Tên nỏ như điện, ở thời đại vũ khí lạnh, đây là một loại vũ khí rất lợi hại, mà rất nhiều lại viên ngầm, cũng thích dùng loại vũ khí như vậy tiến hành chuyện ám sát.
Bình thường mà nói, tên nỏ sẽ xuất hiện ở hai chỗ.
Quân đội và nha môn ngầm!
Ngoài đó ra, tên nỏ cũng không tràn lan, bởi vì loại vũ khí này chẳng những lực sát thương rất mạnh, hơn nữa phí tổn chế tác cũng rất quý, dân gian rất hiếm xuất hiện vũ khí sắc bén như vậy.
Hai âm thanh, hai mũi tên, một trái một phát, bắn ra từ nơi cực kỳ âm u.
Mục tiêu không phải Hàn Mạc, mà là Xà Đầu.
Mọi người đều biết sự khủng bố của tên nỏ chính là tốc độ của chúng, khi một tên nỏ tinh chế bắn ra, như vậy mục tiêu rất khó trốn tránh, mà hai mũi tên bắn ra hôm nay, cách Xà Đầu cũng không xa, cho nên khoảng cách kết hợp tốc độ, Xà Đầu gần như không có cơ hội gì để tránh thoát hai mũi tên này.
Xà Đầu hiển nhiên cũng không thể tưởng được ở địa bàn mình, nơi mình chọn lựa tỉ mỉ, không ngờ lại lọt vào ám sát.
Hai mũi tên một trái một phải giống như sấm sét, cắt qua không khí, không lưu tình mà đánh thẳng vào Xà Đầu.
Cũng ngay trong nháy mắt này, tay trái Hàn Mạc thành chưởng, ra tay như điện, nặng nề đẩy cái bàn dài bên cạnh. Bàn dài lập tức phát ra tiếng "cạnh cạnh" hung hăng vọt tới Xà Đầu.
Lực va chạm này rất mạnh, thân thể Xà Đầu lập tức bị bàn dài đụng lật người, mà thân thể hắn lúc này đã thoát khỏi hai mũi tên tập kích. Hai mũi tên lần lượt bay qua, bắn vào khoảng không, lực không hề giảm, "phốc phốc" hai tiếng, đều bắn trúng vách tường hai bên. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.com
Mà lúc này Hàn Mạc giống như một con báo săn mạnh mẽ, thân thể hắn bay lên từ chiếc ghế rơi xuống bàn dài, dưới chân nhấn một chút, cả người bắn ra như mũi tên, xông thẳng qua bên trái.
Hắn biết rõ, tuy rằng hai bên trái phải đều có thích khách, nhưng mình không có thuật phân thân, chỉ có thể chọn một, bắt lấy người sống mới được.
Trong nháy mắt tên nỏ bắn ra, hắn đã nhạy bén phát hiện chỗ tên nỏ.
Đây là một gian phòng cực kỳ trống trải, ngoại trừ bàn và ghế, cũng không có thứ khác, nhưng trên vách tường có cửa sổ, cửa sổ rất nhỏ, dùng vải dầu che, tên nỏ bắn vào từ phía sau vải dầu.
Không thể nghi ngờ, thích khách tránh ở bên ngoài phòng.
Thân thể Hàn Mạc giống như báo săn, vừa rồi lúc hắn đẩy bàn dài qua cứu Xà Đầu, ngọn nến vốn đặt trên bàn đã đổ xuống, trong phòng lập tức tối đen.
Thân pháp hắn trong bóng đêm, có vẻ quỷ mỵ, tới gần cửa sổ, người chưa tới quyền đã tới.
May mắn phòng ốc nơi này đều dựng bằng ván gỗ, một quyền của hắn đánh tới, chỉ nghe được một tiếng "rầm" vang lên, thuở nhỏ luyện tập "Trường sinh kinh" tích góp từng chút lực lượng một, uy lực phát huy rất lớn, một mảnh gỗ ván vách tường bị một quyền hắn đánh vỡ một lỗ hổng lớn, mà thân thể hắn cũng nhảy ra theo lỗ hổng này theo nháy mắt.
Thân thể hắn trong nháy mắt này ẩn chứa lực lượng hùng mạnh, mà trong lòng hắn cũng vô cùng đề phòng.
Nơi này vàng thau lẫn lộn, trong nhất thời hắn đoán không ra lai lịch thích khách, hắn càng hoài nghi, vì sao ở địa bàn của Xà Đầu, thích khách không ám sát mình, trái lại là Xà Đầu chủ nhân nơi này.
Đương nhiên, hết thảy chỉ trải qua đầu óc hắn bằng tốc độ ánh sáng, hắn căn bản không kịp suy xét, nháy mắt thoát khỏi căn phòng, hắn nhìn thấy một bóng đen đang muốn bay qua tường vây.
Thân pháp người nọ cũng cực kỳ nhanh nhẹn, một kích không trúng, căn bản không lưu lại lâu, quyết định lui lại thật nhanh.
Nếu không gặp phải Hàn Mạc, có lẽ hắn thật sự có thể thoát khỏi nơi này.
Chỉ tiếc tốc độ phản ứng của Hàn Mạc thật sự quá kinh người, Hàn Mạc vẫn tu tập "Khí kinh" chưa từng gián đoạn, mỗi ngày tốc độ đều tăng trưởng, vượt qua người bình thường.
Nháy mắt bóng đen kia sẽ bay qua tường cao, lại cảm thấy cổ chân trái mình dường như bị kìm kẹp lấy, trong hoảng sợ, toàn bộ thân thể nặng nề rơi xuống, bị một cỗ sức mạnh mãnh liệt kéo từ trên tường cao xuống.
…
Tất cả chỉ phát sinh trong nháy mắt.
Hàn Mạc túm cẳng chân thích khách kia kéo xuống, đầu tiên suy nghĩ không cho phép thích khách có cơ hội tự sát, cho nên hắn bóp nát xương chân thích khách, tay kia không chút do dự chém ra, nện lên đầu vai cánh tay nắm tên nỏ của thích khách, tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên, tên nỏ cũng rơi xuống từ đây.
Giờ phút này thân thể nặng nề rơi trên mặt đất, Hàn Mạc một chân dẫm nát vai trái hắn, xương bả vai lại vang lên tiếng vỡ vụn, chỉ trong nháy mắt, xương bả vai hai bên và xương chân trái của thích khách đều bị đánh nát, tứ chi chỉ còn chân phải có thể động.
Nhưng thích khách này không có kêu to.
Người bình thường căn bản không thể chịu đựng được đau nhức liên tục này, nhưng dường như thích khách này chịu được, cổ họng không có phát ra một tiếng.
Trong long Hàn Mạc trầm xuống.
Thích khách nằm trên mặt đất vẫn không nhúc nhích, Hàn Mạc nắm chặt tay, thần sắc lạnh như băng.
Hắn vẫn chậm một chút, khóe miệng thích khách này tràn ra máu tươi màu đen, dưới ánh trăng có vẻ cực kỳ đáng sợ, Hàn Mạc liếc mắt cũng nhìn ra, thích khách này vẫn tự sát được.
Có lẽ khi Hàn Mạc nắm lấy cẳng chân thích khách, thích khách này cũng đã cắn nát độc dược chuẩn bị trong miệng, chỉ trong nháy mắt liền trúng độc mà chết.
Độc dược gặp máu là chết, thích khách bỏ mạng!
Dưới ánh trăng, Hàn Mạc liếc thi thể một cái, thích khách nhìn qua rất bình thường, mặt bình thường, quần áo trên người đều là vải thô thông thường, từ ngoại hình, bất cứ ai cũng chỉ nghĩ hắn là một dân chúng bình thường.
Trong thành tây vàng thau lẫn lộn này, cách ăn mặc như vậy chỗ nào cũng có.
…
Phía sau vang lên một hồi ồn ào, Hàn Mạc không quay đầu lại, rất nhanh hơn mười hán tử trần thân trên cầm binh khí bao vây hắn lại, mỗi người đều dùng ánh mắt cực kỳ phẫn nộ nhìn chằm chằm Hàn Mạc, giống như Hàn Mạc chính là thích khách vậy.
- Đại nhân, ngài… không có việc gì chứ?
Phía sau vang lên tiếng Bùi Anh Hầu, lúc này Hàn Mạc mới xoay người, liếc Bùi Anh Hầu, chỉ thấy ánh mắt Bùi Anh Hầu đang dừng trên người thích khách, vẻ mặt có chút khiếp sợ.
- Thích khách muốn giết Xà Đầu!
Hàn Mạc thản nhiên nói.
Bên cạnh lập tức có người cười lạnh nói:
- Thích khách có phải do các ngươi an bài hay không? Chẳng phải… các ngươi muốn ám sát Xà Đầu sao?
Bùi Anh hầu lạnh lùng trầm giọng nói:
- Nếu chúng ta an bài, vì sao chúng ta phải giết chết hắn?
Tình cảnh biểu hiện ở hiện trường, thích khách chết trong tay Hàn Mạc.
- Giết người bịt miệng mà thôi!
Lập tức có người kêu lên:
- Ám sát không thành, các ngươi lo lắng thích khách rơi vào tay chúng ta, lúc này mới giết người bịp miệng!
- Người Tây Hoa Thính các ngươi quả là đê tiện vô sỉ, Xà Đầu chúng ta cho các ngươi tới đây đàm phán, các ngươi… các ngươi cũng dám phái người ám sát?
- Các ngươi hôm nay, một người cũng đừng nghĩ chạy thoát!
Bùi Anh Hầu cả giận nói:
- Câm mồm, các ngươi thật to gan… một đám điêu dân, lại dám nói lời ngông cuồng như thế. Ai nói thích khách là chúng ta an bài? Nếu nói xằng bậy nữa, nói xấu Tây Hoa Thính ta, đừng trách ta không khách khí!
- Không phải ngươi của các ngươi thì là ai?
- Ai biết Xà Nhân các ngươi đắc tội với ai.
Bùi Anh Hầu cười lạnh nói:
- Trên người thích khách có gì để chứng minh hắn là người Tay Hoa Thính?
Lập tức có người kêu lên:
- Lục soát… lục soát xem trên người thích khách có cái gì!
Lúc này Hàn Mạc đứng bên cạnh thi thể, đám đại hán ngơ ngác nhìn nhau, tuy rằng la hét lục người, trong nhất thời cũng không dám tới gần.
Hàn Mạc vẻ mặt hờ hững, hai tay nắm chặt, chậm rãi đi đến một chiếc hòm gỗ bên sân, cũng không để ý hòm gỗ dơ bẩn, ngồi lên trên ngẩng đầu nhìn trăng sáng trên bầu trời, ánh mắt chớp động, như thoáng có suy nghĩ.
Ngay giờ phút này, Hồng Tụ đi ra từ lỗ hổng trong phòng, đi đến bên người Hàn Mạc, thản nhiên nói:
- Thích khách khác cũng đã chết… trong miệng chuẩn bị trước độc dược, phá lớp sáp ra, gặp máu là chết!
Hàn Mạc hơi vuốt cằm.
Điểm này hắn đã hiểu được, chắc chắn thích khách đã sớm chuẩn bị tốt độc dược, một khi bị bắt, cắn vỡ lớp sáp bao bọc độc dược, nọc độc chảy vào miệng, dược hiệu lập tức phát tác.
Vừa rồi trong phòng truyền ra động tĩnh, tính cảnh giác của Hồng Tụ rất mạnh, trước tiên vọt vào trong, Hàn Mạc đuổi theo thích khách bên này, nàng lại đuổi theo tên thích khách còn lại.
Tuy bắt được thích khách trong nháy mắt, thích khách kia cũng cũng giống như tên này, cắn độc tự sát.
Hàn Mạc rời khỏi thi thể, đám địa hán nhìn nhau, có người tiến tới lục soát trên người thi thể, sau một lát, đã thấy người đàn ông kia lấy ra một đồ vật cực kỳ cổ quái trên người thi thể.
Đó là một tấm thiết bài hình trứng lớn bằng lòng bàn tay, màu sắc đen thui, dưới ánh trăng vô cùng lạnh lẽo.
Nhìn thấy tấm thiết bài kia, mày Hàn Mạc nhăn lại, cho dù là Hồng Tụ xưa nay vô cùng lạnh lùng, giờ phút này trong mắt cũng lộ ra vẻ khiếp sợ.
- Đây là thứ gì?
Người đàn ông kia nhìn:
- Phía trên có chữ, các ngươi ai biết chữ, trên này viết cái gì?
Lập tức có một người cầm đao tiến lên, nhận tấm thiết bài, vừa nhìn thấy, thì thầm:
- Công Nhan đức quang!
Xoay qua mặt khác nhìn thoáng qua, vẻ mặt lại âm trầm:
- Lệnh bài Tây Hoa Thính!
Đây đương nhiên là tín vật chứng minh thân phận lại viên Tây Hoa Thính, trong Thính gọi là thiết bài, giống như "Hắc Trúc" thành viên Hắc Kỳ nước Ngụy, như một vật chứng minh thân phận.
Hàn Mạc cũng không ngờ, không ngờ lục soát ra "Thiết bài" trên người thích khách, đây chẳng khác nào chứng minh, thích khách này thuộc về lại viên ngầm của Tây Hoa Thính.
Chuyện trước mắt này xuất hiện tình huống không thể đoán trước.
Một đám Xà Nhân nghe được chữ trên thiết bài, lập tức đều nắm chặt binh khí, bao vây ba người Hàn Mạc ở trong, còn có người lạnh lùng nói:
- Chuyện tới đây, các ngươi còn lời gì có thể nói?
Nhưng vào lúc này, một bóng người chậm rãi đi ra từ chỗ tối, trên người hắn khoác áo choàng màu đen, đầu tóc rối bời, dưới ánh trăng giống như ác quỷ.
Đám Xà Nhân nhìn thấy hắn, đều khom người, có vẻ rất kính sợ.
Đây đương nhiên là Xà Đầu của bọn họ, Xà Đầu vừa mới gặp một hồi ám sát bất ngờ!
Xà Đầu đi rất chậm, chậm rãi tới bên thi thể, Hàn Mạc nhìn qua, lúc này mới thấy, không ngờ trên mặt Xà Đầu mang theo một mặt nạ sát, chỉ lộ ra đôi mắt và miệng.
Ánh trăng chiếu vào mặt nạ, lạnh như băng mà quỷ dị.
Xà Đầu vươn tay, Xà Nhân lập tức cung kính dâng thiết bài, nhận thiết bài nhìn qua, Xà Đầu quăng ánh mắt về phía Hàn Mạc ngồi trên thùng gỗ, ánh mắt sau mặt nạ chớp động, ai cũng không đoán ra vị lãnh đạo đường phố này rốt cục nghĩ cái gì.