Hàn Mạc nhìn nam nhân râu hình chữ bát tiến vào từ ngoài phòng, thấy hắn không coi ai ra gì mà ngồi xuống, thấy bên người hắn rõ ràng xuất hiện một cô gái xuất thân phong trần, lập tức có chút tò mò đối với thân phận của nam nhân này.
Không coi ai ra gì trong Quốc Cữu phủ, còn mang theo một kỹ nữ thanh lâu vào phủ, chẳng lẽ người nọ là Tiểu Quốc Cữu Lỗ Thượng Tín?
Còn chưa nghĩ nhiều, đã thấy Đại Quốc Cữu chắp tay cười nói với nam tử kia:
- Rốt cuộc Đường tiên sinh tới rồi!
Hắn quay đầu nói với Xương Đức Hầu:
- Hầu gia, vị này chính là Đường Thục Hổ đệ nhất tài tử nước Khánh ta!
Xương Đức Hầu Tào Ân, Hàn Mạc thậm chí là Tống Thế Thanh nhất thời cùng lộ ra một chút kinh ngạc.
Thanh danh Đường Thục Hổ, trong thiên hạ dường như không người không biết. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://thegioitruyen.com
Trước khi đi vào nước Khánh, Hàn Mạc biết kẻ thanh danh lớn nhất nước Khánh, chính là vị Đường đại tài tử này, thơ của hắn không cần phải ở nước Khánh, ngay cả nước Yến cũng cực kỳ dễ bán, mỗi tập thơ của Đường Thục Hổ được bày bán, chăc chắn bị tranh mua không còn.
Đường Thục Hổ được xưng cầm kỳ thư họa tứ tuyệt, tranh hắn làm, mỗi bức đều vô giá, mỗi quan to quý nhân thương gia giàu có, nếu trong nhà treo mấy bức họa của Đường Thục Hổ, thân phận dường như càng thêm tôn quý.
Tuy rằng văn thơ hai nước Ngụy Yến không hưng thịnh như nước Khánh, nhưng cũng không phải chỉ biết việc binh đao, thực chất bên trong học đòi văn vẻ vẫn không tránh được.
Thanh danh của Đường Thục Hổ ở bên ngoài, đồn đại tài tửu phong lưu phóng khoáng, lưu tình khắp nơi, chẳng những cầm kỳ thư họa mọi thứ tuyệt đỉnh, lại là cao thủ trong bụi hoa, mặc dù có danh hoa tâm, nhưng vị tài tử danh chấn thiên hạ này vẫn là tình nhân trong mộng của mỗi một cô gái, không biết có bao nhiêu tiểu thư phụ nữ tịch mịch trong khuê phòng lúc đêm dài, cầm tập thơ của hắn, mặt hồng, kẹp hai chân, suy nghĩ phóng đãng.
Trên thực tế cho tới nay, Hàn Mạc cũng rất tò mò đối với vị tài tử phong lưu danh chấn thiên hạ này, nhân vật có thể được xưng cầm kỳ thư họa tứ tuyệt, tự nhiên không đơn giản, mặc dù có chút khuếch đại, nhưng bản thân chắc chắn vẫn rất có tài học.
Chỉ có điều thật không ngờ, mới tới nước Khánh, có thể nhìn thấy vị Đường đại tài tử này ở bữa tiệc đón gió, càng thật không ngờ vị Đường đại tài tử này mang theo một cô gái phong trần dự tiệc, hành vi phóng đãng hoàn toàn bày ra trước mắt bao người.
…
Hàn Mạc nghe Đường Thục Hổ nói đến Gia Cát mắng chết Vương Lãng, không khỏi thản nhiên cười nói:
- Nếu Đường tiên sinh cảm thấy vị Tiền đại nhân này là Gia Cát mà nói, như vậy Hàn mỗ chắc chắn không phải Vương Lãng!
Đường Thục Hổ cười ha ha nói:
- Hàn huynh đừng hiểu làm, ý của ta chỉ là tài văn chương, làm theo cũng có thể giết người mà thôi, cũng không phải nói Tiền địa nhân có bản lĩnh có thể giết chết Hàn huynh!
Vị Đường đại tài tử này thật đúng là quen thuộc, chưa nói hai câu đã bắt đầu xưng huynh gọi đệ.
Tào Ân rốt cục nói:
- Đường tiên sinh nói không sai, vô luận văn vật, đều có lý do lập thế, hai thứ đều không thể thiếu, nếu không sẽ cực đoan, cho dù trọng văn hay trọng võ, cũng không phải chuyện gì hay.
Hắn nhìn Tiền Trung Thừa bị Hàn Mạc cầm đao kề cổ học nói:
- Giống như vị Tiền đại nhân này, nếu không đọc sách nhiều, cũng sẽ không nhanh mồm nhanh miệng có gan bàn chuyện thi phi trước mặt mọi người như vậy!
Cổ họng Tiền Trung Thừa vẫn bị lưỡi đao tiếp xúc, một cử động nhỏ cũng không dám, trước mắt bao nhiêu người, lại chịu nhục lớn như thế, Tiền Trung Thừa này kêu khổ trong lòng, lại phẫn nộ, nhưng phần lớn là hoảng sợ.
Đường Thục Hổ cười ha ha nói:
- Đọc sách là để rõ lý lẽ, dùng để đấu võ mồm, châm chọc đùa cợt, đó là rơi xuống hạ phong, ngay cả đầy tớ phố phường cũng kém!
Người Khánh vừa nghe đều hơi tức giận, thầm nghĩ trong lòng: "Rốt cuộc ngươi là người nước nào? Tại sao lại nói giúp người Yến?"
- Chẳng qua Hàn huynh động chút rút đao, vậy cũng hơi thất lễ!
Bàn tay Đường Thục Hổ vẫn vuốt ve trên mông Lục Nghê Thường, nhìn về phía quốc cữu, cười nói:
- Quốc cữu, việc hôm này, Thục Hổ nghe thấy rõ ràng ở ngoài cửa. Vị Hàn tướng quân này tất nhiên hơi thất lễ, nhưng Tiền Trung Thừa thật sự đã đánh mất mặt mũi của người đọc sách. Thục Hổ đề nghị, Tiền Trung Thừa không thể không xin lỗi Hầu gia và Tống đại nhân, chẳng qua Hàn tướng quân cũng nên nói lời xin lỗi với Quốc cữu, mọi người biến thù thành bạn, chẳng phải hay sao?
Quốc cữu trầm ngâm một chút, rốt cục nói với Tiền Trung Thừa:
- Tiền đại nhân, ngài lỡ lời sau rượu, mặc dù không phải cố tình nhưng quả thật thất lễ, còn không xin lỗi Hầu gia và Tống đại nhân?
Lúc này Tiền Trung Thừa bị khống chế, Quốc cữu lại lên tiếng, sao dám chống đỡ tiếp, lớn tiếng nói:
- Hầu gia, Tống… Tống đại nhân, bản quan lỡ lời sau rượu, hai người… hai người chớ nên trách tội!
Hàn Mạc cũng biết đạo lý thấy tốt thì lấy, cho dù như thế nào, đây chung quy là địa bàn của người Khánh, có thể khiến vị Tiền Trung Thừa này xin lỗi trước mặt mọi người, đã là cho người Khánh một đòn phủ đầu.
Hắn thu đao, lạnh lùng cười, thản nhiên nói:
- Tiền đại nhân, về sau quản cho tốt cái miệng của mình, lần sau thanh đao này chưa chắc thu về được!
Hắn xoay người qua chắp tay nói với Quốc cữu:
- Quốc cữu, Hàn Mạc bị ép ra tay, đã mạo phạm, thất lễ thất lễ!
Quốc cữu cười ha ha nói:
- Chẳng qua là chút hiểu lầm, không trách được Hàn tướng quân. Chẳng qua Hàn tướng quân rút đao nhanh chóng, cũng khiến ta rất khâm phục!
Hắn nâng chén rượu lên nói:
- Hàn tướng quân, ta kính ngài một lý!
Hàn Mạc trở lại bàn, buông bội đao, nâng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch cùng Quốc cữu.
Đường Thục Hổ ở bên kia cũng cười nói:
- Hàn huynh, mới rồi nghe huynh nói, nghệ thuật thi từ của người Yến huynh cũng đặt bút thành văn, không biết là thật hay giả?
Mọi người lập tức tập trung, biết Đường Thục Hổ muốn giao thủ với Hàn Mạc bằng con đường thi từ.
Đường Thục Hổ chính là đệ nhất tài tử nước Khánh, thứ gọi là văn nhân khinh nhau, tài văn chương của Đường Thục Hổ lan tràn thiên hạ, hơn nữa tính tình quá lười nhác, hơi khoa trương, có lúc hành động điên khùng, quan hệ con người trong tầng trên của xã hội nước Khánh cũng không tốt.
Người bị Đường Thục Hổ chế nhạo, có khối người, cho nên trên thực tế không ít người tồn tại một chút chán ghét hắn trong lòng.
Nhưng uy vọng của Đường Thục Hổ ở nước Khánh cực cao, văn nhân sĩ tử trung hạ tầng choi như thần tượng, ngay cả trong cung cũng có người rất thưởng thức tài văn chương của Đường Thục hổ, làm chỗ dựa sau lưng cho Đường Thục Hổ, nguyên nhân bởi vậy, tuy rằng không ít người ghen ghét, nhưng không ai dám thật sự đắc tội tên ngông cuồng phóng đãng này.
Chỉ có điều hôm nay mọi người càng chén ghét Hàn Mạc, lại biết Đường Thục Hổ rất so đo nghệ thuật thi từ, nếu gặp cao thủ ở đây, chắc chắn sẽ so tài cao thấp.
Tuy rằng tính tình Đường Thục Hổ không ai thích, nhưng những người này vẫn vô cùng khâm phục tài học của Đường Thục Hổ, trong lòng đều muốn xem hôm nay Đường Thục Hổ dùng thi từ áp đảo Hàn Mạc trước mắt bao người, cũng tiện tìm về thể diện Tiền Trung Thừa đánh mất.
Hàn Mạc đã trở lại chỗ ngồi, thản nhiên cười nói:
- Đường tiên sinh là đệ nhất tài tử nước Khánh, tự nhiên biết được, thi từ là do phát từ trong lòng, nếu linh cảm tới, tự nhiên có thể xuất hiện tác phẩm xuất sắc, nếu không có linh cảm, dù nghẹn mấy ngày cũng chưa chắc có thể ra được câu hay! Cho nên đặt bút thành văn như lời Hàn Mạc nói, đó là khi linh cảm đến, thì tùy ý cho ra tác phẩm xuất sắc!
Mọi người nghe vậy, còn tưởng Hàn Mạc nói khéo, nhìn thấy Đường Thục Hổ tới nên lùi bước, trong nhất thời cười lạnh từng hồi, tiếng khinh thường liên tiếp trong sảnh.
Đường Thục Hổ ôm Lục Nghê Thường trong lòng, cười ha ha nói:
- Hàn huynh nói rất đúng. Tác phẩm xuất sắc, không phải có lòng là làm ra được, cần phải gặp thời, thân trong hoàn cảnh, có cảm ngộ, mới có thể làm được!
Thân thể mềm mại của Lục Nghê Thường dựa trong lòng Đường Thục Hổ, lúc này rốt cục ngẩng đầu, nhìn Hàn Mạc phía đối diện.
Hàn Mạc thản nhiên cười, cũng không trả lời.
Lại nghe Đường Thục Hổ tiếp tục cười nói:
- Chẳng qua Hàn huynh cũng nên biết, nếu không học sâu biết rộng, lòng không chút mực, coi như có linh cảm, cũng không có từ ngữ sinh ra. Vè phố phường, tuy thú vị, nhưng tóm lại khó đặt lên mặt bàn. Nếu Hàn huynh nói trên dưới nước Yến đặt bút thành văn chính là vè không hề phong nhã đáng nói, Thục Hổ cũng không có hứng thú quá lớn!
Hàn Mạc nghe lời hắn rất có ngạo khí, không khỏi cười nhàn nhạt nói:
- Tác phẩm lớn của Đường tiên sinh, lúc ở nước Yến Hàn Mạc cũng nghe người ta nói qua. Không thể phủ nhận, trong thơ ca Đường tiên sinh làm ra, cũng có một hai bài coi như được, nhưng phần lớn thi từ, đơn giản là câu khóc gió than mưa, cũng không có chỗ hơn người!
Lời vừa nói ra, mọi người đều kinh.
Cần phải biết tính tình Đường Thục Hổ có lẽ không ai thích, nhưng tài học của hắn được cả nước công nhận, tranh ra từ tay hắn vô giá, nếu trên bức tranh lại đề thơ tự viết tay, giá trị lại tăng gấp đôi.
Có quá nhiều người không thích tính tình Đường Thục Hổ, lại âm thầm mưu cầu tranh của hắn.
Thơ Đường Thục Hổ làm, nổi danh khắp thiên hạ, ai nhắc tới đều giơ ngón cái lên, chỉ có thể thừa nhận thiên phú của người trẻ tuổi tính tình phóng đãng trên con đường thơ ca quả thật khó ai có thể với tới.
Lúc này Hàn Mạc lại công bố phần lớn thơ của Đường Thục Hổ cũng không hơn người, chỉ là câu khóc gió than mưa, điều này bảo sao mọi người không sợ hãi, ngay cả Quốc cữu và Lễ bộ thị lang nước Yến cũng hơi biến sắc.
Tống Thế Thanh trừng mắt nhìn Hàn Mạc, có lòng nhắc nhở Hàn Mạc không nên khiêu chiến thi từ với Đường Thục Hổ, để tránh cuối cùng bị đối phương làm nhục.
Xương Đức Hầu Tào Ân đầu tiên là ngẩn ra, lập tức rất có hứng thú mà nhìn Hàn Mạc, hắn biết tính tình Hàn Mạc, nếu không có chuẩn bị ở sau, tuyệt đối sẽ không nói vậy.
Chẳng qua Hàn Mạc nói lời ngông cuồng như vậy, lại chọc giận các danh sĩ trong sân.
Danh sĩ này ngay cả văn đàn nước Khánh cũng là nhân vật rất giỏi, dẫn dắt thủy triều văn đàn nước Khánh, trong lòng bọn họ cũng rất khâm phục tài học của Đường Thục Hổ, giờ Hàn Mạc dõng dạc, trong mắt bọn họ, không chỉ là chế giễu Đường Thục Hổ, còn là khinh thường toàn bộ văn đàn nước Khánh.
Lập tức có một vị danh sĩ tuổi qua năm mươi đứng thắng lên, quạt xếp trong tay soạt một tiếng mà mở ra, nhìn chằm chằm Hàn Mạc cười lạnh nói:
- Hàn phó sứ dõng dạc nhưu thế, chắc tự có đại tài trong người. Như vậy lão phu muốn thỉnh giáo, Hàn phó sứ có tác phẩm xuất sắc gì truyền lại đời sau?
Hàn Mạc xua tay cười nói:
- Tiên sinh không cần chuyện bé xé ra to. Tác phẩm xuất sắc truyền lại đời sau? Thứ gọi là truyền lại đời sau, ít nhất cũng trải qua vài chục năm hưng thịnh mà không suy giảm! Ba tới năm năm truyền khắp bốn phương, đơn giản là truyền vì tên tuổi, cũng không thể xưng truyền tới hậu thế. Ta nghĩ các vị ngồi đây, không vị nào có thi từ có thể truyền lưu ba mươi năm mươi năm mà không hề suy giảm đi? Nếu như thế, cũng không cần phải kêu la cái gì là danh tác truyền lại đời sau, đơn giản chỉ là nổi danh nhất thời mà thôi!
Lời vừa nói ra, mọi người đều lộ ra vẻ oán giận.
Danh sĩ năm mươi tuổi kia khóe mắt co giật, giọng nói lạnh lùng:
- Theo như lời ngài, ngài có thể có tác phẩm xuất sắc nhất thời không? Lúc này phát ngôn bừa bãi, Hàn phó sứ, tuy rằng ngài là khách của nước Khánh ta, nhưng cũng phải biết tiến biết lùi. Chớ dõng rạc tự rước lấy nhục!
Đường Thục Hổ cũng hứng thú nhìn Hàn Mạc, ngắt lấy một quả nho từ trên bàn, dịu dàng bỏ vào miệng Lục Nghê Thường, nhìn Lục Nghê Thường cắn nhẹ nhàng, nước tràn ra khỏi đôi môi đỏ mọng, lúc này mới cười ha ha, chăm chú nhìn Hàn Mạc nói:
- Không biết hiện giờ Hàn huynh có linh cảm không? Có thể làm một bài hay danh truyền nhất thời?
Hàn Mạc thản nhiên nói:
- Khéo léo, bản thân hiện giờ đang có linh cảm!