Hàn Mạc tay trái cầm nón tre, Khánh hậu đột nhiên hỏi ra những lời này, hắn lại tỏ ra rất bình tĩnh, cố tình mở to hai mắt, hỏi ngược lại:
- Viên Đạo Linh mà Hoàng hậu nói là người phương nào? Hàn Mạc chưa bao giờ nghe nói qua tên này, sao có thể giết y?
Khánh hậu cười như không, hỏi:
- Ngươi thật sự không biết y?
Hàn Mạc rất quả quyết lắc đầu:
- Ngoại thần không biết.
Ánh mắt Khánh hậu long lanh, lập tức nở nụ cười quyến rũ, nói:
- Còn khoác cái phiền toái đó lên người làm gì? còn không vào nói chuyện?
Hàn Mạc đặt cái nón tre ở bên cạnh, trong lòng có chút thấp thỏm không yên. Chuyện hai ngày trước. hắn vẫn nhớ rất như in, hôm nay nữ nhân này lừa mình đến đây, cái duyên kia vẫn chưa hết.
Trên mình khoác áo tơi, quả thật cũng không thể nào thoải mái, Hàn Mạc cởi áo tơi, thả ở một bên, lúc này mới chính là thân thể thật sự, nhất thời cũng không tiến ngay vào gian phòng.
Khánh hậu từ trên xuống dưới đánh giá Hàn Mạc một lượt, cuối cùng nói:
- Vào trong nói chuyện, bên ngoài mưa to, sấm lớn, thanh âm lại nhẹ, ngươi không nghe thấy, bổn cung sức khỏe không tốt, không thể nói lớn được!
Hàn Mạc do dự một chút, cuối cùng chậm rãi đi vào phòng.
Đây đúng là gian phòng ám sát Viên Đạo Linh hôm đó. Tuy nhiên so với lúc đó, về phương diện này cũng khác nhau rất lớn, thu dọn sạch sẽ, đồ đạc ngày hôm đó, hôm nay một cái cũng không có, thoạt nhìn thiếu không ít đồ, chỉ có điều trên tường treo một bức tranh lão tử cưỡi trâu, dưới bức tranh có một bức hương án rộng, huân đàn hương ở trên, ở hai bên sườn bàn, bày một cái ghế, ngoài ra. Cái khiến người ta chú ý nhất, đó là chỗ bếp lò, trên bếp lò bày một bình nước, bên cạnh bếp lò, lại còn đặt một cái thùng gỗ.
Trong phòng hơi mờ tối, Hàn Mạc đi vào trong phòng, Khánh hậu bảo:
- Ngươi châm thêm ngọn đèn đi!
Hàn Mạc hơi nhíu mày, cuối cùng cũng tiến lên, châm ngọn đèn dầu đang đặt trên bàn.
- Nơi này mùi máu tươi còn chưa tan hết.
Khánh hậu chậm rãi xoay người, đối mặt với lão tử đang cưỡi trâu trên tường, chậm rãi nói:
- Viên Đạo Linh đã chết, bổn cung cũng không muốn truy cứu nhiều…!
Hàn Mạc đứng ở bên cạnh, hơi cúi đầu, nhìn có vẻ cung kính, nhưng đôi mắt của hắn, lại không kìm được lòng mà nhìn vào bộ áo đạo sĩ trên thân thể đẫy đà của Khánh hậu.
Đặc biệt là một núi đôi khá to lớn đồ sộ. Nhũ, dưới ngọn đèn dầu, ngực vạt áo cao cao hở ra, phập phồng rất rõ. Hàn Mạc trong lòng cũng quả thực giật mình, theo kinh nghiệm mà hắn đoán ra, dưới tấm đạo bào này, dường như đúng là không mặc xiêm y. Ý niệm này xuất hiện trong đầu, Hàn tướng quân cẩn thận không thể hiện sự rạo rực rõ rệt.
Hàn tướng quân không phải Liễu Hạ Huệ, Khánh hậu có trang phục hấp dẫn như thế, hắn là một thanh niên tinh lực dồi dào, trong lòng tự nhiên có chút rung động. Hơn nữa nghĩ đến chuyện yêu đương vụng trộm, điều này khiến Hàn tướng quân càng cảm thấy có chút kích thích.
Dưới ngọn đèn dầu, Khánh hậu nhìn bức tranh Lão tử đang cưỡi trâu, còn Hàn Mạc thì thản nhiên ngắm nhìn cái thân thể đầy đặn của Khánh hậu. Cái áo đạo sĩ che giấu thân thể mềm mại của nàng, nhưng cái áo bào đó cũng không thể che dấu toàn bộ.
Đỉnh núi khá to lớn kia làm người ta trống ngực đập dồn dập. Mông, cũng chuyển động theo đạo bào, tròn lẳn, hình thành một đường cong tuyệt vời, hồn xiêu phách lạc, gợi cảm vô cùng.
Một mĩ nhân đẹp đến độ chín, có cử chỉ lẳng lơ.
Khánh hậu mắt liếc nhìn Hàn Mạc một cái, lại thấy hắn nghiêm trang, vẻ mặt điềm tĩnh, ánh mắt kia vừa dường như chăm chú vào ngực mình vừa dường như không phải, không khỏi lại hơi hơi ưỡn ngực, hạ giọng nói:
- Tuy bổn cung không truy cứu việc này, nhưng… bổn cung cũng không thể để ngươi đem bổn cung trở thành đồ ngốc, nghĩ bổn cung không biết việc này.
Hàn Mạc trầm ngâm một lát, rốt cục hỏi:
- Tuy rằng ngoại thần không biết Viên Đạo Linh là ai, nhưng Hàn Mạc lại muốn biết, Hoàng hậu vì sao nghi Hàn Mạc giết Viên Đạo Linh? Nếu Viên Đạo Linh quan trọng như thế, Hoàng hậu lại có căn cứ xác thực là ngoại thần giết y, vì sao lại không truy cứu?
Khánh hậu mặt cắt không còn chút máu nhìn Hàn Mạc, căm giận nói:
- Ngươi phải bức bổn cung như vậy sao?
Hàn Mạc ngẩn ra, gượng cười nói:
- Hoàng hậu, người nói ngoại thần giết người, rồi lại nói là ngoại thần bức người…Cái này…Ngoại thần thật sự là nghe không hiểu…!
- Nếu là người khác, bổn cung đương nhiên phải truy cứu đến cùng.
Khánh hậu chậm rãi đi đến trước mặt Hàn Mạc, hương thơm phảng phất trên người bay thẳng vào mũi Hàn Mạc, bộ ngực to lớn của nàng, lại ở gần trước mắt Hàn Mạc, dãy núi phập phồng, trêu ngươi ánh mắt của người khác, âm thanh kia lại nũng nịu đẹp đẽ vô cùng:
- Nhưng việc này là ngươi làm, bổn cung…Bổn cung còn làm sao truy cứu nữa?
Hàn Mạc thở dài, nói:
- Một khi Hoàng hậu đã khẳng định là do Hàn Mạc gây nên, Hàn Mạc cũng không cãi lại nữa…Nhưng Hàn Mạc giết y, tóm lại cần có một lí do, Hàn Mạc với y không thù không oán, vì sao phải giết?
Khánh hậu cắn môi, giọng đầy căm hận, nói:
- Đến nước này rồi, ngươi vẫn còn làm bộ ngây ngô… Thôi, bổn cung cũng không muốn nhiều lời, dù sao người cũng là do ngươi giết, chẳng lẽ ngươi không thừa nhận...!
Hàn Mạc thấy trong sự tức giận của nàng mang theo chút hờn dỗi, bất đắc dĩ nói:
- Một khi đã như vậy, thì Hoàng hậu coi như là thần đã giết đi.
Khánh hậu sát vào Hàn Mạc, hơi thở như lan, bộ ngực khá to lớn kia gần như chạm vào ngực Hàn Mạc, mị thanh nói:
- Ngươi vừa thừa nhận giết, ngươi giết Hộ pháp Thiên sư của Khánh quốc ta, ngươi nói xem ta nên làm cái gì bây giờ? Nguồn: http://thegioitruyen.com
- Ai...!
Hàn Mạc thở dài một tiếng, lấy điều đó che giấu tâm tư nhộn nhạo của chính mình, mặc kệ người phụ nữ này thật sự có phải hay không phải muốn câu dẫn hắn, chỉ cần nguy hiểm không quá lớn, Hàn Mạc vẫn tình nguyện mắc câu. Dù sao hắn là cũng là phàm nhân tục tử, đối mặt với sự kích thích cám dỗ của một quốc mẫu, nếu là không hề động lòng, thì hiển nhiên là không bình thường.
Nghe mùi thơm cơ thể quyến rũ của Hoàng hậu tản mát ra, mùi thơm của cơ thể cùng với mùi đàn hương kết hợp, nhất là tính nữ hấp dẫn, nhất là sự yên tĩnh làm người ta vui sướng của đàn hương, hai người kết hợp đúng là có một loại mâu thuẫn kiêng kị nhưng cực kì quyến rũ. Bức họa Lão tử trước mặt trong phòng dường như mờ đi, cũng không biết vị lão nhân gia này có ngại không nữa.
- Bổn cung phải phạt ngươi!
Ánh mắt Khánh hậu đưa đi đưa lại:
- Ngươi giết Hộ pháp Thiên sư, bổn cung... Không thể không phạt!
Hàn Mạc dừng ở trong cảnh xuân hiện ra trong đôi mắt của Khánh hậu, nhẹ giọng hỏi:
- Không biết Hoàng hậu… phải phạt ngoại thần như thế nào?
Khánh hậu liếc mắt về phía ốc sừng đang cháy rất mạnh trong lò, lại nhìn về thùng gỗ bên bếp lò, cắn cặp môi thơm, trong đôi mắt trào ra mấy giọt nước.
- Bổn cung muốn ngươi... hầu hạ rửa chân cho bổn cung...!
Hàn Mạc nhất thời nghe không hiểu, nghi hoặc nói:
- Cái gì?
Khánh hậu vươn một ngón tay ngọc, nhẹ nhàng dí vào trán Hàn Mạc, giọng căm hận nói:
- Ngươi thật sự nghe không hiểu? Bổn cung… muốn ngươi rửa chân cho ta...!
Hàn Mạc ngẩn ra, thật sự không thể tưởng tưởng được, không ngờ Khánh hậu lại đề xuất một yêu cầu như vây.
Rửa chân?
Trừng phạt?
Người phụ nữ này cũng lắm ý tưởng.
Nhưng đường đường là một nam tử hán, rửa chân cho một nữ nhi, cho dù người phụ nữ này là Hoàng hậu, Hàn Mạc cũng không thể đồng ý, ngiêm mặt nói:
- Hoàng hậu, bản tướng đường đường là phó sứ Yến Quốc... yêu cầu này của người, thật sự là...!
Hán còn chưa nói hết câu, ngón tay ngọc của Khánh hậu liền ghé lại, đặt tay lên môi của Hàn Mạc, mị thanh nói:
- Người ta không muốn ngươi cự tuyệt, người ta chính là muốn ngươi rửa chân cho ta...!
Thân thể của nàng ngả ra, ngực nàng lập tức đặt ở ngực Hàn Mạc vừa mềm, ấm áp, lại cường tráng đàn hồi, bám vào bên tai Hàn Mạc, thanh âm tô mị thấu xương:
- Ngươi trước vì bổn cung rửa chân, bổn cung... chút nữa cũng rửa chân cho ngươi...!
Cảm nhận được hai quả núi cái đầy đặn của Khánh hậu đang đè lên chính ngực mình, Hàn Mạc tuy rằng hồn vía không bay đi nhưng cũng là cảm giác thoải mái khác thường, từng lỗ chân lông, thời khắc này là cực kì thư sướng.
Ngoài phòng lại là một tiếng sấm sét ầm vang dựng lên
Ấm nước đã sôi rất nóng, Hàn Mạc đến gần xem chiếc thùng gỗ kia, mới nhìn chiếc thùng gỗ bên ngoài. Tuy rằng là màu đen cổ mộc, nhưng lớp bên trong lại khảm một tầng màu xám tảng đá, cũng không biết là đá gì, bên trong thùng gỗ, có một lớp hoa bày ở bên trong, rót nước sôi vào, đóa hoa lập tức bị ngâm khai, nở rộ lên, hương hoa trong nháy mắt đã tràn ngập căn phòng.
Ngay lúc Hàn Mạcquay nước trong thùng gỗ, Khánh hậu đóng cửa sổ , ngồi xuống một cái ghế. Tuy rằng thân áo đạo sĩ, nhưng tư thế ngồi lại cực kì tao nhã, hay đó là khuôn mẫu của Hoàng hậu, đôi mắt hút hồn quyến rũ nhìn Hàn Mạc, tựa như một con sói mẹ đột nhiên động dục, đang nhìn con mồi của mình.
Hàn Mạc đem nửa thùng nước, quay đầu lại, nhìn thấy một đôi xuân của Khánh hậu, tình nhộn nhạo trong đôi mắt, trong lòng thầm than: "Từ trước đến nay, nữ nhân trộm đàn ông đều có bộ dạng như vậy sao?"
Chẳng qua hắn biết, hao tổn tâm trí, cách ăn mặc thành đạo cô bộ dáng trộm người đàn ông trong đạo quan của Hoàng hâu, có lẽ chỉ có vị này trước mắt.
Kì thật đến bây giờ hắn còn chút buồn bực, vị Hoàng hậu này hao tâm tổn trí, năm làn bảy lượt câu dẫn mình, càng tạo cơ hội cho mình yêu đương vụng trộm, chảng lẽ chỉ vì coi trọng mình?
Liệu có mục đích khác không?
Hắn đương nhiên không biết, Khánh hậu muốn cùng hắn yêu đương vụng trộm, ngay từ đầu chẳng qua là muốn lấy máu của hắn, làm đáy của tiên đan trường sinh bất lão, chỉ có điều sau đêm đó, Khánh hậu đối với tài năng này làm ra hai thủ thuật tuyệt diệu từ niên kỉ khinh mới tuấn, hay trong lòng sinh ra một tia yêu thích và thưởng thức.
Đêm đó sự tình không thành, Hoàng hậu dĩ nhiên không cam lòng, người đàn bà này, là dạng không đạt được mục đích thì không dễ dàng bỏ qua. Sứ đoàn Yến quốc sắp về, nàng nhất định phải hoàn thành chính tâm nguyện của mình, trộm vị sứ thần Yến quốc Hàn Mạc này.