Người Yến thích trà, giống như người Ngụy thích rượu, đây là chuyện khắp thiên hạ đều biết, tám danh trà lớn trong thiên hạ, có ba loại tới từ nước Yến, đó là hạnh trà, hồng trà và thanh loa yên đúng là trà ngon nổi tiếng thiên hạ.
Hơn nữa nước Yến có một số trà lâu có cấp bậc, dâng lên cho khách cũng không phải nước trà ngon đã pha, mà là dâng dụng cụ pha trà, bếp trà, lá trà, đồ uống trà đều rất tinh mỹ, ấm trà đặt lên bếp lò lửa nhỏ pha trà, mùi trà chậm rãi tản ra từ trong ngọn lửa nhỏ, càng về sau càng thơm, hương trà tràn khắp phòng.
Đẳng cấp trà lâu không phải trà, mà là nhã!
Lúc này Hàn Mạc ngồi trên trà lâu, xuyên qua cửa sổ nửa mở, nhìn người đi thưa thớt trên đường.
Sáng sớm vốn phải tới Báo Đột Doanh xem một cái, chẳng qua chưa ra khỏi phủ, đã bị tên không tưởng đối diện này kéo tới tây uống trà.
Vân Thương Lan mặc cẩm bào rộng thùng thình, tựa lên ghế, rất hứng thú là ngắm nhìn ấm trà trên bếp, cũng không biết hắn chờ trà ngon, hay là đang giám định thưởng thức bức họa cô gái hái trà trên ấm trà kia.
Hàn Mạc thu hồi ánh mắt từ trên đường, nhìn Vân Thương Lan, thản nhiên nói:
- Mới sáng sớm ngươi mời ta đến đây, thật sự chỉ vì mời ta uống một chén trà?
- Đương nhiên!
Vân Thương Lan lại cười nói:
- Hay là Hàn đại nhân cảm thấy Thương Lan còn có ý gì khác?
Hàn Mạc thở dài nói:
- Ở đây chớ gọi đại nhân thì tốt, không được tự nhiên.
Vân Thương Lan cười ha ha nói:
- Nếu Hàn đại nhân không ngại, Thương Lan liền xưng một tiếng Hàn huynh, không biết có thất kính hay không? Text được lấy tại http://thegioitruyen.com
- Thất kính hay không cũng chẳng có gì.
Hàn Mạc bình tĩnh nói:
- Chẳng qua ta cảm thấy, Vân huynh nhìn qua bên ngoài nho nhã lễ độ, nhưng bên trong lại giống một người vô lễ!
Vân Thương Lan cười rộ lên:
- Đây là lần đầu tiên Thương Lan nghe được có người đánh giá như vậy, không biết Hàn huynh có lời gì muốn nói?
Hàn Mạc tựa vào ghế, mũi ngửi thấy hương trà bay ra từ trong ấm trà, chậm rãi nói:
- Lần đầu tiên nhìn thấy Vân huynh, đó là khi huynh nửa đêm canh ba tiến vào phủ, khiến ta rất bất ngờ, hôm nay lại sáng sớm tới mời ta rời phủ, lại khiến ta cảm thấy bất ngờ, hai lần đều khiến ta cảm thấy bất ngờ, đó tự nhiên là chuyện vượt qua cấp bậc lễ nghĩa, cho nên ta mới cảm thấy, bên trong Vân huynh cũng không phải là một người có lễ!
- Cách nhìn của Hàn huynh thật là độc đáo!
Vân Thương Lan cười, hai người trẻ tuổi bốn mắt nhìn nhau:
- Chẳng qua nếu hôm nay không mời Hàn huynh ra uống chén trà, chỉ sợ đời này sẽ không còn cơ hội. Thương Lan là một người không thích lưu lại tiếc nuối, cho nên trước khi rời đi, luôn không thể lưu lại tiếc nuối ở nơi này.
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve cái nhẫn ngọc phỉ thúy đeo ở ngón trỏ tay trái, thản nhiên nói:
- Ít nhất sau này nhắc đến, cũng khiến người ta biết, Vân Thương Lan ta cũng từng uống rượu thưởng thức trà với Hàn đại nhân thiếu niên tài tuấn nước Yến, chuyến đi tới nước Yến, không lưu lại tiếc nuối quá lớn!
Hàn Mạc từ chối cho ý kiến, ngửi hương trà trong ấm đã nồng, đứng dậy nhấc ấm trà, trước tiên rót trà vào chén Vân Thương Lan, sau đó cũng rót nửa chén cho mình, lúc này mới đặt ấm trà lại trên bếp, thản nhiên cười nói:
- Giờ Vân huynh muốn trở lại nước Khánh sao?
Vân Thương Lan thở dài, nâng chén trà lên, hơi ngửi, nhưng không uống, dường như chỉ ngửi hương trà một cái, sau đó nhẹ nhàng buông chén trà nói:
- Nếu không có kỳ tích xuất hiện, hoàng hôn hôm nay, sứ đoàn nước Khánh ta phải rời khỏi Yến Kinh… Cho nên Hàn huynh cũng nên thông cảm, sáng sớm mời huynh ra ngoài, quả thật không có biện pháp!
- Kỳ tích?
Hàn Mạc chăm chú nhìn Vân Thương Lan nói:
- Kỳ tích Vân huynh nói là?
Vân Thương Lan cười khổ nói:
- Thương Lan dùng chân thành đối đãi Hàn huynh, Hàn huynh lại giả bộ hồ đồ với Thương Lan!
Hàn Mạc lắc đầu nói:
- Vân huynh chớ hiểu nhầm, thực tế chuyện mỗi ngày của tại hạ nhiều lắm, rất nhiều chuyện không rõ ràng, cho nên… Có đôi khi huynh huynh nên nói rõ ràng một chút, như vậy chúng ta nói chuyện sẽ không quá mệt mỏi.
Hắn nhơ tay chỉ cửa nhã phòng đóng chặt, mỉm cười nói:
- Hơn nữa nơi này rất an tĩnh, không có lỗ tai khác, dù vậy, với bản lĩnh của Vân huynh, chỉ sợ có thể phát hiện ngay lập tức!
Vân Thươn Lan cười ha ha, cũng không vòng vo, nói thẳng:
- Thứ gọi là kỳ tích, ý tứ cũng đơn giản, nếu lần này có thể kết minh với quý quốc, chỉ sợ Thương Lan còn có thể ở thêm mấy ngày, ngược lại, hôm nay Thương Lan phải dẫn đoàn rời đi!
Hàn Mạc nâng chén trà, uống trà thơm, thản nhiên nói:
- Thứ gọi là kỳ tích, bình thường mà nói, đó đều là chuyện ít khả năng thực hiện, hay là Vân đại nhân cảm thấy hai nước chúng ta gần như không thể kết minh?
Vân Thương Lan thở dài:
- Nếu nói lúc mới đến Thương Lan có vài phần nắm chắc, như vậy hiện giờ ngay cả một phần nằm chắc cũng không có!
- Vì sao Vân huynh nói vậy?
- Loạn trong giặc ngoài, lời từ trong lòng!
Vân Thương Lan cười khổ nói:
- Khi Thương Lan còn nhỏ, từng nghĩ tới nhân định thắng thiên, có đôi khi dựa vào lực lượng cá nhân, có thể lấy tay che trời. Nhưng đến nay, biển cả mênh mông, Thương Lan cũng dần hiểu được, thứ gọi là nhân định thắng thiên, bình thường mà nói chỉ là một loại hy vọng xa với, thế sự vô thường, thay đổi bất ngờ, sức người… làm sao có thể thắng trời!
Hàn Mạc ngẫm nghĩ một chút, rất trịnh trọng mà gật đầu:
- Dường như huynh nói rất có đạo lý!
- Trong triều đang bàn luận, kết quả chưa có, ít nhất Vân huynh còn có vài phần cơ hội!
Vân Thương Lan cười nói:
- Có lẽ nhưu vậy. Hàn huynh, hôm nay làm bạn với huynh, cùng uống trà thơm, khi khác gặp lại sa trường, so tài cao thấp, đến lúc đó thật muốn lĩnh giáo bản lĩnh của Hàn huynh!
Nếu Yến Khánh chiến tranh, ngoài trừ chém giết trên chiến trường, đối kháng ngầm ắt không thể thiếu.
Hàn Mạc là Thính trưởng Tây Hoa Thính nước Yến, mà Vân Thương Lan cũng là Phó Chỉ huy sứ Tử Y Vệ nước Khánh nắm thực quyền trong tay, hai người dẫn đầu nha môn ngầm, sau này tất có một cuộc chiến.
Hàn Mạc thản nhiên cười, cùng không lập tức nói chuyện, chỉ uống trà, như thoáng suy nghĩ, sau một lát mới hỏi:
- Vân huynh, hai nước chúng ta… thật không có khả năng kết minh sao?
Vân Thương Lan trầm ngâm một chút, rốt cục nói:
- Hàn huynh, không gạt huynh, Phó sứ An Ngọc Thanh nước Khánh ta chết ở thành Yến Kinh của huynh, cho tới giờ, người Đại Yến cũng chưa thế trả lời rõ ràng, thậm chí không thể giao ra hung thủ, trong mắt không ít người Khánh ta, đây là sự sỉ nhục lớn. Rất nhiều người lợi dụng việc này, gây khó dễ thêm, cản trở đàm phán.
Hắn lắc đầu cười khổ nói:
- Nói thật với huynh, cho dù hiện giờ nước Yến huynh muốn đàm phán, sứ đoàn nước Khánh ta cũng không có bất kỳ quyền lực nào. Phía kinh thành đã cho thấy ý tứ không muốn tiếp tục đàm phán, do đó tự nhiên không thể trợ giúp gì cho sứ đoàn, chỉ sợ hiện giờ nước Yến huynh giảm điều kiện đàm phán xuống, không cần nước Khánh ta cắt đất, chỉ đề xuất một số điều kiện hợp lý, sứ đoàn ta cũng đã không thể làm chủ mà đáp ứng. Mà nước Ngụy tràn trề sức mạnh, sứ đoàn nước Khánh ta đã không thể cạnh tranh với bọn họ… Dưới tình huống như thế, huynh cảm thấy hai nước chúng ta còn có thể kết minh sao?
Hàn Mạc nhíu mày.
Hắn rõ ràng ý tứ Vân Thương Lan, nói cách khác, hiện giờ dù nước Yến có lòng kết minh với nước Khánh, giảm nhiều điều kiện đàm phán, nhưng sứ đoàn nước Khánh đã không có tư cách đáp ứng rồi.
Bởi vì trong nước Khánh không còn suy nghĩ đàm phán, lại không thể cho sứ đoàn nước Khánh vốn liếng gì.
- Trong tay nước Ngụy nắm vốn liếng đàm phán lớn, mà Vương gia và ta đã không còn bài để ra, cho dù Hoàng đế quý quốc muốn kết minh với nước ta, cũng không thể hạ chiếu.
Vân Thương La vuốt nhẫn lớn, chậm rãi nói:
- Ngài cũng không thể lựa chọn một nước Khánh không đưa ra lợi ích gì, mà bỏ qua nước Ngụy có thể cung cấp rất nhiều lợi ích cho nước Yến chứ? Nếu thực như thế, nước Yến huynh tự nhiên sẽ có nhiều triều thần phản đối… !
Hàn Mạc tựa vào ghế, nghe Vân Thương Lan nói như vậy, rốt cục hắn biết, kết minh Yến Khánh đã gần như vô vọng.
- Trừ khi… !
Vân Thương Lan bất ngờ nói:
- Trừ khi Hoàng đế quý quốc thật sự dùng tới chiêu cuối cùng, có lẽ có thể thay đổi cục diện trước mắt… Chẳng qua, muốn Hoàng đế quý quốc làm như vậy, khả năng cực kỳ nhỏ!
- Chiêu gì?
Mắt Vân Thương Lan sáng lên, cũng không lập tức nói, chỉ quay đầu đưa mắt nhìn trên phố dài.
…
Trên điện Thái Bình, tất cả mọi người chờ nghe ý chỉ của Hoàng đế.
Ánh mắt sắc bén của Hoàng đế đảo qua triều thần, chậm rãi nói:
- Trẫm suy nghĩ mãi, cuối cùng cảm thấy, Đại Yến ta hiện giờ quốc thái dân an, dân chúng an cư lạc nghiệp, thật không nên để xảy ra chiến tranh… !
Ánh mắt hắn chăm chú nhìn Thanh Nguyên tiên sinh, bình tĩnh nói:
- Nước Ngụy chỉ huy đông tiến, trong mắt trẫm, chắc chắn vùi lấp dân chúng tướng sĩ hai nước Ngụy Khánh ở trong nước lửa, sinh linh đồ thán. Chuyện này trẫm không mong muốn nhìn thấy, chẳng qua đây là chuyện của hai nước các ngài, Đại Yến ta tự nhiên không nhiều lời, nhưng Đại Yến ta cũng sẽ không cuốn vào trong lửa chiến tranh.
Lời Hoàng đế rõ ràng truyền ra điện Thái Bình, mày Tiêu Thái sư đã nhíu chặt lại, mà mọi người trong triều, vẻ mặt không giống nhau, muôn màu muôn vẻ.
- Hai nước các ngài tới Yến Kinh ta, ý nghĩa đều rất chân thật, nhưng tính toán lại khác nhau.
Giọng Hoàng đế uy nghiêm mà trầm thấp:
- Nước Ngụy tính toán muốn Đại Yến cùng tiến cùng lùi, cuốn vào chiến hỏa, mà nước Khánh đơn giản là muốn Đại Yến ta không động đao binh, tránh cho lo lắng phía sau. Trẫm cảm thấy tính toán của nước Khánh, phù hợp ích lợi của Đại Yến ta, cho nên… Trẫm quyết định, kết minh với nước Khánh, không động đao binh!
Giọng Hoàng đế chưa dứt, sắc mặt Thanh Nguyên tiên sinh biến đổi, mà Tây Hà Vương gia lại có vẻ bất ngờ, vừa mừng vừa sợ, nhưng trong nháy mắt, ở sâu trong mắt lại lộ ra vẻ lo lắng.
Trên triều đình lập tức có rắc rối, đám quan viên đều khe khẽ nói nhỏ.
Thần sắc Tiêu Thái sư âm trầm, đang muốn đứng dậy, Hoàng đế cũng đã nhìn ra động tác của hắn, giơ tay trầm giọng nói:
- Đương nhiên nếu muốn Đại Yến ta không động binh đao, nước Khánh cũng phải bỏ ra nhiều thành ý… !
Thứ gọi là thành ý trong miệng Hoàng đế, tự nhiên là muốn nước Khánh bỏ ra nhiều tiền tài.
Đây cũng là điều Tây Hà Vương gia lo lắng, bởi vì hiện giờ, trong tay sứ đoàn nước Khánh đã không còn át chủ bài, căn bản không có tư cách đáp ứng điều kiện gì của nước Yến.
Tuy rằng nghe Yến Đế hạ chỉ quyết định kết minh với nước Khánh, nhưng trong nhất thời Tây Hà Vương gia lại không cao hứng nổi, nếu hậu đảng phía kinh thành quấy nhiễu không đồng ý bỏ tiền tài ra, việc kết minh cũng không thể hoàn thành.
Chẳng qua một câu tiếp theo của Hoàng đế nước Yễn, lại khiến Tây Hà Vương gia mừng rỡ như điên, lại khiến đám triều thần kinh hô ra tiếng.
- Vì biểu hiện thành ý kết minh với nước Khánh, trẫm đồng ý gả Sương công chúa cho Thái tử nước Khánh, hoàn thành chuyện tốt Tần Tấn, kéo dài hòa bình Yến Khánh, nguyện Đại Yến ta và nước Khánh, nhiều thế hệ bang giao chung sống hòa bình!
Hoàng đế gằn từng chữ, nhưng ở sâu trong mắt hắn lại cất giấu thống khổ khó có thể phát hiện.