Hàn Mạc hơi nhíu mày, lời Tú công chúa nói hiển nhiên không đơn giản như mặt ngoài vậy.
Tú công chúa cũng không tiếp tục nói về vấn đề này, liếc Hàn Mạc một cái, bình tĩnh nói:
- Gần đây trong kinh có nhiều chuyện, ngươi cũng nên cẩn thận một chút… có một số việc, hãy để tới tương lai đi!
Lời này không hiểu ra sao cả, trong nhất thời Hàn Mạc quả thật nghe không hiểu, dùng một loại ánh mắt hồ nghi nhìn Tú công chúa.
Tú công chúa thản nhiên cười, giọng nói mềm mại:
- Cũng đừng hoán bản cung nhúng tay vào chuyện Tây Hoa Thính của ngươi, chẳng qua… Đối với Tây Hoa Thính của ngươi, bản cung vẫn có hứng thú, cũng muốn nhìn xem ngươi khôi phục từng chút phong thái Tây Hoa Thính năm Tiết Công Nhan còn sống như thế nào!
Giờ phút này, Hàn Mạc lập tức thay đổi thân phận của Tú công chúa, trở thành Thính trưởng Đông Hoa Thính.
Một núi không thể có hai hổ, đồng hành là oan gia.
Nước Yến vốn chỉ có một nha môn ngầm mạnh mẽ, nhưng hiện giờ đã hình thành cục diện hai Hoa Thính cùng tồn tại, không thể phủ nhận, hoặc sáng hoặc tối, hai Hoa Thính này luôn tồn tại cạnh tranh.
Tuy rằng cho tới giờ, hai bên không có xung đột gì lớn ở ngoài sáng, nhưng hai bên vẫn chú ý động tĩnh của đối phương, đây cũng là chuyện không tranh cãi.
Hàn Mạc chỉ thản nhiên cười, không nói gì.
- Người của ngươi bị Xà Nhân chộp tới, đối với ngươi mà nói, vốn là một lần nguy hiểm, chẳng qua… !
Tú công chúa cố ý ngừng một chút, mắt đẹp di chuyển, thấp giọng nói:
- Ngươi xử lý rất khá, mượn cơ hội này, trái lại trồng xuống uy vọng không nhỏ ở Tây Hoa Thính… Có phải bản cung nên chúc mừng ngươi hay không?
Đột nhiên nghe lời ấy, Hàn Mạc giật mình kinh hãi trong lòng.
Lúc này trong đôi mắt hắn xẹt qua ánh sáng sắc bén, hơi híp mắt, nhìn Tú công chúa, một ý niệm lướt qua đầu hắn trong nháy mắt:
- Chẳng lẽ nàng vẫn giở trò quỷ ở sau lưng?
Thật ra chính hắn cũng hiểu được quan hệ với Tú công chúa rất kỳ quái.
Nói theo lý, quan hệ giữa hai người gần như mờ ám, ít nhất có một số lúc, Tú công chủa biểu hiện thật sự có tình cảm nào đó với Hàn Mạc, nhưng ở phương diện chuyện công, Hàn Mạc lại chưa từng quên, vị trí trận doanh của hai người khác nhau, tuyệt đối không tính là quan hệ bằng hữu.
Đầu tiên Đông Tây Hoa Thính vốn là hai cơ cấu ngầm cũng không hòa thuận, thân là hai nha môn ngầm lớn của nước Yến, hai bên tự nhiên đều suy xét tới ích lợi Hoa Thính của mình. Về phương diện khác, Tú công chúa là người hoàng tộc, mà Hàn Mạc lại là người thế gia, tuy rằng hiện giờ xem ở mặt ngoài, quan hệ hoàng tộc và Hàn gia dường như rất hòa hợp, nhưng chỉ cần người có đầu óc đều biết rằng, hai bên chẳng qua là lợi dụng nhau mà thôi, sau lưng nụ cười đó, trên tay đều nắm lưỡi đao sắc bén trí mạng.
Hoàng tộc và thế gia, chung quy là không đội trời chung, nước lửa không dung, mà hoàng tộc và Hàn gia sớm muộn cũng sẽ công khai đối lập, đây chỉ là vấn đề thời gian, bất cứ kẻ nào đều tin tưởng không hoài nghi, bao gồm cả Hàn Mạc.
Tuy rằng, hai người ngẫu nhiên lộ ra tính tình chân thật, nhưng xét đến cùng, hai bên vẫn ở trong trận doanh đối địch.
Hàn Mạc nghĩ trong đầu có thể Tú công chúa giở trò quỷ sau lưng, đó cũng là chuyện đương nhiên.
Hai người, cũng không phải vì tư quên công, có lẽ trong xương cốt hai bên, vẫn cẩn thận cảnh giác đối phương.
Dường như Tú công chúa xem thấu tâm tư của hắn, thản nhiên cười, thân thể mềm mại giật giật, bình bĩnh nói:
- Bản cung không có suy nghĩ đó… Hơn nữa nếu bản cung thật sự muốn gây bất lợi với ngươi, cũng sẽ không cho ngươi cơ hội tương kế tựu kế… Càng không để cho ngươi cơ hội thu phục lòng người Tây Hoa Thính, đề cao danh vọng!
Điểm này Hàn Mạc thật sự không thể không tin, dùng trí tuệ của Tú công chúa, thật sự muốn ra tay, thủ đoạn chắc chắn sẽ càng cao minh.
Từ góc độ nào đó mà nói, kế hoạch của đối phương lúc này cũng không quá cao minh, trong đó có rất nhiều sơ hở, mà Hàn Mạc sớm đã xem thấu một số sơ hở trong đó, chậm chạp không vạch trần, chẳng qua là chờ cơ hội tốt mà thôi.
Mà Hàn Mạc thật sự tin tưởng, nếu Tú công chúa bố trí cục diện, chỉ sợ rất khó phát hiện sơ hở trong đó.
- Công chúa hiểu lầm.
Hàn Mạc mỉm cười nói:
- Thật ra ngay từ đầu ta đã biết chuyện này không liên quan tới công chúa… chẳng qua, dường như công chúa biết một số chuyện! Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Tú công chúa thở dài:
- Chuyện bản cung biết không nhiều lắm. Bản cung chỉ có thể nhắc nhở ngươi, hiện giờ sứ đoàn ngoại quốc ở kinh thành, hiện giờ không nên nổi lên phong ba gì… !
Trong lòng Hàn Mạc biết Tú công chúa chắc chắn biết một số chuyện, chỉ có điều không muốn nói ra mà thôi, một khi đã như vậy, hắn cũng không hỏi nhiều, chỉ chắp tay nói:
- Công chúa phân phó, thần nhất định vâng theo!
Một bàn tay của Tú công chúa nâng lên trán, ngón tay cái nhẹ nhàng nhấn huyệt thái dương, hỏi han nhìn như rất tùy ý:
- Hàn Mạc, nếu Đại Yến ta không thể thương lượng với nước Khánh, Hàn gia các ngươi có thất vọng hay không?
Hàn Mạc thản nhiên, chỉ mỉm cười nói:
- Chỉ cần có lợi với quốc gia, Hàn gia sẽ cao hứng, nếu bất lợi với quốc gia, Hàn gia sẽ thất vọng!
Tú công chúa khẽ thở dài:
- Nơi này chỉ có hai chúng ta, không cần giấu đầu lòi đuôi, có gì cứ nói là được.
Nàng liếc Hàn Mạc một cái, cười quyến rũ nói:
- Bản cung cũng không phải mãnh thú, nói sai cũng sẽ không ăn ngươi!
Hàn Mạc cười khổ nói:
- Thật ra công chúa hiểu được, một khi không thể bàn bạc được với nước Khánh, vậy chỉ có thể kết minh người nước Ngụy, hậu quả chắc chắn là đẩy binh sĩ nước Yến ta tới sa trường, máu thịt cùng đổ… Đáng thương khô cốt ven đường, vẫn còn là mộng người trong khuê phòng!
- Đáng thương khô cốt ven đường, vẫn còn là mộng người trong khuê phòng… !
Tú công chúa đọc một lần, thở dài yếu ớt:
- Chẳng qua là một câu khiến người ta buồn bã, đáng tiếc… Đây không phải lý do thật sự của ngươi!
- Nếu như công chúa nói như vậy, hạ thần chỉ có thể mạo muội nói, một khi kết minh với nước Ngụy, Hàn gia ta rất nhanh sẽ rời vào tình thê snguy hiểm… !
Hàn Mạc giương mắt nhìn Tú công chúa:
- Tiêu gia tiếp chiến nắm quyền, đến lúc đó… Chỉ sợ công chúa cũng sẽ không thoải mái!
- Đây mới là nói thật.
Tú công chúa cười nói:
- Hàn Mạc, ngươi có biết hay không, tuy rằng lúc nói dối ngươi khiến người ta rất mê muội, nhưng bản cung vẫn thích thấy bộ dáng ngươi nói thật, như vậy nhìn qua càng giống một… người đàn ông!
Nàng lắc đầu buồn bã nói:
- Chẳng qua bản cung vừa nhận được một tin tức… !
Hàn Mạc lập tức nhìn Tú công chúa.
Tú công chúa chậm rãi nói:
- Tin tức gì, rất nhanh ngươi sẽ biết… Chỉ có điều, kết quả tin tức này mang lại, cũng không có ưu đãi gì với Hàn gia các ngươi.
Nàng nhìn Hàn Mạc, vẻ mặt rất bình tĩnh:
- Nếu không ngoài ý muốn, người Khánh và nước Yến ta không thể thảo luận tiếp, nói cách khác, nếu không có biện pháp giải quyết tốt, lúc này, Đại Yến ta chỉ có thể kết minh với người nước Ngụy!
Mày Hàn Mạc nhăn lại, sắc mặt cũng trở nên nghiêm nghị.
Vẻ mặt Tú công chúa đã cho thấy, lời nàng nói là kết luận vô cùng chắc chắn.
Kết minh với người nước Ngụy?
Đây là điều Hàn gia tuyệt đối không muốn thấy.
- Chẳng qua… quyền chủ động đã không ở trong tay Hàn gia các ngươi, thậm chí sứ thần nước Khánh cũng không có cách nào thay đổi kết quả này!
Tú công chúa chậm rãi nói:
- Có lẽ Thái sư đại nhân nước Yến chúng ta đang ngửa mặt cười to!
Hàn Mạc không biết vì sao lại đột nhiên thay đổi như vậy.
Theo hắn biết, hiện giơ ba nước đàm phán đang giằng co, hai nước Ngụy Khánh ai cũng không chiếm được thượng phong, vì sao lúc này Tú công chúa lại nói nước Khánh đã không còn cơ hội?
Rốt cuộc Tú công chúa đã đạt được tin tức gì?
Hàn Mạc hơi nắm tay, một khi kết minh nước Ngụy, như vậy một đảng Tiêu tộc hoàn toàn ở thượng phong trong lần chiến tranh này, đáng sợ nhất là, tiếp theo nước Yến chắc chắn sẽ có động tác quân sự, mà tiêu điểm của nước Yến, sẽ lập tức nhắm vào quân Tây Bắc, nhắm vào Tiêu Hoài Ngọc.
Một khi chiến tranh nổ ra, không thể phủ nhận, dùng thực lực hai nước Yến Ngụy, cho dù không thể hoàn toàn đánh bại nước Khánh, nhưng cũng tuyệt đối có thể đạt được ích lợi rất lớn thông qua trận chiến này.
Mà công lao nhắc tới, đến lúc đó chắc chắn là Tiêu Hoài Ngọc, danh vọng Tiêu tộc trong quân đội thậm chí ở nước Yến sẽ giống như mặt trời ban trưa, cho dù là hoàng tộc, đến lúc đó cũng không thể không nhượng bộ thỏa hiệp với Tiêu tộc.
Tiêu gia đắc thế, trực tiếp đại biểu nguy cơ hàng xuống Hàn tộc, đến lúc đó, đối mặt với Tiêu tộc quân công to lớn, Hàn tộc phải chăng có đủ lực lượng ngăn cản đối phương nhào đến?
Thân là một thành viên của Hàn tộc, Hàn Mạc không thể không suy xét đến tương lai của Hàn tộc, suy xét nguy cơ Hàn tộc gặp phải.
…
Mặt Tú công chúa nhìn qua tâm tình cũng không tốt, dù sao kết quả như vậy, đối với hoàng tộc cũng không có nhiều ích lợi.
Trên thực tế trong triều người hơi hiểu chính trị có thể nhìn ra, hoàng tộc rất bất mãn đối với sự mạnh mẽ của Tiêu gia, gần một năm nay, âm thầm đỡ đầu Hàn gia quật khởi, mục đích chính là vì hình thành thế chân vạc với Tiêu gia và Tô gia, ba phái thế chân vạc, tiêu hao nhau, đây là cục diện hoàng tộc nguyện ý thấy.
Tình thế lúc này, hoàng tộc cũng đang chậm rãi tích tụ lực lượng, vẫn thúc đẩy cân bằng thế lực các nơi.
Nhưng một khi khai chiến, loại cục diện hoàng tộc thích này tự nhiên cũng bị phá vỡ.
Làm một thành viên hoàng tộc, Tú công chúa tự nhiên phải giữ gìn lợi ích của hoàng tộc, nàng hiển nhiên cũng không muốn thấy cục diện như vậy.
- Thôi, chỉ sợ lúc về phủ, ngươi sẽ biết được chân tướng sự tình rồi.
Tú công chúa nhìn qua rất mệt mỏi, thân thể mềm mại có vẻ vô lực:
- Trong phủ ngươi còn có một vị phu nhân xinh đẹp, bản cung cũng không chậm trễ các ngươi ở cùng một chỗ… Ngươi đi trước đi!
Hàn Mạc nhìn Tú công chúa, cũng không lập tức rời đi, mà chỉ trầm mặc.
- Ngươi… muốn nói cái gì?
Tú công chúa thấy được bộ dáng muốn nói lại thôi của hàn Mạc, không khỏi nhẹ giọng hỏi.
Cuối cùng Hàn Mạc chắp tay cung kính nói:
- Hạ thần có muốn chuyện muốn cầu công chúa, hy vọng công chúa có thể đáp ứng!