Thành Thần Sơn.
La Nhật Húc đứng trước cửa phòng, nhìn lầu các lớn xa xa, ánh mắt không ngừng sáng lên. Ngày này mưa dầm kéo dài, mưa bụi mảnh như lông trâu bay xuống từ trên bầu trời, rơi khắp nơi trong Thánh Đàn. Thành Thần Sơn ở sâu trong rừng không khí vốn rất tốt, trải qua cơn mưa phùn, toàn bộ không khí thành Thần Sơn đều tràn ngập bầu không khí tươi mát thấm vào ruột gan.
Chỉ có điều La Nhật Húc cũng không có lòng cảm thụ hơi thở này, đối với hắn mà nói, hiện giờ trông mong nhất là Hàn Mạc đi ra từ lầu các lớn, sau đó dạy hắn đưa Xà Thần trở về như thế nào.
Đã hơn nửa ngày, lòng La Nhật Húc ngày càng gấp.
Khi hắn nhìn thấy Nguyệt Phung Ti rốt cục dẫn Hàn Mạc tới, vội vàng tới đón, Nguyệt Phụng Ti giao Hàn Mạc cho hắn, liền xoay người rời đi.
Hắn ân cần dẫn Hàn Mạc tới phòng mình, lại rót nước trà cho Hàn Mạc, lúc này mới cười nói:
- Đại Tế Ti ngày càng coi trọng ngươi, kẻ có thể đạt được ân huệ này, mỗ chưa từng thấy qua!
Hàn Mạc cười ha ha nói:
- Đại Tế Ti rất hứng thú với văn hóa Trung Thổ, hơn nữa rất có nghiền ngẫm với nghệ thuật đánh cờ, tại hạ chẳng qua là bêu xấu trước mặt Đại Tế Ti mà thôi, khiến Phụng Ti đại nhân chê cười!
La Nhật Húc cười cười, cũng không lòng vòng quanh co, ghé sát lại thấp giọng nói:
- Đã nghĩ tốt kế sách vẹn toàn chưa?
Hàn Mạc trầm ngâm một chút, mới khẽ thở dài:
- Phụng Ti đại nhân… thật sự muốn đón Xà Thần về?
- Tất nhiên rồi!
La Nhật Húc nghiêm mặt nói:
- Xà Thần là thánh vật Phong Quốc, hiện giờ ở trong tay bọn trộm cướp, mỗi một con dân Phong Quốc, đều muốn đón thành vật về!
Hàn Mạc vuốt cằm nói:
- Phụng Ti đại nhân một lòng trung tâm, nếu tại hạ không giúp đỡ, trái lại là không có đạo lý.
Hắn dừng một chút, thấp giọng hỏi:
- Phụng Ti đại nhân, ta hỏi ngài, hiện giờ…. Cam Lợi Thị vệ trưởng có ở trong Thánh Đàn hay không?
La Nhật Húc lắc đầu nói:
- Hiện giờ Hồng đầu nhân chưa quét sạch, Cam Lợi Thị vệ trưởng phụng lệnh Tù trưởng, hiện giờ đang đem người lục soát chung quanh tìm dư nghiệt của Hồng đầu nhân, cũng không ở trong Thánh Đàn.
Hắn nhíu mày, hỏi:
- Cam Lợi Thị vệ trưởng có ở nơi này hay không, có quan hệ gì?
- Phụng Ti đại nhân thật sự quá lương thiện.
Hàn Mạc than nhẹ một tiếng, thấp giọng nói:
- Chẳng lẽ đại nhân không nghĩ tới, nếu Cam Lợi Thị vệ trưởng ở chỗ này, tới lúc đó nếu thật sự đón Xà Thần về, hắn… có thể đoạt công hay không?
Hắn ghé sát vào nói:
- Phụng Ti đại nhân từng nói qua, ngoài phòng giam đều là người của Cam Lợi Thị vệ trưởng, đến lúc đó Cam Lợi Thị vệ trưởng cướp đi công lao của đại nhân, đám thuộc hạ của hắn, chỉ biết làm chứng cho Cam Lợi Thị vệ trưởng… !
La Nhật Húc nghe vậy, mí mắt nhảy dựng, vuốt cằm nói:
- Không sai, điểm này mỗ thật không ngờ. Chẳng qua hiện giờ Cam Lợi Thị vệ trưởng không có mặt, đám thuộc hạ hắn thật sự không dám cướp công của mỗ!
Hàn Mạc mỉm cười nói:
- Vậy là tốt rồi.
Thấy La Nhật Húc nhìn mình, hắn mới tiếp tục nói:
- Phụng Ti đại nhân, ngài… tin tại hạ hay không?
La Nhật Húc vội cười nói:
- Đó là tất nhiên!
- Tốt.
Hàn Mạc gật đầu nói:
- Nếu Phụng Ti đại nhân muốn đón Xà Thần về, tiếp theo nghe tôi an bài, tại hạ cam đoan trợ giúp Phụng Ti đại nhân đón Xà Thần về!
- Nghe ngươi phân phó?
La Nhật Húc nhíu mày, trong mắt lộ ra vẻ khó hiểu, càng có vài phần quỷ dị.
Hàn Mạc thản nhiên nâng chén trà uống một ngụm, mới thản nhiên nói:
- Phụng Ti đại nhân… xem ra vẫn không tin tưởng tại hạ!
La Nhật Húc lắc đầu nói:
- Cũng không phải không tin. Chỉ có điều… không biết ngươi muốn an bài thế nào? Chỉ cần ngươi nói biện pháp cho mỗ, mỗ tự đi làm, chẳng phải rất tốt?
Hàn Mạc khẽ thở dài:
- Phụng Ti đại nhân minh giám, việc này rất lớn, cũng không phải trò đùa. Tại hạ suy nghĩ mãi, mới nghĩ ra một kế sách thần kỳ, nhưng… nếu do đại nhân một mình đi làm, chưa chắc có thể thành công.
La Nhật Húc trầm ngâm một lát, mới hỏi:
- Làm như thế nào?
Hàn Mạc nói:
- Phụng Ti đại nhân có từng nghe qua Trương Nghi Tô Tần?
- Trương Nghi Tô Tần?
La Nhật Húc nhíu mày, nhìn bộ dáng hắn, hiển nhiên chưa từng nghe qua cái tên như vậy.
Hàn Mạc mỉm cười nói:
- Hai người này là danh nhân thời Chiến quốc. Bọn họ đều có một vũ khí sắc bén, dựa vào vũ khí này, chia rẽ, hợp tung liên tục, địa vị như thần!
- Vũ khí gì?
- Miệng!
Hàn Mạc cười nói:
- Ba tấc miệng lưỡi không nát, thay đổi đại thế thiên hạ!
La Nhật Húc nghe mơ hồ, nhất thời không biết cuối cùng Hàn Mạc muốn làm gì, hắn hỏi:
- Trương Nghi Tô Tần thì có quan hệ gì tới việc ngày hôm nay?
- Kế sách của tại hạ, chẳng qua là đóng giả thủ đoạn của cổ nhân mà thôi.
Hàn Mạc mỉm cười nói:
- Thật ra suốt đêm qua, tại hạ luôn nghĩ từ ngữ để nói, cuối cùng nghĩ ra một bộ từ ngữ. Nếu không ngoài ý muốn, tại hạ có chín thành nắm chắc có thể thuyết phục đạo tặc kia thả Xà Thần ra!
La Nhật Húc nhíu mày, vẻ kích động hơi giảm một chút, lắc đầu nói:
- Trước sau chúng ta phái hơn mười người đi khuyên bảo đạo tặc thả Xà Thần ra, nhưng không một người khuyên bảo thành công. Đạo tặc kia dầu muối không vào, thật sự khó có thể khuyên bảo. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Hắn liếc nhìn Hàn Mạc, trong mắt lộ vẻ hoài nghi:
- Chỉ bằng một cái miệng mà khiến hắn thả Xà Thần ra, thật khó làm được.
Hàn Mạc mỉm cười nói:
- Phụng Ti đại nhân, nếu không nắm chắc, tại hạ cũng không dám ôm chuyện như vậy. Hôm qua không thể hứa hẹn với Phụng Ti đại nhân, chẳng qua là chưa suy nghĩ rõ ràng, sợ làm hỏng chuyện của Phụng Ti đại nhân. Nhưng đêm qua trải qua suy nghĩ sâu xa, tại hạ tra tìm rất nhiều điển cố, rốt cục sắp xếp ra từ ngữ thuyết phục, từ đó tin tưởng tăng gấp bội… Tại hạ dám hứa hẹn, nếu hôm nay không thể thành công, nguyện lấy cái chết tạ tội với Phụng Ti đại nhân!
La Nhật Húc thấy vẻ mặt Hàn Mạc tự tin, xem ra không giống nói giỡn, nhíu mày, hỏi thật cẩn thận:
- Ngươi… thật sự nắm chắc?
- Nếu thất thủ, toàn bộ dựa theo Phụng Ti đại nhân xử phạt.
Hàn Mạc nghiêm mặt nói:
- Nói rõ ra, trợ giúp Phụng Ti đại nhân, cũng chẳng khác nào trợ giúp hiệu buôn Quan thị chúng ta, tại hạ sẽ toàn lực ứng phó!
La Nhật Húc thầm nghĩ một chút, chậm rãi gật đầu nói:
- Ngươi đã có tin tưởng như thế, mỗ liền tin ngươi một lần.
Hắn dừng lại một chút, đánh giá Hàn Mạc một phen, mới nhíu mày nói:
- Chỉ có điều… ngươi cứ như vậy đi theo mỗ sao?
Hàn Mạc lắc đầu nói:
- Điểm này tại hạ đã nghĩ tới. Nếu tại hạ mặc như vậy, chưa chắc có thể tới gần phòng giam, quan trọng nhất là… mặc như vậy, cho dù có thể tiến vào phòng giam, chỉ sợ cũng sẽ mang đến một ít phiền toái cho Phụng Ti đại nhân!
La Nhật Húc cũng không nói gì, chỉ nhìn Hàn Mạc.
- Nếu Phụng Ti đại nhân đồng ý, có thể ban cho tại hạ một bộ quần áo.
Hàn Mạc mỉm cười nói:
- Chỉ cần ra vẻ thuộc hạ của Phụng Ti đại nhân, đi theo Phụng Ti đại nhân tới phòng giam, sau đó thuyết phục đạo tặc trả thánh vật về, công lao liền tính do Phụng Ti đại nhân lập.
Ánh mắt La Nhật Húc sáng lên, thấp giọng nói:
- Ở Phong Quốc, hiệu buôn Quan thị có ba chi nhánh!
Hàn Mạc mỉm cười gật đầu.
- Người của ba chi nhánh cũng không ít.
La Nhật Húc nhìn Hàn Mạc, thấp giọng nói:
- Nhiều năm như vậy, hiệu buôn Quan thị các ngươi cũng kiếm không ít bạc ở Phong Quốc… Mỗ tin tưởng, sau này sẽ còn kiếm được nhiều hơn!
- Hết thảy đều phải nhờ Phụng Ti đại nhân chiếu cố!
- Nếu mỗ thật sự có thể lập được công lớn, tất nhiên không cần nói, hiệu buôn các ngươi nhất định sẽ được lợi rất lớn!
La Nhật Húc chậm rãi nói:
- Chẳng qua mỗ thô tục nói trước, trong Thánh Đàn đề phòng sâm nghiêm, phòng giam kia do trọng binh bảo vệ, nếu có chút suy nghĩ khác… đối với ai cũng không tốt!
Tuy rằng hắn sốt ruột lập công, nhưng chung quy không ngốc, dù sao Hàn Mạc cũng là một người ngoại quốc, tiến vào phòng giam, trong lòng La Nhật Húc luôn phải đề phòng một chút, cho dù Hàn Mạc có tâm tư khác hay không, hắn nhắc nhở một phen cũng là chuyện bình thường.
Hàn Mạc khẽ thở dài nói:
- Thật ra tại hạ cũng biết làm như vậy là không thỏa đáng… Phụng Ti đại nhân, tại hạ có lòng tương trợ, chẳng qua… chẳng qua vì tránh hiềm nghi, đề nghị hôm nay của chúng ta từ bỏ. Chờ tới lần sau, sẽ nghĩ biện pháp khác, cũng nên để Phụng Ti đại nhân hoàn thành mong muốn mới được!
Hắn đứng dậy, chắp tay nói:
- Tại hạ cáo từ trước, giờ trở về nghĩ biện pháp khác!
Câu nói kia của La Nhật Húc chẳng qua dùng để cảnh báo mà thôi, hắn cũng không thật sự nghi ngờ Hàn Mạc, dù sao trong mắt hắn, Hàn Mạc chẳng qua là một người trẻ tuổi, nhìn qua văn nhã, có khả năng mồm mép, nhưng nếu có lá gan gây sóng gió trong Thánh Đàn đề phong sâm nghiêm, đó tuyệt đối không thể.
Lúc này thấy Hàn Mạc có ý lui bước, lập tức nóng vội tới kéo tay Hàn Mạc, thấp giọng nói:
- Đừng hiểu nhầm, đừng hiểu nhầm. Mỗ cũng không có ý khác, chẳng qua mỗ suy nghĩ an toàn của hai người mà thôi. Hết thảy xử lý y theo ý của ngươi, ngươi thay quần áo, ra vẻ bộ hạ mỗ, cùng mỗ đi tới phòng giam… !
Hàn Mạc lo nghĩ, thấp giọng nói:
- Phụng Ti đại nhân, tại hạ còn một lo lắng, không biết có nên nói hay không!
- Cứ nói đừng ngại!
La Nhật Húc vội vàng nói.
Hiện giờ hắn lo lắng nhất là Hàn Mạc lâm trận lùi bước, câu nói Hàn Mạc bỏ lại hôm qua, lòng hắn tràn đầy suy nghĩ lập công, cho dù như thế nào cũng muốn Hàn Mạc giúp mình hoàn thành chuyện này.
Tự tin Hàn Mạc biểu hiện ra lúc trước, khiến La Nhật Húc cảm thấy chuyện này có mười phần thành công, nếu không Hàn Mạc cũng không có gan thề son sắt trước mặt mình như vậy.
Trong mắt La Nhật Húc, Hàn Mạc tích cực trợ giúp mình như thế, mục đích lớn nhất, không gì khác ngoài lợi ích của hiệu buôn Quan thị mà thôi.
"Đơn giản là giúp mỗ đạt được quyền thế lớn hơn, sau đó để mỗ trợ giúp bọn họ loại trừ đối thủ cạnh tranh mà thôi!" La Nhật Húc nghĩ vậy trong lòng: "Nếu mỗ thật sự thăng chức, muốn diệt trừ mấy hiệu buôn, tự nhiên cũng là chuyện đơn giản. Đến lúc hiệu buôn Quan thị chắc chắn rất cảm kích mỗ, dùng bút tích của Quan Mộ, tự nhiên sẽ không thiếu hiếu kính!
Hiện giờ Hàn Mạc mới thấp giọng nói:
- Phụng Ti đại nhân, hành tung của chúng ta, Đại Tế Ti trên lầu các… có phát hiện hay không? Chúng ta mới tới nơi này, Đại Tế Ti có nhìn thấy hay không? Nếu đi ra ngoài thay quần áo khác, bị Đại Tế Ti trên lầu các nhìn thấy, có thể… gặp phải phiền toái hay không?
La Nhật Húc xua tay cười nói:
- Không sao không sao, lúc này Đại Tế Ti đang thánh tu, hai gã Thánh Ti và hai gã Phụng Ti đều làm bạn tu với Đại Tế Ti ở lầu các, trong một canh giờ, trên lầu các sẽ không xuất hiện người khác!
Hàn Mạc mỉm cười gật đầu nói:
- Thì ra là thế. Vậy… thật tốt quá!
Hắn cười như gió xuân, chỉ có điều trong đôi mắt, lại mang theo ánh sáng khác thường.
Giống như một con hồ ly nhỏ!