Hàn Mạc vẫn tự coi mình là người thông minh, những chuyện người ngoài không nghĩ ra, hắn có thể dễ dàng nghĩ đến. Có lẽ do kiếp trước hắn kiến thức rộng rãi, nên sâu trong hắn so với những kẻ dũng khí bình thường, quả thật vẫn có những cách nghĩ khác, tinh thông hơn. Nhưng nhìn thấy gương mặt tuyệt mỹ của vị Đại Tế Ti trước mặt này, hắn rốt cuộc cũng phải công nhận trí tưởng tượng của hắn vẫn chưa thực sự phong phú, ít nhất hắn vẫn không thể tưởng tượng được, người xuất hiện trước mặt hắn lúc này chính là Liễu Như Mộng.
Tuy rằng đã rất lâu không nhìn thấy dung nhan tuyệt thế khiến chúng sinh điên đảo này, nhưng trong lòng Hàn Mạc, ấn tượng với khuôn mặt này tựa như dấu ấn khắc sâu trong vật, chưa từng nhạt nhoà.
Sóng mắt như làn nước mùa thu, nước da trắng như tuyết, đôi hàng mi cân xứng kiều diễm, đôi mắt quyến rũ tựa mắt hồ ly, chiếc cằm cân xứng, mê hoặc lòng người, xinh đẹp tuyệt trần. Đó là vẻ đẹp yêu mị khiến nam nhân phải rung động, nét đẹp yêu mị tự nhiên đó lại có cả khí chất cao nhã, siêu phàm thoát tục. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Đôi mắt quyến rũ như nước của Liễu Như Mộng cũng đang chăm chú nhìn Hàn Mạc.
Hàn Mạc không hề chớp mắt, nhìn chằm chằm đôi mắt xinh đẹp của Liễu Như Mộng, hắn ngàn vạn lần không thể ngờ được, không ngờ sẽ gặp Liễu Như Mộng ở Thánh đàn, càng thật không ngờ Liễu Như Mộng lại là Đại Tế Ti của Phong Quốc.
Mọi chuyện đột ngột thế này cho dù là người bình tĩnh như Hàn Mạc, cũng vô cùng khiếp sợ.
Hắn há miệng thở dốc, nhất thời không nói lên lời.
Hắn có rất nhiều thắc mắc muốn hỏi nàng, nhưng nhất thời không biết nói từ đâu.
Liễu Như Mộng rất bình tình, không chút sợ hãi, tựa như nhìn thấy một người xa lạ. Nàng cẩn thận quan sát Hàn Mạc một phen, thấy hắn nhìn chằm chằm mặt mình, nàng thản nhiên cười:
-Ta nghe nói, người Khánh Quốc các ngươi có một câu, gọi là "không nhìn điều sai", không biết ngươi còn nhớ không?
Hàn Mạc nghe vậy, nhíu mày.
Hắn thật không ngờ, Liễu Như Mộng vừa gặp lại đã buông những lời xa lạ đến như vậy.
Hắn càng ngạc nhiên hơn khi nhận ra khuôn mặt tuyệt mỹ của Liễu Như Mộng không có chút cảm giác vui sướng khi được gặp lại cố nhân, không chút biểu cảm, tựa như mới lần đầu gặp nhau.
Phản ứng như thế tất nhiên khiến Hàn Mạc bất ngờ.
Hắn đã ở cùng phòng với Liễu Như Mộng hơn nửa năm, dĩ nhiên có tình cảm, hơn nữa Hàn Mạc thầm hiểu được, trong lòng Liễu Như Mộng nhất định giành cho hắn một vị trí nhỏ.
Nửa năm ở chung với nhau, Hàn Mạc biết, chung quy, Liễu Như Mộng không phải là người giỏi che giấu tình cảm.
Xa cách lâu ngày, giờ gặp lại trong Thánh đàn này, Liễu Như Mộng lại bình tĩnh như thế, khiến hắn vô cùng ngờ vực.
Người đứng trước mặt này, Hàn Mạc gần như có thể chắc chắn chính là Liễu Như Mộng. Không thể nghi ngờ, nếu nói trên đời này có người giống người như đúc, Hàn Mạc sẽ không phủ nhận, nhưng đến giống cả giọng nói và khí chất thì thật sự rất ít thấy.
Quan trọng nhất là dưới môi của Liễu Như Mộng có một viên mỹ nhân chí. Môi dưới của người đang xuất hiện trước mặt hắn này cũng có một viên mỹ nhân chí màu đỏ sẫm, càng tăng thêm vẻ đẹp quyến rũ hớp hồn người.
Nếu không phải Hàn Mạc kìm chế, chắc chắn hắn đã thốt lên tên của Liễu Như Mộng.
Nhưng lúc này nhìn biểu cảm bình tĩnh tự nhiên của Liễu Như Mộng, hắn cảm thấy vô cùng kinh ngạc, chợt nghĩ hiện giờ đang ở trong Thánh đàn, Liễu Như Mộng làm như vậy, liệu có phải là có điều gì khó nói?
Liệu có phải nàng cố ý giả vờ như không biết hắn?
Hàn Mạc nhanh chóng suy nghĩ, lòng đầy những nghi ngờ, nhưng nếu Liễu Như Mộng làm như vậy ắt hẳn có lý do của nàng. Hàn Mạc khẽ mỉm cười, chắp tay nói:
-Thất lễ, Đại Tế Ti xin chớ trách cứ!
Hắn hạ tay nhưng dừng ở thắt lưng một chút, không bỏ xuống ngay.
Liễu Như Mộng thấy Hàn Mạc đặt tay ở thắt lưng, nhíu mày, đôi mắt quyến rũ ánh lên vẻ khó hiểu, thản nhiên hỏi:
-Chẳng lẽ đây là lễ tiết của người Khánh Quốc các ngươi?
Hàn Mạc mỉm cười buông tay, nói:
-Tiểu nhân đến từ một nước nhỏ bé, có thể nhìn thấy Đại Tế Ti thật sự là tam sinh hữu hạnh, nếu có chút gì thất thố, xin Đại Tế Ti đừng trách!
-Người Khánh Quốc các ngươi đều nho nhã lễ độ vậy sao?
Liễu Như Mộng khoác áo choàng, bóng in lên bình phong, khuôn mặt tuy có chút yêu mị nhưng vẫn có vẻ cực kỳ thánh thiện như trước, giọng nói vẫn quyến rũ, dịu dàng mà vô cùng phong tình.
Hàn Mạc trả lời:
-Khánh Quốc của ta là nước thiên về lễ nghi, trước mặt người lạ hầu hết đều như vậy!
Liễu Như Mộng thản nhiên cười, quyến rũ vô cùng, xoay người, đi tới sau bình phong, chậm rãi nói:
-Những ngày gần đây, ta rất có hứng thú với văn hoá Trung thổ, nên muốn tìm một vị sư phụ hiểu biết văn hoá Trung thổ đến truyền giảng kiến thức. Quan Thuỷ, lời ngươi nói khá thú vị, ta muốn mời ngươi chỉ giáo nhiều hơn, không biết ngươi có sẵn lòng không?
Hàn Mạc nhíu mày. Hắn vừa rồi cố ý đặt tay bên hông, ám chỉ chuyện Liễu Như Mộng tặng đai lưng, nhưng nàng ta không có chút biểu hiện nào nhận ra, gương mặt tuyệt không chút sợ hãi, hoàn toàn giữ nguyên thái độ không quen biết hắn chút nào. Hơn nữa lời nói của nàng rất điềm tĩnh, tự nhiên khiến Hàn Mạc càng thêm nghi ngờ.
Liễu Như Mộng vì sao phải làm như vậy? Nàng vì sao giả vờ không quen hắn? Hoặc cũng có thể, nàng thật sự không quen hắn?
Hai người ở cùng nhau nửa năm, đã có tình cảm, sao lại có thể không nhận ra nhau?
Liễu Như Mộng sao lại quay lại Phong Quốc?
Trước đây, vì sao nàng trốn ở Hàn gia hơn nửa năm?
Chuyện này rốt cuộc có gì bí mật?
Hàn Mạc thoạt nhìn bình tĩnh nhưng trong lòng nổi giông tố liên hồi. Lần này, hắn đến Phong Quốc, vốn chỉ muốn tìm cách cứu Chu Tiểu Ngôn, nhưng trời đất xui khiến lại phát hiện được chuyện kinh thiên động địa thế này, hắn quả thật không ngờ, cũng thật sự khiếp sợ.
Hắn không thể tưởng được, nữ tử cô tịch sau hoa viên ở Thanh lại ti Đông Hải sớm chiều ở chung với hắn lại là Đại Tế Ti của Phong Quốc. Càng không ngờ được, hắn lại gặp lại cố nhân trong một tình huống quỷ dị như vậy.
Đang ở Thánh đàn này, Hàn Mạc nhất thời không thể suy nghĩ rành mạch, mọi chuyện đều không thể tin nổi. Hắn mơ hồ, không biết nên bắt đầu suy nghĩ từ đâu.
Đột nhiên hắn lại nghĩ đến một chuyện, nếu Liễu Như Mộng trốn ở Hàn gia, như vậy Hàn gia tự nhiên biết Liễu Như Mộng là Đại Tế Ti của Phong Quốc, nói cách khác, Hàn gia đang âm thầm nhúng tay vào chuyện của Phong Quốc?
Hàn gia làm vậy vì mục đích gì?
Lén lút tư thông với Phong Quốc tội danh không nhẹ, nếu bị các thế gia đối địch ở Yến Quốc nắm được chứng cớ, nhất định sẽ lắm chuyện phiền phức lôi thôi. Hàn gia vì sao phải mạo hiểm che giấu Đại Tế Ti của Phong Quốc như vậy? Ý đồ của Hàn gia rốt cuộc là gì?
Hàn Mạc không khỏi toát mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay.
Bên trong Hàn tộc, đại tông chủ Hàn Chính Càn chắc chắn biết thân phận của Liễu Như Mộng. Ngoại trừ đại tông chủ, Hàn tộc còn có ai biết thân phận thực của Liễu Như Mộng? Phụ thân hắn, Hàn Huyền Xương có biết hay không?
Tấm lưới này rốt cuộc rộng đến cỡ nào? Người đan được mạng lưới thế này rốt cuộc là kẻ nào? Hàn tộc trong mạng lưới này liệu có mối liên quan thế nào với Phong Quốc?
Rất nhiều nghi vấn ào ạt xuất hiện trong đầu Hàn Mạc. Hắn nhíu mày, mồ hôi lạnh trong tay ngày càng nhiều.
Thứ chân tướng chưa rõ ràng này khiến Hàn Mạc cảm nhận được cảm giác không thể khống chế được tình thế chưa từng có, nhưng tình cảnh hiện giờ khiến hắn kinh sợ. Hắn tuy rằng là người dù gặp chuyện vẫn luôn bình tĩnh nhưng cũng không tránh khỏi tim đập liên hồi.
Mọi người thường có cảm giác sợ hãi đối với những sự việc không biết. Hàn Mạc hiện cũng có cảm giác này. Hắn không thể biết được những người đứng đầu trong gia tộc hắn muốn lấy Liễu Như Mộng để tạo ra một mạng lưới như thế nào, lại càng không biết, cứu Chu Tiểu Ngôn liệu có ảnh hưởng đến mạng lưới này của Hàn gia không?
Càng nghĩ sâu xa, Hàn Mạc càng cảm thấy hắn không thể khống chế được sự việc.
Liễu Như Mộng chờ một lát, không thấy Hàn Mạc trả lời, thản nhiên hỏi:
-Ngươi không muốn sao?
Hàn Mạc biết mình thất lễ, vội nói:
-Đại Tế Ti, nói về văn hoá Trung Nguyên, ta thật sự chỉ biết chút ít bên ngoài, đừng nói là thân phận cao quý của Đại Tế Ti, cho dù là người thường, ta cũng không có tư cách chỉ bảo. Không phải ta không muốn, mà thực sự là không có khả năng!
Liễu Như Mộng chuyển mình như mây trôi, đi ra khỏi bức bình phong, dừng lại nhìn Hàn Mạc, đôi mắt xinh đẹp không ngờ ẩn chứa sự lạnh lùng:
-Ngươi là người Khánh Quốc?
Hàn Mạc không biết vì sao nàng đột nhiên lại hỏi như vậy, ngẩng đầu nhìn mỹ nhân tuyệt sắc trước mặt, nháy mắt chợt cảm giác vị mỹ nhân này thật xa lạ.
Lúc trước, Liễu Như Mộng mặc dù có cao ngạo nhưng Hàn Mạc ở chung với nàng lâu, cũng biết nàng là một nữ tử dịu dàng, thông tuệ.
Những ngày ở sau hoa viên, Hàn Mạc thường cùng nàng đánh đàn kể chuyện, vô cùng sảng khoái, từng thời từng khắc đều cảm nhận được sự dịu dàng của Liễu Như Mộng.
Nhưng Liễu Như Mộng lúc này, ánh mắt vẫn quyến rũ xinh đẹp như trước, nhưng lại ẩn chứa sự lạnh lùng, khiến hắn cảm thấy vô cùng xa lạ. Loại ánh mắt này, Hàn Mạc ở cùng Liễu Như Mộng hơn nửa năm, chưa từng nhìn thấy. Từ ngày hai người quen biết đến nay, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy trong mắt nữ nhân này có sự lãnh khốc như vậy.
Cách biệt mấy tháng, Liễu Như Mộng tựa như đã thay đổi thành một người hoàn toàn khác. Hàn Mạc không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nữ nhân lãng mạn lúc trước giờ lại lạnh lùng tiếp đón mình, khiến hắn có chút cảm giác chua xót.
Cảnh hoa dưới trăng khi xưa, cùng đánh đàn kể chuyện đã tan thành mây khói rồi sao?
Chẳng lẽ nàng thật sự đã quên hết tất cả mọi chuyện?
Vui sướng nhất là khi mỹ nhân kia cười, đau lòng nhất cũng là vì một cái liếc mắt của mỹ nhân kia!
Hàn Mạc thầm thở dài, hắn không biết vì sao Liễu Như Mộng lại biến thành như vậy, có lẽ nàng có lý do riêng. Hàn Mạc bình tĩnh, nói:
-Đúng vậy, ta là người Khánh Quốc!
-Ngươi tới Phong Quốc làm gì?
-Vì chuyện buôn bán!
Hàn Mạc thản nhiên nói:
-Nếu nói thẳng ra thì, ta đến Phong Quốc chính là vì bạc!
-Ngươi thật sự là thương nhân?
Liễu Như Mộng chăm chú nhìn Hàn Mạc:
-Vì sao hôm nay ngươi vào thành, vì sao lại vào Thánh đàn? Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?