Hàn Mạc nghe vậy, lại lần nữa nhìn lên sa bàn rồi nhìn sơn mạch Long Sơn.
Sơn mạch Long Sơn kéo dài đến mấy trăm dặm nhưng chung quy vẫn không thể tạo thành bức tường thành che chắn toàn bộ quận Nam Dương. Cách đó mấy trăm dặm về hướng đông có một khu vực bình nguyên, nếu quân đội muốn tiến về phía đông, phải vượt qua sơn mạch Long Sơn rồi tiến đến trung tâm quận Nam Dương.
Tiêu Hoài Ngọc lẳng lặng nhìn sơn mạch Long Sơn, không nói gì, dường như đang chờ đợi Hàn Mạc trả lời. Trong khoảnh khắc, nhìn y tựa như một ngọn núi sừng sững bên cạnh sa bàn.
-Sẽ không!
Một lúc lâu sau, Hàn Mạc mới bình tĩnh trả lời.
Tiêu Hoài Ngọc quay đầu, bình tĩnh nhìn Hàn Mạc, hỏi:
-Vì sao?
Hàn Mạc suy nghĩ, chỉ vào sơn mạch Long Sơn, vẽ một đường trên không, rồi nói:
-Đại tướng quân, sơn mạch Long Sơn dài ít nhất cũng phải ba trặm dặm. Nếu Nguỵ quân kéo quân về phía đông, xuyên qua sơn mạch Long Sơn, ít nhất cũng phải chịu hai mối nguy hiểm.
Tiêu Hoài Ngọc khẽ nhếch miệng cười tán thưởng, nói:
-Ngươi nói xem!
Hàn mạc vốn có phần lo lắng không yên, dù sao nói chuyện quân sự trước mặt Tiêu Hoài Ngọc chẳng khác nào múa rìu qua mắt thợ, vung đao trước mặt Quan Công; nhưng nhìn ánh mắt khích lệ của Tiêu Hoài Ngọc, hắn tự tin, xoay người, nói:
-Thứ nhất, tuyến hậu cần nguy hiểm.
-Ồ?
-Nguỵ quân xâm nhập Khánh Quốc chưa từng vượt qua sơn mạch Long Sơn là vì có mảnh đất bình nguyên giữa biên giới Yến Quốc ta và sơn mạch Long Sơn. Mảnh đất này nhìn thì bằng phẳng nhưng lại hết sức nguy hiểm.
Hàn Mạc chỉ tay về phía sơn mạch Long Sơn:
-Mỗi một con đường ở sơn mạch Long Sơn đều có Khánh quân do Thương Chung Ly bố trí!
Hắn lại đi tới gần tuyến biên giới ở phía đông Yến Khánh, chỉ chỉ:
-Tuy rằng quân ở quận Nam Dương và chiến tuyến phía tây biên giới Yến Quốc ta đều đã rút lui về phía trên Long Sơn, nhưng khoảng trống giữa chiến tuyến biên giới chưa đến hai trăm dặm. Trong khi đó tuyến biên giới của Khánh Quốc và Đại Yến ta lại dài đến ngàn dặm, vẫn có bố trí một trăm ngàn quân như trước. Khánh Quân vẫn đề phòng Đại Yến ta, chắc chắn sẽ không tuỳ tiện điều quân từ phía nam đi sang Long Sơn. Nhưng nếu Nguỵ quân muốn tiến về phía đông ba trăm dặm thì, chắc chắn bọn họ chưa đi được hai trăm dặm đã bị bao vây hai mặt. Một mặt là Khánh quân ở Long Sơn, mặt khác là quân canh gác cửa khẩu ở phía nam Khánh Quốc!
Tiêu Hoài Ngọc bình tĩnh, lẳng lặng lắng nghe Hàn Mạc nói, không thể hiện thái độ gì hết.
Hàn Mạc liếc mắt nhìn Tiêu Hoài Ngọc, nói tiếp:
-Kỵ binh của Nguỵ quân di chuyển rất nhanh, sức lại mạnh, Khánh quân chưa chắc đã tiến công ngăn chặn hai mặt ở bình nguyên, thậm chí rất có thể bọn họ sẽ thả cho Nguỵ quân đi qua sơn mạch Long Sơn. Nhưng ở đó, quân tiếp viện của Nguỵ quân muốn cứu quân sẽ phải đi mất vài trăm dặm, quan trọng nhất là, rất có thể quân tiếp viện sẽ rơi vào giữa đất của Khánh quân. Khánh quân chưa chắc đã chiến đấu với quân chủ lực của Nguỵ quân ở bình nguyên, nhưng bọn họ nhất định sẽ tập kích quân tiếp viện của Nguỵ quân. Bằng vào năng lực của Khánh quân, ở bình nguyên bọn họ chưa chắc có thể thắng được quân chủ lực của Nguỵ quân, nhưng tập kích đội tiếp tế quân nhu và lương thực chắc chắn là được. Chính vì vậy, một khi đi qua sơn mạch Long Sơn, Nguỵ quân sẽ phải mạo hiểm chấp nhận chuyện quân tiếp viện có thể sẽ bị tập kích. Nguỵ quân hiển nhiên khuôn muốn rơi vào tình trạng binh mã chưa chiến mà lương thảo đã hết. Một khi tuyến tiếp viện bị cắt đứt, Nguỵ quân nhất định không thể đánh đến một trận. Chỉ riêng điểm này đã có thể chắc chắn Nguỵ quân sẽ không vượt qua sơn mạch Long Sơn rồi!
Dừng một chút, hắn nói tiếp:
-Nếu Nguỵ quân muốn đi qua sơn mạch Long Sơn, thì phải chuẩn bị kỹ càng, phải bổ sung vật tư chiến lược ở quận Nam Dương. Nhưng bọn họ vốn không có cơ hội làm điều này bởi Thương Chung Ly đã sớm hạ lệnh thu hết thóc gạo, lại di dời hầu hết dân chúng quận Nam Dương đi. Quận Nam Dương sẽ rơi vào tình trạng vườn không nhà trống. Lúc đó, trước khi Nguỵ quân đến được Uyển thành, chắc chắn bọn họ sẽ không có đầy đủ sức mạnh và chiến lược.
Tiêu Hoài Ngọc không nhìn Hàn Mạc, vẫn tập trung quan sát sơn mạch Long Sơn nhưng khi hắn nói, đôi mắt của vị danh tướng khí chất cao ngất trời này lại thoáng kinh ngạc. Chỉ có điều Hàn Mạc không nhận ra mà thôi.
Tiêu Hoài Ngọc hiển nhiên không ngờ rằng Hàn Mạc có thể phân tích được đạo lý như thế.
-Đây là điểm thứ nhất.
Hàn Mạc chậm rãi nói:
-Điểm nguy hiểm thứ hai chính là điểm nối tiếp từ điểm thứ nhất vừa rồi. Một khi đường lương thảo bị cắt đứt, Nguỵ quân dù có đi qua được sơn mạch Long Sơn, vào được trung tâm quận Nam Dương, thậm chí đến được dưới Uyển thành, toàn quân vẫn phải đối mặt với sự nguy hiểm như cũ.
Về điểm này, Hàn Mạc không nói tiếp, Tiêu Hoài Ngọc cũng không hỏi thêm.
Bởi vì không cần phải giải thích đã rõ rồi.
Một khi đường cung cấp bị cắt đứt, rơi vào trận chiến của quân địch, thậm chí phải đối mặt với rất nhiều hướng giáp công, kết cục của quân binh như thế nào không cần hỏi cũng biết.
-Có hai mối nguy hiểm lớn như thế này, Nguỵ quân chắc chắn không dám đi qua sơn mạch Long Sơn.
Hàn Mạc nhìn Tiêu Hoài Ngọc:
-Hàn Mạc không có kinh nghiệm sa trường, chỉ là nói lung tung, xin đại tướng quân chớ trách phạt!
Tiêu Hoài Ngọc lắc đầu, bình tĩnh nói:
-Không phải nói lung tung!
Y chậm rãi quay trở lại sau bàn án, chăm chú nhìn Hàn Mạc, rồi thản nhiên hỏi:
-Vì sao ngươi lại chịu để cho Ngũ Thiên Thiệu khiêu khích?
Y hỏi rất bất ngờ, khiến Hàn Mạc không kịp phản ứng lại. Hắn thoáng run người, chợt hiểu ra, lại khẽ kinh ngạc.
Trong vụ xung đột ở buổi yến hôm trước, Tiêu Hoài Ngọc gần như không nói gì, mặc kệ cho Ngũ Thiên Thiệu nói năng xằng bậy, đến cuối cùng mới xử phạt Ngũ Thiên Thiệu.
Lúc ấy, Hàn Mạc thấy Tiêu Hoài Ngọc không nói gì, thật sự đã nghĩ rằng Ngũ Thiên Thiệu là do y sai phó mới có hành động vô lễ như vậy. Cách y xử trí sau đó cũng chỉ khiến Hàn Mạc cảm thấy Tiêu Hoài Ngọc vì nể mặt mũi của Tào Ân mà giành cho gã chút công đạo, chứ không phải vì hắn mà làm.
Nhưng hiện giờ, Tiêu Hoài Ngọc bất ngờ hỏi một chuyện như vậy, Hàn Mạc thật có chút kinh ngạc.
Hắn thoáng trầm ngâm, nói:
-Ngũ tổng binh có thể lên đến chức tổng binh, dĩ nhiên đã lập vô số công lao. Nếu không hắn là tướng sao có thể thu phục được binh lính. Hắn có công lớn, là võ tướng có công lao của Đại Yến ta, dĩ nhiên cần phải được kính trọng. Chẳng qua hắn chỉ hơi có hành động khinh thường với Hàn Mạc. Hàn Mạc dĩ nhiên không thể so sánh với một vị công thần rồi!
Tiêu Hoài Ngọc chẳng nói gì, vẫn bình tĩnh như trước:
-Vì sao ngươi đã giữ lễ kính đến như thế, đến cuối cùng lại không nhẫn nhịn được?
Tiêu Hoài Ngọc nhìn Hàn Mạc, ánh mắt y hết sức bình thản:
-Vì sao phải trách cứ Ngũ Thiên Thiệu khinh nhờn Thánh thượng?
-Bởi vì hắn nói năng lỗ mãng.
Hàn Mạc cũng nhẹ nhàng nói:
-Nếu Ngũ tổng binh chỉ chế nhạo bản nhân, Hàn Mạc có thể cười trừ cho qua. Nhưng nếu hắn dám xúc phạm đến vinh quang của đại thế gia của Đại Yến ta, Hàn Mạc chỉ có thể đáp lại như thế mà thôi.
Hắn liếc mắt nhìn Tiêu Hoài Ngọc, chậm rãi nói:
-Ta là người của Hàn tộc, cũng là một thế gia có công với Đại Yến. Ngũ Thiên Thiệu tuy là tổng binh quân Tây Bắc, nhưng hắn không có tư cách khinh nhờn vinh quang và sự tôn nghiêm của bất cứ gia tộc nào!
Tiêu Hoài Ngọc khẽ cười, hỏi lần thứ ba:
-Hắn động thủ đánh bộ hạ của ngươi, ngươi có thể bỏ qua. Vì sao khi nói đến vị cô nương kia, ngươi liền ra tay làm khó dễ hắn, trước mặt mọi người làm hắn mất mặt?
Hàn Mạc thoáng trầm ngâm, cuối cùng nói:
-Vị cô nương kia vốn là bộ hạ của Hàn Mạc, lại đã từng cứu tính mạng Hàn Mạc. Hàn Mạc có thể sống sót trở về từ Khánh Quốc cũng là nhờ có nàng ta. Chính vì vậy, ai dám khinh nhờn nàng, cho dù là lão tử Thiên Vương, Hàn Mạc nhất định cũng sẽ không tha.
Tiêu Hoài Ngọc điềm tĩnh nói:
-Ý của ngươi có phải là muốn nói, nếu không có Hầu gia và ta ở đây, ngươi sẽ còn ra tay nặng hơn?
Hàn Mạc trầm ngâm một chút, rồi nói:
-Có lẽ vậy!
-Ở trước mặt ta, đừng có nói mấy câu lấp lửng ấy.
Tiêu Hoài Ngọc nghiêm giọng nói. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://thegioitruyen.com
Hàn Mạc tức thì trả lời:
-Nếu đại tướng quân đã nói thế, thì Hàn Mạc chỉ có thể nói đúng vậy mà thôi!
Tiêu Hoài Ngọc chợt lạnh giọng:
-Hàn Mạc, ngươi có biết Ngũ Thiên Thiệu là do bản tướng một tay đề bạt mà lên hay không? Hắn ở trong quân vốn rất có danh tiếng, hôm nay ngươi vì một cô nương mà làm nhục hắn ở trong đại doanh, ngươi có thể hiểu được bản tướng sẽ cảm thấy thế nào hay không?
Hàn Mạc nhìn Tiêu Hoài Ngọc, nhíu mày, không nói.
-Ngươi có đồng ý xin lỗi Ngũ Thiên Thiệu hay không?
Tiêu Hoài Ngọc chậm rãi nói:
-Ngươi nói với hắn mọi chuyện là do ngươi nhất thời tức giận, chứ không phải cố ý mà ra!
Tiêu Hoài Ngọc còn chưa dứt lời, Hàn Mạc đã nói chắc như đinh đóng cột:
-Tuyệt đối không thể có chuyện đó.
-Vì sao?
Tiêu Hoài Ngọc nhìn chằm chằm Hàn Mạc, hỏi.
-Bởi Hàn Mạc không cho rằng mình sai.
Hàn Mạc bình tĩnh nói:
-Hàn Mạc ra tay là đã có suy nghĩ trước. Nếu đã làm nhất định sẽ không hối hận, chắc chắn chỉ thấy mình làm đúng mà thôi!
Tiêu Hoài Ngọc nhìn gương mặt tuấn tú của Hàn Mạc, nhất thời không nói gì.
Hàn Mạc cảm giác đôi mắt của Tiêu Hoài Ngọc như nhìn thấu hắn. Toàn thân hắn từ trên xuống dưới đều bị đôi mắt này nhìn chằm chằm, thật không thoải mái chút nào.
Một lúc lâu sau, Tiêu Hoài Ngọc liền vẫy vẫy tay với Hàn Mạc.
Hàn Mạc do dự một chút, rồi tới gần bàn án.
Tiêu Hoài Ngọc lấy hai quyển tập ở trên bàn, dường như khá nặng, đưa tới trước mặt Hàn Mạc. Y thản nhiên nói:
-Đây là một ít binh pháp do bản tướng tự tay viết ra, chưa chắc có ích lợi gì. Nhưng nếu ngươi có thời gian, cứ xem qua một chút!
Hàn Mạc thoáng sửng sốt.
Hắn còn chưa kịp nói gì, Tiêu Hoài Ngọc đã đứng dậy. Một lần nữa tiến đến bên sa bàn, y quay lưng về phía Hàn Mạc, thản nhiên nói:
-Ngày mai quay về kinh, thuận buồm xuôi gió nhé. Ngươi đi đi!
Hàn Mạc trầm ngâm một chút, rồi cẩn thận cầm lấy binh pháp Tiêu Hoài Ngọc đưa cho, xá y một cái rồi xoay người bước ra ngoài.
-Hôm nay, ngươi đã sai rồi!
Hàn Mạc vừa đi đến trước trướng, đang định ra, phía sau đã vang lên giọng nói của Tiêu Hoài Ngọc.
Hàn Mạc xoay người. Tiêu Hoài Ngọc vẫn quay lưng về phía hắn, dáng lưng của y thẳng như cây tùng bách.
-Nếu đã muốn nhẫn nhịn thì phải nhẫn đến cùng. Trên đầu chữ "Nhẫn" có một cây đao, trừ khi ngươi thật sự muốn động đao, còn không không nên vì khí phách nhất thời mà vội vã hành động.
Tiêu Hoài ngọc bình tĩnh nói:
-Nếu động thủ nhất định không được e dè. Bất kể đối phương có phải là kẻ thù hay không, nếu ngươi đã động thủ, nhất định không được ngại trả giá. Cho dù sử dụng thủ đoạn hung hăng nào cũng phải đánh ngã đối phương xuống đất, phải làm cho đối phương sợ ngươi. Nếu không, đừng tuỳ tiện động thủ!
Hàn Mạc nghe, khắc ghi sâu trong lòng, cúi người thật sâu thi lễ với Tiêu Hoài Ngọc rồi lui xuống.