Thương đội đi trước, Hàn Mạc cẩn thận quan sát hồ Minh Nguyệt.
Hồ Minh Nguyệt phía trước, đằng sau là dãy núi lớn cao cao, trên núi cây cối gỗ cổ lả lướt, một mảnh xanh biếc, có thể nói là một xứ sở đẹp, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy, có thể cuộc sống của dân chúng nước Nam Phong hẳn cũng có chút không tầm thường.
Ngoại trừ phòng xá làm bằng trúc điển hình của Phong quốc, càng có một việc mà đám người Hàn Mạc thấy rất rõ, đó là trước mỗi cửa nhà đều dựng cây thẻ bài, trên mặt viết tên mậu dịch, trên đường đi tới, cũng là có năm sáu nhà buôn bán hỗn loạn ở trong đó, nhưng tứ hợp viện của mậu dịch Quan Thị thì trông rất uy nghiêm khí phái, điều đó càng thêm chứng minh vị trí của mậu dịch Quan Thị.
Nơi này hiển nhiên đã biết được tin tức Thương đội, sớm đã có năm sáu tên tiểu nhị chờ ở trước cửa, nhìn thấy đoàn xe tới gần, một gã hơn bốn mươi tuổi đã dẫn bọn tiểu nhị nghênh đón, vóc dáng không cao, dáng người hơi gầy, dưới hàm có một chòm râu nhỏ, trên mặt hòa hợp êm thấm tươi cười, hướng về phía Thiết Khuê chắp tay nói:
- Thiết tiêu đầu, vất vả vất vả, các huynh đệ trên đường đến đây vất vả, cửa hàng đã chuẩn bị rượu và đồ nhắm, hàng hóa chúng ta đến đem đi, các ngươi đi vào trước nghỉ tạm!
Thiết Khuê xoay người xuống ngựa đến, chắp tay nói:
- May mắn không làm nhục mệnh!
Mọi người đều xuống ngựa, Trầm lão tam đã thấp giọng hướng Hàn Mạc nói:
- Đây là nhị chưởng quầy Dương Liên!
Hàn Mạc ngay từ đầu còn tưởng rằng người này đó là một quan mộ, lúc này mới biết là nhị chưởng quầy.
Đoàn xe đi tới trước cửa mậu dịch, Hàn Mạc này mới nhìn rõ, cửa chính mậu dịch có ba gian phòng rộng lớn thông nhau, mỗi gian phòng đều có quầy, hàng hóa chủng loại thật sự rất đa dạng, bên trong không gian cũng là thật lớn, khác hẳn nhà dân bình thường. Trong cửa hàng chính có không ít người mua hàng hóa, cửa hàng bán lẻ ở phía trên, treo một khối biển tự làm bằng cây lim, trên mặt viết một hàng chữ to bằng bạc, đúng là "Mậu dịch Quan Thị" nét chữ như rồng bay, cực kỳ khí phái.
- Tống tổng quản, đi đường vất vả!
Dương Liên đi đến trước mặt Tống tổng quản, trên mặt vẫn hiền hòa tươi cười như cũ:
- Làm phiền ngài cùng ta điểm một chút hàng hóa trước, thẩm tra đối chiếu một chút, ta nhập sổ sách, đây là quy củ thông lệ, làm phiền làm phiền!
Tống tổng quản biến sắc, trên vẻ mặt quái dị, khóe mắt đã vụng trộm hướng về phía mặt Hàn Mạc.
Kiểm tra hàng hóa, đã là thiếu hơn một trăm lượng bạc, nói nhiều cũng không tính nhiều, nhưng lại muốn xuất ra một lý do khó, Tống tổng quản lúc này làm sao có thể lấy ra lý do.
Hàn Mạc ở phía trước nghe thấy, khóe miệng nổi lên một tia cười lạnh, cũng không quay đầu lại, dẫn Hồng Tụ, đi theo đám người Thiết Khuê vào phía sau, vào trong phòng.
Thấy Tống tổng quản sắc mặt có chút trắng bệch, Dương Liên nhíu mày:
- Tống tổng quản, ngươi làm sao?
Tống tổng quản lấy lại tinh thần, nhất thời không biết trả lời như thế nào.
- Như vậy đi, Tống tổng quản nếu là thân thể không khoẻ, cứ đem hóa đơn giao cho tiểu nhị, để bọn họ và ta thẩm tra đối chiếu một chút cũng được. Hàng hóa trong kho dư thừa không có bao nhiêu, các ngươi thật sự tới thời điểm này, thẩm tra đối chiếu hết nợ, cũng nhập khố được!
Dương Liên cười nói:
- Quay lại ta cùng Tống tổng quản uống mấy chén!
Tống tổng quản biết chuyện này tránh không khỏi, lôi kéo tay Dương Luyện, đi đến một bên nói:
- Dương huynh, có chuyện này, ngươi nên giúp ta tha thứ chút, sau này... sau này ta sẽ tìm ngươi trò chuyện !
Dương Liên nhíu mày, khó hiểu mà nhìn Tống tổng quản.
- Cái này... Trên đường đã đánh mất một ít hàng hóa... !
Tống quản sự vẻ mặt xấu hổ, lại không biết nói như thế nào nói tiếp.
Dương Liên trong mắt xẹt qua hào quang quái dị, hắn tự nhiên không phải là không hiểu. Hàng năm Tống tổng quản đưa hàng hóa tới đây, luôn luôn như vậy, một hai lần thiếu hàng hóa, hơn nữa đều có thể xuất ra người ăn trộm, Dương Liên trong lòng biết rõ ràng là chuyện gì xảy ra, nhưng chuyện không liên quan đến mình, hắn cũng không đi vạch trần, hôm nay thấy Tống tổng quản vẻ mặt như vậy, có chút kỳ quái, chỉ có điều hỏi:
- Không bắt được người? Vậy là ai làm ?
Tống tổng quản trán toát ra mồ hôi lạnh, không có cách nào khác nói:
- Dương huynh, chuyện này... chuyện này nói đến rất dài. Ngươi giúp ta hướng đại chưởng quỹ và Thủy đại sự cầu xin giúp đỡ.
Dương Liên lại nghi hoặc, đại chưởng quỹ tất nhiên là chỉ quan mộ, nhưng Thủy đại sự là ai?
- Tống tổng quản, ngươi nói Thủy đại sự... là chuyện gì xảy ra?
Dương Liên nhíu mày nói:
- Theo ta được biết, mậu dịch chúng ta không có Thủy đại sự!
Tống tổng quản thấp giọng nói:
- Mới vừa rồi đi theo bên người Thiết tiêu đầu, người trẻ tuổi ngươi có nhìn thấy?
Dương Liên suy nghĩ một chút, gật gật đầu:
- Mi thanh mục tú, trước kia không có gặp qua, là tiểu nhị của cửa hàng trong kinh mới tới?
- Tiểu nhị là thế nào?
Tống tổng quản trên mặt hiện ra vẻ bất đắc dĩ, nhưng trong đôi mắt lại hàm chứa oán hận:
- Thủy đại sự, trên người có ngọc bài!
Dương Liên nheo ánh mắt lại, lắc đầu:
- Người này ta cũng không có gặp qua... Hắn là đại sự nhà ai?
Tống tổng quản nghe vậy, đầu tiên là nhíu mày, lập tức trong mắt lóe quang, hiện ra vẻ hưng phấn, thật cẩn thận hỏi:
- Dương huynh, ngươi... thật không có gặp qua người này? Mậu dịch Quan Thị thật không có nhân vật này?
Dương Liên lắc đầu:
- Tuyệt đối không có!
- Thì ra là thế!
Tống tổng quản bắt đầu sờ tới chòm râu của mình, tròng mắt vòng vo chuyển, lập tức chắp tay nói:
- Dương huynh, ngươi cùng ta thẩm tra đối chiếu một chút hàng hóa trước, tuy nhiên việc thiếu hơn một trăm lượng bạc hàng hóa, về phần nguyên do, quay đầu lại ta sẽ hướng đại chưởng quỹ báo cáo!
Dương Liên nghi hoặc, Tống tổng quản đã quay đầu lại, đem vài tên tâm phúc tiểu nhị triệu tập cùng một chỗ, thấp giọng chỉ bảo một phen.
…
Mậu dịch Quan Thị làm được tứ hợp viện, chiếm một khoảng không rộng lớn, trong viện trồng một ít hoa hoa thảo thảo, vài cọng thanh trúc, lại có thêm một chỗ núi giả, nhìn qua cũng là có thi vị.
Chỗ mậu dịch này có hơn mười tên tiểu nhị, mỗi người đều là thông minh tháo vát. Bên trong tứ hợp viện có loạt phòng phía bên trái, đó là nơi bọn tiểu nhị ở trọ cùng với phòng bếp. Bên phải năm sáu gian phòng, còn lại là kho, dựa theo phân loại, hàng hóa trong các gian không giống nhau, hơn nữa có hai gian trong phòng, là chuyên môn gửi thu mua thảo dược Phong quốc cùng một số hàng hóa linh tinh, vận chuyển về kinh bán ra.
Trên thực tế tất cả mậu dịch Quan Thị đồng thời gánh vác hai loại chức trách, một loại là bán ra hàng hóa, một thu mua đặc sản địa phương, sau đó đem đến các mậu dịch khác trao đổi. Loại hình thức này cực kỳ đặc thù, hình thành loại phương thức vận tác, cũng không phải một năm hai năm hoàn thiện thành công, đương kim thiên hạ, tuy rằng cũng có không ít mậu dịch học theo mậu dịch Quan Thị vận hành phương pháp kinh doanh này, nhưng trong đó kinh doanh tốt nhất, không hề nghi ngờ, là mậu dịch Quan Thị.
Đám người Thiết Khuê tới đây nhiều lần, tình huống này tự nhiên rất là quen thuộc, nhanh chân dẫn mọi người tới tứ hợp trong viện. Trong phòng sớm chuẩn bị tốt bốn bàn rượu và đồ nhắm, mọi người ngựa quen đường cũ, cũng không khách khí, ngoại trừ Tống tổng quản và vài tên tiểu nhị tâm phúc, hơn hai mươi người an vị, ngồi xuống, sớm có người nâng lên bình rượu lớn, cười nói:
- Đi đường nghẹt thở, chính là muốn uống mấy chén rượu ngon của nước Nam Phong.
- Không sai không sai, nửa đường mà đã bắt đầu nghĩ đến!
- Đến đây, mọi người đều thỏa mãn, một đường thông thuận, hãy uống vài chén rượu chúc mừng một phen, hôm nay là có thể say sưa!
Kêu to dõng dạc, đều là nhóm tiêu sư Hộ Phiêu, thân là con nhà võ, không có mấy người tửu lượng yếu kém. Chỉ có điều quy củ không cho phép, Hộ Phiêu trên đường không thể uống rượu, hiện giờ công việc đã xong, mục đích đã thuận lợi, mũi ngửi thấy mùi rượu bụng đã thấy sôi lên, ai nấy không khách khí, trong lúc nhất thời đều là mồm to dùng bữa, thả sức uống rượu.
Thức ăn trên bàn đều là không kém, ngoại trừ các loại thịt trâu núi để ăn, cũng không thể thiếu các loại hoa cỏ đặc biệt ở Phong quốc chế tác mà thành thức ăn, Hàn Mạc ngồi bên cạnh Hồng Tụ, bởi vì thức ăn mỹ vị, cũng không kìm nổi ăn nhiều một ít.
Trầm lão tam an vị ở bên người Hàn Mạc, uống hai chén rượu, thấy không có người chú ý, lúc này mới để sát vào bên tai Hàn Mạc, thấp giọng nói:
- Thủy đại sự, Tống tổng quản và mấy người dưới tay mới vừa rồi lại tụ cùng một chỗ không biết thảo luận chuyện gì, ngươi... phải cẩn thận chút!
Trầm lão tam hiện giờ là quyết định ôm lấy chân Hàn Mạc, hắn biết một khi Hàn Mạc không ngờ, Tống tổng quản một lần nữa đắc thế. Một khi Tống tổng quản đối phó Hàn Mạc, bất kể là vì an nguy Hàn Mạc, còn là vì chính tiền đồ của mình, Trầm lão tam cảm thấy tất nhiên phải nhắc nhở Hàn Mạc.
Trầm lão tam đi theo Tống tổng quản thời gian không ngắn, biết Tống quản lòng dạ hẹp hòi, nhớ lâu thù dai. Lúc này đây Hàn Mạc đưa hắn sửa trị thảm như vậy, với tính cách Tống tổng quản, chỉ cần nắm được cơ hội, nhất định phải báo phục.
Hàn Mạc thản nhiên cười, khẽ gật đầu, mặc kệ như thế nào, Trầm lão tam nhắc nhở, cũng là đúng ý thiện của mình, bưng lên bát rượu, và Trầm lão tam huých một chút:
- Trầm tam ca không cần lo lắng, binh đến tướng ngăn, nước lên tường chặn, hắn... tính không được cái gì!
Chính là nhân vật hèn mọn, ở trong mắt Hàn Mạc, cũng quả thật tính không được cái gì.
Hai người uống một chút, Hàn Mạc mới hỏi nói:
- Như thế nào không thấy người đại chưởng quỹ? Hắn không ở cửa hàng lý sao?
Trầm lão tam vội hỏi:
- Vừa rồi hỏi thăm , đại chưởng quỹ đi ra ngoài đàm kinh doanh, rất nhanh sẽ trở về.
- Ra ngoài đàm kinh doanh?
Hàn Mạc ngạc nhiên hỏi.
Trầm lão tam cười giải thích nói:
- Thủy đại sự không biết tình trạng bên này, Phong quốc thứ tốt rất nhiều, có một vài người Phong quốc có được dược liệu quý báu, nhưng lại không muốn lấy ra bán nữa, thậm chí có cả da hổ, cũng giữ ở nhà luyến tiếc không muốn bán. Đại chưởng quỹ một khi biết tin tức, sẽ tự mình tới cửa đi khuyên bảo thu mua, ha hả, kỳ thật mọi người đối với đại chưởng quỹ đều là rất bội phục, hơn năm mươi tuổi, thân là đại chưởng quỹ, còn tự thân xuất mã, đây mới gọi là người chân chính làm ăn!
- Thì ra là thế!
Hàn Mạc mới hiểu được, tuy rằng chưa gặp mặt, nhưng cảm giác Quan Mộ là người biết thu mua lòng, chỉ nói bàn rượu và thức ăn này, tuy rằng không bao nhiêu bạc, nhưng lại có thể khiến mọi người trong lòng thoải mái, về đến nhà vẫn giữ được cảm giác, sung mãn ấm áp, trách không được Quan Thị mậu dịch hành tại Phong quốc có thể tồn tại thâm căn cố đế như thế, người Quan Mộ này, thật không phải là nhân vật đơn giản.
- Đúng rồi, Trầm tam ca, nơi này phía trước là hồ Minh Nguyệt, mặt sau là núi xanh liền nhau, là một chỗ tuyệt hảo, có thể dân chúng ở trong này, không phải bình thường sao?
Hàn Mạc cuối cùng đem nghi vẫn trong lòng nói ra.
Trầm lão tam giơ ngón tay cái lên:
- Thủy đại sự, ngươi thật sự là lợi hại. Không sai, đây là Thác Hồ Lạc, là Ngọc Tuyền trại chủ gia, người Thác Hồ Lạc, đều là quý tộc Phong quốc!
Hàn Mạc ngẩn ra, không thể tưởng được mậu dịch Quan Thị cũng làm được cửa hàng ở bên trong Ngọc Tuyền trại chủ gia lạc, hiện tại nhớ tới, lúc trước nhìn đến người Thác Hồ tự nhiên, xiêm y chỉnh tề, so với người Tháp Lý Lạc quả thật là có vẻ phú quý không ít.
Chẳng qua là mậu dịch Quan Thị thiết lập cửa hàng ở trong này, cũng không khó lý giải.
Phong Quốc nghèo khó, dân chúng thực lực không mạnh, mà mậu dịch Quan Thị hàng hóa đều là đặc sản ngoại lai, giá cả tự nhiên sang quý, lạc dân bình thường không đủ sức mua, cũng chỉ có tầng lớp quý tộc Phong quốc mới có năng lực ấy.
Mà người Phong quốc đối với đặc sản ngoại lai, hiển nhiên cũng rất thích, nên có cửa hàng buôn bán ngay gần chỗ ở của mình, bất cứ lúc nào cũng có thể có những hàng hóa thượng đẳng ngoại lại, đây đúng là cầu mà còn không được.
Chẳng khác nào ba nước Trung Nguyên, các cửa hàng lớn đều mở ở kinh thành, đúng là mua bán đôi bên đều có lợi.
- Bên này chỉ có người Thác Hồ Lạc, hướng bắc bên mới chính là quan viên Thác Hồ Lạc ở!
Trầm lão tam nói:
- Hiện giờ Thác Hồ Lạc nở mày nở mặt, là vì Tù trưởng Phong quốc là Thác Hồ Lạc đảm nhiệm.
- Tù trưởng?
Hàn Mạc trong mắt xẹt qua một đạo quang.
Trầm lão tam hạ giọng nói:
- Ta cũng nghe bọn hắn nói, Tù trưởng Phong quốc là do Tám đại gia lạc thay phiên đảm nhiệm, mỗi nhà ba năm...
Hàn Mạc nghe vậy, lập tức nghĩ tới một câu kịch kinh điển, Hoàng đế thay phiên làm, sang năm đến nhà của ta, ở Phong quốc, cần phải đổi thành tù trưởng thay phiên làm, ba năm đến nhà của ta!
Hắn vẫn nghĩ đến thời đại người Phong quốc thống trị, đều là thế tập tương truyền, lại không thể tưởng được Phong quốc tù trưởng nhưng phi thế tập, là từ bát đại gia thay phiên đảm nhiệm!
Tuy nhiên ba năm mỗi nhà thay phiên một lần, lại không biết Tù trưởng từ vị trí đó xuống dưới, trong lòng có hay không cảm giác mất mát? Cần biết như thế thay phiên, đó là phải khoảng cách hai mươi bốn năm tài năng một lần nữa thượng vị, mà người có năng lực có mấy người hai mươi bốn năm.
Hàn Mạc cảm thấy thế là rất tốt, mọi người đều nói Phong quốc thần bí ly kỳ, hiện giờ xem ra, quả đúng là thế.
Đang muốn hỏi lần nữa, đã thấy đến Thiết Khuê bưng bát rượu chậm rãi đi tới, tới bên người Hàn Mạc, hai tay đang cầm bát rượu, trên vẻ mặt mặt không ngờ rất nghiêm túc:
- Mặc kệ như thế nào, ngươi xem như một người đàn ông, Thiết mỗ kính ngươi một ly!
Hàn Mạc khẽ mỉm cười, cũng bưng bát rượu lên, hai người nhẹ nhàng nhất cụng bát, đều là uống một hơi cạn sạch.
Hàn Mạc lại có thể nào không biết ý tứ trong lời nói Thiết Khuê.
Hắn hiểu được, trên đường phát sinh vài chuyện, Thiết Khuê nhất định là rõ ràng, chính mình sửa trị Tống tổng quản, vì bọn tiểu nhị bị bót lột tiền kém, lại bị vu oan giá họa, ở trong Tháp Lý Lạc khuya khoắt giết Y Liên Liệt cứu Hồng đầu nhân. Việc này ở trong mắt Thiết Khuê hiển nhiên là một nam nhi đại trượng phu mới làm được. Thiế Khuê tuy rằng thời điểm đó, suýt chút nữa đem đến phiền toái cho Thương đội, trong lòng cảm thấy một tia bất mãn, nhưng trong lúc này, đúng là cũng cảm thấy cảm kích.
Uống một chén rượu, Thiết Khuê cũng không nói nhiều, chỉ có điều gật gật đầu, liền quay về vị trí của mình.
Lúc này trong viện một trận động tĩnh, xuyên thấu qua cửa sổ, Hàn Mạc cũng là nhìn đến, thủ hạ quan mộ, Tống tổng quản và vài tiểu nhị tâm phúc đang khuân vác hàng hóa vào trong viện. Tống tổng quản không ngờ cũng là rất chịu khó.
Tống tổng quản đứng ở trước cửa, hướng về phía bên này nhìn lại, nhìn thấy bên này ăn uống linh đình náo nhiệt phi phàm, đôi mắt bắn ra thần sắc âm lãnh.
…
Trong viện có mấy gian phòng làm nơi nghỉ tạm. Sau khi ăn uống no say, Thiết Khuê đứng dậy nói:
-Mọi người đi đường vất vả, không được nghỉ ngơi cho đàng hoàng. Bây giờ hãy tranh thủ ngủ cho lại sức. Quy củ như thế nào, mọi người cũng đã biết. Không rời phòng, không gây nhiễu loạn, canh năm ngày mai, lên đường về kinh.
Dừng một chút, buông thêm một câu:
-Trong đoàn có già có trẻ, đánh bạc một chút cũng được, nhưng không quá lớn…
Mọi người lập tức hoan hô, uống túy lúy một trận, rồi đi về phòng nghỉ tạm, tinh thần thoải mái, bắt đầu đổ xúc xắc ra đánh bạc. Mọi người đến nơi này cũng không phải một hai lần, ngựa quen đường cũ, cũng tự nhiên như nhà mình vậy.
Hàn Mạc định ra ngoài một chút, nhưng Thiết Khuê đã dặn không được rời phòng cũng không dám cãi, chỉ có thể ở trong sân chờ Quan Mộ trở về.
Hắn lần này đến Nam Phong tất nhiên là muốn lén cứu Chu Tiểu Ngôn. Hắn biết Chu Tiểu Ngôn mười phần là đang ở bên trong thành Thần Sơn, nhưng cụ thể nơi nào, cũng không rõ, nếu muốn cứu Chu Tiểu Ngôn thì cực kỳ khó khăn.
Đầu tiên phải quen thuộc đường đi nước bước trong thành Thần Sơn, trước khi đi, Hàn Thanh đã có mô tả sơ qua, nhưng Hàn Thanh cũng chỉ biết một chút ở bên ngoài, bên trong thành quả thực cũng mờ mịt.
Việc này cần bí mật tuyệt đối nên Hàn Mạc mới âm thầm dẫn theo Hồng Tụ vào nước Phong, ban đầu là dò tìm tông tích Chu Tiểu Ngôn, sau đó lẻn vào nghĩ cách cứu ra.
Hồng Tụ thuật hắc ám rất giỏi, nên Hàn Mạc mới tính dùng thủ đoạn hắc ám bí mật cứu Chu Tiểu Ngôn.
Chu Tiểu Ngôn có thể lặng lẽ lẻn vào bên trong thành Thần Sơn, đánh cắp hai thánh vật, điều này cho thấy bên trong thành Thần Sơn cũng chẳng phải là cái gì quá ghê gớm. Với năng lực của Hồng Tụ muốn lẻn vào là việc dễ dàng.
Việc cần kíp là điều tra ra Chu Tiểu Ngôn ở nơi nào trong thành Thần Sơn. Text được lấy tại http://thegioitruyen.com
Trước đây Hàn Mạc có nói chuyện qua với Quan Thiếu Hà, biết Quan thị mậu dịch hành tại Nam Phong rất có uy vọng, Nếu có việc cần, chưởng quầy hay tiểu nhị của Quan thị mậu dịch hành tại Nam Phong đều là người đáng tin cậy.
Hàn Mạc biết, Quan Thiếu Hà đã nói như vậy, xem ra đám người Quan Mộ này có thể tin tưởng được.
Nếu có Quan Mộ trợ giúp, lúc này nghĩ cách cứu viện, có lẽ sẽ có thuận lợi.
Hơn nữa Hàn Mạc trong lòng hiểu rõ, lúc này hành động phải tốc chiến tốc thắng, trong kinh đang dậy sóng, hiện giờ mình căn cơ chưa mạnh, không thể bỏ kinh thành đi lâu được.
Hắn phải nhanh chóng điều tra ra tung tích Chu Tiểu Ngôn, mà điểm này, nhất định phải có mậu dịch Quan Thị trợ giúp mới được.
Hàn Mạc càng hiểu, Quan Thiếu Hà bất kể là quan hệ cá nhân hay là làm ăn, đều là người thân tín của mình. Hàn Mạc cũng xác định, tuy rằng mậu dịch Quan Thị trải khắp bốn nước Trung Nguyên nhưng nếu bọn họ muốn có người hợp tác, thì mình là người phù hợp. Đường biển vừa thông suốt, lợi nhuận cao, đây là nơi mà mậu dịch khắp thiên hạ thèm muốn. Hiện giờ Hàn Mạc giao lại cho mậu dịch Quan Thị, mậu dịch Quan Thị dĩ nhiên là vô cùng quý trọng. Có lẽ Quan Thiếu Hà đối với Hàn Mạc cũng có cảm kích.
Cho nên, Quan Thiếu Hà mới dám giao ngọc bài của mình cho Hàn Mạc đem theo đến nước Phong, hẳn cũng là hy vọng Quan Mộ có thể giúp Hàn Mạc.
…
6 xe ngựa hàng không phải số lượng nhỏ, nhập hết vào kho cũng mất khá nhiều thời gian. Tống quản sự đợi hàng hóa nhập vào kho, đứng trước cửa lớn của mậu dịch, không vào sân.
Mấy tên tiểu nhị tâm phúc cũng đứng đợi bên ngoài cửa mậu dịch chờ, không vào sân giúp nhóm tiêu sư và các tiểu nhị.
Hàn Mạc tuy rằng không để ý, nhưng Trầm lão tam lại sốt ruột, không biết nhóm người Tổng tổng quản này muốn làm gì, trong lòng cũng đoán mấy tên này rắp tâm nghĩ cách đối phó Hàn Mạc..