- Đầu người!
Hôi Hồ Tử cười nói:
- Đầu Cửu Quỷ Hưng Long và Đảo Tân Khuyển Cửu, quả thật bị nha đầu kia mang theo về, người lúc ấy nhìn thấy đều cả kinh ngây người… Đằng Nguyên Vương hậu và Băng Nguyệt kết thành tỷ muội, hiện giờ Băng Nguyệt còn là Vương muội của Vương hậu nước Cúc Tang!
Hàn Mạc nhìn Đỗ Băng Nguyệt, vẻ mặt kinh ngạc, qua một lúc lâu mới thở dài nói:
- Nguyệt nhi, sớm biết rằng muội sẽ trở thành nữ bá vương trên biển, không thể tưởng tượng lại nhanh như vậy!
Hắn hỏi:
- Muội lấy đầu của bọn họ như thế nào?
Đỗ Băng Nguyệt cười hì hì nói:
- Muội tìm một tấm bản đồ trên biển, xác định vị trí đảo Nguyệt Lượng, liền dẫn bốn huynh đệ tìm một thuyền biển…
Hàn Mạc nghe nàng nói đơn giản, nhưng trong lòng cũng biết, tình cảnh lúc đó tất nhiên vô cùng nguy hiểm. Đỗ Băng Nguyệt dẫn bốn người, dám lên đảo Nguyệt Lượng đám hải tặc tập trung, lại lấy thủ cấp của trùm thổ phỉ, lá gan này thật sự là không thua đấng mày râu.
Hàn Mạc sớm nhìn ra dã tính trong xương cốt Đỗ Băng Nguyệt, không thể tưởng được chuyện nha đầu kia làm còn lỗ mãng hơn so với sự tưởng tượng của mình.
- Mặc dù trùm thổ phỉ đã trừ, nhưng chỉ sợ đám hải tặc kia không cam lòng, sau này còn muốn tìm phiền toái.
Quan Thiếu Hà khẽ nhíu mày nói:
- Dù sao cũng phải nghĩ biện pháp phòng bị đám hải tặc Uy Chi Hoàn kia mới được!
Hàn Mạc vuốt cằm, ngẫm nghĩ một chút nói:
- Đã biết chỗ ở của hải tặc, vì sao các nước Nam Dương không liên minh với nhau, phát một số đội tàu đi tiêu diệt? Hải tặc dù hung ác, hơn mười nước liên minh tiêu diệt bọn họ hẳn cũng không phải chuyện gì khó chứ?
Đỗ Băng Nguyệt lắc đầu nói:
- Cũng là có nguyên nhân.
Hàn Nguyên bên kia ngạc nhiên hỏi:
- Vì sao vậy? Chẳng lẽ các nước Nam Dương này thật sự nguyện ý để người ta cưỡi lên đầu mình, nguyện ý bị người ta ức hiếp vơ vét tài sản?
- Bọn họ sợ sẽ đưa tới tai họa lớn hơn nữa!
Đỗ Băng Nguyệt nói:
- Dùng thực lực các nước Nam Dương, liên thủ lại muốn tiêu diệt mấy trăm tên hải tặc tự nhiên không phải việc gì khó, nhưng… rất nhiều người e sợ nếu thật sự tiêu diệt đám hải tặc kia, sẽ chọc giận nước Uy Chi Hoàn, đến lúc đó Uy Chi Hoàn phái chiến đội tới, dùng tính hung tàn thô bạo của người lùn Uy Chi Hoàn, chỉ sợ các đảo Nam Dương sẽ bị tổn thương lớn hơn nữa. Cho nên rất nhiều quốc gia thà rằng bị vơ vét tài sản cũng không muốn chọc tới tai họa lớn này!
Hàn Nguyên cười lạnh nói:
- Đám người Nam Dương kia quả thật là cổ hủ, chẳng lẽ bọn họ không biết, đám ác nhân kia, nếu ngươi sợ hãi chúng, chúng sẽ càng táo tợn hơn… !
Hàn mạc dựa lên ghế, cau mày, trầm tư một lát mới nói:
- Đây quả thực không còn gì để nói. Mọi người một đường vất vả, còn chưa nghỉ ngơi thật tốt!
Hắn đứng dậy, cười nói:
- Nếu đến đây, ta dẫn mọi người đi dạo trong phủ một chút!
Lúc này, Hàn Mạc dẫn mấy người đi dạo quanh phủ.
Khi sắc trời hoàn toàn tối, chỗ Hàn Tân cũng đã phái người tới dẫn mấy người đi quán rượu.
Hàn Mạc biết đồ ăn trong phủ chưa chắc đã kém bên ngoài, chỉ có điều dùng cơm trong phủ sẽ không được tự nhiên, dẫn mấy người tới quán rượu, trái lại sẽ buông lỏng rất nhiều.
Quán rượu Hàn Tân chọn quả thật vừa mới khai trương, gọi là "Thanh Hà Trai", cũng làm ột nơi cực kỳ lịch sự tao nhã. Mấy người ngồi xe ngựa tới, Hàn Tân sớm chờ trước cửa, dẫn mấy người lên lầu, trên lẫu cũng đã được Hàn Tân bao, cũng không có một người khách.
Vào trong phòng, đám tiểu nhị dâng rượu và thức ăn, tối nay Hàn Tân ra tay rất xa hoa, mấy chục loại đồ ăn nóng lạnh, tới lui giống như nước chảy, Hôi Hồ Tử cũng không khách khí, gặm lấy gặm để.
Mọi người nói chuyện đùa, chơi đoán tửu lệnh, cũng cực kỳ vui vẻ, rượu con no say, Hàn Mạc lại để Hàn Tân dẫn Hôi Hồ Tử và Đỗ Băng Nguyệt đi dạo phố xá, nhìn cảnh đêm kinh thành.
Hàn Tân tự nhiên rất thích là người bản địa, dẫn hai người ngồi xe ngựa đi dạo trên đường.
Chờ bọn họ rời khỏi, Quan Thiếu Hà mới nói:
- Ngũ thiếu gia, Quan mỗ có một chuyện muốn thương lượng với ngài!
Hàn Mạc cười nói:
- Quan huynh, có chuyện cứ nói đừng ngại… là chuyện về đường biển sao?
- Đúng!
Quan Thiếu Hà gật đầu nói:
- Ngũ thiếu gia cũng biết, đường biển thông suốt rất có lợi cho chúng ta, cho nên con đường này tuyệt đối không thể gián đoạn, có phiền toái gì, chúng ta phải nghĩ biện pháp giải quyết!
Hàn Mạc gật đầu, chỉ nói riêng buôn bán trên biển, lợi ích của Quan Thiếu Hà và mình cột chặt một chỗ, bởi vì lợi ích hai người giống nhau, cho nên quan hệ tự nhiên vững chắc như sắt, hắn hỏi:
- Quan huynh có biện pháp gì hay không?
Quan Thiếu Hà đứng dậy rót rượu cho Hàn Mạc, lại rót rượu cho Hàn Nguyên, trong phònglúc này cũng chỉ có ba người, mới thấp giọng nói:
- Muốn tiêu diệt đám hải tặc kia, xem tình huống hiện tại cũng không dễ dàng, nhưng… nếu muốn đường biển thông suốt, đội tàu của chúng ta chắc chắn phải có đầy đủ năng lực đối kháng đám hải tặc lùn kia, nếu không thể dọa được đám hải tặc kia, chỉ sợ phiền toái sau nàng sẽ lớn hơn nữa. Lúc này chúng ta tổn thất một thuyền, còn tổn thất vài vị huynh đệ, tiếp theo, có phải chúng ta còn phải chịu đả kích như vậy nữa hay không? Đỗ cô nương giết hai gã trùm thổ phỉ, gia tăng khí thế của chúng ta, nhưng không có khả năng giải quyết tận gốc uy hiếp của bọn họ đối với chúng ta… Trùm thổ phỉ đã chết, lại có trùm thổ phỉ mới xuất hiện, một ngày không trừ bọn họ, uy hiếp đối với chúng ta cũng chưa mất một ngày!
Hàn Mạc gật đầu nói:
- Lời Quan huynh nói không sai!
Quan Thiếu Hà mỉm cười nói:
- Cho nên Quan mỗ và Đỗ đảo chủ từng bàn luận ở Đông Hải, có một chuyện cần Ngũ thiếu gia quyết định!
- Huynh nói!
- Ngũ thiếu gia, số lợi nhuận này thật sự cũng không ít.
Quan Thiếu Hà thấp giọng nói:
- Cho nên chúng ta nghĩ, có thể lấy một bộ phận, tiếp tục tạo thêm chiến thuyền mới… hơn nữa thuyền mới tạo, phải được trang bị mạnh mẽ, nói cách khác, có thể mời Trấn Phủ Quân hỗ trợ, chúng ta bỏ bạc, bọn họ tạo ra hai đến ba chiến thuyền cho chúng ta, khi không chiến đấu có thể vận chuyển hàng hóa, lúc chiến đấu có thể tiến hành chiến đầu, trên đó trang bị súng bắn tên, máy bắn đá và trang bị?
Hàn Nguyên ở bên nói: Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://thegioitruyen.com
- Cần Trấn Phủ Quân hỗ trợ?
Quan Thiếu Hà gật đầu nói:
- Chiến thuyền của Trấn Phủ Quân, tính năng tốt, hơn nữa tốc độ rất nhanh, loại kỹ thuật này, thuyền bình thường không thể bằng được, chỉ cần có hai đến ba chiến thuyền như vậy, muốn đối phó đám hải tặc lùn, cũng không tốn bao nhiêu sức!
Hắn dừng một chút, lại nói:
- Tổng đốc đại nhân cũng nói qua, đồng ý cung cấp binh khí và khôi giáp cho chúng ta, nói cách khác, Tổng đốc đại nhân cũng không muốn đội thuyền chúng ta bị hải tặc uy hiếp… !
Hàn Nguyên khẽ nhíu mày nói:
- Chiến thuyền của Trấn Phủ Quân đều do người Công bộ phái tới chế tạo, loại kỹ thuật chế tạo thuyền này, hiện giờ ở Công bộ… !
Hắn liếc nhìn Hàn Mạc một cái, nói:
- Hiện giờ Công bộ thượng thư là Tiêu Hoài Kim… Hơn nữa, Trấn Phủ Quân không thể lén lút tạo chiến thuyền, nếu bị người ta phát hiện, chỉ sợ sẽ gặp phải phiền toái không nhỏ!
Hàn Mạc cười lạnh nói:
- Chúng ta tự nhiên sẽ không lén lút tạo chiến thuyền, chẳng qua là tạo mấy chiến thuyền buôn bán mà thôi… Đến cả kỹ thuật tạo thuyền của Công bộ, chúng ta cũng không dùng được. Đông Hải cũng không phải không có người tài, hơn nữa rất nhiều nhân tài tạo thuyền lành nghề, tập hợp bọn họ lại một chỗ, quan sát cẩn thận hình thức chiến thuyền của Trấn Phủ Quân, sau đó tạo ra mấy chiến thuyền buôn bán là được rồi. Còn trang bị binh khí, âm thầm đặt lên thương thuyền, súng bắn tên không cần nói, loại xe bắn đá này tự nhiên cũng có thể tháo dỡ, tới biển rồi có thể lắp lại… Ra biển, tới hải vực Nam Dương, cho dù dùng tới binh khí cũng không có người biết, cho dù biết cũng không phải động võ ở bổn quốc, ai cũng không tìm ra chuyện phiền toái!
Quan Thiếu Hà cười nói:
- Ngũ thiếu gia nói rất đúng, Thiếu Hà cũng suy nghĩ như vậy!
Buôn bán trên biển vô cùng quan trọng đối với Hàn Mạc, nhưng sao lại không quan trọng với Quan Thiếu Hà, thông qua buôn bán trên biển, hai người đều tích lũy của cải nhanh chóng, con đường này, hai người đều nghĩ mọi biện pháp cam đoan nó thông suốt.
Hàn Nguyên ngẫm nghĩ một chút, cười nói:
- Chuyện này cũng dễ làm, trở về ta sẽ nói với phụ thân… Tạo mấy chiến thuyền buôn bán, vấn đề không lớn… !
Quan Thiếu Hà nhìn Hàn Mạc hỏi:
- Ngũ thiếu gia, ý của ngài là… đồng ý rút bạc từ lợi nhuận lần sau để tạo thuyền?
Hàn Mạc gật đầu nói:
- Những điều này Quan huynh an bài là được. Bạc tiêu ra ngoài đều vì kiếm được càng nhiều bạc, đạo lý này, hai ta đều hiểu, ta tự nhiên sẽ không cự tuyệt!
Quan Thiếu Hà mừng rõ, nâng chén đứng dậy, cung kính nói với Hàn Mạc:
- Ngũ thiếu gia ánh mắt rộng lớn, Thiếu Hà khâm phục!
Hắn lại nói với Hàn Nguyên:
- Trở về còn phải phiền toái Tứ thiếu gia nhiều hơn!
Ba người đều uống cạn một lý, Hàn Mạc lại nghĩ trong lòng: "Chỉ đáng tiếc không có thuốc súng, nếu không trang bị mấy đại pháo trên thuyền, chỉ sợ không ai có thể địch được thương đội!
Buông chán rượu, Hàn Mạc mới hỏi:
- Quan huynh, nghe nói lúc trước huynh có buôn bán bên Phong Quốc?
Quan Thiếu Hà gật đầu nói:
- Không sai. Sao Ngũ thiếu gia lại có hứng thú với Nam Phong kia… Ở đó, có ba hiệu buôn của chúng ta!
Hắn dừng một chút, cười nói:
- Lại nói, tên tuổi hiệu buôn Quan thị ở Phong Quốc cũng không nhỏ, dân bản xứ quan hệ rất tốt với hiệu buôn chúng ta. Người Phong Quốc rất ít lui tới với người ngoài, cho nên cũng rất ít thấy hàng hóa mới lạ ở nước họ, hiệu buôn của chúng ta ở đó cũng không chỉ kinh doanh châu báu đồ cổ, còn kinh doanh các loại khác, cho nên ở đó kinh doanh rất tốt!
Hàn Mạc cười thản nhiên, hắn biết bối cảnh Quan Thiếu Hà chắc chắn không bình thường, nếu không cũng không thể có thủ đoạn hô mưa gọi gió vơ vét hàng hóa bốn nước tiến hành buôn bán trên biển.
Nhưng nếu Quan Thiếu Hà không lộ ra, nhưng vậy mình cũng không nên hỏi tới.
Hắn cũng không lo lắng hiệu buôn Quan thị rút khỏi buôn bán trên biển, nói tới quyền chủ động buôn bán trên biển nằm trong tay Hàn Mạc. Hiệu buôn không hề ít, tuy rằng hiệu buôn Quan thị thực lực hùng hậu, nhưng trong thiên hạ này cũng không phải chỉ có một hiệu buôn Quan thị có thể vơ vét hàng hóa bốn nước, nhưng trên đường biển cũng chỉ có mình Hàn Mạc.
Hàn Mạc rời khỏi Quan Thiếu Hà, tuy rằng có thể tổn thất lợi ích, nhưng căn cơ ở trong tay hắn, tìm được hiệu buôn mới có thể phục hồi lại, nhưng Quan Thiếu Hà thì không giống vậy, chỉ cần rời khỏi Hàn Mạc, buôn bán trên biển hoàn toàn rời bỏ hiệu buôn Quan thị.
Cho nên Hàn Mạc rất tự tin, vì lợi ích, Quan Thiếu Hạ chắc chắn sẽ liên kết chặt chẽ với mình.
- Quan huynh!
Hàn Mạc nâng chén rượu lên cười nói:
- Nói không chừng, ta còn phải mượn hiệu buôn ở Phong Quốc của huynh dùng một chút!
Quan Thiếu Hà hơi nghi hoặc nhưng không chút do dự nói:
- Ngũ thiếu gia, có chuyện gì, chỉ cần một câu nói của ngài, Thiếu Hà nhất định gắng sức ứng phó!
Đúng lúc này, lại nghe thang lầu vang elen tiếng bước chân ầm ầm, cửa phòng bị đẩy ra "răng rắc", Đỗ Băng Nguyệt một thân nam trang thở phì phì vọt vào, liếc nhìn Hàn Mạc lại cúi đầu.
Phía sau hắn, Hôi Hồ Tử và Hàn Tân cũng trước sau tiến vào, Hàn Tân lắc đầu cười, ngồi xuống bàn bên cạnh cười nói:
- Tiểu Ngũ, hôm nay ta thật sự kiến thức sự lợi hại của Đỗ cô nương… Ha ha, phụ nữ anh hùng, danh bất hư truyền!
Mày liễu của Đỗ Băng Nguyệt dựng thẳng lên nói:
- Là bọ họ ức hiếp người trước!
Nàng quay đầu thấy Hàn Mạc nhìn mình, hơi xấu hổ, cắn môi thấp giọng nói:
- Tiểu Ngũ ca, mới rồi… ta lại chọc phiền toái cho huynh!
Hàn Mạc ngạc nhiên nói:
- Lại làm sao vậy?
Hôi Hồ Tử cầm bầu rượu lên, ngửa đầu uống một ngụm lớn, buông bầu rượu mới nói:
- Mới rồi trên đường có mấy công tử bột thấy chúng ta, nói Băng Nguyệt không nam không nữ, lớn lên rất giống cô nàng lẳng lơ, Băng Nguyệt tức giận đánh mấy tên kia một chút, trong đó có một tên bị đánh gãy chân… !
Hắn là người thô lỗ, nói chuyện cũng không bận lòng, muốn nói thế nào thì nói.
Hàn Tân cười nói:
- Đệ tử nhà quan trong kinh… Đỗ cô nương này tức giận lên, đánh người quả thật là không xem người!
Tuy rằng cơn giận còn sót lại của Đỗ Băng Nguyệt chưa tiêu, nhưng nghe Hàn Tân nói như vậy, mặt đỏ lên, cúi đầu, vụng trộm liếc Hàn Mạc, thấy hắn cũng không tức giận.
Hàn Mạc và Quan Thiếu Hà liếc nhau, đều mỉm cười!