Mặt Tiêu Minh Đường vô cùng thống khổ, mồ hôi chảy ròng nhưng cây côn trong tay Hàn Mạc vẫn chỉ thẳng vào mặt gã, nhất thời gã không dám nhúc nhích. Tay trái bị gãy đau nhức vô cùng nhưng chỉ có thể cắn răng chịu đựng, đôi mắt oán hận, nhưng hỗn tạp trong đó là hoảng sợ và cầu khẩn.
Gã đụng độ Hàn Mạc vài lần lần nào cũng chịu thiệt. Gã đã cho người thăm dò qua tính tình của Hàn Mạc biết bình thường người này mặt ngoài thân thiện nhưng khi xuống tay cực kỳ âm hiểm. Nếu Hàn Mạc nói sẽ đánh vỡ đầu mình thì chỉ nên tin.
Nhìn thấy Tiêu Minh Đường bị khống chế, hộ vệ đứng im không dám nhúc nhích.
Bên kia hai bên đánh nhau rất là hoành tráng, mặt đất nằm xuống không ít người, lượng người hai bên cũng ngang nhau, đều có gần hai trăm, nhưng mấy người đầu lĩnh bên Hàn Mạc hiển nhiên đều có lực chiến đấu rất mạnh, hơn nữa họ nghe Hàn Mạc dặn dò nên chỉ tìm đến đầu lĩnh đối phương, nhìn chung thế cục vô cùng hỗn loạn nhưng phe Hàn Mạc vẫn chiếm thế thượng phong.
Có người thấy thời cơ đã mất bắt đầu chuẩn bị rút đi, nhưng ba bốn trăm người đánh nhau đâu phải muốn rút là rút, chạy vất vả một đoạn lại bị đối thủ tìm tới hỏi thăm sức khỏe.
- Ngươi… ngươi dám động thủ?
Tiêu Minh Đường nhìn chằm chằm Hàn Mạc, nghiến răng nghiến lợi, nhưng không dám nhúc nhíc:
- Hàn Mạc, ngươi dám đánh ta bị thương thì ông nội và cha ta sẽ không tha cho ngươi!
Hàn Mạc nhún vai, căn bản không sợ lời uy hiếp của gã, chỉ cười nói:
- Tiêu đại thiếu gia, ngươi hãy bảo họ dừng tay, ngươi đã bị ta khống chế để họ đánh nhau không còn ý nghĩa gì cả đâu.
Tiêu Minh Đường hung dữ nhìn Hàn Mạc nhưng không nói lời nào.
Mặt Hàn Mạc trầm xuống, khẽ dơ mộc côn lên làm bộ đánh Tiêu Minh Đường.
Thần sắc Tiêu Minh Đường đại biến, hoảng sợ nói:
- Đừng động thủ!
Trầm giọng quát:
- Còn không bảo bọn họ dừng tay!
Mấy tên hộ vệ phía sau hiểu được kêu lớn: Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://thegioitruyen.com
- Dừng tay lại, tất cả dừng tay lại, mau dừng tay!
Chẳng qua hai bên đánh nhau khí thế như rồng, tiếng hô quát không ngừng cho nên tiếng hô của mấy người hộ vệ như ném đá xuống biển, vì vậy mấy người này cầm côn xông lên kêu lớn:
- Dừng tay!
Cửu công tử đang ép mình trên nóc nhà xem đánh nhau, thấy Hàn Mạc khống chế Tiêu Minh Đường liền giật mình hoảng sợ, vội vàng lùi lại nằm yên trên nóc nhà không dám nhúc nhích, trong lòng hiểu, Hàn Mạc hiện giờ là người nổi nhất trong đám con cháu quan lại ở Yến Kinh.
Tin tức của gã cũng rất linh thông biết Hàn Mạc bây giờ là Chỉ huy sứ của Ngự lâm quân, lại là Thính trưởng Tây Hoa Thính, nhân vật như vậy tôn quý hơn mình biết bao nhiêu lần, ngay cả cha mình Tự Thiếu Khanh còn không dám trước mặt "tiểu diêm vương" này nói chuyện, thật khó có thể tượng tượng hôm nay "tiểu diêm vương" ở đây gây rối.
Bên bờ sông Lưu Tinh Hà cũng có nha dịch Yến Kinh tuần phủ, động tĩnh như vậy sao có thể không biết, nhưng khi biết ai là người đứng sau chuyện này liền giả câm giả điếc né tránh từ xa, không dám xen vào.
…
Hộ vệ Tiêu Minh Đường kéo mấy người hiếu chiến về sau thì có người phát hiện có sự khác biệt, lại nhìn thấy Hàn Mạc đang dơ côn chỉ vào mặt Tiêu Minh Đường khiến mấy người này đều sững lại, dừng tay.
Mấy người đang ẩu đả phía trước đã dừng tay làm những người bên cạnh cũng thấy quái dị nên cũng dừng tay lại, giống như cơn sóng hai bên ba bốn trăm người đều dừng tay lại. Hai bên đều rút về một bên, không ít người quần áo đã rách nát, máu đầy mặt, nhiều người nằm trên mặt đất rên hừ hừ, mấy người bị ném xuống sông cũng đang bơi lên bờ, toàn thân ướt sũng chật vật không chịu nổi.
Rất nhanh mọi người đều hiểu Tiêu Minh Đường đã bị Hàn Mạc khống chế. Tin tức này truyền ra làm cho những người phe Tiêu Minh Đường sắc mặt ảm đạm, mà mấy người bên Hàn Mạc cực kỳ đắc ý.
Hàn Tân sớm chen vào bên trong, phía sau chính là Diêu Tĩnh cùng đám anh em chí cốt đều chen lên chứng kiến Tiêu Minh Đường bộ dạng chật vật. Hàn Tân cười rộ lên, mấy người kia cũng cười theo, tiếng cười làm Tiêu Minh Đường hận không có cái lỗ để chui xuống, nhưng bây giờ bị Hàn Mạc khống chế, bất cứ lúc nào cũng bị ăn đòn cho nên đành phải nhịn nhục đứng im không dám nhúc nhích.
Hàn Mạc ngoắc Diêu Tĩnh nói nhỏ vài câu, sau đó Diêu Tĩnh quay về đám người nói:
- Các ngươi nghe đây, chuyện hôm nay người khởi xướng là Tiêu Minh Đường mà không phải Hàn ngũ ca. Hôm nay Hàn ngũ ca tâm tình rất tốt dẫn chúng ta đến đây nghe đàn, lại nghe Cửu công tử bao toàn bộ nơi đây không cho người khác đi vào. Chủ của lâu các này là ai chắc mọi người đã biết, cũng không phải là Tiêu đại thiếu gia. Hôm nay gã muốn cưỡng ép mua lại lầu các này, để cho Cửu ca bao hết không cho khách nhân vào trong… Hàn ngũ ca không quen nhìn mấy người làm càn như vậy nên ra tay giáo huấn người của Cửu công tử, không thể tưởng là Tiêu thiếu gia không nói lời nào triệu tập cả đám người đến đối phó Hàn ngũ ca… Hàn tam ca mới dẫn người đi đến cứu viện, sự tình chính là như vậy, đến cuối cùng là ai đúng ai sai mọi người hiểu rõ nhất!
Hàn Mạc để Diêu Tĩnh nói xong mới thản nhiên nói:
- Ta, Hàn Mạc vẫn là người luôn giảng đạo lý, hơn nữa cũng không thích gây chuyện, chuyện hôm nay là bất đắc dĩ.
Dừng một chút lại nói:
- Tuy nhiên ta biết các người bên trong có rất nhiều người cũng không thích nghe giảng đạo lý, người như vậy ta rất không thích!
Ba bốn trăm người nhìn về phía Hàn Mạc, không ai dám lên tiếng. Tiêu Minh Đường đang bị khống chế còn ai dám ăn gan hùm?
- Hàn Mạc chịu hoàng ân, quản lý Báo đột doanh cũng có nghĩa vụ giữ gìn trật tự kinh thành.
Hàn Mạc chậm rãi nói:
- Bờ sông Lưu Tinh là nơi phồn hoa, ta đến đây thưởng hoa nghe nhạc, nhưng có người không tuân theo quy củ ỷ mình có chút thế lực coi thường người khác, cố ý chiếm sản nghiệp của người khác đó là làm rối loạn trật tự của Yến Kinh, Hàn Mạc ta không thể bỏ qua!
Nhìn Tiêu Minh Đường, Hàn Mạc dùng côn gõ vào đầu gã mấy cái.
- Tiêu đại thiếu gia hôm nay muốn cưỡng ép chiếm lấy Lưu Phương Các, đây là phá quy củ, hôm nay ta cũng không nghĩ làm cho Tiêu thiếu gia khó xử, chỉ cần gã trước mặt mọi người cam đoan sau này không chiếm tài sản của người khác, lại càng không diễu võ dương oai ở Lưu Tinh Hà ta sẽ tha cho một lần.
Sắc mặt Tiêu Minh Đường xanh mét, nghiến răng nghiến lợi, trước mặt nhiều người như vậy bị Hàn Mạc sỉ nhục, chỉ thấy tim gan muốn nổ tung.
Xưa đến nay Tiêu thiếu gia ra ngoài uy phong lẫm lẫm, trong kinh có mấy người dám chọc vào, trong đám con cháu trong triều có mấy người dám uy phong trước mặt gã?
Nhưng hôm nay đen đủi trước mặt bao nhiêu con người bị Hàn Mạc làm nhục mất hết mặt mũi, ngày sau còn lấy gì mà ra oai?
Trong lòng gã hận không đem Hàn Mạc chém thành từng mảnh, nhưng hoàn cảnh hiện tại ngay cả nhúc nhích một ngón tay gă cũng không dám, mà nỗi đau trên cánh tay gãy gã cũng không dám ho he rên rỉ, mồ hôi lạnh ứa ra trên mặt vặn vẹo dị thường đáng sợ.
Tiêu Minh Đường bị Hàn Mạc không chế, mấy người phe này cực kỳ tự tin, dù có bị thương tích cũng ngẩng đầu ưỡn ngực. Mà mấy người đi theo Tiêu Minh Đường đều lặng im cúi đầu, chỉ cảm thấy cực kỳ mất mặt, càng có người cảm giác theo Hàn Mạc thật uy phong.
Con cháu quý tộc chính là rất cần uy phong mặt mũi. Hôm nay Tiêu Minh Đường mất hết mặt mũi, thủ hạ của gã đều nghĩ rằng mình bị sỉ nhục vô cùng, giống như bị đánh một trận không xuống giường được.
Lúc Hàn Mạc chưa vào kinh, Hàn Tân và Tiêu Minh Đường là đối thủ của nhau, cả hai đều không vừa mắt nhau thường xuyên có xung đột, tuy nhiên Tiêu Minh Đường thường xuyên thắng thế, Hàn Tân trước nay cũng không gây ra xung đột quá lớn.
Hôm nay hắn ở Kim Tiễn Phường tìm vui, lại nghe Lưu Phương Các xảy ra chuyện rất là hứng thú, tìm một gã người hầu hỏi thăm, tên người hầu kia vốn ở phủ Hộ bộ Thượng thư sao lại không biết tin tức của Hàn Mạc, sau đó bẩm báo lại chuyện cho Hàn Tân.
Khi Hàn Tân nghe đến Tiêu Minh Đường muốn tìm người tính sổ Hàn Mạc thì Hàn Tân không thể ngồi yên, lập tức cho người triệu tập người của mình, trong lúc đi đến đây gặp mấy nhóm người của Diêu Tĩnh muốn đến trợ trận. Lúc này có người tổ chức chia nhân mã làm hai đường, khua chiêng gõ trống, tiến về bờ sông Lưu Tinh, sau đó bị người Tiêu Minh Đường ngăn lại.
Lúc này thấy Tiêu Minh Đường bị khống chế, Hàn Tân trên mặt rất đắc ý, nhìn Tiêu Minh Đường cười ha ha nói:
- Tiêu đại thiếu gia, ngày thường không phải rất uy phong sao, sao vậy hôm nay uất ức như thế?
Tiêu Minh Đường oán hận nhìn Hàn Tân, răng nghiến lại như muốn nuốt sống Hàn Tân.
Hàn Mạc nhìn Tiêu Minh Đường nói:
- Tiêu đại thiếu gia, lời của ta nói rõ ràng, hôm nay ngươi chỉ cần trước mặt mọi người cam đoan, ta sẽ thả ngươi ngay, nếu không hôm nay ngươi dù có rời khỏi cũng phải nằm cáng mà về, có phải ngươi không tin lời ta nói?
Tiêu Minh Đường nhìn Hàn Mạc mỉm cười nhưng trong đôi mắt âm lãnh vô cùng, biết người này nói được làm được, ra tay độc ác. Nhưng nhận lỗi trước bao nhiêu người như vậy đúng là khuất phục Hàn Mạc, làm vậy sẽ vô cùng nhục nhã, đường đường Tiêu đại thiếu gia làm sao chấp nhận được!
Nhất thời không khí huyên náo huyết tanh đã trở nên yên tĩnh lạ thường.
Hàn Mạc nhìn chằm chằm Tiêu Minh Đường, cười lạnh:
- Bản công tử kiên nhẫn không tốt lắm, ngươi rốt cuộc có nói hay không?
Tiêu Minh Đường oán hận nhìn Hàn Mạc, cố nói:
- Hàn Mạc, ngươi… ngươi đừng quá đáng!
Hàn Mạc cười lạnh, không nói thêm lời nào giơ mộc côn lên hung hăng đánh xuống, tất cả mọi người kinh hãi vạn phần. Hàn ngũ gia đúng là rất quyết đoán, dám trước mặt công chúng ấu đả cháu của đệ nhất trọng thần nước Yến Tiêu thái sư.