nào. Hàn gia ta ngày nay nhìn dường như được nở mày nở mặt, nhưng trong triều còn lại tới ngũ đại thế gia, ai biết nhà nào có thể đi tới cuối cùng? Ai biết được Hàn gia chúng ta có thể chưa tới một ngày đột nhiên tàn lụi?
Hàn Huyền Xương nghe vậy, thần sắc vô cùng ảm đạm.
Trong khoảng thời gian hai năm, bốn gia đình lớn lâu năm giống như sao băng cùng nhau ngã xuống, đây không đơn giản là bốn gia đình lớn không ngờ tới bị diệt vong, các nhà quan lại khác lại làm sao có thể không nghĩ tới?
Một sự sơ hở bị người khác lợi dụng, rất có thể ngay cả muôn đời muôn kiếp cũng không trở lại được.
- Cho nên, Hàn gia chúng ta sẽ không ngồi chờ chết.
Hàn Huyền Đạo hai tay sau lưng nắm chặt lại:
- Trong nghịch cảnh muốn sống, thì cần độc ác, thì cần nắm bắt được sơ hở của đối thủ, thì cần… Không từ thủ đoạn nào dồn đối thủ vào chỗ chết!
Lúc này, ánh mắt ông ta lạnh lẽo tới cực điểm.