Giờ chính ngọ đội ngũ rời kinh, chỉ đi tới lúc hoàng hôn, không đến trăm dặm đã vào được địa phận quận Hội Kê.
Huyện Ô là địa phận thuộc về Tiêu gia. Huyện lệnh huyện Ô sớm đã dẫn đầu các quan viên lớn nhỏ trong huyện ra khỏi huyện thành hai mươi dặm nghênh đón. Huyện nội cũng phối hợp với đội ngũ lễ nhạc, nhìn thấy đoàn xe của công chúa đến, lập tức tấu nhạc, các quan viên của huyện Ô lúc này mới đem đội ngũ nghênh đón đến huyện thành.
Công chúa lấy chồng xa, dân chúng trong huyện đều biết, sớm đã có rất nhiều dân chúng tụ tập hai bên đường phố, xem đoàn xe oai nghiêm tiến vào trong thành.
Tuy không trông thấy được công chúa, nhưng có thể đến tiễn đoàn xe, bách tính trong huyện này cũng rất vui mừng, quỳ hai bên đường, hô to thiên tuế.
Hàn Mạc dặn dò bộ hạ, mọi thứ phải cẩn thận, thành là nơi rất đông người, cần phải thận trọng.
Hơn nữa trong lòng hắn cũng hiểu rõ, Tiêu gia và việc hòa hân trong lòng có hiềm khích, hiện giờ ngoài mặt Tiêu gia, tất cả đều phải càng thêm thận trọng.
Trong đội bảo vệ, không những có vệ sĩ của Ngự Lâm Quân, còn có lại viên hắc ám hóa trang thành kị binh Ngự Lâm, đều dùng mặt nạ sắt che mặt, trà trộn trong đội bảo vệ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Tình huống lúc này, Ngự Lâm Quân cũng không để ý. Kì thực tất cả mọi người đều biết, hiện giờ là lúc đang trên đường hộ tống công chúa, tuyệt đối không thể thuận buồm xuôi gió. Ngự Lâm quân hộ vệ giết địch đương nhiên không có lời nào có thể nói, nhưng cần phải điều tra một số tông tích bí ẩn của địch, thủ đoạn của nhóm lại viên ngầm này tất nhiên là phải rất lợi hại.
Vây quanh bốn phía xe ngựa lớn, kề sát là mười tên Hổ Dũng thủ hạ của Vân Thương Lan nước Khánh, tầng bên ngoài mới là bốn mươi cung nữ thái giám, vì phải đi đường xa, những cung nữ và thái giám này đều thay trang phục gọn gàng, từ mũi các cung nữ xuống dưới được che tấm lụa đen, chỉ lộ ra hai con mắt.
Vân Thương Lan đi song song ở vòng ngoài xe ngựa, tự mình hộ vệ, đó cũng đã dốc sức bảo vệ sự an toàn của công chúa.
Huyện lệnh huyện Ô đem đội ngũ sắp xếp nghỉ ngơi ở phủ đệ của một vị đại phú thân của huyện Ô, cả nhà đại phú thân sớm đã dọn ra khỏi phủ, chỉ giữ lại đội ngũ dùng để bố trí sắp xếp phủ đệ rộng lớn.
Tiếu Mộc sắp xếp xong binh sĩ thường trực ở vòng ngoài phủ đệ, binh sĩ khác đóng quân bốn phía phủ đệ, sắp xếp Sương công chúa nghỉ ở bên trong chính viện.
Huyện Ô đương nhiên là bày ra yến tiệc, Xương Đức Hầu Tào Ân và Hàn Mạc lúc này là nhân vật chủ yếu cùng làm công việc đưa tiễn công chúa. Vân Thương Lan dặn dò xong Hổ Dũng, rồi cũng nhận lời vào dự yến tiệc.
Trong yến tiệc, các quan viên huyện Ô dẫn đầu là huyện lệnh không ngớt lời ca tụng công đức, khen Thánh thượng anh minh, lại không ngớt xu nịnh Xương Đức Hầu và Hàn Mạc, những lời nịnh nọt trong buổi yến tiệc không dứt.
Quá ba tuần rượu, đã thấy Lễ bộ Thị lang Tống Thế Thanh thở phì phì từ bên ngoài tiến vào, đi về phía Vân Thương Lan nhìn thoáng qua, vẻ mặt rất bất mãn, đến trước mặt Tào Ân chắp tay nói:
- Hầu gia, hạ quan có việc bẩm báo !
Khuôn mặt thanh tú trắng trẻo của Tào Ân mang theo nụ cười thản nhiên nói :
- Có chuyện gì ?
Tống Thế Thanh thở phì phì nói :
- Bẩm Hầu gia, thuộc hạ của Vân đại nhân làm càn quá mức, đã ngăn cản chúng tôi nhập viện để tiễn công chúa !
Tào Ân hơi nhíu mày, liếc Vân Thương Lan một cái, thản nhiên nói:
- Vân đại nhân chắc cũng biết xảy ra chuyện gì?
Vân Thương Lan đứng lên chắp tay nói:
- Thương Lan phái người bảo vệ công chúa ở ngoài viện, cũng không sai chúng ngăn cản người tiễn công chúa.
Rồi liếc nhìn Tống Thế Thanh một cái rồi nói :
- Tống đại nhân chắc là hiểu lầm?
Lần này Tống Thế Thanh đến nước Khánh, phụ trách việc lễ nghi, ngoài lần này ra, chi phí sinh hoạt của công chúa trên đường đi cũng do hắn đảm nhiệm.
Nghe Vân Thương Lan hỏi vặn, Tống Thế Thanh cười lạnh nói:
- Nếu Vân đại nhân không tin, hay là đi xem thử ?
Liền vào lúc này, một tên thái giám vội vàng đi vào bẩm :
- Hầu gia, Hàn tướng quân đại sự không xong rồi, bên kia đánh nhau !
Hàn Mạc đứng dậy, Vân Thương Lan cũng đứng dậy, nhíu mày .
Trên khuôn mặt tuấn tú của Tào Ân lộ vẻ không vui, mà quan viên lớn nhỏ trong yến tiệc đều ngơ ngác nhìn nhau, trong khoảnh khắc không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Hàn Mạc liếc nhìn Vân Thương Lan một cái, lập tức chắp tay nói với Tào Ân :
- Hầu gia, hạ quan đi trước xem thử !
Thấy Tào Ân gật đầu, lập tức đi ra cửa, vị thái giám vội vàng đi trước dẫn đường.
Vân Thương Lan nhíu mày, cũng hướng về phía Tào Ân chắp tay, bước nhanh theo sau Hàn Mạc.
Đến bên ngoài chính viện, thì thấy bên trong vọng lại tiếng ồn ào, một âm thanh trầm thấp lạnh lùng nói:
- Ai dám xông vào, đừng trách bọn ta không khách khí, trừ khi bước qua xác bọn ta, nếu các ngươi muốn vào, phải theo phép tắc mà làm!
Lại nghe thấy một giọng quát:
- Ngươi thật là to gan, dám đả thương người của bọn ta, coi nước Yến chúng ta không có người sao? Nếu ngươi có chút khí phách thì đánh với ta một trận !
Sắc mặt Hàn Mạc u ám, giọng nói sau hắn đã nghe ra, đó là giọng của Tiếu Mộc.
Chợt nghe thấy giọng nói trước nói:
- Tiếu Mộc tướng quân đừng làm khó bọn ta, bọn ta không muốn ra tay, nhưng đây là nơi bọn ta phụ trách, bất kỳ kẻ nào muốn xông vào, chúng ta đều không đồng ý!
Lúc này Hàn Mạc đã tiến vào sân, nhìn thấy trong sân đã tụ tập một số binh sĩ Ngự Lâm Quân, Tiếu Mộc đang đứng ở phía trước cùng tranh chấp với hai gã Hổ Dũng. Mấy tên Ngự Lâm Quân đứng phía sau hắn đang đặt tay lên trên đao, chỉ cần Tiếu Mộc ra lệnh một tiếng, sẽ xông lên đánh hai gã Hổ Dũng.
Bên cạnh đó, một gã viên lại bộ Lễ đang ngồi dưới đất thở hổn hển, sắc mặt hơi tái nhợt, nhìn thấy Hàn Mạc xuất hiện ở cổng sân, tựa như nhìn thấy cứu tinh, đôi mắt sáng lên, kêu :
- Hàn tướng quân, ngài phải làm chủ cho hạ quan, bọn người Khánh quốc này…bọn.chúng dám ẩu đả hạ quan…!
Hàn Mạc nghiêm mặt đi vào sân, đến bên cạnh Tiếu Mộc, mấy tên Ngự Lâm quân thấy thế, vội vàng khom người nói:
- Đại nhân!
Hai gã Hổ Dũng ở trước cửa cũng cung kính chắp tay thi lễ.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Tiếu Mộc lập tức trả lời:
- Đại nhân, ty chức vừa rồi đang tuần tra ở ngoài sân, chợt nghe thấy tiếng động ở trong này, vừa vào thì thấy, Phó lang trung đã bị bọn họ đánh ngã xuống đất.
Lang trung chính là chức danh bộ Lễ, ở bộ Lễ chỉ là một bậc quan rất thấp, phụ trách việc ăn uống của Sương công chúa trên đường đi chính là vị Phó lang trung này.
Vị Phó lang trung này thật ra là do Hàn Huyền Xương đã đề bạt chức quan này để vào bộ Lễ, chuyến đi lần này, cũng là Hàn Huyền Xương phái đi, cũng được coi là quan viên của phái Hàn tộc. Cũng chính vì hắn là người của Hàn gia, vả lại trải qua điều tra cẩn thận, xác định hắn không có vấn đề gì, cho nên mới được Hàn Mạc sắp xếp phụ trách việc ăn uống của Sương công chúa.
Hàn Mạc nhìn Phó lang trung hỏi:
- Tại sao bọn họ lại đánh ngươi?
Tiếu Mộc tiến lên đỡ Phó lang trung dậy, Phó lang trung căm hận nhìn hai tên hổ dũng kia rồi nói:
- Hàn tướng quân, hạ quan đến vì việc ăn uống của công chúa. Vừa đến đây, liền bị hai tên người Khánh quốc ngăn hạ quan lại, không để hạ quan vào. Chúng không những muốn kiểm tra trong đồ ăn có độc hay không, hơn nữa còn muốn khám xét toàn thân hạ quan, sỉ nhục hạ quan như thế, hạ quan… hạ quan đương nhiên không đồng ý. Hạ quan lo công chúa bị đói cho nên muốn vào, không một lời , hắn … hắn đã đánh một chưởng vào ngực hạ quan. Hạ quan đến bây giờ vẫn cảm thấy ngực đau đớn khó chịu…!
Hàn Mạc lạnh lùng liếc nhìn hai gã Hổ Dũng hỏi:
- Điều hắn nói là thật chứ?
Một gã Hổ Dũng chắp tay, khom người nói :
- Hàn tướng quân, chẳng bao lâu nữa công chúa sẽ là Thái tử phi của Khánh quốc ta, trên đường đi, chúng ta không thể không nghĩ đến sự an nguy của công chúa.
Lúc này Vân Thương Lan chậm rãi bước vào, chắp hai tay sau lưng, liếc nhìn Phó lang trung, rồi mới nói với Hàn Mạc :
- Hàn tướng quân không nên nóng giận, nếu thực sự tức giận, cứ trút hết lên Thương Lan ta.
Hàn Mạc phất tay, ra hiệu đám người Tiếu Mộc lui xuống, rồi dặn Phó lang trung:
- Mau đi chuẩn bị đồ ăn!
Phó lang trung vội vàng tuân mệnh, được người dìu đi.
- Vân đại nhân rất cẩn thận, ta rất vui.
Hàn Mạc thản nhiên nói:
- Làm như vậy chẳng phải là hơi quá chăng? Công chúa là công chúa của Đại Yến ta, vẫn chưa là Thái tử phi của Khánh quốc các ngươi. Hơn nữa người của ta lấy mạng sống để đảm bảo an toàn cho công chúa, người của ngươi hà tất phải bảo vệ như vậy? kinh động đến công chúa, đáng chịu tội gì?
Vân Thương Lan không chút nghĩ ngợi nói:
- Bất kể tội gì, Vân Thương Lan đều một mình gánh chịu. Trừ phi Vân Thương Lan và mười thuộc hạ của ta không còn hơi thở, nếu không trên đường đi, nhất định phải dốc hết sức bảo vệ sự an toàn của công chúa.
Dừng một lát, rồi đến bên Hàn Mạc, bình tĩnh nói:
- Đương nhiên ta tin tưởng vào bộ hạ của Hàn đại nhân có năng lực bảo vệ công chúa, chẳng qua… lượng thứ cho Vân Thương Lan nói thẳng, ta chưa bao giờ nghĩ trên đường đi sẽ sóng êm biển lặng. Hơn nữa người Thương Lan không tin tưởng quá nhiều, cho nên không thể không dùng hạ sách này !
Rồi kề sát Hàn Mạc hạ giọng nói:
- Chỉ e trong lòng Hàn đại nhân cũng không tin trên đường đi sẽ rất bình an chứ?
Kỳ thật trong lòng Hàn Mạc hiểu rõ, Vân Thương Lan cẩn thận như vậy, đó cũng là trong lòng thật sự vì muốn đảm bảo sự an toàn của Sương công chúa, không muốn Sương công chúa xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Dù sao vẫn còn trong địa phận của nước Yến, hơn nữa Yến quốc lần này có nhiều người phản đối hòa thân, nói không chừng đám người đó còn có chủ ý gì khác.
Tiêu gia là thế lực phản đối hòa thân hàng đầu, hiện giờ bề ngoài Tiêu gia, Vân Thương Lan phải thận trọng mọi lúc mọi nơi, sự tình có thể có nguyên do.
Hàn Mạc nhìn hai gã Hổ Dũng, bỗng nhiên ngoắc một tên trong đó rồi nói:
- Ngươi lại đây!
Tên Hổ Dũng kia liếc nhìn Vân Thương Lan, thấy Vân Thương Lan khẽ gật đầu, lúc này mới tiến đến trước mặt Hàn Mạc, cung kính nói :
- Hàn tướng quân có gì chỉ bảo?
Hàn Mạc chắp hai tay sau lưng, lạnh lùng nhìn tên Hổ Dũng, thản nhiên nói:
- Ngươi hãy đánh vào ngực ta một chưởng!
Tên Hổ Dũng sửng sốt, trên mặt lộ vẻ do dự.
- Bảo ngươi đánh thì ngươi đánh!
Hàn Mạc lạnh lùng nói:
- Ngươi đừng quên,bản tướng quân phụ trách đội bảo vệ, ngươi là môt phần tử trong đội hộ vệ, nếu như kháng lệnh, bản tướng có thể lập tức trị tội kháng lệnh!
Tên Hổ Dũng cắn răng một cái, không dám do dự, nâng tay phải, tung một chưởng về phía ngực Hàn Mạc.
Quyền này của hắn tuy để lại vài phần, nhưng uy lực mười phần như trước, Hổ Dũng đều là võ sĩ nhất đẳng của Khánh quốc, giữa mỗi một chiêu thức, đều trải qua muôn vàn thử thách, uy lực không hề tầm thường.
Nhìn thấy nắm tay định đánh về phía ngực Hàn Mạc, Hổ Dũng thật sự cũng không dám làm Hàn Mạc bị thương, định thu quyền, chợt cảm thấy hoa mắt, chỉ thấy thân thể Hàn Mạc không lùi mà tiến tới, trong lúc Hổ Dũng kinh ngạc, chợt cảm thấy cổ tay trái mình như bị điện quang hỏa thạch khống chế.
Hổ Dũng phản ứng cực nhanh, biết sự tình khác thường, thân thể vội vàng lùi lại phía sau, nắm tay phải thu về, nhưng cổ tay lại giống như bị thiết cô giữ lại, thiết cô đó dường như có sức ngàn quân, nắm tay không có cách nào thu lại được.
Trong lúc Hổ Dũng kinh hãi, tay trái cũng đã vung lên, chỉ vung lên một nửa, thì cảm thấy một tay khác của Hàn Mạc cũng như linh xà xông đến, khống chế cổ tay trái.
Trong lúc Hổ Dũng hoảng sợ, chỉ cảm thấy hai tay Hàn Mạc vừa lôi vừa kéo, chợt nghe tiếng "kẹt kẹt" vang lên, hai cánh tay của mình đã bị trật khớp vai, sức mạnh trên hai cánh tay trong nháy mắt đã không còn lại gì.
Khi Hàn Mạc thu tay về, hai vai tên Hổ Dũng đã mềm oặt buông thõng, trán toát mồ hôi lạnh, cũng không chỉ là vì đau đớn mà còn vì kinh hãi.
- Nơi này là lãnh thổ của Yến quốc
Hàn Mạc chắp hai tay sau lưng, lạnh lùng nói:
- Ở lãnh địa của nước Yến mà dám ẩu đả quan viên của nước Yến, quả là coi nước Yến không có người sao?
Rồi liếc nhìn Vân Thương Lan một cái, thản nhiên nói:
- Để cho chủ ngươi dạy lại ngươi quy tắc, lấy lại uy phong khi ở Khánh quốc các ngươi.