Một câu nói không hiểu ra sao, một câu nói thật sự khiến Hàn Mạc nghe không hiểu, cảm giác đôi tay non mịn của Tú công chúa trên mặt.
Trong nhất thời Hàn Mạc không biết phản ứng như thế nào, gương mặt tuyệt mỹ kia của Tú công chúa ngay trước mặt hắn, da trắng như tuyết, răng trắng như sao, mùi máu trong không khí và mùi hương trên người công chúa đan xen lại hình thành một hương vị rất quỉ dị tiến vào mũi Hàn Mạc.
Tú công chúa cứ nhìn Hàn Mạc như vậy, Hàn Mạc cũng nhìn Tú công chúa, thời gian trôi qua lặng lẽ như nước, hai người cứ nhìn nhau như vậy, vẫn không nói gì.
Mãi cho đến khi một tiếng sét vang lên trên trời, Tú công chúa mới phục hồi tinh thần, nàng thu tay nhìn máu tràn ra bả vai Hàn Mạc, áo bị rách một mảnh, máu tươi đỏ sẫm, thấp giọng nói:
- Ngươi ngồi xuống, ta xem vết thương cho ngươi!
Hàn Mạc cảm thấy chung quanh vốn không đủ ánh sáng càng thêm tối mờ, nghe được từng hồi sấm sét vang lên trên trời, hắn nói:
- Công chúa, chỉ sợ trời sắp mưa… Chúng ta nhanh rời khỏi nơi này, thương thế của ta không quan trọng, trở về bôi thuốc là không sao!
Tú công chúa nhẹ nhàng lắc đầu, chỉ nói:
- Ngươi ngồi xuống, ta xem vết thương cho ngươi!
Hàn Mạc thấy thần sắc Tú công chúa rất kiên quyết, không dễ nói chuyện, liền ngồi xuống dưới đất nói:
- Làm phiền công chúa!
Tú công chúa đi đến phía sau Hàn Mạc, xé áo thật cẩn thận, lộ ra da thịt bên trong, phía trên của ba vết móng, da thịt bị rách ra. Móng con báo đen kia quả nhiên thật sự lợi hại, hiện giờ nghĩ tới nếu không phải Hàn Mạc đẩy Tú công chúa xuống ngựa, đóa hoa nũng nịu này chỉ sợ phải chết dưới móng một con báo đen.
Tú công chú lấy khăn thơm ra, nhẹ nhàng lau vết máu trên vai Hàn Mạc, lau rất nhẹ, rất cẩn thận, lại nhẹ giọng hỏi:
- Đau không?
Hàn Mạc cười nói:
- Công chúa cứ thoải mái, lúc còn nhỏ ở Đông Hải, ta luôn vào rừng săn thú, bị dã thú làm thương rất nhiều lần, vết thương nhỏ ấy không tính là gì!
Tú công chúa lập tức lộ ra nụ cười thản nhiên, thấp giọng nói:
- Trên thân thể đàn ông có ba vết thương mới đẹp mắt, vết sẹo là tượng trưng của đàn ông… !
Nhưng vào lúc này, một vầng sáng xẹt qua chiếu sáng toàn bộ sừng rậm, đây là tia chớp bầu trời đánh xuống, nháy mắt, mưa bắt đầu rơi xuống.
Hàn Mạc ngẩng đầu nhìn xem, bóng rừng sum xuê, nhất thời nhìn không thấy bầu trời:
- Lúc ra khỏi thành đã cảm thấy trời sẽ mưa, vốn định khuyên công chúa ngày khác lại đi… !
- Ta biết trời sẽ mưa!
Lúc này Tú công chúa tự xưng là "ta", không xưng "bản cung", có vẻ rất thân cận:
- Nếu hôm nay không mưa, ta cũng không muốn tới nơi này.
- Vì sao vậy?
Hàn Mạc tò mò hỏi.
Bàn tay lau vết máu đầu vai Hàn Mạc của Tú công chúa dừng lại một chút, hơi trầm ngâm, nàng mới nói:
- Hai mươi năm trước… trời cũng đổ mưa!
Nơi xong, nàng lại lau nhẹ nhàng, thần sắc trên mặt lại có vẻ rất bình tĩnh.
Nàng lại nói một lần nữa khiến Hàn Mạc không hiểu ra sao, Hàn Mạc rốt cuộc không kìm nổi hỏi:
- Hai mươi năm trước… công chúa cũng đã tới nơi này?
Tú công chúa cũng không trả lời lập tức, chỉ lau khô vết máu trên vai Hàn Mạc, lấy kim sáng dược từ trên người thoa lên vết thương cho Hàn Mạc. Nàng là Thính trưởng Đông Hoa Thính, trên người tự nhiên cũng có không ít dược vật chữa thương thượng đẳng.
Mưa chung quy cũng xuyên qua kẽ hởi của rừng cây rơi xuống giống như bọt nước, Hàn Mạc vội vàng nói:
- Công chúa, trước tìm một chỗ tránh mưa!
Thương thế trên vai hắn đã được Tú công chúa xử lý tốt, hắn qua nhặt nón tre Tú công chúa tháo xuống lúc trước, cầm đến đeo lên đầu công chúa, cười nói:
- Nếu công chúa bị mưa làm ướt, ta làm hộ vệ tội đáng chết vạn lần!
Hắn nhìn xung quanh, nhíu mày lẩm bẩm:
- Ngựa đều đã chết, muốn ra khỏi cánh rừng này, chỉ sợ hai ta đều ướt sũng… ồ, công chúa, ta xem trước tiên chúng ta tìm một chỗ trú mưa, đợi mưa nhỏ một chút chúng ta lại đi ra, ý của ngài như nào?
Tú công chúa đột nhiên nắm tay Hàn Mạc nói:
- Ngươi theo ta đến đây!
Nàng lôi kéo tay Hàn Mạc đi sâu vào rừng khiến Hàn Mạc hơi nóng nảy:
- Công chúa còn muốn đi vào bên trong sao? Nơi đó rất nhiều mãnh thú, hay là chúng ta đừng đi… Công chúa, chớ đi nhanh như vậy, ài, thân thể ngài thật sự nhẹ như yến… !
Tuy rằng Tú công chúa đội mũ rộng vành, nhưng bước đi cực kỳ nhẹ nhàng, lôi kéo tay Hàn Mạc xuyên qua một bụi gai, cuối cùng tới một chỗ, nói:
- Ngươi thấy trú mưa nơi này như thế nào?
Hàn Mạc đi tới phía trước nhìn, chỉ thấy phía trước là mấy cây đại thụ rậm rạp, cực khéo chính là dây léo quấn quanh mấy cây lớn, kéo dài xung quanh, ở giữa xuất hiện một cái lỗ, hình thành một hốc cây thật lớn, trong hốc cây kia chứa ba năm nười cũng được, chỉ có điều hơi thấp, chỉ cao tới ngực Hàn Mạc, muốn đi vào phải khom lưng mới được.
Gốc cây chồng chất, rậm rạp, mưa quả thật không tiến vào được, hơn nữa phần lớn những gốc cây này còn to hơn tay Hàn Mạc, đó chính là cây mây già chính tông, cũng không biết đã sống bao nhiêu năm.
Hàn Mạc cười nói:
- Công quả, ngài quả thật có biện pháp, chỗ như vậy ngài cũng tìm ra được!
Hắn lại nói:
- Ta đi xem trước, ngài chờ một chút, không chừng trong này cũng biến thành chỗ sống của đám hổ báo!
Hắn không nói chuyện với Tú công chúa, rút bội đao bên hông đi vào, rất nhanh liền đi ra nói:
- Công chúa, bên trong quả thật có hai người bạn, chẳng qua… chúng nó nguyện ý ở chung với chúng ta, tạm thời chúng ta quầy rầy chúng nó một lát đi!
Lúc này Tú công chúa mới vào trong hốc cây, bên trong càng tối hơn rừng cây không ít, chẳng qua ít nhất có thể mơ hồ phân biệt vài thứ. Trong bóng tối, ở góc hốc cây, quả thật có hai con nai đang nằm cạnh nhau không nhúc nhích, lại không sợ hãi có người tiến tợi, hoặc là chúng nó cố ý làm bộ như không nhúc nhích, tránh bị người phát hiện.
Hàn Mạc sớm đã chuẩn bị trên mặt đất, lại kéo một tấm vải trên áo mình xuống, trải trên mặt đất nói:
- Công chúa, trước tiên ngồi nghỉ tạm chỗ này đi, mưa thế này… chỉ sợ nhất thời không ngừng được!
Hắn cũng không biết Tú công chúa có nguyện ý ngồi ở chỗ này hay không, dù sao cũng xuất thân hoàng tộc cao quý, cẩm ý ngọc thực, cành vàng lá ngọc, cứ ngồi dưới đất nhưu vậy, dường nhứ quá bần hàn rồi.
Chẳng qua Tú công chúa còn thích ứng hoàn cảnh này hơn so với sự tưởng tượng của hắn, nàng ngồi xuống thấp giọng nói:
- Ngươi cũng ngồi xuống đi!
Hàn Mạc lắc đầu nói:
- Không được, công chúa ngồi đi!
- Nếu ngươi không muốn ngồi, vì sao phải trải chỗ cho hai người ngồi?
Tú công chúa tháo nón tre xuống, đặt bên cạnh, hai tay nàng đặt lên mái tóc đen, động tác rất nữ tính, quả nhiên đẹp không nói nổi.
- Đây… vốn là trải cho một mình công chúa!
Hàn Mạc vội nói, vừa rồi hắn xé mảnh áo lớn vốn tính toán hai người ngồi cùng một chỗ, hiện giờ bị Tú công chúa vạch trần hơi xấu hổ.
- Một người ngồi?
Tú công chúa như cười như không:
- Ngươi nghĩ rằng mông ta lớn như vậy, ngôi mất nhiều chỗ như vậy sao?
Nàng đột nhiên nghĩ tới lời này thật hơi mờ ám, chính mình không kìm nổi cười khanh khách lên, mắt như nước mùa xuân, thấp giọng nói:
- Không phải ngươi từng sờ qua mông ta sao? Không biết lớn bao nhiêu à?
Lời này khiến tim Hàn Mạc lập tức nhảy dựng, đang nghiền ngầm lời này của Tú công chúa có phải câu dẫn mình hay không, lại nghe Tú công chúa nói:
- Còn không cút tới đây ngồi xuống cho ta!
Hàn Mạc cười ha ha, lúc này mới vội vàng xoay người tiến tới ngồi xuống bên cạnh Tú công chúa, thấy đôi mắt ngập nước của Tú công chúa nhìn mình, vì vậy thấp giọng nói:
- Sờ thì sờ qua, chỉ có điều… chỉ có điều nhớ rõ rất trơn rất tròn, quên lớn bao nhiêu! Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Tú công chúa cười như không nói:
- Vậy ngươi có muốn sờ lần nữa?
Hàn Mạc sửng sốt, lập tức nuốt nước miếng, nói thật cẩn thận:
- Việc này… việc này không tốt đâu! Đây là… đây là mệnh lệnh của công chúa điện hạ sao?
Nghĩ tới có thể trong hoàn cảnh đặc thù này kiểm tra bờ mông nở nang kia của Tú công chúa, ít nhiều Hàn Chỉ huy sứ cũng có chút kích động và chờ mong.
Tuy rằng Tú công chúa không phải hổ cái, nhưng thiên hạ này có thể đụng vào mông nàng, chỉ sợ còn ít hơn sờ mông hổ.
Chỉ có điều khiến Hàn Mạc rất thất vọng, lúc này Tú công chúa cũng không tiếp tục thảo luận vấn đề "sờ mông" nữa, mà hai tay ôm đầu gối mình, khoác lên đầu gối, thân thể uể oải. Đường đường Tú công chúa nước yến, Tổng quản nội khố, Thỉnh trưởng Đông Hoa Thính, hiện giờ lại giống như một cô bé, nếu người khác nhìn thấy nhất định kinh ngạc đến lồi mắt.
Hàn Mạc thấy Tú công chúa như vậy, tư thế giống như tiểu muội nhà bên, lập tức lại nhân thức một loại phong tình khác của Tú công chúa.
Hắn thấy qua mặt gợi cảm quyến rũ của Tú công chúa, mặt oai hùng hiên ngang của Tú công chúa, hiện giờ thấy một mặt thanh tú của Tú công chúa, trong nhất thời Hàn Mạc thật sự không phân biệt rõ ràng lắm, rốt cuộc đâu mới chân chính là Tú công chúa.
Nàng giống như một ma nữ bách biến, bất cứ lúc nào cũng có thể biểu hiện phong tình khác nhau.
Mỗi loại phong tình tản ra từ thân thể nàng, đều biểu hiện tự nhiên chân thật như vậy, mỗi một loại phong tình xuất hiện, dường như chứng minh bộ dáng này chính là như vậy.
Đến bây giờ, Hàn Mạc cũng hồ đồ, có lẽ… phức tạp hay thay đổi mới thật là Tú công chúa, trên trời dưới đấy, Túc công chúa độc nhất vô nhị không thể thay thế.
- Hai mươi năm trước, ta cũng tránh mưa ở nơi này… Chỉ có điều lúc đó, dây nơi này còn rất nhỏ… !
Tú công chúa như cô bé ôm hai chân mình, khuôn mặt xinh đẹp đặt lên đầu gối, đôi mắt kia nhìn ra ngoài hốc cây, nhẹ nhàng nói:
- Hai mươi năm đời người, mỗi tuổi mỗi héo quắt, dây nơi này… héo quắt hai mươi lần!
Nàng quay sang, hai má dán lên đầu gối, gương mặt thành thục quyến rũ có thái độ đáng yêu, cười hì hì hỏi:
- Tiểu tử thối, muốn biết hai mươi năm trước đã xảy ra chuyện gì ở đây không?
Nàng nhìn qua hơi bướng bỉnh, hơi xinh đẹp, cũng hơi… hồn nhiên!