Ngày hôm sau trời vừa sáng, Thiết Khuê đã trở dậy, chuẩn bị áp giải mấy người Tống quả sự kia về kinh, giao cho chưởng quầy mậu dịch ở Yến kinh xử lý. Mấy người này sớm đã bị trói chặt lại, còn có hai gã tiêu sư áp tải.
Bọn họ sắp xếp vận chuyển hàng hoá hồi kinh, suốt đêm chuẩn bị xe cộ, tất cả đã tươm tất.
Quan Mộ sáng sớm đã đến, phân phó cửa hàng chuẩn bị lấy thêm các loại đặc sản ra nữa, giao cho tiêu sư và bọn tiểu nhị một phần, lễ vật tuy không lớn nhưng đều khiến mọi người thoải mái.
Trên thực tế, trong lòng mọi người từ trước đến giờ đều cảm thấy đại chưởng quỹ Quan Mộ quả là một người rất biết đối nhân xử thế.
Hàn Mạc tuy rằng đêm qua ngủ muộn nhưng nghe thấy tiếng ầm ĩ trong viện cũng đã tỉnh dậy. Dù sao hắn cũng nên tiễn những người này vài bước, dọc đường bọn họ đã cùng nhau kết bạn, cũng có chút cảm tình.
Chim chóc trong rừng đã bắt đầu cất tiếng hót, đội thương buôn hồi kinh do Thiết Khuê dẫn đầu đã bắt đầu trở về. Hàn Mạc cưỡi ngựa đưa tiễn một đoạn, rồi lấy trong người ra một trăm lượng bạc, đưa cho Thiết Khuê:
-Trên đường đi đệ đã phiền đến Thiết tiêu đầu và các huynh đệ chăm sóc, một chút này là tâm ý của tiểu đệ, xin Thiết tiêu đầu chia cho mọi người hoặc mua mấy bầu rượu mọi người cùng uống!
Thiết Khuê do dự một chút, cuối cùng không nói nhiều, nhận lấy, nói:
-Thiết Khuê ta thay mặt mọi người xin nhận lấy.
Dừng một chút, gã nhíu mày, kề sát tai Hàn Mạc, thấp giọng nói:
-Cho dù ngươi là ai, cũng nhất định bảo trọng nhé!
Hàn Mạc khẽ mỉm cười, những lời này của Thiết Khuê dĩ nhiên cho thấy người này không giống những người khác tin Hàn Mạc thật sự là cháu trai của Quan Mộ. Thiết Khuê hiển nhiên đã linh cảm được Hàn Mạc có thân phận khác.
-Chúc mọi người thuận buồm xuôi gió!
Hàn Mạc thấp giọng nói:
-Khi nào tiểu đệ hồi kinh sẽ tìm cơ hội mời Thiết tiêu đầu uống mấy chén rượu!
Thiết Khuê khẽ vuốt cằm, không nói nhiều, chắp tay, thúc ngựa chạy về đội ngũ ở phía trước. Hàn Mạc chờ đến khi đội thương buôn biến mất khỏi tầm mắt mới quay ngựa lại, trở về Quan thị mậu dịch.
…
Thành Thần Sơn được bao quanh bên trong Mậu Lâm, thuộc giải đất trung tâm của trại Ngọc Tuyền, thành dựa vào núi, địa thế hiểm yếu. Toàn bộ thành Thần Sơn đều bao phủ một màu xanh ngắt của rừng rậm, nếu không có người quen thuộc địa hình dẫn đường, muốn từ trong rừng sâu tìm ra thành Thần Sơn hoàn toàn không phải chuyện dễ dàng gì.
Thành Thần Sơn là thánh địa trong suy nghĩ của người Phong Quốc. Tuy là nơi thiêng liêng, thần thánh, nhưng vì điều kiện không cho phép, toàn bộ thành Thần Sơn cũng không rộng lắm, cả thành trì mới rộng đến mười dặm. So với hoàng cung của các quốc gia khác, thành Thần Sơn thật sự nhỏ bé đến đáng thương, còn chưa bằng một góc của một cung điện lớn.
Thế nhưng trong toà thành Thần Sơn nhỏ bé này lại có hai nơi mà người Phong Quốc vô cùng tự hào, một là Phong cung, một là Thánh đàn.
Phong cung là nơi ở của đại tù trưởng, toàn bộ cung điện nhỏ bé đều dùng thanh trúc xây dựng thành. Người Phong Quốc xây dựng chủ yếu bằng trúc, cho nên ở Nam Phong Quốc không thiếu những kiến trúc sư chuyên về xây dựng nhà ốc bằng trúc.
Phong cung là nơi hơn một trăm người thợ khéo léo, thạo nghề của Phong Quốc tập trung lại, mấy mấy năm chế tạo mà thành.
Chỉ một toà cung điện bằng trúc rộng chưa đến mấy dặm lại cần đến hơn trăm người thợ lành nghê mất mấy năm dốc sức mới xây dựng xong, có thể thấy được mức độ tinh xảo của cung điện là như thế nào. Nghe nói chỉ một cánh cửa trong cung kia thôi cũng hao tổn rất nhiều sức lực của kiến trúc sư, được chế tác độc đáo với đủ cách phong cách khác nhau, trên cửa trúc hình núi, chim, muông thú ở Phong Quốc được khắc hoạ sống động như thật.
Từng điểm đều khắc hoạ toàn cảnh Phong Quốc. Mõi cánh cửa đã hao tốn nhiều tinh lực như thế, mức độ tinh xảo của cả toàn Phong cung bằng trúc này không cần nói cũng biết được. Có thể nói, trí tuệ và mồ hôi của toàn bộ thợ lành nghề của Phong Quốc đều thu lại trong một hình ảnh văn hoá nhỏ mà tinh xảo này.
Thánh đàn cách Phong cung chưa đến mấy dặm thần bí hơn rất nhiều.
Phong cung là nơi ở của tù trường, thường xuyên có các loại hội nghị họp hành, tuy rằng là nơi được canh gác nghiêm ngặt nhất ở Phong Quốc, nhưng dù sao người biết cũng rất nhiều.
Điểm khác nhau rất lớn giữa Thánh đàn và Phong cung chính là ngay cả giới quý tộc Phong Quốc cũng không có mấy người được đi vào Thánh đàn, nói gì đến người dân trong nước.
Thánh đàn là nơi ở của Đại Tế Ti ở Phong Quốc. Đại Tế Ti là người phát ngôn của xà thần ở trần gian. Trách nhiệm của Đại Tế Ti chính là truyền lại những thần dụ của xà thần cho mọi người.
Phong Quốc là một quốc gia đầy tín ngưỡng. Địa vị của Đại Tế Ti chắc chắn không hề thấp hơn tù trưởng, thậm chí trong lòng mọi người, quyền uy của Đại Tế Ti còn cao hơn tù trưởng.
Mỗi khi có một vị tù trưởng lên ngôi đều cần Đại Tế Ti ra mặt chủ trì nghi thức, đích thân dâng lên thánh vật bát giác của Phong Quốc.
Chỉ có người trải qua nghi thức bát giác mới có thể chính thức trở thành tù trưởng Phong Quốc.
Bát giác là dược liệu thần kỳ hiếm có của Phong Quốc, nghe nói năm đó xà thần nhờ ăn được bát giác mới biến được thành người, kết hợp với nữ nhân trần thế, sinh ra tổ tiên người Phong Quốc.
Bát giác tương tự với tuyết liên trên đỉnh núi Thiên Sơn quanh năm tuyết trắng bao phủ, vô cùng quý giá, rất khó thấy được.
Bên trong Thánh đàn có trồng một cây bát giác, ba năm mới kết trái một lần. Có lẽ chính vì nguyên nhân này, vị trí tù trưởng Phong Quốc ba năm mới đổi một lần, bởi phải chờ đến khi bát giác đơm hoa kết trái, được Đại Tế Ti hái xuống, vị tù trưởng mới lên ngôi mới được người Phong Quốc chấp nhận là đại thủ lĩnh chân chính.
…
Hàn Mạc và Hồng Tụ cải trang thành tiểu nhị mậu dịch, đến thành Thần Sơn lúc trời đã hoàng hôn. Trước đó, Quan Mộ đã nói sơ qua một số việc cần chú ý cho Hàn Mạc, nên vừa đến bên ngoài thành Thần Sơn, hai người liền mang ra Mộc phụng ti bài.
Quân thủ vệ trong thành dĩ nhiên nhận ra Mộc phụng ti bài, nhưng chưa cho hai người vào thành ngay mà cầm Mộc phụng ti bài vào thành bẩm báo trước.
Quân Hồng thủ lĩnh chưa bị tiêu diệt hoàn toàn, hơn nữa trong thời gian ngắn gần đây, thành Thần Sơn liên tục xuất hiện rất nhiều vấn đề, khiến việc bảo vệ thành càng thêm nghiêm mật. Cho dù Mộc phụng ti bài này không có vấn đề, nhưng để cho an toàn tốt nhất nên để Phụng ti trong thành ra ngoài nói chuyện rồi mới cho người vào thành. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.com
Đây là lần đầu tiên Hàn Mạc nhìn thấy thành Thần Sơn, trong tay hắn hiện đang cầm theo một cái rương gỗ, bên trong đầy trân châu. Hồng Tụ mặt không chút biểu cảm, cầm hai hộp gấm trong tay, bên trong cũng là hành hoá đưa tới lần này.
Trong mắt Hàn Mạc, thành Thần Sơn so với kinh thành Yến và thành Đông Hải thì nhỏ bé đến đáng thương, nhưng hắn thật tâm không hề dám khinh thường, bởi, ở giữa sườn núi có thể xây dựng một thành trì quy mô như vậy đã là bản lĩnh vô cùng khéo léo rồi. Nếu không tận mắt nhìn thấy, hắn khó có thể tưởng tượng được trong rừng rậm bạt ngàn như thế này, giữa một ngọn núi lớn hiểm trở này, lại có một toà thành kỳ diệu như vậy.
Đây là thánh thành trong suy nghĩ của người Phong Quốc, là nơi quyết định các sách lược của Phong Quốc. Thành Thần Sơn này là đại não của Phong Quốc.
Hồng Tụ tuy rằng vẻ mặt vẫn hờ hững nhưng tinh thần nàng vô cùng tốt, ngập tràn ý chí chiến đấu.
Nàng là nhân sĩ hắc ám hạng nhất, nàng biết khi nào cần nghỉ ngơi dưỡng sức, khi nào phải che giấu sự sắc sảo của bản thân, càng biết được khi nào thì nên nắm lấy thời cơ, ra tay bất chợt.
Những thành viên hắc ám đều là những cỗ máy vô cùng đáng sợ, bản thân bọn họ cũng rõ ràng, từng thành viên trong bọn họ đều phải luôn tỉnh táo, bình tĩnh suy nghĩ mới có thể dựa theo ý chí bản thân để có hành động chính xác.
Cho nên cho tới bây giờ, bọn họ luôn có phương pháp giữ gìn thể lực và sinh lực dồi dào, thường xuyên nhân lúc rảnh rỗi, luyện tập thân thể và đầu óc, sẵn sàng hành động bất cứ lúc nào.
Hàn Mạc nhìn bức tường thành thành Thần Sơn, thầm cảm thán, hắn thực sự phải công nhận thành Thần Sơn này là một thành luỹ vững chắc. Muốn khởi binh đao, muốn phá toà thành trì nhỏ bé này còn rất nhiều khó khăn.
Chờ đợi chưa được bao lâu, Phụng ti trong Thánh đàn La Nhật Húc đã vội vàng chạy đến, nhìn thấy hai người Hàn Mạc, y gật đầu, dặn dò thủ vệ một chút rồi dẫn hai người vào thành.
Ngoài thành và trong thành cách nhau rất ngắn, bọn họ vừa đi được một lát đã tới cửa thành trong. Tường thành bên trong thấp hơn bên ngoài không ít nhưng quân canh gác vô cùng nghiêm ngặt. Trên tường thành cứ cách vài bước lại có một gã võ sĩ đứng sừng sững, nghiêm trang nhìn chăm chú nhất cử nhất động dưới chân thành.
Phong cung nằm ở phía đông bên trong thành. Thánh đàn nằm ở phía tây.
Ngoài rất nhiều dũng sĩ nhanh nhẹn bảo vệ bên trong thành ở hai nơi trọng yếu này ra, còn có một đám dũng sĩ hộ vệ tinh ranh hơn phụ trách bảo vệ Phong cung, là bạch xà, và hắc xà phụ trách bảo vệ thánh đàn.
La Nhật Húc dẫn hai người tới Thánh đàn, Hàn Mạc mới kinh ngạc nhận ra, cái gọi là Thánh đàn chính là bên trong thành lại có thành. Thánh đàn rộng đến mấy dặm, bên ngoài có một con kênh vòng tròn bao quanh, trong kênh chứa đầy nước, tựa như sông đào bảo vệ thành trì, nhưng so với những con sông đào bảo vệ thành, quy mô của con kênh này khiến người ta phải kinh ngạc.
Một vòng kênh nước bao quanh, tách biệt Thánh đàn. Trên kênh có một cây cầu xây bằng ngọc trắng bắc ngang qua, nước kênh trong suốt soi bóng cây cầu, hình ảnh vô cùng mỹ lệ.
Trong lòng Hàn Mạc biết, nước trong kênh này dĩ nhiên do người đổ đầy, công sức hao tổn không ít.
-Có bốn cây cầu ngọc như thế này!
La Nhật Húc biết Hàn Mạc là cháu trai Quan Mộ. Hôm qua hắn đã nghe Quan Mộ nói qua, vốn nghĩ rằng hai người Hàn Mạc muốn đến thành Thần Sơn mở mang tầm mắt một chút:
-Bốn phương mỗi phương có một cây cầu, nhưng nếu không được phép, không ai được đến gần nó!
Hắn đã được hưởng lợi rất nhiều từ Quan Mộ, giờ lão có lời nhờ vả, tuy rằng thành Thần Sơn canh gác cẩn mật, người không phận sự không thể đi vào, nhưng chung quy dù sao hắn vẫn là Phụng ti phụ trách mua đồ ăn trong Thánh đàn, muốn đưa hai người đi vào nhìn một cái cũng không phải việc khó. Hơn nữa, người nọ vốn là làm việc theo tiền tài, đã cầm bạc của Quan Mộ, dĩ nhiên cũng nên hết sức giúp đỡ hai người, cho hai người được vài nhìn một cái.
Hàn Mạc tán thưởng, tựa như một người quê mùa lần đầu nhìn thấy rất nhiều thứ mới mẻ, mắt sáng rỡ. Vẻ mặt của hắn như vậy khiến La Nhật Húc hài lòng, đắc ý nói:
-Khánh Quốc các ngươi có thể có nơi nào như vậy không?
-Không có!
Hàn Mạc liên tục lắc đầu:
-Thánh đàn là nơi vô cùng hiểm yếu, không ngờ lại tinh xảo đến vậy. Thật sự được mở mang tầm mắt, mở mang tầm mắt a!
Hắn cảm thán, liếc mắt nhìn bên ngoài Thánh đàn, vài tên hộ vệ áo đen giản dị đứng canh gác, trang phục toàn một màu đen, lưng đeo bội đao, chân đi giày da, đầu quấn khăn đen, chắc hẳn đó là hắc xà của Phong Quốc.
Mấy người hắc xà này tựa như nước chảy, cứ được một lúc, lại có mấy người đi tuần ngang qua, từ đó có thể thấy được nơi nay phòng bị vô cùng nghiêm ngặt. Nếu muốn lặng lẽ vào trong Thánh đàn, không gây một chút tiếng nào thật sự vô cùng khó khăn, một khi bị phát hiện, e rằng không còn cơ hội thoát ra.
-Tới đây là đủ rồi!
La Nhật Húc thấp giọng nói:
-Các ngươi không thể vào Thánh đàn, những thứ đồ kia giao cho mỗ, mộ đích thân mang vào.