Hàn Mạc xuống ngựa, đi theo đội nhân mã phía trước, ngẫu nhiên hỏi một hai câu, có vẻ rất thân thiện.
Những binh sĩ này ngay từ đầu nhìn thấy Hàn Mạc, lại có vài phần kính sợ. Tuy rằng đối phương tuổi rất nhỏ, nhưng dù sao cũng là một thân áo giáp Ngự Lâm Quân, thân phận tôn quý, khi nói chuyện cũng phải thật cẩn thận.
Chỉ là sau khi nói chuyện một hồi, mọi người nhìn thấy Hàn Mạc trước sau vẫn vẫn ôn hòa mỉm cười, hơn nữa vô cùng mềm mỏng, lập tức thân cận lên không ít, nói chuyện cũng dũng cảm hơn.
- Chúng ta bên này tương đối yên bình.
Tiểu giáo nói:
- Chẳng qua có đôi khi phái một ít người đi trinh thám, đi dọc bờ sông, nếu gặp phải binh sĩ Khánh quốc, nếu lý do không chính đáng, thì mới động thủ. Những năm gần đây chiến đấu khốc liệt, bọn họ chết không ít, chúng tra cũng tổn thất rất nhiều huynh đệ. Tuy nhiên hai năm nay người nước Khánh trở nên thành thật rất nhiều, không dám qua sông, nên người chết cũng giảm đi không ít.
Yến Khánh hai quốc gia rất nhiều năm không có phát sinh chiến tranh quá lớn, nhưng xung đột trên biên giới tất nhiên là khó tránh khỏi.
Canh phòng biên giới dĩ lúc nào cũng phải biết phân bố binh lực của quân địch, có đôi khi phái ra mật thám tìm hiểu tin tức, các thời điểm còn lại phái ra một ít thám báo tìm hiểu tình huống bên địch. Thám báo hai bên nếu gặp nhau, hiển nhiên là binh đao xuống tay không lưu tình.
Nói một hồi, đến một nơi đóng quân, chỉ thấy nơi đó đã tụ tập khoảng trăm binh sĩ, ngồi ngồn ngang trong doanh địa, không ít người dưới thắt lưng đều có một bát sắt, đó là bát chuyên dùng để ăn cơm.
Nhìn thấy con heo chạy đến, lập tức liền có mười mấy người xông lên, một đám cao hứng phấn, gọi to:
- Các huynh đệ, làm thịt heo, mau lại đây hỗ trợ!
Trong doanh trại, đã thấy có hơn mười tô lớn, lửa dưới nồi cũng đã cháy bùng lên, mấy trăm người đứng lên hoan hô, một đám người tiến lại đây, nhìn thấy Hàn Mạc, cũng đều cung kính thi lễ, lập tức cùng nhau đem heo kéo đến, mổ bụng moi ruột, rửa sạch sẽ, liền hạ nồi hầm thịt.
Hàn Mạc nhìn những người này, trong lòng biết những người này giống như lời Tiếu Mộc nói, đều là những người biểu hiện tốt nhất, có nhiều quân công, cho nên thưởng cho những người này ăn thịt heo.
Trong đám người có người cười to nói:
- Đám Vương Bát ở bên kia ăn no, huynh đệ chúng ta vận khí cũng không kém, ăn no mới là đứng đắn. Ăn thịt, kế tiếp mấy ngày chúng ta có khí lực, huấn luyện thật tốt, tranh thủ lần sau lại được no say.
Hắn vừa dứt lời, trong đám người lập tức cười vang một trận.
Lại nghe một người cười nói:
- Lão hầu a, hai ngày trước ngươi ở đài Diễn võ liên tục đánh bại sáu người, chỉ bằng điều này, ghi công trạng ngươi nên xếp tiến vào top 10. Lần này bên kia có một trăm danh ngạch, ngươi tại sao lưu lại cùng chúng ta ăn thịt heo a?
Một thanh âm ồ ồ cười ha hả trả lời:
-Tiểu giang tử nửa năm không hưởng qua hương vị nữ nhân, lúc này hướng ta thỉnh cầu, cho hắn một cơ hội, cho nên ta liền đem cơ hội nhường cho hắn . Dù sao lão tử lại không lo không có nữ nhân, hai năm nay, lão tử không có thiếu nữ nhân a!
- Lão hầu kia, lần sau đem này cơ hội này cho ta.
Lập tức có người kêu to nói:
- Ta con mẹ nó cũng bốn tháng chưa đi đến nơi đó!
Mọi người lớn tiếng cười nói, chờ thịt chín.
Hàn Mạc thấy ngôn ngữ thô tục của người đàn ông này lại như giúp quân sĩ tăng thêm sĩ khí, biên quan cuộc sống chán nản khổ cực, phải duy trì sĩ khí, thật đúng không phải là một chuyện dễ dàng.
Tiêu Hoài Ngọc lấy kỹ nữ và thịt heo ban thưởng, khiến trong quân doanh thủy chung vẫn duy trì cạnh tranh, có cạnh tranh tự nhiên cũng có sĩ khí, không thể so với cảnh nhà quan trước đây, có của cải ban thưởng, nữ nhân và thịt heo, thật sự mà nói, đối với binh sĩ, ngược lại cũng có lực hấp dẫn, càng có thể kích phát ý chí chiến đấu của bọn họ.
Hàn Mạc đứng ở ngoài nhìn mọi người hưng phấn bên trong doanh, mỉm cười lắc lắc đầu, đang muốn lên ngựa rời khỏi, lại nghe đến phía sau vang lên một thanh âm nói:
-A, đây không phải Hàn tướng quân sao? Hàn tướng quân quân vụ bận rộn, còn có thời gian nhàn hạ đến nơi đây tuần tra sao?
Hàn Mạc quay đầu, thấy Hạ Hầu Đức cưỡi ngựa, bốn Kỵ Binh hộ vệ đi theo sau, hướng bên này chậm rãi đi đến.
- Đã trễ thế này, Hạ Hầu tổng binh còn chưa nghỉ sao?
Hàn Mạc cười chắp tay.
Tuy rằng Hạ Hầu Đức lúc mới gặp mặt, liền tỏ ra thái độ khinh thường, nhưng ở sâu trong tâm Hàn Mạc, đối với công lao hiển hách của biên quan võ tướng này rất là tôn kính .
Mỗi người tính cách có chút chỗ thiếu hụt, tựa như vị Hạ Hầu tổng binh này, nói chuyện khắc nghiệt, hơn nữa hơi có chút ngạo mạn, nhưng không thể phủ nhận, biên giới Yến quốc bình an, đúng là những người này lấy nhiệt huyết đổi về .
Hạ Hầu Đức lập tức xuống dưới, cười nói:
-Hôm nay là ngày luận công ban thưởng, Công chúa vừa mới đến Vân Thủy Quan nghỉ tạm, bản quan trong lòng cao hứng, ngủ không được.
Nhìn bên kia các tướng sĩ đang nấu thịt, cười ha hả nói:
- Hàn tướng quân ngày thường ăn sơn hào hảo vị, không coi bát thịt vào mắt, nhưng đối với các tướng sĩ mà nói, đây chính là thứ tốt. Nếu không có công lao, bọn họ thịt này cũng không kịp ăn. Tướng sĩ Tây Bắc chúng ta, mỗi người đều là nam nhi dũng mãnh, bằng chính bản lĩnh của mình ăn cơm, có bản lĩnh ăn thịt chơi nữ nhân, không bản lĩnh liền trốn vào lều trại ngủ ngon đi!
Hàn Mạc sao không thể nghe ra hắn nói lời châm chọc, trên mặt mang theo nụ cười thản nhiên:
- Đại yến tướng sĩ quả nhiên là quân đội kiên cường, không phải thời kỳ chiến tranh, sĩ khí vẫn cao như cũ, Tổng binh đại nhân quả nhiên là có cách cầm binh!
Hạ Hầu đức cười ha hả, cao giọng quát:
- Các ngươi là bọn rác rưởi, Ngự Lâm Quân Chỉ huy sứ Hàn tướng quân ở đây, cũng không biết lại đây bái kiến sao?
Gã rống một tiếng to như sấm, trong doanh địa tuy rằng rất ồn ào, nhưng một tiếng rống này như sấm động trời quang, kinh động các tướng sĩ đang đùa giỡn bên trong.
Nhìn thấy Hạ Hầu Đức, mọi người vội vàng đứng thẳng lên, rất nhanh liền xếp sắp xếp, một đám gioonsg như cây giáo thẳng tăm tắp.
Hàn Mạc nhìn thấy quân sĩ này chỉ trong nháy mắt liền sắp xếp đội ngũ hoàn hảo, trong lòng âm thầm gật đầu. Hạ Hầu Đức tuy rằng nói chuyện chanh chua, nhưng theo phản ứng của quân sĩ mà đoán thì vị Tổng binh đại nhân này dùng binh không tồi.
Hạ Hầu Đức cười hướng Hàn Mạc nói:
-Hàn tướng quân, nếu đến đây, không bằng nhìn xem các tướng sĩ, so với Ngự Lâm Quân các ngươi như thế nào?
Hàn Mạc nhìn thấy Hạ Hầu Đức cười không có hảo ý, không biết vị này Tổng binh đại nhân trong lòng lại nghĩ gì, nhưng đối phương nếu mời mình đi vào nhìn một cái, cũng không tiện cự tuyệt, chỉ có thể chắp tay cười nói:
-Quấy rầy!
Hai người sóng vai vào trong doanh, hơn mười tô lớn phía dưới củi lửa vẫn như cũ đốt rất lớn, trong nồi đã bay ra từng đợt mùi thịt .
- Các ngươi đều thấy rõ ràng, vị này lần này đi sứ Khánh quốc là Hàn tướng quân.
Hạ Hầu đức cao giọng nói:
- Hàn tướng quân là Ngự lâm quân Báo Đột Doanh Chỉ huy sứ, chính là võ tướng nhất đẳng trong kinh . Năm trước quận Bột Châu tác loạn, là vị Hàn tướng quân này trong mùa đông lạnh lẽo vượt qua Lê Cốc Sơn Mạch, nhiễu loạn hậu doanh quân địch, tập kích quân phản loạn một cách xuất kỳ bất ý, đại phá bọn chúng. Hôm nay Hàn tướng quân tới đây, các ngươi có thể nhìn thấy vị thiếu niên anh hùng này, là phúc khí của các ngươi!
Hàn Mạc nhợt nhạt cười, cũng không nói lời nào.
Chúng tướng sĩ ngơ ngác nhìn nhau, thế mới biết, vị thiếu niên tướng quân này, không ngờ chính là lúc trước công phá Lê Cốc Quan Hàn Mạc.
Sự tình Lê Cốc Quan lan truyền khắp thiên hạ, Tây Bắc tướng sĩ tự nhiên cũng biết đến.
Lúc trước ở quận Bột Châu hai nhà Diệp Ngô phản loạn, quân tình truyền ra, người Khánh bắt đầu rục rịch ở biên quan. Quân Tây Bắc sẵn sàng ngênh quân địch, biết người Khánh Quốc muốn tìm cơ hội hướng phía Đông xâm lược, nên thủ vững quan ải, không dám thả lỏng phòng bị.
Tiêu Hoài Ngọc lúc ấy cũng từng chuẩn bị điều động một tiểu bộ phân binh trợ giúp triều đình bình định quân phản loạn. Chỉ có điều sau khi binh thư đưa đến Yến Kinh, chưa xuống lệnh điều binh, Lê Cốc Quan đã bị công phá, liên quân thế gia hùng dũng tiến vào trong Lê Cốc Quan, sĩ khí đại chấn, đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi, Tây Bắc Quân lúc này mới an tâm thủ vệ biên giới
Sau đó các tướng sĩ lại được nghe, Lê Cốc Quan bị công phá, chính là do thiếu niên anh hùng Hàn Mạc trong ngày đông dẫn không đến ngàn kỵ binh vượt qua Lê Cốc Sơn Mạch, lúc này mới cho quân phản loạn một kích trí mạng.
Việc này truyền ra, có người tin tưởng, có người nghi ngờ, lúc trước là đề tài tướng sĩ biên quan đều nghị luận xôn xao một thời gian.
Chỉ có điều tướng sĩ thật không ngờ, người trẻ tuổi đứng ở trước mắt, đó là vị thiếu niên kia trong truyền thuyết.
Nhìn đến khuôn mặt thanh tú của Hàn Mạc, không ít người trong mắt đã hiện lên vẻ hoài nghi.
Nhìn như thế nào, vị thiếu niên này cũng không liên hệ với nhân vật lập được nhiều công trạng kia.
Tiểu Giáo lúc trước mang theo người đuổi bắt heo bây giờ mới biết, thiếu niên cùng mình nói chuyện dọc theo đường đi không ngờ chính là vị thiếu niên anh kiệt trong truyền thuyết, không khỏi thè lưỡi.
- Hàn tướng quân, các tướng sĩ có thể có phúc khí nhìn thấy ngươi, nghĩ đến thật cao hứng.
Hạ Hầu đức cười nói:
- Hàn tướng quân nổi tiếng vũ dũng, truyền khắp Đại Yến, các tướng sĩ đều khâm phục, không bằng chỉ giáo các tướng sĩ một phen, khiến mọi người cùng tiến bộ?
Hàn Mạc cười lắc đầu nói:
-Tổng binh đại nhân khách khí. Ngươi lãnh binh rất có phương pháp, Hàn Mạc sao dám đề cập đến hai chữ chỉ giáo?
- Hàn tướng quân, tất cả mọi người đều là quân nhân, không cần ngượng ngùng như văn nhân. Bản quan rất xem thường, cái gọi là văn nhân, miệng có lợi hại, đến sa trường, còn không phải so quyền đầu ai cứng hơn.
Hạ Hầu Đức thô lỗ vuốt chòm râu nói:
- Quân nhân, phải xuất ra bản lãnh thật sự, tài năng mới làm cho người ta tin phục. Hàn tướng quân, nơi này đều là quân sĩ quan binh tinh nhuệ của Vân Thủy Quan, ngươi nếu coi chúng ta là Tây Bắc thô hán, liền ra tay chỉ đạo một phen, ngươi xem được không? T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.com
Hàn Mạc trong lòng biết Hạ Hầu Đức là muốn làm mình khó xử, thản nhiên cười, hỏi:
- Không biết Tổng binh đại nhân muốn Hàn Mạc chỉ giáo như thế nào?
- Bản quan chọn lựa ra mấy tên binh sĩ, Hàn tướng quân liền ra tay thử bản lĩnh của họ, cũng là xem Tây Bắc Quân và Ngự Lâm Quân có bao nhiêu khác biệt.
Hạ Hầu đức vuốt râu nói:
- Hàn tướng quân sẽ không coi thường bọn họ chỉ là quân sĩ bình thường, không muốn ra tay chỉ giáo chứ?
Gã chỉ vào đội ngũ một người đứng đầu nói:
- Bọn họ đều không phải loại người hèn nhát, người kia, lúc trước chính tay đâm hơn mười tên quân Khánh, tuy rằng chỉ có chức Đô úy, nhưng công phu của hắn rất lợi hại!
Hạ Hầu Đức chính là dựa vào quân công và năng lực của chính mình từng bước một đi đến vị trí Tổng binh, đối với loại võ tướng này mà nói, không vừa mắt nhất đó là con cháu quý tộc quan viên dựa vào sự bao che của gia tộc mà thăng quan tấn tước.
Trong mắt Hạ Hầu Đức, Hàn Mạc có vẻ rất thanh tú, cũng quá yếu ớt, con cháu quý tộc trở thành Ngự Lâm Quân Chỉ huy sứ, khiến vị lão tướng giàu kinh nghiệm sa trường vì Ngự Lâm quân cũng cảm thấy bất bình.
Gã là người có gan lớn, cũng không cần quan tâm bối cảnh thân phận Hàn Mạc, hôm nay chính là muốn trước mặt mọi người khiến Hàn Mạc xấu mặt, ép vị này thừa nhận là dựa vào sự bao che của thượng tầng quý tộc.
Hàn Mạc trầm ngâm một chút, chậm rãi lắc lắc đầu:
- Hàn Mạc cũng không muốn động thủ cùng người khác.
Hắn lời vừa nói ra, không ít người đều hiện ra vẻ khinh bỉ vẻ. Hạ Hầu Đức lạnh lùng cười, thầm nghĩ trong lòng: "Quả nhiên là một người vô năng, lâm trận lùi bước, không có chút khí phách quân nhân"
Lúc mọi người ở đây tràn ngập khinh bỉ, đã thấy ánh mắt Hàn Mạc hướng tới một chỗ, lập tức chậm rãi đi tới.