Túi nước đổ lên trên mặt làm cho Tần Tư đang ngất xỉu tỉnh lại, người này thở ra một ngụm lãnh khí, vẫn cảm giác đau đớn ở cánh tay, trong lúc nhất thời chỉ có thể nằm trên mặt đất, mồ hôi trên trán úa ra to như hạt đậu. Y cắn chặt hàm răng, có thể thấy gân xanh trên cổ vì đau đớn mà hiện rõ.
Hàn Mạc ngồi xổm bên cạnh, gằn giọng:
- Nói đi!
Tần Tư cắn răng nói:
- Những gì ta biết… ta đều nói rồi… còn muốn… ta nói cái gì nữa?
Hàn Mạc xoay xoay cổ phát ra tiếng xương kêu lục khục, ánh mắt nhìn chân Tần Tư, thản nhiên nói:
- Có thể bẻ gãy cánh tay ngươi, đương nhiên có thể bẻ gãy chân ngươi. Ta nghe nói người nước Khánh rất có khí phách, hôm nay muốn kiểm tra xem Tần đại nhân một chút xem đại nhân có bao nhiêu phần khí phách!
Rồi làm bộ như muốn bẻ đùi Tần Tư.
Tần Tư liền kêu lên:
- Ta nói!
Tào Ân và Vân Thương Lan lúc này đều nhìn chằm chằm vào Tần Tư, xem y khai báo như thế nào.
- Kỳ thật, ta thật sự không biết bọn họ là ai!
Tần Tư khóc nức nở nói:
- Nhưng… Liên đại nhân bị bệnh là do ta hạ độc, kị binh đi trước ta thì ta ban cho mỗi người một chén rượu độc… làm cho họ khí lực giảm sút nên dễ dàng bị thích khách giết chết!
Vân Thương Lan trở nên biến sắc, tiến lên nắm vấy vạt áo tần Tư:
- Liên tổng binh trúng độc?
Tần Tư hoảng sợ vạn phần, vội đáp:
- Vân đại nhân… Liên tổng binh không sao cả… chỉ là chút dược vật làm cho người choáng đầu hoa mắt mà thôi… nghỉ một hai ngày sẽ khỏe lại.
Vẻ mặt y đau khổ nói:
- Ta… ta bị lũ người kia bắt ép… sợ Liên tổng binh sẽ không nghe lời ta, tự mình đi nghênh đón cho nên mới bất đắc dĩ làm vậy.
Vân Thương Lan một quyền đánh vào mặt Tần Tư, răng và máu tươi trộn cùng một chỗ, trông vô cùng thê thảm.
- Hạng người vô năng.
Vân Thương Lan bất đắc dĩ nói:
- Vì bảo vệ tính mạng bản thân, đưa mấy chục chiến sĩ Khánh quốc cho kẻ thù tàn sát, thậm chí suýt chút nữa khiến Công chúa gặp chuyện không may, ngươi còn muốn sống sao?
Hàn Mạc ở bên cạnh liếc mắt nhìn Vân Thương Lan một cái, hỏi:
- Vân đại nhân, ngươi cho rằng vị An Quân Sứ này nói thật? Y thật sự không biết lai lịch thích khách?
Vân Thương Lan nhíu mày nói
- Cho tới giờ ta nhìn không ra hắn đang nói dối!
Hàn Mạc lạnh lùng cười:
- Phải thử lại thì mới biết được!
Rồi chậm rãi đứng dậy.
Sắc mặt Tần Tư trắng bệch, mồ hôi tuôn như mưa, thất thanh nói:
- Ta thật sự không biết, ta đã nói hết rồi!
Hàn Mạc cũng không nhiều lời, đi đến bên cạnh, dẫm mạnh một cước vào đầu gối Tần Tư, lại một âm thanh "rắc" vang lên, giống như tiếng xương cốt vỡ vụn.
"A!" Tần Tư kêu lên thảm thiết.
Vân Thương Lan cực kì bất mãn nói:
- Hàn đại nhân, không cần phải lặp đi lặp lại nhiều lần để làm nhục quan viên Khánh quốc. Khánh quốc ta có pháp luật, không cần ngươi dạy dỗ.
Hàn Mạc cũng không để ý tới lời nói của Vân Thương Lan, một lần nữa đi đến trước mặt Tần Tư, kéo tóc y, nhấc đầu lên, đôi mắt sắc bén nhìn Tần Tư hỏi:
- Còn có cái gì quên chưa bổ sung sao? Đừng quên một chân ngươi còn chưa có gãy!
Trên mặt Tần Tư lẫn lộn máu và nước mắt, mặt vặn vẹo biến hình, thống khổ rung giọng nói:
- Ta không… không có nói dối… ta thật sự… thật sự… không biết thân phận của thích khách!
Nói tới đây, vị An Quân Sứ đại nhân rốt cục không chịu nổi, lại bất tỉnh.
Hàn Mạc buông tay, nhìn Vân Thương Lan, thản nhiên nói:
- Xem ra y nói thật, y thật sự không biết thân phận của thích khách. Chẳng qua…
Khóe miệng nổi lên chút ý cười, lạnh lùng nói:
- Vân đại nhân hẳn là sẽ giúp chúng ta tra ra lại lịch của thích khách, hi vọng ngài có thể mau chóng cho Hầu gia và Công chúa một lời giải thích!
Tào Ân lấy trong tay áo ra một chiếc khăn màu hồng, nhẹ nhàng lau khóe miệng, nhìn Tần Tư vẫn không nhúc nhích trên mặt đất, phun ra hai chữ:
- Ghê tởm.
Y không để ý tới Vân Thương Lan và Tần Tư, hướng đoàn xe quay trở lại, đi được vài bước, cũng không quay đầu lại, chỉ nói:
- Hàn Mạc, cho người mang Tần Tư lên kinh thành giao cho hoàng đế Khánh quốc!
Nói xong đi thẳng.
Sắc mặt Hàn Mạc âm trầm nhìn Vân Thương Lan một cái, lạnh lùng cười, một tay đánh ngất Tần Tư, giao cho bộ hạ buộc chặt đưa lên Thượng Kinh. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
Hồng Tụ tiến đến tháp giọng bẩm:
- Đại nhân, đã cẩn thận điều tra trên người thích khách, không phát hiện ra manh mối có ích!
Bọn họ dùng đao, xem chất liệu quần áo có gì lạ không?
Hàn Mạc nhíu mày hỏi.
- Không có.
Thanh âm Hồng Tụ tuy bình tĩnh nhưng cũng rất khẳng định:
- Tất cả vũ khí đều là loại thông thường…Tại Khánh quốc, Ngụy quốc và cả Yến quốc đều có thể tìm được!
Hàn Mạc vuốt cuốt cằm, trong lòng cũng rõ ràng, thích khách nếu đã đề ra kế hoạch ám sát tỉ mỉ như vậy thì chúng cũng đã nghĩ tới khả năng thất thủ, sẽ không lưu lại bất kì manh mối nào.
Tuy kẻ muốn ám sát Công chúa, ý đồ ngăn cản hai nước hòa thân không ít, nhưng giờ phút này, không có một ai dám quang minh chính đại đứng ra làm chuyện này.
Một đảng của Thái sư nước Yến, Hậu đảng của nước Khánh, tất nhiên là đối với việc hòa thân có chung một tâm lý cừu thị. Nhưng cũng không phải là không biết tình hình giữa hai nước, việc hòa thân là không thể thay đổi. Hai thế lực này tự nhiên là không dám quang minh chính đại hiện thân ngoài sáng.
Ngoài ra, nước Ngụy cũng là thế lực chống phá mạnh nhất.
Nhưng người Ngụy cũng không ngu ngốc để lộ thân phận khi ám sát Công chúa.
Dù sao Yến Khánh kết minh, chỉ cam đoan không tấn công nước Khánh từ phía Đông. Miễn trừ cho nước Khánh một nỗi lo mà thôi, cũng không phải là muốn cùng nước Khánh liên thủ đánh Ngụy.
Nhưng mà nếu như Ngụy quốc trắng trợn làm hại Công chúa Yến quốc, người Yến quốc sẽ phẫn nộ, tất nhiên sẽ liên kết với Khánh quốc, hợp binh đối phó Ngụy quốc.
Nguỵ quốc tuy có kị binh dũng mãnh, hơn nữa binh sĩ lại hung mãnh dị thường, nhưng nếu muốn đối phó Ngụy - Yến hai nước liên thủ thì còn chưa đủ, tuyệt không thể chống lại.
Cho nên, thế lực muốn giết Công chúa tuy rất nhiều, nhưng hành động của bọn họ nhất định sẽ được bố trí chặt chẽ vô cùng. Một khi thất bại, họ cũng sẽ không để lại trên người thích khách bất kỳ manh mối nào.
- Đại nhân, di thể các huynh đẹ xủ lý thế nào? Tiếu Mộc đi từ phía sau lên, sắc mặt hết sức khó coi.
Tuy rằng một lưới bắt hết thích khách, nhưng tất cả chúng đều là tử sĩ, hung hãn không sợ chết, cho dù bị vây khốn không thể chạy thoát, thì vẫn ngoan cố chống cự. Hơn nữa đám thích khách này đều đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc, sức chiến đấu cực kỳ hung mãnh.
Cũng vì nguyên nhân đó mà Ngự Lâm Quân đều đem tất cả thích khách giết chết, nhưng cũng phải trả bằng mạng của hơn hai mươi binh sĩ.
Đồng đội đã đem những thi thể này xếp thành một hàng, nhìn những binh sĩ hi sinh, mọi người đều yên lặng không nói gì, nhưng ẩn trong sự trầm mặc là phẫn nộ.
Mới vào đất nước Khánh, hơn hai mươi võ sĩ tinh nhuệ của nước Yến đã táng thân nơi đất lạ, làm sao không khiến cho mọi người không nổi giận được.
Thái giám bị chặt đầu kia lúc này cổ đã được đồng bạn buộc vải đen, đầu gói trong bao trắng đặt bên cạnh.
Hơn hai mươi thi thể phơi dưới ánh nắng mặt trời. Toàn đội cũng im phăng phắc.
Hàn Mạc đi đến bên cạnh dãy thi thể, khi đi qua mỗi một thi thể, hắn đều chắp tay, tới thi thể cuối cùng, hắn mới nói với Tiếu Mộc:
- Bọn họ đều là dũng sĩ Đại Yến, phải an táng trên đất nước Yến.
Hắn trầm giọng kêu lên:
- Tống thị lang ở chỗ nào?
Lễ bộ Thị lang Tống Thế Thanh ngay tại đó không xa, vội vàng chạy tới, chắp tay nói:
- Hàn tướng quân!
Hàn Mạc nói:
- Tống đại nhân, đưa ra hai chiếc xe tới đây!
Lễ bộ Thị lang sửng sốt, hỏi:
- Hàn tướng quân muốn dùng xe sao? Nhưng lúc này mười xe ngựa vận chuyển đều đã chất đầy đồ cưới, nếu bỏ ra hai xe ngựa thì đồ cưới làm sao bây giờ?
Hàn Mạc không chút do dự nói:
- Đem đồ cưới xuống, đưa cho ngựa của kị binh vận chuyể, kị binh đi bộ!
Lễ bộ Thị Lang đang do dự, Hàn Mạc bảo Tiếu Mộc:
- Tiếu phó tướng, điều động năm mươi kị binh, đưa di thể các huynh đệ lên xe, nhanh chóng đưa về Vân Thủy Quan giao cho Hạ Hầu tổng binh!
Hắn thở dài nói:
- Hậu táng bọn họ ở biên quan đi. Bọn họ đều là dũng sĩ, biên quan Đại Yến ta xứng đáng với bọn họ…
Tiếu Mộc lập tức nói:
- Mạt tướng tuân lệnh!
- Ghi nhớ tên của bọn họ!
Hàn Mạc chỉ nói tiếp:
- Sau khi trở về ta viết một báo cáo, trình lên Thượng thư Bộ binh, ngợi khen và chu cấp cho người nhà bọn họ!
Trên mặt Tiếu Mộc hiện lên vẻ cảm kích, lớn tiếng nói:
- Mạt tướng thay mặt các huynh đệ tạ ơn tướng quân!
Nghe được lời an bài của Hàn Mạc, nhóm Ngự Lâm Quân bên cạnh đều hiện ra vẻ cảm kích.
Có thể tôn trọng bộ hạ, yêu quý bộ hạ, thậm chí điều ra hai xe vận chuyển đồ cưới cho Công chúa để chở thi thể của binh sĩ Ngự Lâm Quân, điều này làm cho mọi người đều sinh ra kính ý với Hàn Mạc.
Tống Thế Thanh còn đang do dự, lại nghe từ phía sau truyền đến một thanh âm:
- Tống đại nhân, nghe lời Hàn tướng quân đi.
Thanh âm mềm mại đúng là Xương Đức Hầu.
Hàn Mạc quay đầu lại, chắ tay nói:
- Đa tạ Hầu gia bao dung!
Tào Ân mỉm cười, trên khuôn mặt trắng nõn hiện ra vẻ xinh đẹp. Có lẽ là do ánh mặt trời chiếu xuống nên mang theo một tia ửng đỏ, trong trắng lộ hồng, càng làm cho vị Hầu gia này thêm vẻ xinh đẹp tuyệt trần, dịu dàng nói:
- Hàn Mạc, ngươi làm tốt lắm, dũng sĩ Đại Yến ta, nên đem về cố thổ hậu táng.
Tiếu Mộc cho người đem đồ cưới của hai xe sau cùng bỏ xuống, lại sai hai mươi kị binh đưa ngựa đến, đem chiến mã vận chuyển đồ cưới.
Sau đó lại thật cẩn thận đem tướng sĩ bỏ mình và di thể thái giám không đầu kia lên xe ngựa, dùng vải trắng bao lại, điều động năm mươi dị binh, đưa bọn họ đến Vân Thủy Quan giao cho Hạ Hầu Đức hậu táng, sau đó quay trở lại sứ đoàn.
Năm mươi kị binh hộ tống di thể rời đi, Hàn Mạc cũng xoay người lên ngựa, nhìn bọn họ đi xa, thần sắc cực kỳ nghiêm trọng.
Vân Thương Lan cách đó không xa nhìn từ đầu tới cuối, thẳng đến khi đoàn hộ tống di thể đi xa, y mới nhìn Hàn Mạc, trong mắt hiện lên vẻ khâm phục.
- Đại nhân, thi thể thích khách làm sao bây giờ?
Tiếu Mộc hỏi.
Hàn Mạc nhìn thi thể thích khách xếp thành một đống cách đó không xa, cười lạnh nói:
- Phơi thây chỗ này, để cho thú hoang ăn đi… phải cho những kẻ muốn ám sát Công chúa nhìn thấy kết cục này