Đêm đó, Quốc cữu đúng là một mình đến biệt viện hoàng gia, đưa 9 viên dạ minh châu còn lại. Hàn tướng quân là một người giữ chữ tín, sai người đưa cái thân thể đang thoi thóp của Tần Tư giao cho Quốc cữu.
Quốc cữu tự nhiên không muốn người của Vân Thương Lan biết Tần Tư đã bị y mang đi, biệt viện hoàng gia bốn phía đều có Cảnh Bị Doanh canh gác, cho nên y đành phải đưa Tần Tư vào trong xe ngựa của mình, và mình ngồi giữa xe. Tuy lính Cảnh Bị Doanh kiểm tra rất ngiêm ngặt, nhưng xe của Quốc cữu, bọn họ cũng không dám khám xét.
Được mười viên dạ minh châu, Hàn Mạc dĩ nhiên đích thân tự mình đưa đến cho Xương Đức Hầu.
Trước Tào Ân cũng là tin rằng cái thân thể tàn phế của Tần Tư có thể đổi được một chút lợi ích, nhưng thật sự không thể tưởng tượng là có khẳ năng đổi lấy mười viên dạ minh châu.
Giá trị của mười viên dạ minh châu, đích thị là không tầm thường.
Nếu như là được bán trên chợ, mỗi viên dạ minh châu giá nhẹ nhàng là hơn nghìn lạng bạc là có thể bán. Mười viên dạ minh châu, dù thế nào cũng có thể đổi lấy hơn mười vạn lạng bac.
Chiếu theo quân lương Yến quốc, một gã lính vùng tây bắc lương một năm là khoảng bốn mươi lượng bạc, số bạc của mười viên dạ minh châu đem lại, có thể cung cấp quân lương cho ba nghìn tướng sĩ trong một năm, cũng không phải là một con số nhỏ.
Một mình Hàn Mạc vơ vét tài sản, cuối cùng cũng là Quốc cữu một mình nhịn đau. Nhưng ở một phương diện khác cũng chứng minh, An Quân Bộ đối với Hậu đảng quả thật sự rất quan trọng, hơn nữa lượng tài sản mà Hậu đảng nắm giữ quả thật vô cùng to lớn.
Trong lòng Hàn Mạc đối với tiền tài quyền thế của Hậu đảng hắn hiểu rất rõ. Có hệ thống buôn bán hùng mạnh như vậy, tiềm lực kinh tế đằng sau đích thị là vô cùng hùng hậu. Lúc mở miệng đòi mười viên dạ minh châu, Hàn Mạc thậm chí cảm thấy mình đã hơi mềm lòng. Sớm biết Quốc cữu thoải mái như vậy, chi bằng đòi hai mươi viên.
Chẳng qua Tào Ân cũng rất hài lòng tán thưởng năng lực vơ vét tài sản của Hàn Mạc.
Dạ minh châu này dĩ nhiên là mang về nước nộp lên bộ Hộ, ghi tên trong danh sách. Chỉ có điều Tào Ân lấy ra một viên tặng cho Hàn Mạc, đó là phần thưởng cho công lao của Hàn Mạc.
Hàn Mạc chối từ không nhận, nói:
- Hết thảy mọi việc đều do Hầu gia có cách chỉ bảo. Nếu Hầu gia không giữ lại một viên thưởng ngoạn, Hàn Mạc quyết không dám nhận!
Hai người nhìn nhau cười, nói đi nói lại, cuối cùng ung dung thản nhiên,mỗi người cầm hai viên dạ minh châu giữ lại cho mình tự"thưởng ngoạn", còn lại sáu viên, niêm phong cất vào kho, sau khi về nước nộp lên hộ Bộ.
Rời khỏi cái sân nhỏ của phủ Tào Ân, Hàn Mạc ngẫm nghĩ một chút, cuối cùng đi đến nơi Công chúa ở.
Đi vào trong phủ, hộ vệ bên ngoài tất nhiên là cung kính thi lễ, Hàn Mạc vào bên trong,chỉ nói cầu kiến Công chúa, liền có cung nữ đi vào thông báo, nhanh chóng có người ra mời Hàn Mạc vào.
Hàn Mạc vào trong phòng, đi tới bên cạnh một căn phong tao nhã, đã thấy Tử nhi đứng bên cạnh cửa sổ, dáng vẻ xinh xắn lanh lợi của Sương nhi độc nhất vô nhị. Chỉ có điều khí chất hiển nhiên là điềm tĩnh chín chắn hơn Sương nhi nhiều.
Hai người giống nhau đếnn nỗi Hàn Mạc không thể không nghĩ: "Tử nhi này không lẽ là con gái bên ngoài của Hoàng thượng? Trong thiên hạ có người giống người như vậy quả thật hiếm thấy?.
Hắn bước lên hai bước, chắp tay nói:
- Hạ thần tham kiến Công chúa!
Tử nhi quay đầu lại, tươi cười nói:
- Hàn tướng quân, ngươi đến rồi!
Hàn Mạc nói:
- Trễ thế này rồi, Công chúa còn chưa ngủ sao? Công chúa phải bảo trọng thân thể…!
- Đa tạ Hàn tướng quân nhắc nhở.
Tử nhi khẽ mỉm cười, thân thể yểu điệu thướt tha. Hàn Mạc nhìn nụ cười của nàng, nhận ra, so với nụ cười thuần khiết của Sương nhi, trong nụ cười của Tử nhi đúng là mang theo ba phần quyến rũ.
Một khuôn mặt đáng yêu xinh đẹp, thoạt nhìn hồn nhiên trong sáng vô cùng, nếu như đó là khuôn mặt quyến rũ thì bên này tương phản với nó lại càng thêm xinh đẹp tuyệt vời.
Chỉ cười thôi, Hàn Mạc không ngờ lại cảm thấy trái tim của mình đang nhảy dựng lên. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
- Hàn tướng quân,đến muộn như thế này, có chuyện gì sao?
Tử nhi đi đến trước mặt Hàn Mạc, nhìn hắn, khẽ hỏi.
Nàng đứng trước mặt Hàn Mạc, càng làm cho Hàn Mạc có một cảm giác có lỗi của Sương nhi, nhưng tố chất tâm lí Hàn Mạc thật tốt, đã nói:
- Bẩm Công chúa. Hôm nay phía Khánh quốc đã định ra ngày đại hôn. Là 25 tháng 8, chính là mười ngày sau, Khánh quốc đã hạ chỉ, thông cáo thiên hạ!
Tử nhi khẽ gật đầu, hạ giọng nói:
- Mười ngày sao?
Hàn Mạc "dạ" một tiếng, rõ ràng có thể nhìn ra, trên mặt Tử nhi biểu hiện một vẻ mặt rất lạ, một đôi mắt long lanh, dường như ẩn chứa chút hưng phấn.
Chỉ có điều vẻ mặt đó chỉ thoáng qua, trong nháy mắt, kia vẫn là một Tử nhi với dáng điệu khả ái dễ thương, giọng nói nhẹ nhàng:
-Hàn tướng quân vất vả rồi
Hàn Mạc cũng không nói gì, nhìn ngó xung quanh, thấy không có người,lúc này mới tới gần, hạ giọng hỏi:
-Tử nhi, ngươi… rất hi vọng tiến cung sao?
Tử nhi ngẩng đầu,dừng trên mặt Hàn Mạc, mặt rất bình tĩnh, một lát sau, mới thản nhiên cười, nhẹ giọng hỏi:
- Hàn tướng quân vì sao hỏi như vậy?
Hàn Mạc nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Tử nhi, trầm ngâm một lát, mới nói:
- Hoàng cung luôn là chốn nguy hiểm nhất. Sau khi ngươi vào cung, hết thảy đều phải cẩn thận, kẻ thù phải đối mặt …cũng không ít, hơn nữa lại rất mạnh!
Tử nhi gật đầu nói:
- Tướng quân yên tâm, ta tự biết cách bảo vệ mình.
Hàn Mạc hơi vuốt cằm, lúc trước mặt Sương nhi, Hàn Mạc lo lắng thật sự. Sương nhi cũng ngây thơ hồn nhiên, mặc dù thông minh, nhưng cũng không có nhiều mưu tính, chốn thâm cung nội uyển người ta dễ dàng mà xâu xé Sương nhi.
Nhưng Tử nhi trước mắt, nhìn đáng yêu hồn nhiên giống Sương nhi, nhưng Hàn Mạc có thể cảm nhận được, Tử nhi thực chất là một cô nương thích ứng được với hoàn cảnh lừa người gạt ta. Nàng cũng có đủ bình tĩnh và tri tuệ để đối mặt với những thách thức gần kề.
Lại trầm ngâm một lát, cuối cùng Hàn Mạc từ trong người lấy ra một viên dạ minh châu, đặt trong lòng bàn tay, đưa cho Tử nhi:
-Ngươi cầm đi, ngày sau có lẽ sẽ có lúc cần dùng đến!
Tử nhi hiển nhiên có chút kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn Hàn Mạc.
- Sau khi vào cung,ngoại trừ những người Yến quốc đi theo, ngươi còn cần một số người khác giúp.
Hàn Mạc như thoáng chút suy nghĩ:
- Phần lớn mọi người đều thích bạc. Cầm nó, sau này có lúc cần dùng!
Vẻ cảm kích hiện ra trong mắt Tử nhi, nàng lập tức duyên dáng thi lễ.
Hàn Mạc không nói nhiều, đem dạ minh châu giao cho Tử nhi, lúc này mới nói:
- Công chúa, trời đã tối rồi, người đi nghỉ sớm đi, hạ thần cáo lui trước!
Chắp tay thi lễ, liền xoay người rời khỏi.
- Hàn tướng quân!
Lại nghe tiếng Tử nhi phía sau.
Hàn Mạc dừng chân, nhưng không có quay đầu lại, chỉ hỏi:
- Công chúa còn có gì chỉ bảo?
Tử nhi im lặng hồi lâu, rốt cục cũng hạ giọng nói:
- Hàn tướng quân, ngươi…là người tốt!
Hàn Mạc sửng sốt, liền cười, không thể tưởng tượng đến một lời đánh giá như vậy. Trong mắt một số người, chỉ e mình là đại ác nhân.
Hàn Mạc trở về đến sân, còn chưa tiến vào, chợt nghe đằng sau có tiếng bước chân vang lên, là Tiểu Mộc đưa một gã người hầu trẻ tuổi áo xanh mũ quả dưa đến, không khỏi nhíu mày.
- Tướng quân, người này tự xưng là Đường Thục Hổ phái tới đưa thiếp mời!
Tiếu Mộc chắp tay nói:
- Muốn gặp đại nhân, cho nên mạt tướng dẫn hắn đến đây!
Người hầu nam trẻ tuổi tiến lên một bước, khom người nói:
- Tiểu nhân tham kiến Hàn tướng quân!
- Đường công tử phái ngươi đến, có chuyện gì?
Hàn Mạc hỏi.
Gã người hầu từ trong người lấy ra một tấm thiệp, đưa tới;
- Tiên sinh thuộc hạ phái thuộc hạ nhanh chóng tới đưa thiệp mời, lúc đó rất hân hạnh được đón tiếp Hàn tướng quân!
Hàn Mạc thò ra hai ngón tay mang bao tay kim loại khác thường, hai ngón tay kẹp tấm thiệp, một tay mở ra đủ để nhìn thấy, chỉ thấy mặt trên viết một hàng chữ:
"Gửi Hàn huynh, sau đêm nay, trên hồ Khổng Tước, cùng nâng cốc chia tay. Tất hân hạnh đón tiếp" Ký tên: Đường Thục Hổ.
Nét chữ như rồng bay phương múa, bút lực tinh túy, đó thật sự là cao thủ viết chữ.
- Cùng nâng cốc chia tay?
Hàn Mạc thì thầm, nhìn về phía gã người hầu, hỏi:
- Đường tiên sinh nhà ngươi phải đi xa sao?
Gã người hầu trẻ tuổi vội nói:
- Bẩm tướng quân nói, mấy ngày trước đây, tiên sinh đi ra ngoài, sau một đêm trở lại Hà Cư, suốt một ngày một đêm không ăn uống gì, mọi người đều rất lo lắng.
Hàn Mạc khẽ gật đầu, trong lòng cũng hiểu được, ngày ra ngoài, từ trước đến nay chính là đến biệt viện hoàng gia thăm viếng.
- Một ngày sau,cuối cùng tiên sinh cũng ra ngoài, tuyên bố với mọi người, mấy ngày nữa phải rời khỏi kinh, một mình di chu du thiên hạ!
Mặt gã người hầu có cái gì đó sung mãn khó hiểu, dường như không hiểu vì sao Đường Thục Hổ lại từ bỏ vinh hoa phú quý không hưởng thụ, lại một mình đi chu du thiên hạ.
- Trước khi đi, tiên sinh mở yến tiệc tại hồ Khổng Tước, chia tay bằng hữu. Tiên sinh vội phái tiểu nhân tới đây đưa thiếp mời, dặn mãi, bất kể thế nào cũng phải nhất định được đón tiếp Hàn tướng quân. Nếu không lúc đó tiên sinh sẽ ở hồ đợi, tướng quân một giờ không đến, thì sẽ đợi một canh giờ, một ngày không đến, thì sẽ đợi một ngày!
Hàn Mạc nhíu mày, chuyện này thật là có chút khó xử.
Đường Thục Hổ thịnh tình như vậy, không đi tự nhiên không hay, nhưng mình thân là thống lĩnh đoàn hộ vệ Yến quốc, bỏ lại chức hộ vệ đi hồ Khổng Tước dự tiệc, như thế dường như cũng có chút không thỏa đáng.
- Ngươi về trước đi, ta biết rồi!
Hàn Mạc gật đầu nói.
Gã người hầu vội hỏi:
- Ý tướng quân là?
- Nên đi ta tự nhiên sẽ đi.
Hàn Mạc trả lời lấp lửng:
- Xem đến lúc đó có thể bỏ ra thời gian không!
Gã người hầu có chút hơi khó xử, Tiếu Mộc cũng đã nói:
- Tướng quân đã lên tiếng còn không lui ra!
Gã người hầu không dám nhiều lời, liền theo Tiếu Mộc lui xuống.
Hôm sau Hàn Mạc đem chuyện này nói cho Tào Ân, Tào Ân cũng cười nói:
- Đường Thục Hổ chính là Khánh quốc đệ nhất tài tử, rất có ảnh hưởng đến giới văn nhân, nếu có thể kết giao với hắn, ngược lại cũng không có gì là xấu. Văn Khánh quốc thịnh hành, văn nhân địa vị cực cao, nếu có thể khiến cho bọn văn nhân học sĩ sinh thiện cảm với Yến quốc ta, thì đúng là có lợi lớn đối với quan hệ của hai nước.
Nhìn Hàn Mạc mỉm cười nói;
- Hàn Mạc,ngươi cũng biết, tiếng tăm của ngươi trong thành cũng không nhỏ. "Bao giờ có trăng sáng" hiện giờ truyền xướng khắp nơi, cũng là làm tăng thể diện của Đại Yến ta!
Hàn Mạc hổ thẹn cười.
Hôn sự của Thái tử Khánh quốc và Công chúa Yến quốc đã bố cáo khắp thiên hạ. Khánh quốc từ trên xuống dưới ngập tràn hưng phấn, tuy rằng không phải ai cũng hiểu được chính sự, nhưng theo trực quan, hiện giờ người Ngụy đánh Khánh, thông qua cuộc hôn nhân này thúc đẩy liên minh, khiến Khánh quốc có thêm đồng minh mà tránh được kẻ thù, đó đương nhiên là một đại hỉ sự.
Khánh quốc bề mặt của không tồi. Theo chiếu ngày ban bố, toàn bộ Lễ bộ cùng với Thái Thường Tự liền bắt đầu làm việc rối ren hết cả lên, trước ba ngày khởi hôn, tất cả các nhà phải treo đèn lồng đỏ, tăng thêm vui mừng.
Người Khánh quốc tất bật, bận bịu, sứ đoàn Yến quốc lại yên ắng nhất. Dù sao cũng chuẩn bị tốt rồi, hơn nữa cũng không cần chuẩn bị nhiều lắm. Chẳng qua cũng chỉ là rõ ràng trên phương diện đại biểu lễ nghi Yến quốc thương lượng trong quá trình trình tự lễ nghi. Đó cũng chỉ là làm cho hôn sự Công chúa Yến quốc tiến hành thuận lợi.
Hàn Mạc trong hai ngày không có đại sự gì, thỉnh thoảng đi tuần tra cảnh giới bốn phía, thời gian còn lại là để luyện tập Bát Bộ Côn Thuật.
Tới ngày hẹn với Đường Thục Hổ, nếu được Tào Ân đồng ý, Hàn Mạc cũng chuẩn bị tới hồ Khổng Tước, thay đổi xiêm y như một thư sinh bình thường.
Đang lúc hoàng hôn, Đường Thục hổ lại phái xe ngựa tới đón, Hàn Mạc còn được sáu gã ngự lâm mặc thường phục dẫn tới hồ, về phần mình cũng có Tây Hoa Thính âm thầm đi theo bảo vệ.
Thân tại Khánh quốc, ở mọi chốn không thể không cẩn thận.
Lên xe ngựa, dưới sự bảo vệ của sáu gã hộ vệ mặc thường phục, đoàn người đi về phía hồ Khổng Tước.