Quyền Thần

Chương 513: Vu cáo hãm hại



Gió đêm từng trận, không khí trong núi tuy rất trong lành, nhưng giờ phút này, không ít người đều bị cơn gió đêm thổi lên người nổi lên hàn ý.

Người thương đội bị vây ở giữa, đuốc trong Tháp Lý Lạc bừng bừng cháy, dưới ánh lửa, đại đao của các võ sĩ Tháp Lý bắn ra hàn quang, trong nhất thời không khí có vẻ cực kỳ khẩn trương.

Thiết Khuê trầm giọng nói:

- Tất cả mọi người không nên hành động thiếu suy nghĩ!

Hắn nắm tay, trầm giọng nói:

- Chúng tôi là thương đội của hiệu buôn Quan thị, muốn đi tới hiệu buôn Quan thị ở Ngọc Tuyền trại, dọc đường tới đây, nghỉ ngơi nơi này, mọi người muốn làm cái gì?

Lập tức thấy một người tiến vào từ bên ngoài, mặc quần áo vải thô, trên đầu buộc khăn đen, tuổi hơn năm mươi, người gầy gầy, liếc mọi người một cái, nói the thé:

- Mỗ là Thác Lý Thai Lạc trưởng Tháp Lý Lạc!

Thiết Khuê chắp tay nói:

- Tháp Lý Thai Lạc trưởng, khuya khoắt, ngài gọi chúng tôi dậy, hơn nữa dùng tới binh đao, không biết có chuyện gì?

Mí mắt Tháp Lý Thai nhảy lên, lạnh lùng nói:

- Mỗ hoài nghi… thương đội các ngươi có hung thủ!

Thiết Khuê nghiêm mặt nói:

- Tháp Lý Thai Lạc trưởng, lời này, còn xin ngài nói cẩn thận.

- Mỗ nói cho các ngươi, Phong Dũng Sĩ Y Liên Liệt Kỳ Bản mới rồi bị người giết chết, hơn nữa hai gã Hồng đầu nhân cũng trốn thoát, mỗ hoài nghi… Y Liên Kỳ Bản là do người của các ngươi giết chết, hơn nữa các ngươi còn thả Hồng đầu nhân chạy!

Hắn vừa nói ra, tất cả mọi người trong thương đội đều chấn động, ngơ ngác nhìn nhau, dẫn tới khủng hoảng.

Thiết Khuê nhíu mày, tiến lên một bước, trầm giọng nói:

- Tháp Lý Thai Lạc trưởng, chắc ngài cũng biết, hàng năm thương đội chúng tôi phải qua nơi này vài lần, mỗi lần đều nghỉ tạm ở đây, cho tới nay đều bình an vô sự… Người đã chết, chúng tôi tỏ vẻ tiếc nuối, nhưng tuyệt đối không thể không chứng cớ vu oán hãm hại thương đội chúng tôi!

Hắn nhìn chằm chằm Tháp Lý Thai, trầm giọng nói:

- Tháp Lý Thai Lạc trưởng, ngài… có thể lấy bằng chứng ra không?

Lúc trước Mễ Hạo Nguyên và Đỗ Lý Dã cầm không ít bạc của Hàn Mạc, dưới tình huống này cũng phải trả chút nhân tình cho người ta, đều đi ra nói:

- Tháp Lý Lạc trưởng, đây đều là thương nhân thành thật, cái chết của Y Liên Vệ Kỳ Bản hẳn là không liên quan tới bọn họ!

Tháp Lý Thai đảo mắt, lạnh lùng nói:

- Các ngươi dám cam đoan chuyện này không quan hệ với bọn chúng? Chẳng lẽ các ngươi vẫn đều trông coi bọn họ, xác định không ai trong bọn họ rời khỏi? Mỗ có thể nói cho các ngươi, nếu các ngươi bao che bọn họ, một khi điều tra ra, các ngươi có cùng tội với bọn họ!

Tuy rằng hai người Mễ Hạo Nguyên là võ sĩ, nhưng cũng không phải Phong Dũng Sĩ, chỉ là võ sĩ dân gian bình thường, địa vị không cao, Tháp Lý Thai dù sao cũng là Lạc trưởng, hắn căn bản không để hai gã võ sĩ dân gian vào mắt.

Mễ Hạo Nguyên và Đỗ Lý Dã nghe Tháp Lý Thai chất vấn như vậy, liền không dám nhiều lời, liếc nhìn nhau sau đó lui ra hai bước.

Tháp Lý Thai lạnh lùng cười, vung tay lên, một gã võ sĩ lập tức đi tới từ phía sau hắn.

- Nói cho bọn họ, ngươi nhìn thấy gì?

Tháp Lý Thai âm trầm nói.

Tên võ sĩ lập tức nói:

- Đêm nay là mỗ tuần tra, đi qua nơi này, nhìn thấy bên này có người rời khỏi phòng ở, rời khỏi nơi này, đi… đi bên kia!

Nói tới đây, võ sĩ chỉ về phía tay, đúng là nơi xảy ra chuyện.

Tháp Lý Thai cười lạnh hỏi Thiết Khuê:

- Người của các ngươi đều đến đủ chứ? Có thiếu ai không?

Vừa rồi Thiết Khuê mới kiểm kê, trong lòng biết rõ, nói:

- Tất cả người của chúng tôi đều ở đây, không thiếu ai cả!

- Một khi đã như vậy, ngươi nói cho mỗ, đêm nay là ai rời khỏi nơi này?

Thiết Khuê nói như đinh đóng cột:

- Không có người rời khỏi!

Tháp Lý Thai âm trầm nói:

- Võ sĩ của mỗ rõ ràng nhìn thấy có người ở chỗ các ngươi rời khỏi, chẳng lẽ các ngươi còn muốn giấu diếm? Nếu giao hung thủ ra, mỗ tuyệt đối không làm khó dễ các ngươi, nếu không… Sẽ giải tất cả các ngươi tới thành Thần Sơn, giao cho Tù trưởng xử lý!

Nhưng vào lúc này, một người đi ra từ trong thương đội, đúng là Hàn Mạc, đôi mắt buồn ngủ, ngáp một cái, nhìn Tháp Lý Thai hỏi:

- Tháp Lý Thai Lạc trưởng, võ sĩ của ngài thật sự nhìn thấy có người rời khỏi nơi này của chúng ta?

- Tất nhiên không sai!

Mí mắt Tháp Lý Thai dựng lên.

Hàn Mạc thản nhiên cười, nhìn chằm chằm võ sĩ kia:

- Theo ta được biết, Tháp Lý Lạc các ngài không cho phép người ngại tự tiện đi lại trong lạc, nếu ngài xem có người rời khỏi nơi này, vì sao không lập tức ra mặt ngăn cản?

Võ sĩ kia khẽ nhíu mày, nhưng đáp rất nhanh:

- Mỗ muốn nhìn một chút rốt cuộc người nọ muốn làm gì, cho nên cũng không lập tức kinh động!

Hàn Mạc "ồ" một tiếng, tiếp tục hỏi:

- Vậy ngài nhìn thấy bộ dạng người đó thế nào? Hiện giờ ngài có thể chỉ ra hay không?

Võ sĩ kia liếc Tháp Lý Thai một cái, mới nói:

- Lúc đó… lúc đó trời rất tối, không thấy rõ ràng, mỗ chỉ thấy người đi ra từ chỗ này của các ngươi, sau đó đi đến bên kia!

Hàn Mạc cười lạnh lùng, lại hỏi một lần nữa:

- Ngài… nhìn thấy người nọ tiến vào phòng giam Hồng đầu nhân?

Võ sĩ vội vàng gật đầu nói:

- Thấy được, là người của các ngươi làm! Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://thegioitruyen.com

- Ta xin hỏi các hạ, chẳng lẽ bên ngoài phòng giam giữ Hồng đầu nhân không có người trông coi?

Giọng Hàn Mạc âm trầm.

- Lúc đó… lúc đó có người trông coi!

Vẻ mặt võ sĩ bắt đầu kích động.

Hàn Mạc không giảm khí thế, tiếp tục nói:

- Đã có người trông coi, ngài xem người nọ đi vào thế nào? Chẳng lẽ thủ vệ là người mù, tùy ý cho người không liên quan ra vào phòng giam giữ phạm nhân?

Tháp Lý Thai thấy võ sĩ hoảng loạn, thần sắc có vẻ lo lắng, lập tức nói:

- Phong Dũng Sĩ thủ vệ cũng bị cắt đứt yết hầu!

Hàn Mạc cười ha ha lên:

- Nếu đã giết thủ vệ, võ sĩ của ngài còn không gọi người, trơ mắt nhìn hung thủ vào trong phòng, đó chẳng phải rất kỳ quái? Tháp Lý Thai Lạc trưởng, không phải ngài muốn nói với chúng tôi, võ sĩ của ngài lúc đó bị dọa ngốc, không dám gọi người chứ?

- Ngươi… !

Tháp Lý Thai giận không kìm nổi, nhưng trong nhất thời không biết phản bác thế nào.

Thiết Khuê liếc nhìn Hàn Mạc, trong mắt lóe ra vẻ tán thưởng, tiến lên một bước, chắp tay nói:

- Tháp Lý Thai Lạc trưởng, võ sĩ này của ngài, lời đầu không hợp lời sau, sơ hở chồng chất, nếu người này cũng có thể chứng minh hung thủ là người của chúng tôi, vậy cũng không khỏi quá mức vớ vẩn.



Tháp Lý Thai là Lạc trưởng Tháp Lý Lạc, đám Phong Dũng Sĩ Y Liên Liệt tạm nghỉ ở Tháp Lý Lạc, hắn làm Lạc trưởng tự nhiên nhiệt bình bồi tiếp, chủ khách trên ghế đều vui vẻ, uống không ít rượu.

Vốn sau khi uống rượu đang ôm nữ nhân nằm nghỉ, nửa đêm lại nghe có người bẩm báo, nói Y Liên Liệt chết ở Tháp Lý Lạc, bị người cắt cổ, hơn nữa hai gã Hồng đầu nhân cũng đều không cánh mà bay, lúc ấy Tháp Lý Thai bị dọa hồn vía lên mây.

Đường đường Vệ Kỳ Bản Phong Dũng Sĩ chết trong Lạc, cho dù không liên quan tới Tháp Lý Lạc, Lạc trưởng Tháp Lý Lạc cũng sẽ bị liên lụy, một khi ứng đối không tốt, thậm chí có nguy hiểm tới tính mạng.

Hắn tỉnh hồn lại, lập tức hạ lệnh thổi kèn trúc triệu tập các võ sĩ trong Lạc. Kèn trúc cũng chính là một loại nhạc khí được chế tác bằng gậy trúc, lực xuyên thấu rất mạnh, hơn nữa âm thanh cực kỳ vang dội trong trẻo, là công cụ chuyên dùng để triệu tập nhân thủ khẩn cẩn. Đợi sau khi hai trăm võ sĩ trong Lạc đều tập trung, liền phân phối để các Phong Dũng Sĩ dẫn dắt, lục soát tìm phạm nhân chạy trốn cùng hung thủ giết Y Liên Liệt chung quanh.

Tháp Lý Lạc là một Lạc bậc trung của Miêu Y Trại, tuy rằng không yếu, nhưng cũng không mạnh, các Lạc của Phong Quốc đều có đất thuộc sở hữu của mình, mọi người trong Lạc dựa vào việc thu hoạch cây cối con mồi cùng với thảo dược quý trên mảnh đất ấy để sinh sống.

Các cô gái chủ yếu gieo trồng và thu hoạch các loại thực vật và kỳ hoa dị thảo, ngoài ra nuôi một số con vật, công việc quan trọng nhất của những người đàn ông, đó là săn thú chung quanh.

Những thu nhập này, mỗi tháng đều phải bỏ ra một bộ phận để cống nạp, dâng tặng cho chủ gia.

Cũng bởi vì các Lạc có đất được, cho dù Lạc cùng trại, cũng thường xuyên phát sinh tranh chấp địa bàn, có đôi khi thậm chí sẽ dùng vũ lực nói chuyện, xuất hiện tình huống này, chủ gia sẽ phái ra người ba nhà tới hòa giải.

Nhưng cho tới này, giữa các lạc nhìn trộm đất của nhau là chuyện tình ai cũng biết.

Đất của Tháp Lý Lạc, có không ít kỳ hoa dị thảo, cho nên Tháp Lý Lạc có thực lực khá lớn trong trại, vẫn bị rình coi. Lúc này Y Liên Liệt chết trong Tháp Lý Lạc, các Lạc Khác sẽ nhân cơ hội này làm khó Tháp Lý Lạc, không chừng sẽ bị chủ gia cắt giảm đất đai ban cho Lạc khác, đây cũng là chuyện tình Tháp Lý Thai lo lắng nhất.

Tuy rằng chủ gia đều vì lợi ích thống trị và gìn giữ hòa bình trong trại của mình, rất ít cướp đất đai, nhưng một khi có Lạc phát sinh chuyện lớn, sinh ra tội rất lớn, chủ gia cũng sẽ trừng phạt không nương tay.

Tháp Lý Thai kinh hồn bạt vía, nhưng rất nhanh, hắn liền nghĩ tới một chủ ý tự cho là rất hay.

Đổ tội!

Chỉ cần đẩy tội lỗi đi, tìm kẻ chết thay, như vậy trách nhiệm của Tháp Lý Lạc sẽ giảm bớt đi rất nhiều, giao hung thủ ra, đến lúc đó chẳng những vô tội, chỉ sợ còn có công.

Mà đối tượng đổ tội, hắn gần như nghĩ tới trong nháy mắt.

Hắn nhớ rất rõ ràng, Tháp Lý Lạc hôm nay, chẳng những có một đám Phong Dũng Sĩ đến đây, còn có một thương đội tá túc trong Lạc.

Thương đội bên ngoài tá túc trong Lạc, đối với Tháp Lý Lạc ở vùng biên mà nói, là chuyện rất bình thường, Tháp Lý Lạc cũng không để ý tới chuyện nhỏ này.

Nhưng hôm nay, hắn lại âm thầm may mắn có thương đội ở trong Lạc, một đám người từ bên ngoài tới, vừa hay làm đối tượng chết thay tốt nhất.

Hắn lạp tức tìm một gã võ sĩ có tài ăn nói đến, giải thích một phen, lúc này mới dẫn hai mươi tên võ sĩ nửa đêm gọi mọi người trong thương đội tập trung lại, ý muốn vu cáo hãm hại thương đội, để thương đội trở thành kẻ chết thay.

Nhưng chuyện tình vội vàng, không trải qua kế hoạch chặt chẽ, tuy rằng võ sĩ dựa theo cách nói của hắn, chỉ ra nửa đêm có người của thương đội vụng trộm rời khỏi, nhưng Hàn Mạc ra mặt, nói ba xạo, lại khiến Tháp Lý Thai á khẩu không trả lời được.

Hàn Mạc không khoan nhượng, vừa nói vài câu, Tháp Lý Thai liền biết kế hoạch vu oan hãm hại của mình thất bại, trong lòng lập tức vừa buồn bã lại vừa xấu hổ.

Thiết Khuê liền tiến lên một bước, chắp tay nói:

- Tháp Lý Thai Lạc trưởng, chúng tôi đến Phong Quốc là muốn sống chung hòa thuận với người Phong các ngài, làm tốt việc buôn bản, tuyệt đối không dám gây rối ở quý quốc. Hơn nữa thương nhân chúng tôi đều truyền tụng người Tháp Lý Lạc nhiệt tĩnh đãi người, rất hiền lành với thương nhân bên ngoài. Nhiều năm như vậy, mọi người bình an vô sự, đội chúng tôi đều cảm kích đối với Tháp Lý Lạc cùng Tháp Lý Lạc trưởng, nhưng… Hôm nay lại vì tên võ sĩ này nói xằng nói bậy một hồi, làm hai bên chúng ta sinh ra hiểu lầm lớn, một khi chuyện này lan ra ngoài, đối với danh vọng Tháp Lý Lạc cũng như Tháp Lý Lạc trưởng, tất nhiên có tổn hại rất lớn!

Tháp Lý Thai bị Thiết Khuê nói như vậy, trên mặt vừa trắng lại vừa hồng, đột nhiên một cước đá trúng hông tên võ sĩ, võ sĩ kia lập tức ngã ra đất.

- Nói xằng nói bậy, kéo xuống đánh hai mươi roi!

Tháp Lý Lạc không ngừng xấu hổ trong lòng, xoay người rời đi.

Thấy Lạc trưởng rời khỏi, võ sĩ khác vội vàng giải võ sĩ ngã trên đất, rời khỏi theo Tháp Lý Thai.

Nhìn bóng lưng đám người kia, Thiết Khuê nhíu mày, trầm ngâm một chút, lúc này mới quay đầu lại phất tay nói:

- Đều nghỉ ngơi đi, sáng sớm mai còn phải đi!

Hắn liếc nhìn Hàn Mạc, nói:

- Ngươi đi theo ta!

Hàn Mạc khẽ nhíu mày, cũng đi theo phía sau Thiết Khuê, đi tới chỗ yên tĩnh cạnh phòng xá, thấy Thiết Khuê dừng bước, cũng dừng lại.

Thiết Khuê xoay người, nhìn Hàn Mạc, vẻ mặt nghiêm nghị, lập tức thấy hắn nhấc tay, đã rút bột đao ra đặt trên cổ Hàn Mạc!

-o0o-


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv